*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về đến nhà, Tố Dĩ phát hiện Mạc Duật cư nhiên không ở cửa phơi nắng. Đem bao tải phóng tới phòng bếp, nàng vội đi đến sân, liền nhìn thấy Mạc Duật khó có lúc tâm tình bình thản tỉa hoa.
Dương quang ấm áp chiếu vào trên người hắn. Động tác của hắn thong thả mềm nhẹ. Ống tay áo màu xanh phất phơ lay động, giương lên như làn gió, tao nhã phiêu dật. Hắn nhắm hai mắt, tựa hồ đang lắng nghe tiếng gió, im lặng tường hòa. Thần thái phảng phất như nhìn thấu thế sự, đạm bạc xem lưu thủy cuốn đi vô số hoa rơi.
Tố Dĩ ngừng lại cước bộ, đứng cạnh cửa, hoàn toàn không thể tưởng tượng được người này mới cách đây không lâu vừa trải qua một hồi tra tấn ác liệt. Hắn tâm như chỉ thủy, vô cùng tường hòa, tựa như được giác ngộ sau đại nạn.
Sở Y Nhân quả nhiên là vì yêu thành hận. Thứ càng tốt đẹp càng khiến người ta dễ xúc động.
Tố Dĩ lại đem ánh mắt phóng tới cái xe lăn bằng gỗ tự chế bên cạnh.
Nàng biết Mạc Duật đa tài đa nghệ. Nhưng không nghĩ tới mới xuất môn chưa đầy hai canh giờ, hắn đã có thể làm xong một cái xe lăn thoạt nhìn không tệ. Tay nghề tốt như vậy, nàng có nên nhờ hắn sửa một chút nóc nhà luôn bị đám người rình coi Sở Y Nhân phá hư hay không? Qua vài ngày là tới mùa mưa, phải ngủ trong một gian phòng dột nước quả thực phiền toái.
Ánh mắt không nhìn thấy không thành vấn đề, nhưng làm sao để hắn có thể leo lên nóc nhà đây?
Thời điểm Tố Dĩ đánh giá Mạc Duật, hắn đã sớm dừng động tác, đặt tay lên xe lăn, chuẩn bị trở lại cửa chính, lúc trải qua Tố Dĩ hơi dừng lại một chút.
Tố Dĩ rốt cuộc hoàn hồn, lập tức đưa tay ngăn lại. Nàng cúi đầu nhìn hắn, sợi tóc phủ xuống bị gió thổi bay lên, có vài cọng phất qua trước mắt Mạc Duật. Mùi hương hoa cỏ quen thuộc làm hắn có chút ngẩn ra.
"Giúp ta sửa nóc nhà đi?"
Mạc Duật ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng, không có biểu tình gì "nhìn" nàng.
"Ta ôm ngươi lên."
Mạc Duật còn chưa kịp kiểu rõ ý tứ trong lời nói kia, cánh tay cùng bắp chân đột nhiên bị chạm vào. Trong nháy mắt, thân thể liền thoát ly xe lăn. Mạc Duật muốn giãy giụa, sau lưng lại đụng phải cảm xúc mềm mại đặc hữu của cô nương. Thân thể cứng đờ, liền bị Tố Dĩ ôm lên.
Tố Dĩ nâng đùi Mạc Duật, hướng lên trên nắm một chút, tìm một vị trí thuận tiện, lấy tư thế công chúa ôm, ổn định thân thể hắn.
"Đừng nhúc nhích, sẽ ngã sấp xuống." Hơi thở của Tố Dĩ phun ở bên tai hắn. Mạc Duật khựng lại hô hấp, cả người cứng ngắc. Hắn...là đang bị khinh bạc sao?
Tố Dĩ vừa lòng Mạc Duật phối hợp, mũi chân nhẹ điểm, thoải mái đưa hắn lên nóc nhà.
Gió lạnh quất vào mặt, sắc mặt Mạc Duật càng ngày càng khó coi. Nhưng Tố Dĩ phảng phất làm như không biết, ôm Mạc duật phóng tới nóc nhà xong liền buông tay, trên dưới đánh giá hắn, giống như phát hiện được thứ gì tân kỳ.
"A, Mạc Duật, ăn bánh bao thôi cũng có thể mập thịt, ngươi thật dễ nuôi."
Mạc Duật mặt hoàn toàn đen. Bàn tay trái nắm chặt đột nhiên mở ra, bên trong nhanh chóng xẹt qua một luồng ngân quang, Tố Dĩ lại đột nhiên nhảy xuống nóc nhà.
"Quên lấy dụng cụ, ngươi ở trên này chờ một chút."
"Nhìn" bóng dáng Tố Dĩ rời đi, Mạc Duật hơi nhếch môi. Một lát sau, hắn chậm rãi thu hồi tay, điều chỉnh thân thể ngồi trên mái ngói, khuôn mặt có chút đăm chiêu.
Tố Dĩ ở trong kho lục lọi một trận, đột nhiên nhớ tới bản thân cũng không biết nên lấy cái gì, phỏng chừng Mạc Duật cũng không rõ, có lẽ nên đi đến xưởng mộc phụ cận xem một chút.
Mới ra cửa liền nhìn thấy Sở Y Nhân đi tới. Đứng phía sau nàng là hai hàng gã sai vặt, trên tay mỗi người bưng một khay đồ ăn, bên trong tản ra mùi thơm phưng phức.
Tố Dĩ ngó Sở Y Nhân một cái, đang muốn quay đầu rời đin nhưng lại bị vây lấy. Nàng cũng tốt tính, quay lại nhìn Sở Y Nhân hỏi:
"Có việc gì sao?"
Sở Y Nhân bày ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón:
"Tố cô nương, chuyện vừa rồi phát sinh là Y Nhân không đúng, nên cố ý tiến đến bồi tội. Đây là tất cả những món ăn nổi danh nhất của Đệ Nhất Lâu, hi vọng Tố cô nương có thể nhận lấy, tha thứ cho Y Nhân lỗ mãng."
Trận trận bố trí của Sở Y Nhân đã sớm làm mọi người chú ý. Nhận ra nàng là lão bản của Đệ Nhất Lâu, mang theo một đống món ăn đắt tiền còn thỉnh một nữ tử vô danh tha thứ, càng ngày càng nhiều người tò mò dừng lại cước bộ.
"Ngươi mời ta ăn cơm?"
Sở Y Nhân tươi cười không thay đổi:
"Thỉnh Tố cô nương vui lòng nhận cho."
Tố Dĩ quét mắt qua từng khay đồ ăn tinh xảo kia một cái:
"Vậy ngươi báo một chút tên món ăn xem."
Sở Y Nhân ngẩn người. Nàng vốn đang tính, nếu Tố Dĩ cự tuyệt, nàng sẽ khóc lóc một phen. Tốt nhất là Tố Dĩ đều đánh ngã đồ ăn, càng ngồi vững ác danh, không nghĩ tới nàng lại sảng khoái đáp ứng như thế. Hành động không ấn lẽ thường an bài này quả thực làm cho người ta trở tay không kịp. Nhưng nàng rất nhanh phản ứng, để Lục Hoàn tiến lên báo thực đơn.
"Đài Trà Tự, Mãn Hán Thị Nữ, Kính Hiến Bạch Ngọc Trà, Long Phụng Điểm Tâm, Bánh Cát Tường, Hạnh Nhân Phật Thủ, Hương Tô Táo, Bánh Hợp Ý......"
Mỗi khi Lục Hoàn nói ra tên một món, liền vạch lên một cái khăn che. Mùi hương nồng đậm tràn ra khắp đường phố. Hình dáng món ăn lại thập phần xuất sắc, lập tức đoạt được ánh mắt mọi người. Đám người vây xem đều nhìn chằm chằm vào hàng đồ ăn, ngón trỏ giật giật, cơ hồ đã muốn xông lên.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Sở Y Nhân mỉm cười, càng ngày càng vừa lòng. Vừa có thể tuyên truyền cho tửu lâu, vừa biểu hiện ra nàng khoan dung hào phóng, thật sự là nhất cử lưỡng tiện. Tố Dĩ nếu thu phần đại lễ này, nhất định sẽ khiến người ta khinh bỉ "ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa" (*tức là chỉ được cái mồm mép tham ăn tục uống chứ chả làm được tích sự gì*), chỉ biết ham món lợi nhỏ, tầm nhìn hạn hẹp, không có khí lượng, tính toán chi li. Đối với nữ tử mà nói, cũng không phải thanh danh tốt. Chỉ cần khiến người ta có ấn tượng xấu với Tố Dĩ, thì khi nàng cùng mình xảy ra xung đột, chắc chắn ai cũng sẽ đứng về phía mình. Làm cho Tố Dĩ thân bại danh liệt, không phải chỉ là chuyện một sớm một chiều sao?
"Ta nhận, đi theo ta."
Lục Hoàn báo xong tên đồ ăn, Tố Dĩ liền vẫy vẫy tay, kêu đám gã sai vặt bưng khay đi theo nàng. Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Sở Y Nhân trưng cầu ý kiến, Sở Y Nhân cũng không biết Tố Dĩ định ra chiêu gì. Tuy nhiên, nàng đảo mắt nghĩ thầm. Cho dù Tố Dĩ có thâm tàng bất lộ cỡ nào, trước mắt bao nhiêu người, cũng vô pháp càn rỡ đem toàn bộ mười mấy khay thức ăn đổ đi.
Sở Y Nhân gật đầu, cùng mọi người đi theo.
Tố Dĩ đi đến trước một căn nhà nhỏ cũ kỹ, lại kêu bọn họ ở ngoài cửa chờ trong chốc lát.
"Mộc lão bản, phiền ngài chọn cho ta vài loại dụng cụ để sửa nóc nhà.....A, cái này, cái này, cái này, còn có cái kia, không sai biệt lắm."
Tố Dĩ vác theo một bao tải lớn đi ra, bộ dạng cơ hồ cùng nàng lúc ở trong tửu lâu giống nhau như đúc. Sở Y Nhân trong lòng vang lên cảnh báo.
Trong đó là thứ vũ khí gì?
Nhưng vô luận Tố Dĩ phản ứng thế nào, nàng đều có hậu chiêu đang chờ. Sở Y Nhân mỉm cười, tưởng tượng ra cảnh mọi người đối Tố Dĩ chỉ trích.
Tố Dĩ xoay người, đối với vị đại hán lôi thôi lếch thếch bên trong nói:
"Mộc lão bản đã giúp ta giải quyết việc khẩn cấp, đại ân không thể không báo. Mấy thứ ngoài cửa coi như thù lao, lần sau lại hợp tác."
Tố Dĩ mang theo bao tải, linh hoạt xuyên qua khe hở giữa đám người. Sở Y Nhân đang muốn kêu người ngăn lại, đại môn trước mắt đột nhiên bị đá văng. Một bóng đen cao lớn như gấu xuất hiện trước mắt mọi người. Người nọ vừa xuất hiện, ánh mặt trời lập tức bị che khuất hơn phân nửa. Cả ngã tư đường phảng phất như bị âm u bao phủ.
"Thơm quá a......! Lão mộc đầu ta đã lâu không được ngửi mùi thơm như vậy....."
Mộc lão bản ánh mắt hung tàn xẹt qua Sở Y Nhân, vừa nhìn đến hơn mười khay món ngon hương vị câu toàn kia, ánh mắt lập tức liền biến đổi, giống như sài lang hổ báo nhào tới, gió cuốn mây tan. Nháy mắt, toàn bộ khay thức ăn đều bị càn quét sạch sẽ, ngay cả cái dĩa cũng sáng bóng đến mức có thể soi gương.
....Đợi chút, nàng đối phó Tố Dĩ cứ như vậy bị giải quyết?
"Hương vị không sai." Mộc lão bản vừa lòng lau miệng, ngẩng đầu mới phát hiện bản thân thế mà lại bị vây xem. Mắt hổ tức giận đảo quanh đám đông một vòng. Những người bị đảo đến lập tức hoảng sợ run rẩy.
Mộc lão bản xuất ra một cây thiết chùy thật lớn, hung hăng gõ xuống đất:
"Nhìn cái gì vậy, về nhà trông con đi!"
Kịch tình không đúng a! Tố Dĩ khó xử đâu? Láng giềng chỉ trích đâu? Nàng còn chưa xuất trướng a? Sở Y Nhân sốt ruột.
"Loẹt xoẹt!" vài tiếng, lấy mộc lão bản làm trung tâm, đám đông cách nửa trượng bên ngoài bắt đầu phân tán. Một lát sau, mấy gian nhà ở không tính là rắn chắc bên cạnh ầm ầm sập cửa, thổi lên bụi mù dày đặc, cơ hồ muốn đem người ta vùi lấp. Thậm chí mấy gã sai vặt bưng khay cũng chạy trốn mất dạng, người vây xem thì bận rộn bôn tẩu. Cho dù Sở Y Nhân là người trấn định nhất, sắc mặt cũng đã thay đổi vài bận.
"Ngươi còn có chuyện gì?" Thanh âm đinh tai nhức óc của Mộc lão bản vang lên, làm ngực Sở Y Nhân nổi lên từng trận nhoi nhói. Bàn tay hắn ma sát thiết chùy, con mắt híp lại, giống như ý nói nếu muốn đòi tiền cơm, hắn liền đánh người!
"....Không có, cảm tạ mộc lão bản đã khen ngợi món ăn của Đệ Nhất Lâu." Sở Y Nhân cứng ngắc câu lên khóe miệng, bày ra nụ cười mị lực trăm phần trăm của nàng. Khăn tay lại không biết đã bị vò nát bao nhiêu lần.
-- tiểu kịch trường--
Hệ thống: [Chúc mừng Tố Dĩ học được kỹ năng "giở trò", độ thuần thục 5%.]
Tố Dĩ: "Kỹ năng này có ích lợi gì?"
Hệ thống: [Độ thuần thục cao hơn, có thể đối Mạc Duật muốn làm gì thì làm, xác xuất thành công càng cao nha.]
Tố Dĩ: "Ừ, không sai."
Hệ thống: [Chúc mừng Mạc Duật học được kỹ năng "phản thủ vì công", độ thuần thục 100%. Giới thiệu kỹ năng: Trăm phần trăm bắn ngược kỹ năng mà đối phương sử dụng đến trên người.]
Tố Dĩ: "......Vì sao Mạc Duật mới học kỹ năng đã phản chế được ta, hơn nữa mới bắt đầu độ thuần thục liền đầy giá trị."
Hệ thống: [Đây là trời sinh thiên chất.] (*Có năng lực trời sinh*)