*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng.
Nhắc đến Tô Hàng, không thể không kể tới Tần Hoài - nơi sản sinh ra những danh kỹ tuyệt sắc nhất cả nước. Nếu xuôi về Giang Nam, ngươi lại chưa thấy qua danh kỹ, vậy ngươi thật sự là đến không một chuyến. Cho nên, nơi này hội tụ đủ loại tài tử phong lưu, giang hồ đại hiệp, đủ loại tài ba dị sĩ.
Mà chỗ có danh kỹ nổi tiếng nhất Tần Hoài, không thể không nói đến Hồng Lâu.
Người còn chưa thấy, thanh âm đã tới trước.
Đinh đang vài tiếng đàn cầm hòa quyện, từng tiếng ca lượn lờ truyền đến. Một khúc "Tố Nỗi Lòng" bi thương mà uyển chuyển hàm xúc, khiến người nghe đều có thể thẩm thấu được trong tiếng nhạc nỗi nhớ nhung triền miên day dứt. Ngay cả người không tinh thông nhạc lý cũng không thể không khen một câu "hảo khúc".
Chiều chạng vạng buông xuống, trên sông Tần Hoài lốm đốm ánh đèn, từng điểm sáng rực rỡ phản chiếu trên mặt sông màu ngọc bích. Ven bờ sông, mọi người đều nghe như si như say, cơ hồ muốn kiễng mũi chân để thấy rõ cảnh đẹp bên trong, nhưng trước thuyền hoa có màn lụa che khuất. Bọn họ cũng chỉ có thể nghe được tiếng ca tuyệt diệu đến mức có thể gây nghiện.
“Nhất định là Y Nhân cô nương đang diễn tấu! Chỉ có nàng mới có thể xướng êm tai như vậy!”
“Y Nhân cô nương không hổ là hoa khôi của Tần Hoài. Đáng tiếc là cho dù có giàu có cỡ nào, ta cũng khó mà chờ đến lúc được gặp nàng một lần!”
Bên cạnh có người khó hiểu hỏi:
“Vì sao có tiền cũng không gặp được?”
“Ngươi chắc là lần đầu tiên đến đây đi! Quy củ của Hồng Lâu mà ngươi cũng không biết. Muốn gặp cô nương trong lâu, trước tiên phải đáp đúng ba câu hỏi, nếu cô nương đó vừa lòng mới có thể cho ngươi gặp mặt.”
“Là hỏi về cái gì?”
“Tứ Thư Ngũ Kinh, sách luận, thi phú, cái gì cũng có, phạm vi so với khoa cử còn rộng hơn. Cô nương trong Hồng Lâu đều là tài mạo song toàn, nhất là Y Nhân cô nương, phàm phu tục tử bình thường đâu dễ dàng nhìn thấy!”
Chứng kiến đám nam nhân bên ngoài đều là bộ dáng thèm nhỏ dãi, Sở ma ma miễn bàn cực kỳ cao hứng. Nàng thật sự là nhặt được châu báu a!
Lúc trước, nàng nhìn đến một kẻ ăn mày tới cửa nói muốn bán thân, vốn định kêu hạ nhân đuổi đi, nhưng nhìn nha đầu kia bộ dạng thường thường, ánh mắt lại rất mị hoặc, khiến cho nàng động tâm. Về sau nàng kia càng lớn càng xinh đẹp, tốn thêm chút công bồi dưỡng, Sở ma ma càng kinh hỉ phát hiện, cầm kỳ thư họa, ca múa vũ kỹ, nàng vừa học liền thông, quả thực chính là vưu vật trời sinh. Hơn nữa, từng hành vi cử chỉ của nàng đều giống như thiên kim tiểu thư bình thường, toàn thân quý khí, trêu chọc người tâm ngứa. Hồng Lâu bọn họ loại mị sắc gì mà không có, ngay cả kĩ nữ hạ đẳng cũng đã là thanh tú giai nhân, mà đẳng cấp phía lên lại toàn là sắc đẹp hoặc nhân.
Đây quả thực là cực phẩm! Thật không biết bản sự của nàng từ đâu mà đến, cho dù là quan to, quý nhân, ngay cả thân nàng còn chưa gần được, nhưng mỗi người đều vui vẻ xuất tiền dỗ nàng.
Thời điểm Sở ma ma vào cửa, một nữ tử áo lam đang ở trước bàn chấp bút viết thư pháp. Tóc dài đen như mực được một cây thanh trâm hơi hơi vén lên, còn lại vài sợi tóc thong thả rủ xuống, phất phơ theo gió. Người nọ đang cúi đầu, khiến người ta nhìn không rõ bộ dạng, nhưng căn cứ vào cổ tay phải tinh tế lộ ra, da thịt trắng nõn không tì vết, phong cách hạ bút lại dịu dàng thướt tha, lập tức cho người ta một loại trực giác, đó nhất định là một nữ tử tuyệt sắc.
Ở thời khắc Sở ma ma tiến vào, Sở Y Nhân liền dừng bút. Nàng buông xuống bút lông, đem hai tay tẩy sạch, lấy khăn lụa chà lau sạch sẽ, mới ngẩng đầu cười nói:
“Ma ma, có chuyện gì mà cao hứng như vậy?”
“Ôi, cô nương tốt của ta! Đêm nay có vài vị đại nhân muốn lại đây, ngươi nhớ chuẩn bị kỹ lưỡng một chút.”
“Vâng, ta đã biết.” Nàng cười một cái, ngay cả một nữ nhân như Sở ma ma nhìn mà cũng muốn si mê.
Nhìn Sở ma ma được dỗ ngon dỗ ngọt, vui tươi hớn hở rời đi, khóe môi của Sở Y Nhân nhẹ nhàng giương lên. Vẻ kiêu ngạo trong mắt có thể nhìn không sót một chút gì.
Nàng vốn dĩ là con gái riêng của một lão chủ tịch tập đoàn, bởi vì cùng tỷ tỷ cùng cha khác mẹ xảy ra chút tranh chấp, bị sét đánh xuyên đến nơi đây, vừa tỉnh lại đã bị một tên ăn xin thối hoắc đè ở trên người, may mắn có chế độ tự động bảo hộ dành cho tân thủ giúp nàng thoát đi ma chưởng. Sau đó, trong đầu liền xuất hiện một thứ tự xưng là hệ thống nói cho nàng biết rằng, nàng đã xuyên tới trong một quyển tiểu thuyết.
Nữ chính của quyển tiểu thuyết này là Phùng Bội Như - đích nữ của đương triều Tể Tướng Phùng Hằng, lúc nhỏ bị người ta bắt cóc, bán đến Hồng Lâu. Nữ chính thân là tiểu thư khuê các, tất nhiên cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, hơn nữa còn có một thân khí chất thanh thuần, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, được truy phủng rầm rộ, ngay cả Võ Lâm minh chủ - La Chi Hoán cùng Ma Giáo giáo chủ - Tân Từ đều là nhập mạc chi tân* của nàng.
*Chỉ những người có quan hệ gần gũi, còn được hiểu như "khách quen" trong nghề kỹ nữ.*
Nhưng người nàng yêu lại là Mạc Duật - con trai trưởng của dòng dõi thư hương Mạc Gia. Hai người ở trên đường ngẫu ngộ vài lần, liền bị khí chất xuất trần của đối phương hấp dẫn. Mà lúc này, nữ phụ Sở Y Nhân - vốn chỉ là nha hoàn nhóm lửa xuất trướng. Nàng cực kỳ ghen ghét nữ chính. Đều ở Hồng Lâu, số phận của nàng lại thập phần thê thảm, nàng sớm đã bị khai bao, nhưng bởi vì tài nghệ không tốt, nhanh chóng bị phai nhạt, về sau lại vì không cẩn thận đánh vỡ một cái tách của nữ chủ, liền bị phạt làm nha hoàn hạ đẳng.
Sở Y Nhân đem chuyện nữ chủ cùng Mạc Duật thầm mến nhau nói cho Tân Từ. Tân Từ trút giận lên Sở Y Nhân vì sao không ngăn cản, đối với nàng tiến hành các loại **** ngược đãi, sau đó quyết định muốn tìm Mạc Duật gây phiền toái, nhưng nữ chủ đã phát hiện.
Tân Từ bị ngăn cản, cho rằng là Sở Y Nhân mật báo, đem nàng bắt về Ma Giáo **** ngược một phen, cho đến khi nàng hấp hối mới quăng trở về.
La Chi Hoán cũng nhìn không vừa mắt Sở Y Nhân cứ chuyên môn châm ngòi ly gián, cho nàng hạ **** dược, bỏ mặc trên đường tự sinh tự diệt.
Tình yêu của nữ chủ cùng Mạc Duật đã kinh động người của Mạc Gia. Bọn họ tuyệt không cho phép một kĩ nữ nhập môn, tìm mọi cách cản trở cùng nghiệm chứng chân ái của hai nhân vật chính. Lúc này, Phùng Hằng rốt cuộc tìm được nữ nhi thất lạc. Nữ chủ khôi phục thân phận, tất nhiên thuận lý thành chương cùng Mạc Duật đính hôn. Thấy nữ chủ có thể rời khỏi Hồng Lâu, Sở Y Nhân thập phần tức giận. Nàng khiêu khích Mạc Duật, nói bậy về nữ chủ. Việc này đã chọc giận Mạc Duật. Hắn cắt đầu lưỡi, chọc mù mắt của nàng, lại đánh vài gậy mới ném ra ngoài cửa.
Sở Y Nhân thất tình, lại bị La Chi Hoán cùng Tân Từ nhặt được, bị bọn họ dùng đến phát tiết một chút. Về sau, cảm thấy bộ dáng tàn phá của nàng thật sự quá ngán ngẩm, liền quăng nàng tới phía sau núi. Sở Y Nhân bị sói ăn sạch sẽ, thi cốt không toàn. Mà nữ chủ ở ngày thành hôn, nhìn thấy La Chi Hoán cùng Tân Từ thập phần tiều tụy, cảm động không thôi, liền thuyết phục Mạc Duật. Bốn người hạnh phúc cùng một chỗ.
Sở Y Nhân nghe xong câu chuyện này, trực tiếp xem nữ chủ như tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng. Đại tiểu thư con vợ cả sao? Khí chất cao nhã sao? Hừ, bộ dạng không đẹp bằng nàng, dáng người không hấp dẫn bằng nàng, đầu óc cũng không thông minh bằng nàng. Loại nữ nhân dối trá này đều nên biến mất.
Đối với nam chủ cùng nam phụ, Sở Y Nhân không có ác cảm gì. Nghe được hệ thống nói nhiệm vụ của nàng là nữ phụ xoay người, ngược nam nữ chủ, nàng quyết định trước giải quyết nữ chủ, nam chủ nam phụ toàn bộ đều thu, muốn sủng hay muốn ngược liền xem bọn hắn ai được lòng nàng hơn.
Sở Y Nhân nhìn bộ dáng hiện tại của mình, khi cười giống như hoa nở, sầu bi thì mây đen bao phủ, khi khóc mưa phùn bay lất phất, quả thực mỹ mạo động lòng người. Mỗi lần soi gương, ngay cả nàng đều muốn yêu phải chính mình.
Thân thể hiện tại so với bộ dáng thật của nàng tốt hơn ngàn vạn lần. Lúc trước, nàng có thể câu dẫn tỷ phu của nàng, hiện tại có thêm vẻ bề ngoài xuất sắc cùng tài nghệ cao siêu như vậy, còn nam nhân gì không thể bắt lấy?
Vì thế, nàng trực tiếp tự tiến cử, đem bản thân bán vào Hồng Lâu, trước khi nữ chủ đến phấn đấu trở thành hoa khôi. Vì thế, nữ chủ đến chậm, dưới Sở Y Nhân bày mưu đặt kế, khắp nơi đều chịu áp bách. Nhưng Sở Y Nhân vẫn chưa yên tâm, tìm cơ hội phá nát mặt nữ chủ, cũng kê đơn làm nàng thất thân cho một mã phu đã gần năm mươi tuổi.
Sở Y Nhân thuận lợi làm La Chi Hoán cùng Tân Từ trở thành nhập mạc chi tân của mình, sau đó ngẫu ngộ Mạc Duật, cũng thiết kế vu cáo hắn phi lễ mình, làm hắn thanh danh sụp đổ.
Sở Y Nhân nói cho La Chi Hoán là Mạc Duật uy hiếp nàng phải giúp nữ chủ thoát thân cùng hắn bỏ trốn. La Chi Hoán tìm được nữ chủ, sai người tiến hành các loại **** ngược với nàng, xong việc liền quăng đến Mạc Phủ, cũng mua người truyền ra tin đồn Mạc Duật chiếm đoạt kĩ nữ về nhà đùa bỡn, thủ đoạn tàn nhẫn.
Gia chủ của Mạc Gia tức giận, Mạc duật bị xoá tên khỏi gia phả, đuổi đi. Sở Y Nhân an bài người thu lưu Mạc Duật, tìm được nữ chủ cũng bị Mạc Gia quăng ra ngoài bắt về Hồng Lâu, mỗi ngày đều rót dược, ép nàng tiếp khách.
Tân Từ hạ độc Mạc Duật, làm thân thể hắn so với nữ tử càng thêm suy yếu, đem hắn bán đến tiểu quan quán*, kêu công công trong đó tận tâm điều giáo.
*Nơi buôn bán kỹ nam*
Sau khi nữ chủ bị ngược chết, Sở Y Nhân đem thi thể tùy tiện vứt bỏ. Nàng biết được tình huống của Mạc Duật, thiết kế làm Ngọc công tử - giao hảo của nàng, cũng là một kỹ nam trong tiểu quan quán cứu hắn, đem Mạc Duật đến bên cạnh hắn làm gã sai vặt, sau đó lại nói cho Tân Từ thân phận thật của nữ chủ. Tân Từ cùng La Chi Hoán thương lượng với nhau một phen, quyết định cho Sở Y Nhân giả mạo nữ chủ. Để ngăn ngừa vạn nhất, bọn họ còn tìm về thi thể đã hư thối của nữ chủ, ngâm vào hóa thi thủy cho đến khi thi cốt không còn, mới kêu Sở Y Nhân thả ra tin tức.
Phùng Hằng tìm đến, biết được thân sinh nữ nhi của mình là hoa khôi Hồng Lâu, đau lòng muốn chết. Sở Y Nhân khóc lóc, nói không muốn làm cho tổ tiên hổ thẹn, không dám cùng Phùng Hằng nhận thân.
Tất nhiên Phùng Hằng cũng có thử nàng, nhưng bởi vì trong sách có đề cập đến, nàng đều thuận lợi đáp trả. Những thứ còn lại chỉ nói do trải qua nhiều biến cố lớn, nàng đã mất đi một phần trí nhớ. Phùng Hằng thấy nàng khổ sở như thế, liền không tiếp tục truy vấn, tuy không thể quanh minh chính đại nhận thức nữ nhi, nhưng lại thường xuyên đến thăm nàng. Sở ma ma lại nghĩ Phùng Hằng cũng là nhập mạc chi tân của nàng, liền đem nàng sủng tận trời cao.
Đến bây giờ, Sở Y Nhân đã ở Hồng Lâu tám năm, mà Mạc Duật đã bị bán ba năm.
Giải quyết xong nữ chủ, thân phận cũng được bảo đảm, hảo cảm độ của nam phụ đã xoát đầy, như vậy, liền đến phiên nam chủ. Sở Y Nhân nhìn hảo cảm độ của Mạc Duật vẫn như cũ là 0, mà mức độ hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu: “Đem Mạc duật thu làm nhập mạc chi tân” là 20%.
Sở Y Nhân nghĩ, ba năm trôi qua chắc chắn đã đánh tan không ít ngạo khí của hắn. Bất quá, hắn còn cần thêm một kích chí mạng, té ngã xuống đáy sâu địa ngục. Sau đó nàng lại như thiên thần xuất hiện, cứu vớt hắn, làm hắn một lòng đều ngã ở trên người nàng.
Thế giới này vì nàng mà tồn tại. Đám nam nhân này đều mê đắm trong sắc đẹp tuyệt trần của nàng đi.
-- Tiểu kịch trường --
Hệ thống: [Chào mọi người, lần đầu gặp mặt, ta là hệ thống No.3. Khác với No.1 và No.2, ta rất lương thiện, không hố người. Trong kịch bản lần này, mục tiêu của người chơi chính là: nhìn đến tên ngươi liền muốn nôn mửa.] ("3")╱~~
Sở Y Nhân: "Sắc đẹp của ta đã làm cho tràng vị của mọi người đều yêu phải ta sao? A, kỳ thật ta không quá thích nội tạng linh tinh gì đó, có hơi bẩn. Ngươi có biết, làm một tiên tử khí chất xuất trần cũng không dễ dàng. Bộ dạng mị nhân, da thịt trơn mềm, dáng người đầy đặn, mùi thơm mê người, mỗi một dạng đều phải trải qua quá trình ẩm thực nghiêm khắc, cẩn thận tập luyện mới có thể đắp nặn thành."
Tố Dĩ: "Tiên nhân đâu cần ăn."
Sở Y Nhân: "Ha ha, tốt lắm! Tố Dĩ, ngươi đừng che giấu nữa. Ta biết ngươi ghen tị với sắc đẹp của ta. Tuy rằng bằng bộ dạng của ngươi ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng, nhưng ngươi ít nhất cũng coi như thanh tú đáng yêu, miễn cưỡng chấp nhận làm thị nữ cho ta đi."
Mạc Duật cho gương mặt xinh đẹp của Sở Y Nhân một dấu giày.
Sở Y Nhân: "A~, cho dù bị dính bẩn, cũng không thể che khuất một phần vạn mỹ mạo của ta. Đây gọi là sắc đẹp ngàn cân sao? Xem ra, trời cao đã cho ta một nhiệm vụ trọng đại, là muốn phái ta xuống cứu vớt thế nhân còn ngu muội? Hay là hủy diệt ma quỷ tà ác? Hệ thống a hệ thống, ngươi nói giữa sắc đẹp kinh người cùng trí tuệ siêu quần, ta nên lựa chọn như thế nào mới tốt?"
Hệ thống: [Đầu đập về phía trước, đã đến thời điểm ngươi nên đi ngủ.]
Sở Y Nhân: "Hệ thống, không phải nói rất lương thiện sao?! Gương của ta sao tự dưng lại biến thành tường!"
Tác giả: Sở tiểu thư đời này mới bắt đầu thần kinh đã không được bình thường. ╮(╯▽╰)╭