*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người trên thế gian này, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã yêu phải nàng.
Sở Y Nhân mỗi ngày đều ưu sầu, lại có vị công tử vì để gặp nàng mà tuyệt thực, vì muốn lấy nàng mà tự sát. Aiz~! Vì sao tình yêu của bọn họ lại không thể tĩnh lặng như nước, mà muốn kịch liệt thiêu đốt như thế. Loại tình yêu mênh mông như vậy, nàng thật sự chịu không nổi a!
Sở Y Nhân nghe được hệ thống lại nhắc nhở chuyện "nhiệm vụ ẩn giấu". Nàng tuy rằng cũng muốn giúp Tố Dĩ thay hình đổi dạng, nhưng nha đầu này thật sự là gỗ mục không thể điêu khắc.
Cố ý đưa nàng hoa phục tinh xảo, người khác đều hâm mộ đỏ con mắt, nhưng nàng lại ghét bỏ quần áo lết thết không thuận tiện, không dễ làm việc;
Cho nàng chọn một hai dạng trang sức trong một hòm châu báu đầy ắp, nàng lại cảm thấy cắm ở trên đầu quá nặng, hi vọng có thể đổi thành vàng miếng;
Muốn cho nàng trang điểm đàng hoàng, nàng lại nói trời nóng trát phấn thơm khó chịu, xuất mồ hôi liền biến thành hồ dán......
Thật là...thật là làm nàng tức giận đến tái cả mặt......À...không nên không nên, nàng là mỹ nữ, phải điềm tĩnh, bằng không sẽ làm người ái mộ khổ sở.
Lại nói tiếp, Sở Y Nhân đã nhìn rõ tính tình của Tố Dĩ. Tám năm nay nàng chưa từng lấy lòng qua một người, cũng không hiểu được cách gợi lên niềm vui một người, đại khái cũng không có ai sẽ nhớ tới nàng. Nói nàng thích ứng trong mọi tình cảnh, không bằng nói là không cảm xúc, sai đi làm cái gì đều không có ý kiến. Nàng chính là một nắm bông, cứng mềm đều không ăn, chỉ luôn dùng một bộ mặt ngốc tử không có biểu tình đối diện với người.
Tuy rằng phần lớn làm cái gì đều không sao cả, nàng cũng sẽ cự tuyệt một số việc, tỷ như cho người khác chế tạo chút phiền toái, lại tỷ như làm hoa khôi......
Sở Y Nhân thật sự là hận chết tính cách không biết tình thú của nàng. Có bữa quên kêu nàng đi ra ngoài chờ, vị thiếu gia kia đã giương cao vũ khí chuẩn bị ra trận, phát hiện nàng đứng thù lù ngay đó, liền dọa nhuyễn thân thể. Hắn tức giận đến mức muốn gọi người tiến vào đánh chết Tố Dĩ. Sở Y Nhân thật vất vả mới dỗ tốt thiếu gia nọ, lại dặn dò Tố Dĩ quy củ.
Lần này Tố Dĩ nghe được thực cẩn thận, về sau gọi nàng làm chuyện gì cũng còn rất nhuần nhuyễn, Sở Y Nhân mới kiếm lại nửa phần tự tin. Ngốc tử trì độn này rốt cuộc cũng cảm nhận được mị lực của nàng.
Nhưng hiện tại, Sở Y Nhân nhìn mức độ hoàn thành nhiệm vụ cùng hảo cảm độ đều bằng 0, nhất thời cảm thấy bộ mặt than kia của Tố Dĩ đặc biệt đáng ghét. Nàng vốn đối với nhân vật người qua đường này không có ác cảm gì, nhưng mấy ngày nay Tố Dĩ cứ cự tuyệt, làm Sở Y Nhân trở thành trò cười cho người khác. Tâm tình của nàng cũng không được tốt.
Hừ, người không biết tốt xấu cần bị trừng phạt một chút.
Sở Y Nhân nhẹ nhàng đưa tay vuốt cằm, lại một lần thất thần nhìn bản thân mình trong gương. Nên trừng phạt như thế nào đây? A.....tên mã phu kia từ lúc nữ chủ “trốn” mất xong không phải trôi qua rất khó khăn sao, vậy thì đem một tiểu cô nương nữa cho hắn đi.
Sở Y Nhân lấy tay khăn che miệng, kiều mị nở nụ cười.
******
Thời điểm Tố Dĩ đi giặt quần áo, một đám bác gái đang vây quanh cùng nhau tán gẫu bát quái. Tố Dĩ cũng không quấy rầy các nàng, chọn một góc khuất không bắt mắt, đem chậu buông xuống.
“Lần trước ở xa xa nhìn đến Ngọc công tử xuất môn, thật sự là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong!”
“Hắc hắc, ngươi có bao nhiêu từ ca ngợi đều dùng tới rồi đi. Ngọc công tử thật sự đẹp mắt như vậy sao?”
Tố Dĩ đổ nước vào chậu, lấy ra quần áo vò vò một chút. Gần đây tần suất Sở Y Nhân thay y phục càng ngày càng nhiều, một ngày phải đổi vài lần, ngủ một bộ, ăn cơm một bộ, gặp khách một bộ, xuất môn một bộ, còn có biểu diễn rất nhiều bộ đều đếm không hết, ngay cả đồ lót cũng không dùng lại.
“Đẹp mắt, đẹp đến mức khiến cho ánh mắt của ngươi đều không thể gỡ xuống được, gặp một lần rồi bảo quản ngươi ba ngày cũng không muốn rửa mắt.”
“Thật hay giả, so với Y Nhân cô nương còn dễ nhìn hơn sao?”
“Hai người bọn họ mỗi người mỗi vẻ, nhưng tuyệt đối đều rất dễ nhìn.”
Chuyện giặt quần áo cho Sở Y Nhân đã muốn mặc định là do Tố Dĩ bao làm, ai bảo tính tình của nàng là “ngốc tử” dễ khi dễ đâu. Nhưng như vậy so với việc thường xuyên chạy ra ngoài, bị lưu manh đuổi theo, hầu hạ tiểu thư không tốt thì bị kim đâm, ngay cả ăn một bữa cơm cũng có thể nhảy ra con chuột con gián còn tốt hơn rất nhiều. Ít nhất Tố Dĩ hiện tại vẫn là ăn no uống đủ, mỗi ngày ngủ thẳng một giấc tới lúc tỉnh.
“Lại phong nhã thế nào, cũng chỉ là một kẻ bán mông mà sống.”
“Ôi, ngươi đây là bởi vì nhân gia chướng mắt ngươi, không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh sao?”
“Ngươi mới là mắt mù, sao ngươi không nhìn thấy được gã sai vặt của Ngọc công tử a?”
“Nói đến gã sai vặt kia, ngươi đối với Tiểu Mạc không có ấn tượng gì sao? Cảm giác hắn giống như là Mạc công tử có phải hay không?”
“Công tử thư hương dòng dõi thế gia Mạc Duật? Không thể nào, cho dù hắn có nghèo hèn thế nào, cũng sẽ không đến loại địa phương như vậy đi.”
“Nói gì chứ? Công tử thế gia phong lưu thành tánh không phải thực thích hợp với mấy địa phương đó sao?”
Tố Dĩ nghe được các nàng nói tới một cái tên quen thuộc, không khỏi dừng động tác. Một đại thẩm rốt cuộc nhìn thấy nàng, cười khanh khách nói:
“Thế nào? Tiểu Tố của chúng ta nghe đến mỹ nam tử cũng thất hồn a.”
Tố Dĩ không để ý đến việc bị các nàng trêu đùa, lại cúi đầu tiếp tục giặt quần áo, bất quá tâm tư đều bay tới trong lời nói của các nàng.
Các nàng đang nói đến Mạc công tử trong truyền thuyết.
Mạc Duật xuất thân từ dòng dõi thư hương Mạc Gia. Nghe nói tổ tiên của bọn họ từng làm qua thái phó, phụ đạo qua mấy đời hoàng đế. Gia quy Mạc Gia cực kỳ nghiêm khắc. Tộc nhân ở trên triều đình làm quan cũng không kết bè kết cánh, theo khuôn phép cũ. Nhưng đại đa số người của Mạc Gia đã từ quan ở ẩn, an cư một góc, chỉ lưu lại ảnh hưởng thật lớn trong giới văn nhân ở nhân gian.
Thân là con trai trưởng dòng chính, Mạc Duật được dạy dỗ thập phần nghiêm khắc. Hắn cũng không làm cho tộc nhân thất vọng, văn võ song toàn, kinh tài tuyệt diễm. Bệ hạ từng ba lần phái người đến mời, thỉnh hắn vào triều làm quan, nhưng hắn đều lấy lý do tuổi còn nhỏ không đủ kinh nghiệm để cự tuyệt.
Hắn làm người khiêm tốn, nhưng lại thập phần ngạo khí. Từng có một vị phú thương coi trọng một bộ thơ chữ của hắn, tới cửa bái kiến, nguyện lấy ngàn kim đến mua chữ. Nhưng đối với văn thơ, chỉ có thể dùng cho những dịp phong nhã, hưng trí thì đóng thành sách, hoặc chuyển tặng cho bằng hữu, há có thể dùng vàng bạc đến so đo đong đếm. Đây chỉ có những kẻ văn nhân học sĩ hèn hạ mới làm, thật sự là khinh thường hắn! Nếu là tài tử khác bị vũ nhục như vậy, đã sớm mắng to một tiếng rồi giận dữ rời đi.
Nhưng thư hương Mạc Gia vốn cường thịnh, lại rất có khí phách thế gia, Mạc Duật chỉ lễ phép mời khách nhân vào cửa, rót trà nói:
"Duật bất tài, chữ không dám tùy ý bán. Bệ hạ từng viết, chữ của Duật có thể bao hàm rất nhiều cảm quan của thế gian. Không biết tiên sinh muốn ra giá bao nhiêu, để mua cái thế gian này?" Mạc Duật thái độ kính cẩn, nhưng trong thần sắc có thể thấy được ngạo nghễ.
Thương nhân kia sợ tới mức tâm thần hoảng hốt. Hắn cũng không phải muốn tạo phản, mua cái gì thế gian? Khắp thế gian đều là hoàng thổ, nếu bị hoàng đế biết, hắn còn không phải sẽ bị tru vi cửu tộc sao? Vì thế liền chạy trối chết.
Cho dù Mạc Duật có mỹ danh bên ngoài, nhưng rất ít khi xuất môn. Bộ dạng của hắn cũng là do người ta đoán mò mà ra.
Người thì nói hắn tuấn mỹ, ôn nhuận như ngọc. Người thì nói hắn tiêu sái phiêu dật, đa tình như gió. Người thì nói hắn thanh cao ngạo nghễ, lãnh tình như nước. Mọi người không khỏi đem những từ ngữ tốt nhất để làm đẹp thêm tên của hắn. Nữ tử đều xem hắn như tình nhân trong mộng. Mà nam tử đối với hắn lại thập phần phức tạp, vừa hâm mộ vừa đố kị. Hắn chính là một truyền kỳ, hắn ở trong lòng mọi người đã muốn đến độ cao không thể chạm tới.
Nhưng mà, thời điểm mọi người nghĩ vị thế gia công tử này vẫn sẽ tốt đẹp đến hết đời như vậy, hắn lại sa đọa, làm người ta vô cùng tiếc hận.
Mạc Duật yêu một kĩ nữ hạ đẳng ở Hồng Lâu, không để ý nàng phản kháng, đem nàng buộc về nhà tra tấn. Cho dù Sở Y Nhân tới cửa cầu xin, hắn cũng khư khư cố chấp, còn vu oan là do Sở Y Nhân đối với kĩ nữ kia không tốt, nên muốn cứu nàng thoát ra khổ ải. Thanh danh của Mạc Duật sụp đổ, gia chủ Mạc Gia phẫn nộ, xoá tên Mạc duật khỏi gia phả, đuổi đi.
Mạc Duật ghi hận Sở Y Nhân, trong lúc muốn trả thù vô tình gặp phải tình nhân cũ của kĩ nữ kia, liền bị hắn hành hung, sau đó bị bán đến tiểu quan quán. Mạc Duật mới đầu ra sức phản kháng, liên tiếp trốn đi. Công công liền cho hắn kê đơn, làm hắn tứ chi vô lực, nhu nhược như nữ tử.
Sau khi hắn không còn khả năng tự sát, lại bị bức tiếp khách, bi thương đến chết tâm, cả ngày buồn bực không vui, sầu mi khổ kiểm. Khách nhân ngại biểu tình của hắn như vậy là xui xẻo, nhiều lần khó chịu hành hung hắn. Ăn phải trái đắng lại đau xót vì không thể thoát thân, làm cho hắn cực kỳ họa vô đơn chí, sau khi bị tàn phá nhiều lần, hắn mới hết hy vọng, yên lặng xuống, chỉ có thể dựa vào dâm thi, diễm họa, tiếng ca lả lướt cùng với kỹ thuật nhảy xinh đẹp để chiếm được niềm vui của khách, miễn cưỡng sống qua ngày.
Về sau, tin tức về Mạc Duật liền dần dần biến mất, không ai còn hay biết tình huống của hắn.
Nhóm bác gái vừa cảm thán vì mất đi một vị mỹ nam tử, nhiều hơn một kẻ đáng thương, vừa tức Mạc Duật không biết tự cân nhắc, thích ai không thích lại cố tình coi trọng một cô nương thanh lâu, gặp dịp thì chơi cũng được đi, còn cái gì mà muốn lấy nàng về nhà. Người này thật sự là đọc sách đọc đến choáng váng đầu óc.
Các nàng còn nói Mạc Duật đã vô năng, ngay cả tự sát để bảo vệ tự tôn cũng không thể. Thật là tiếc cho quý công tử trong lòng các nàng yếu đuối vô năng bị đạp hư như thế, càng tiếc cho vị kĩ nữ vì chân ái không tiếc phản kháng vận mệnh kia.
Các nàng nhắc đến Mạc Duật, làm cho Tố Dĩ theo bản năng nghĩ đến gã sai vặt xuất hiện đêm đó. Nàng cũng không cảm thấy vị công tử thế gia kia cao quý cỡ nào, không cảm thấy một tiểu quan làm gã sai vặt là chuyện dọa người cỡ nào. Nàng chỉ là nghĩ tới vẻ mặt quý khí của gã sai vặt nọ, Mạc công tử có lẽ cũng là người giống như vậy đi.
Nhưng nếu nói Mạc Duật vì chân ái mà phản bội gia tộc, Tố Dĩ có nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông. Hắn nghe đồn rất thông minh a, lấy bản sự của hắn đem cả cái thanh lâu mua xuống cũng không khó. Hơn nữa, hắn cư nhiên còn bị bán vào tiểu quan quán? Nói đến nơi này, chính là Lục Quán, cùng hồng lâu song song nổi danh, cũng có tâm phúc Ngọc công tử giống như Sở Y Nhân được nhiều người truy phủng.
Ngọc công tử chính là được bồi dưỡng ấn theo khí chất của Mạc Duật. Hắn vừa treo biển hành nghề, liền nghênh đón không ít khách nhân. Tố Dĩ từng gặp qua Ngọc công tử, hắn xác thực xinh đẹp kinh người, xuất khẩu thành thơ, giơ tay nhấc chân đều tẫn hiển phong vận bản sắc. Nhưng đẹp thì có đẹp, lại vẫn thiếu chút gì đó......
Từ kia nhìn đến gã sai vặt kia, Tố Dĩ liền xác định, là thiếu chút ngạo khí đi.
Nếu suy nghĩ của Tố Dĩ bị những người khác nghe được, khẳng định sẽ cười nhạo nàng ngây thơ, đều đã làm loại công việc hạ lưu như vậy, còn nói cái gì mà ngạo khí, chỉ cần chiếm được niềm vui của kim chủ, các loại kiều mị, một trăm sắc thái cũng là tự nhiên dính đến.
Không nói đến chuyện mà chi tiết nào cũng làm cho Tố Dĩ khó hiểu này nữa, đã có người tản ra tin đồn thì tất nhiên hẳn là có chút chỗ đúng. Mạc công tử điên cuồng như thế, khẳng định là bởi vì uống lộn thuốc.
Tố Dĩ nghe xong chuyện, vắt ráo quần áo, thu thập một chút chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa bước qua khỏi hậu viện, nàng đã bị người cản lại.
Vương Mã Phu vẻ mặt dữ tợn, con mắt đều bị bọng mắt che lấp. Hắn không chút nào che giấu ánh mắt đáng khinh, từ trên xuống dưới nhìn Tố Dĩ, cười nói:
“Hảo muội muội, ngươi là đến tìm ca ca chơi sao?”
-- Tiểu kịch trường --
Hệ thống: [Đợi chút, lão Vương, mặt của ngươi còn chưa hài hòa, chưa thể ra tràng!]
Vương Mã Phu: "Không cần hài hòa, nam nhân không quan trọng khuôn mặt, mấu chốt là dựa vào thể lực!"
Hệ thống: [Ngươi vẫn kiên trì đi ra? Vậy trước đánh lên chút Mosaic.]
Vương Mã Phu: "Ha ha ha, lão tử đã lóe sáng xuất trướng, mọi tiểu cô nương đều ngoan ngoãn đầu nhập ôm ấp đi. Đầu tiên chính là Tiểu Tố muội muội!"
Hệ thống: [Vương Mã Phu xuất trướng, Mạc Duật ra hậu trường chuẩn bị.]
Hệ thống: [Vương Mã Phu đã tử vong, nhân vật một lần nữa sản sinh cái mới.]
Vương Mã Phu: "......Ta như thế nào đột nhiên chết?!"
Hệ thống: [Thị dân Mạc Duật vô cùng tích cực vì một cộng đồng xã hội văn minh hữu hảo, nên đã có nghĩa vụ giúp mặt ngươi hài hòa trở lại.]
Vương Mã Phu: "......Mặt của ta đã sắp hài hòa đến mức nhìn không ra ngũ quan a!! Rõ ràng chính là đố kị ta anh tuấn bức người, sợ ta mê hoặc Tiểu Tố muội muội!!"