*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộc lão bản thiết chùy chấn động, làm tan nát kế hoạch Sở Y Nhân tỉ mỉ bày tính. Sự xuất hiện của hắn đem đến cho mọi người đề tài buôn chuyện mới. Phải nói năm đó Mộc lão bản anh dũng bá đạo, lực bạt núi sông, võ công cái thế. Sự tích của hắn cùng với tiểu quả phụ cách vách yêu hận tình thù có thể nói được mấy ngày mấy đêm. Về phần Tố Dĩ - lão bản của cửa hàng bán cây cảnh vô danh kia...Chậc! Thật sự không đáng nhắc tới.
Bên ngoài có náo nhiệt thế nào, Tố Dĩ cũng không quan tâm, bởi vì chuyện phiền toái lại tới.
Ngày ấy, đang lúc dùng cơm, nàng đột nhiên cảm nhận được một cỗ hơi thở quen thuộc. Khuôn mặt lạnh nhạt lập tức biến đổi, như lâm đại địch. Nàng khẽ nghiêng đầu, vung tay bắn ra chiếc đũa, làm chệch hướng mũi tên bắn về phía mình.
Một bên, Mạc Duật hai tay nắm xe lăn, thân thể hơi nhổm lên lại ngồi xuống, đưa mắt "nhìn" thứ đột nhiên mà đến kia.
Tố Dĩ xem xét mũi tên, híp lại con mắt, nhổ ra mảnh giấy cắm ở đầu mũi, sau đó tùy tiện đem nó vứt trên mặt đất. Nàng chuyên tâm nhìn nội dung trong thư, không để ý đến Mạc Duật cúi người xuống nhặt lấy, sờ soạng một phen thân tên. Ngón cái cùng ngón trỏ ma sát vài lần, hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại.
"Giai nhân bầu bạn bên sườn......Thần côn tái xuất, cố lộng huyền hư."
*Cố lộng huyền hư: làm ra vẻ cao siêu.*
Tố Dĩ theo thói quen lầm bầm lầu bầu, cũng không lo lắng bị Mạc Duật nghe thấy.
Tuy rằng nàng biểu hiện như không để ý, nhưng đối với thư cảnh báo của sư huynh, nàng cũng không dám xem nhẹ. Giống như lần trước, vào cái đêm trước khi triều đình bị diệt, nàng thu được thư cảnh báo "luân hồi trọng sinh", liền không hiểu sao ngủ một mạch hết ba ngày, trấn nhỏ tường đổ nhà tan cư nhiên lại khôi phục như lúc ban đầu.
Đem thư cất kỹ, Tố Dĩ quyết định đêm nay phải đặc biệt đến nhà tiểu thư hàng xóm thăm hỏi một chút. Giai nhân? Hiển nhiên chính là mỹ nữ, còn "bầu bạn bên sườn" không phải ý chỉ hàng xóm sao. Hơn nữa, Sở Y Nhân đột nhiên đối địch với nàng, có điểm khả nghi.
Nàng không sợ người sống, nhưng đối phó với giả thần giả quỷ, nàng lại không tinh thông như sư huynh. Việc này rõ ràng chính là sư huynh lại muốn đẩy việc cho nàng làm. Tố Dĩ cắn một ngụm bánh bao, cặp mắt nửa khép. Nếu bản thể của vị "thần côn" kia là người, thì cứ dùng phương pháp như đối phó với người là được. Hết thảy mưu kế đối diện với vũ lực tuyệt đối đều là hổ giấy, không chịu nổi một kích.
Xem ra đêm nay, nàng cần phải làm đầu trộm đuôi cướp một lần.
*****
Nguyệt hắc phong cao (*trời tối đen gió lớn*), quả thực là thời tiết tốt.
Tố Dĩ một thân áo xanh, quang minh chính đại ngồi ở nóc nhà phía trên phòng của Sở Y Nhân...nghe lén.
Phía dưới phi thường náo nhiệt, Võ lâm minh chủ - La Chi Hoán, giáo chủ Ma giáo tiền nhiệm - Tân Từ, còn có nhiều vị đại hiệp nổi danh khác trên giang hồ cũng tụ tập trong này.
Những người này đều là đại nhân vật, tùy tiện rống một cái cũng có thể làm giang hồ chấn động. Tố Dĩ không thể không bội phục Sở Y Nhân, mỗi lần mất trí nhớ đều có một tay lung lạc lòng người. Thực hảo bản lĩnh!
"Đề nghị của Sở cô nương đúng là đại thiện!"
"Lần này, Quần Anh Hội được tổ chức đúng vào thời điểm giang hồ đang trong thời kì loạn lạc. Lòng người bất ổn, nếu mượn được cơ hội này, nhất định có thể hấp thụ càng nhiều nhân sĩ có tài!"
Tố Dĩ hơi nhíu mày, không nghĩ tới tư tưởng giác ngộ của Sở Y Nhân cao như vậy, nào là đề xuất sách lược hấp thụ nhân tài, nào là định ra mấy nguyên tắc để giang hồ chung sống hoà bình.
"Danh sách khách mời của Quần Anh Hội nhất định phải được châm chước kỹ càng. Ta sợ nếu có tay sai triều đình lẫn vào, tiết lộ cơ mật, thiết nghĩ hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi."
"Làm khó Sở cô nương chịu nhục, vất vả chu toàn để nhận thức tên gian tướng kia làm nghĩa phụ."
"Lần này cũng làm phiền Sở cô nương chu toàn mới khiến gian tướng kia buông lỏng cảnh giác."
Uy, đây chẳng lẽ là muốn tạo phản? Nhưng trước giờ tạo phản không phải đều là những nông dân cực khổ, không đủ cơm ăn áo mặc, bị bứt đến đường cùng mới làm sao? Đám đại hiệp giang hồ bình thường nếu rảnh rỗi, không phải nên đi đùa giỡn nữ hiệp, khiêu chiến môn phái, so tài luận võ gì gì đó sao?
Nếu mục đích của sư huynh là muốn nàng duy hộ sự hòa bình yên ổn giữa giang hồ với triều đình, thì đúng thật là làm khó nàng. Lần trước sắp diệt quốc không thấy nàng cũng chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt sao. Tố Dĩ nhíu mày, tiếp tục ngưng thần thám thính.
"Sở cô nương trí tuệ! Chúng ta liền cứ quang minh chính đại mời người của triều đình, kì thực hư hư thật thật, làm cho bọn họ đoán không ra ý đồ của chúng ta!"
"Sở cô nương lòng mang thiên hạ, thương hại thế nhân như vậy, thực khiến chúng ta hổ thẹn không bằng. Gian thần triều đình nhan nhản đầy đường, bắt nạt dân chúng. Chúng ta cần giương cao giang hồ chính nghĩa, trừng trị đám biến chất, mặt người dạ thú kia!"
Các đại hiệp giang hồ đều là vẻ mặt kích động, hô to một lần khẩu hiệu. Thanh âm đinh tai nhức óc làm lỗ tai Tố Dĩ có chút ù ù. Kỳ quái là tiếng ồn to như vậy, lại không có ai phát hiện. Tạo phản cũng có thể quang minh chính đại như vậy sao?
Tiễn bước các đại hiệp, tâm tình khoái trá của Sở Y Nhân đều biểu hiện ở trên mặt. Nàng nhịn không được hỏi ra tiếng:
"Hệ thống, đại hiệp giang hồ thiết lập đều là mỹ nam đi?"
Đang chuẩn bị rời đi, cước bộ của Tố Dĩ khựng lại một chút, ngưng thần tìm kiếm, cũng không phát hiện hơi thở của người thứ hai.
Hệ thống là cái quỷ gì?
"Ha ha, ta là người thế nào? Đám cổ nhân này, tùy tiện nói ra mấy khúc thi từ ca phú, còn không dễ như trở bàn tay."
Tiểu thư hàng xóm ngươi bác học như vậy, nghĩa phụ ngươi - Phùng gian tướng biết không?
Sở Y Nhân đắc ý ngâm nga một khúc ca, bước ra khỏi phòng tìm bữa ăn khuya.
Lúc về đến nhà, Tố Dĩ để ý thấy vị trí đặt chậu hoa ngoài cửa có chút nghiêng lệch, đôi mi thanh tú khẽ nhếch.
Dạo này mèo hoang kiếm ăn cũng quá không cẩn thận.
******
Hôm sau.
Thời tiết thật tốt, ánh mặt trời chiếu khắp. Hôm nay lại không phải ngày buôn bán, Tố Dĩ quyết định làm "chính sự".
"Mạc Duật, chân của ngươi có thể trị đi?"
Quần Anh Hội a! Nàng nhất định phải đến xem một chút. Về phần Mạc Duật, để một người hành tẩu không tiện như hắn ở lại nơi này rất nguy hiểm. Tuy nàng có kinh nghiệm xử lý thi thể hoa cỏ, nhưng người thì nàng sẽ không hoan hỉ đi làm.
Mạc Duật buông đũa, "nhìn" hướng Tố Dĩ. Tố Dĩ nhìn ra nghi vấn trên mặt hắn.
"Y thuật của ngươi không sai, chắc là vẫn luôn duy trì dùng thảo dược tự trị liệu đi." Ngữ khí đạm bạc, tựa hồ cho rằng một người mù ngồi xe lăn có thể tìm được thảo dược là một chuyện hết sức bình thường.
Mạc Duật vẫn như cũ trầm mặc.
"Tuy rằng ta trồng hoa cỏ là vì sở thích, không quá mức để ý, nhưng bản thân trồng cái gì thì ta vẫn biết. Vài chậu thảo dược kia thực không tệ nha."
Tố Dĩ nhìn cái chân thương của hắn vài lần, lầm bầm lầu bầu:
"Không biết nên trị liệu thế nào? Không thể động chân sao?......Ta có thể thử phương pháp đoạn cốt trọng sinh."
*Đoạn cốt trọng sinh: Phá xương nắn lại*
Mạc Duật tiếp tục trầm mặc, một lát sau mới đem chậu thảo dược hắn trồng dưới chân đưa cho nàng.
"Ngươi cứ yên tâm tin vào ta. Sư phụ nói ở phương diện này ta rất có thiên phú. Cho dù đem một con heo toàn thân sách cốt, cũng có thể chính xác gắn trở lại." Tố Dĩ hào phóng tiếp lấy chậu thảo dược.
"Ngày đó thịt heo hương vị không sai."
Xương cốt hợp trở lại, heo tuy rằng đã chết, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến mùi vị. Đây cũng là một loại thiên phú, không phải sao?
Mạc Duật tối sầm mặt. Ngân quang giấu trong lòng bàn tay như ẩn như hiện.
******
Mặc dù vậy, Mạc Duật cũng không đổi ý. Tính tình hắn vốn tiêu sái, cho dù một chân hoàn toàn phế đi, còn có một chân khác, không ảnh hưởng toàn cục.
Trước khi tiến hành giải phẫu, hai người rất nhàn nhã pha một bình trà ngon ngồi hàn huyên. Tố Dĩ đơn phương truyền thụ một chút kinh nghiệm trồng hoa cho hắn, còn mua một ít sườn non từ bên ngoài về nấu ăn, sẵn tiện ôn tập kết cấu xương ống chân động vật. Dù sao hai người cũng không phải người bình thường, tâm tính cực kỳ bình tĩnh, không lâu sau liền có thể bắt đầu.
Mạc Duật chuẩn bị đạo cụ thực đầy đủ, chỉ xét ở dao mổ đã có hơn mười loại khác nhau. Tố Dĩ chăm chú phân biệt, ghi nhớ kỹ, sau đó gật đầu nói:
"Cái gọi là thiên phú chính là không bám vào một khuôn mẫu."
Vừa nghe thấy Tố Dĩ không muốn dựa vào khuôn mẫu phổ thông, trong lòng Mạc Duật dâng lên dự cảm xấu. Mạc công tử phong hoa tuyệt đại đến hôm nay mới thực sự đối mặt với khiêu chiến lớn nhất trong nhân sinh.
Tố Dĩ đem đống dụng cụ tinh xảo kia dẹp qua một bên, từ sau lưng xuất ra một cây...đao giết heo cỡ lớn.
Nghênh diện sát khí nồng đậm đánh tới, chứng tỏ "vong hồn" dưới đao không phải mấy ngàn thì cũng có mấy trăm, Mạc Duật nghe Tố Dĩ một bên mài đao, một bên chậm rãi lầm bầm lầu bầu:
"Nói đến vũ khí, hình như ta chỉ am hiểu trường kiếm, đao vẫn là lần đầu tiên dùng. Bất quá võ công đều là dĩ bất biến ứng vạn biến, kiếm pháp hay đao pháp đều giống nhau." Dứt lời, nâng đao vụt vụt múa vài chiêu, xúc cảm không sai. Tố Dĩ vừa lòng gật đầu.
Hình ảnh thiếu nữ vung một thanh cự đao quả thật thập phần rung động, đáng tiếc lại không có người thưởng thức.
Xe lăn đã đẩy ra ngoài, Mạc Duật cũng bị đặt ở trên giường, mặc người xâm lược......
Không, hắn vẫn có thể tự cứu một chút. Hắn nâng tay che lên chân trái. Đao phong gần sát mu bàn tay hắn, thậm chí có thể cảm giác được sát ý lạnh lùng từ đao truyền đến.
Tố Dĩ cứ như vậy cùng hắn "thâm tình nhìn nhau", yên lặng trao đổi. Một lát sau, nàng tiếc nuối thu hồi đao:
"Nếu nói sớm ta đã không đi mượn, lãng phí ba túi bánh bao."
Mạc Duật sớm có một ngày bị buồn bực xuất huyết bên trong mà chết.
Tố Dĩ đặt tay lên vết thương trên đùi hắn, thân thể Mạc Duật liền cứng đờ. Nhưng Tố Dĩ cũng không bị ảnh hưởng, tay trượt từ xương ống chân xuống, khi thì niết khi thì nhấn. Mạc Duật không thể nhìn thấy, năm giác quan khác càng trở nên linh mẫn. Tố Dĩ không có huân hương, trên người tự mang hơi thở giống như hoa cỏ. Nàng thích nhỏ giọng thì thầm. Thanh âm có khi mềm mại như mèo con hừ hừ làm nũng. Hơn nữa, bàn tay nhỏ tinh tế kia chạm đến chỗ nào, chỗ đó đều kích khởi từng trận gợn sóng, dẫn tới một chỗ sâu dưới đáy lòng cũng lăn tăn xao động, một lần lại một lần.
Mạc Duật tay nắm thành quyền, xuất toàn lực, thật vất vả khống chế ý muốn đem người trên thân hắn áp xuống dưới thân, táo bạo tra tấn như vậy lại như vậy......Sau đó thân thể đột nhiên đau nhói, hắn thét lớn một tiếng.
"Nhìn thật mất tự nhiên, thuận tay giúp ngươi chỉnh lại."
Mạc Duật giật giật khóe miệng, cũng không phản ứng, không hổ là vương giả bên trong nhẫn giả.
Tố Dĩ đùa bỡn xong thân thể Mạc Duật, rốt cuộc tìm được vị trí mấu chốt, đem nội lực điều tới tay, thống khoái đập cái chân thương của Mạc Duật vài cái, hoàn toàn phế đi nó, sau đó chậm rì rì bôi thuốc cho hắn.
Hệ thống: [Đây là động tác của chuyên gia đã có nhiều kinh nghiệm, thỉnh mọi người chớ bắt chước!]
Mạc Duật sắc mặt tái nhợt, bị đau đớn không nhẹ, mồ hôi ướt đẫm cả y phục. Hắn nằm ở trên giường thở phì phò, vừa rồi đã dùng hết toàn lực đè nén đau đớn trên thân thể. Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cả người cũng vô lực ỉu xìu xuống. Ở một nơi chưa xác định là an toàn mà thả lỏng cảnh giác là tối kị của võ giả, nhưng Mạc Duật thật sự quá mệt mỏi.
Thực sự là......vô cùng xằng bậy, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, bị vây khốn trong một căn nhà nhỏ hẹp, đem thân thể của mình giao cho một cô nương vừa nhận thức không lâu. Rất mạo hiểm! Bất quá, cảm xúc này cũng làm cho người ta có chút thống khoái.
Đột nhiên, hắn cảm thấy trên môi chợt lạnh, nâng tay định chế trụ người lại đối với hắn động thủ động cước kia, nhưng Tố Dĩ đã nhanh tay điểm huyệt hắn, hắn liền không thể nhúc nhích. Mạc Duật hận nhất chính là bị quản chế, nhất là sau khi từng trải qua đoạn thời gian chịu nhục kia, mỗi lần nhớ tới đều bức bối muốn giết người.
Lúc này, chóp mũi xông lên một trận mùi hương tươi mát.
Là...bạc hà sao?
Thần trí của Mạc Duật thanh tỉnh nửa phần, liền cảm thấy trong miệng đang ngậm thứ gì đó lành lạnh. Mùi vị trong veo dần dần lan tràn đầy khoang miệng.
"Là thưởng cho nha."
Chủ nhân của thanh âm nọ đã rời đi. Lúc này, thân thể Mạc Duật cũng được giải huyệt. Hắn kinh ngạc mím môi, nhấm nuốt một chút.
Rất ngọt.
Ngoài phòng truyền đến thanh âm lười biếng của Tố Dĩ:
"Mệt mỏi quá a! Quyết định đóng cửa nghỉ ngơi ba ngày."
Ánh mặt trời từ cửa sổ vụng trộm tiến vào gian phòng, ôn nhu đậu ở trên người hắn, dịu dàng ấm áp, đồng thời cũng có chút làm cho người ta buồn ngủ. Bên tai loáng thoáng truyền đến âm thanh hỗn tạp của phố phường, tiếng rao hàng ngoài ngã tư đường, tiếng chó sủa loạn hết nhà này đến nhà khác, tiếng tiểu hài tử vui đùa, tiếng gió thổi loạt soạt qua lá cây. Tất cả mang đến một cảm giác thật an bình......
Đúng rồi, như nàng nói, ngày hè nóng nực lại kéo dài, rất thích hợp để ngủ. Thân thể cứng ngắc hồi lâu rốt cuộc dần dần trầm tĩnh lại.
-- Tiểu kịch trường --
Hệ thống: [Giá trị sinh mạng của Mạc Duật đã tới giới hạn nguy hiểm. Thỉnh Tố Dĩ kiềm chế một chút, đừng đùa chết người.]
Tố Dĩ: "Mạc Duật ngươi thực yếu ớt."
Mạc Duật ảo tưởng trong đầu đem Tố Dĩ áp đảo, lật ngửa, lật úp, cao thấp, trái phải, trước sau đều lật một trăm lần.
Tố Dĩ: "Uy, hệ thống mau nảy sinh nam chính mới. Mạc Duật hỏng rồi, cười đến thực nhộn nhạo."
Mạc Duật trực tiếp áp đảo Tố Dĩ.
Hệ thống: [Cấm vượt hơn giới hạn hôn môi, sờ tay nhỏ. Nếu không kịch bản sẽ đổi mới, một lần nữa thiết lập nhân vật cách xa nhau nhiều hơn......]
Mạc Duật nâng tay diệt hệ thống.
Thổi nến kéo màn.
Tác giả: Biết không, ý nghĩ sự tồn tại của nam thần chính là không chỗ nào cố kị bị đùa giỡn. (≧﹏≦)