*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Y Nhân tham gia mưu phản, bị bắt giữ.
Tố Dĩ nghe được tin tức, nửa ngày cũng không kịp phản ứng. Diễn biến này thật đúng là một ngày thay đổi vài bận, cao trào thay nhau nổi lên làm người ta đoán không ra.
Sau khi Sở Y Nhân bị bắt, Phùng Hằng ở tân phòng phát hiện thi thể của nhi tử, nổi giận lôi đình. Hắn lập tức cùng Sở Y Nhân đoạn tuyệt quan hệ, viết tâm thư dâng lên hoàng thượng, nói mình tuổi già mắt yếu, nhìn lầm người. Hắn là bị lừa vân vân và mây mây, quyết định muốn đích thân thẩm tra xử lí, tuyệt đối sẽ không bỏ qua một kẻ phản đồ nào.
Nghe nói Sở Y Nhân bây giờ còn chưa tỉnh, nhóm hậu cung của nàng cũng không có một chút động tĩnh.
Đây chính là lần mất trí nhớ thảm nhất của Sở Y Nhân.
Bất quá, việc này vẫn như cũ cùng Tố Dĩ không có quan hệ. Gần đây, tình huống thân thể của Mạc Duật thực làm nàng lo lắng.
Từ hôn lễ trở về, Mạc Duật lại bắt đầu ngồi xe lăn, lại lăn lộn ngoài sân cùng hoa hoa thảo thảo làm bạn. Nhưng hắn càng làm như không gợn sóng, không sợ hãi, liền tượng trưng cho sự tình càng nghiêm trọng. Tố Dĩ cũng không cho rằng, chuyện xảy ra với Sở Y Nhân không dính líu gì đến hắn.
Tố Dĩ đứng đó một hồi, Mạc Duật liền rời khỏi. Mấy ngày nay đều lặp đi lặp lại như vậy, nàng ở chỗ nào, hắn sẽ không ở lại chỗ đó qua hơn nửa khắc.
......Có gì đó không đúng?!
Tố Dĩ không cho Mạc Duật chạy trốn, phi thân tiến lên ngăn cản hắn. Nhìn thấy hắn thế mà lại hộc máu, nàng vội vàng điểm huyệt, giúp hắn ổn định nội tức.
Máu kia có làm thế nào cũng dừng không được, từ cằm của hắn chảy xuống tới cổ, chảy đến trên thân hắn. Y phục trước ngực rất nhanh đều bị nhiễm đỏ.
“Sao có thể như vậy! Mạc Duật, ngươi làm sao vậy?” Tố Dĩ kinh hoảng lau máu cho hắn, nhưng càng lau càng nhiều. Tay nàng bắt đầu không khống chế được run rẩy.
Mạc Duật nắm lấy tay nàng. Tố Dĩ nhìn vào mắt hắn, vẫn đen nhánh trầm tĩnh như vậy. Cho dù không có ánh sáng, nhưng phàm là bị cặp mắt kia chiếu đến, liền khiến người ta cảm thấy an tâm.
“Không có việc gì.”
Đây là câu thứ hai từ lúc nhận thức Mạc Duật cho tới nay, nàng nghe được hắn nói, thanh thúy như tiếng đàn, trầm ngâm như dòng nước, an tĩnh như gió đêm từ từ thổi xuôi. Hắn luôn hờ hững như vậy, biểu tình vẫn nhạt nhẽo đạm bạc, phảng phất như đối với vạn vật trên thế gian đều không hề để ý, thậm chí cả sinh mạng của hắn, cũng nhẹ như làn gió......
Tố Dĩ điểm huyệt đem hắn làm hôn mê. Nàng muốn đi tìm sư phụ, nhưng hắn hành tung bất định, so với sư huynh còn khó gặp hơn. Trời đất bao la, nàng có thể đi đâu mà tìm.
Tố Dĩ không biết, nhưng nàng khẳng định, nếu còn do dự không hành động, Mạc Duật sẽ chết. Tố Dĩ đem Mạc Duật trói lại, đặt hắn trong xe ngựa, chỉ cần hắn tỉnh liền...đập choáng hắn.
Sư phụ ưa thích mỹ thực, nàng liền hướng tới các tửu lâu tìm kiếm. Mỗi lần đến một tòa thành khác, nàng sẽ cho Mạc Duật ăn canh gà đại bổ, không cần quan tâm hắn ăn hết hay không, chảy nhiều máu như vậy, phải bồi dưỡng lại mới được.
Tuy nhiên, Mạc Duật vẫn không ngừng xuống ký. Qua nửa tháng, hắn đã muốn gầy đến không ra hình người, chút da thịt nuôi suốt nửa năm nay toàn bộ đều không thấy.
“Đừng đánh, ta sẽ không chạy.” Mạc Duật bắt được tay Tố Dĩ.
Mấy ngày nay, mỗi lần hắn thanh tỉnh liền ngay tại chỗ uống các loại thuốc bổ, uống xong lại bị đập hôn mê, cơ hồ không có cơ hội nói chuyện. Lần này, thừa dịp Tố Dĩ thất thần, nếu hắn còn không mở miệng, thế nào cũng lại hôn mê đi mất.
Tố Dĩ quả là một người cố chấp, Mạc Duật cười khổ, so với hiểu bản thân, hắn thậm chí càng hiểu nàng hơn.
“Độc của ngươi sao lại thế này?”
“Sở Y Nhân.” Mạc Duật không biết Sở Y Nhân xuống tay thế nào. Bản sự của nàng thực khiến người ta kiêng kị, có khi lại đột nhiên lấy ra vài thứ gì đó, hơn nữa mỗi thứ đều văn sở vị văn*, hiệu lực kinh người. Sự thần bí của nàng cực kỳ làm người ta phải cố kị.
*Mới nghe, mới thấy lần đầu*
Đầu óc hỗn độn của Tố Dĩ đột nhiên thanh tỉnh rất nhiều...Giai nhân làm bạn bên sườn, Hồng Loan Tinh, Thiên Lang Tinh.
Hay giai nhân mới là Mạc Duật, Thiên Lang Tinh là Sở Y Nhân. Nàng phải bảo vệ Mạc Duật, đề phòng Sở Y Nhân? Tố Dĩ nghĩ thông suốt điểm ấy, đột nhiên hỏi:
“Hắc hòm?”
Mạc Duật xuất từ trong lòng ngực ra cái hòm mà hắn lấy được từ chỗ Du Tông. Tố Dĩ nhìn thấy, định đưa tay tiếp, lại bị ngăn cản:
“Có độc.”
Là loại độc mà Mạc Duật trúng phải ở Du Gia Bảo? Tố Dĩ không biết mặt trên còn lưu độc hay không, thấy Mạc Duật tựa hồ không sợ, nhưng cũng không cho nàng đụng chạm.
Nhưng chỉ nhìn như vậy, cái gì cũng nhìn không ra.
“Cái hòm này thật kỳ quái, hoa văn trên bề mặt......Đợi chút, hoa văn này có điểm nhìn quen mắt......” Tố Dĩ lục lọi trong đầu, vẫn không thể nhớ ra.
Mạc Duật cũng không sốt ruột:
“Từ chỗ Du Tông lấy đến, trên hòm có bôi hỗn hợp mộc hương làm nhiễu loạn tâm trí, có thể khiến người cầm nó bị nghiện, ngửi lâu sẽ làm ra những chuyện điên rồ.”
“Vậy ngươi......”
“Không sao, ta biết phương pháp phá giải loại hương này. Nó không hiệu quả đối với ta.”
Cho dù như thế, Tố Dĩ vẫn cảm thấy bất an, tâm thần không yên. Trong tiềm thức cứ nhắc nhở nàng, có cái gì đó bị nàng xem nhẹ. Mạc Duật hơi mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ.
******
Bọn họ lại đi tới thành trấn kế tiếp. Đối với người ngoài, Tố Dĩ đều xưng bọn họ là phu thê, bởi vì trượng phu bị bệnh, nàng mang hắn đi tìm thần y, cũng tiện ở bên trông coi hắn. Vốn trước đó chỉ có một mình nàng hành động cũng không cảm thấy gì, bất quá lúc này Mạc Duật đã thanh tỉnh, nàng lại tự xưng là phu nhân của hắn, cái này có chút......
“Phu nhân? Thế nào, một gian thượng phòng sao?”
“......A?”
“Một gian thượng phòng.” Mạc Duật đáp thay nàng.
Đi đến phòng, tâm trạng của Mạc Duật tựa hồ không tệ. Hắn nghiêng tai, lắng nghe hoàn cảnh xung quanh.
“Lần sau chúng ta xưng hô huynh muội đi, đặt hai gian phòng.”
“Ta hiện tại chẳng khác nào phế nhân, ngươi không sợ nửa đêm có kẻ xấu tới cửa muốn làm chuyện bất lợi với ta sao?”
......Hắn đối với bộ dạng của mình thực tự tin a! Tuy rằng đó là sự thật.
Người này từ lúc phá giới mở miệng, thời điểm tâm tình tốt liền đặc biệt nói nhiều. Hơn nữa, mỗi lời nói đều làm cho người ta không biết trả lời thế nào. Tố Dĩ trừng mắt liếc hắn một cái.
Mạc Duật nhẹ nhàng câu lên khóe môi, cực nhẹ lại cực nhanh, nhưng vẫn bị Tố Dĩ bắt đến. Nụ cười thanh nhã kia tựa như gió thoảng, như có như không thản nhiên phất qua lòng nàng, cỗ trầm trọng tích tụ mấy ngày nay cứ như vậy biến thành hư không.
“Tố Dĩ, ta chưa từng nhìn qua dung mạo của ngươi.”
Động tác trải giường chiếu của Tố Dĩ khựng lại một chút, sau đó nàng không chút để ý nói:
“Chờ đến khi ánh mắt của ngươi trị khỏi, liền có thể nhìn thấy.”
“Nếu như hiện tại ta muốn biết thì sao?”
“Không được bàn cãi, thân là bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi cho tốt......” Đột nhiên, trên mặt nàng áp lên một bàn tay, Mạc Duật không biết từ khi nào đã đi đến phía sau nàng.
“Quay lại đây, có được không?”
Không được.
Tố Dĩ bất động, Mạc Duật cũng không động.
Rốt cuộc, Tố Dĩ nhịn không được, xoay người, dùng sức trừng Mạc Duật. Người này quá giảo hoạt, biết nàng không thể kháng cự hắn như vậy.
Tay hắn vuốt cằm của nàng, thực cẩn thận, thực ôn nhu, ánh mắt sâu như đáy hồ chuyên chú nhìn nàng, khiến nàng cơ hồ cũng bị lốc xoáy bên trong hấp dẫn. Rõ ràng đã bị mất đi ánh sáng, nhưng nàng tin tưởng, hắn vẫn có thể nhìn thấy, dùng tâm của hắn, cảm giác của hắn, xúc giác của hắn.
“Cằm có chút tròn, có chút thịt. Cô nương này thường có tâm tính lạc quan, mọi sự đều nghĩ về hướng ưu việt, sẽ không so đo trả giá. Có cô nương như vậy làm bằng hữu, cả đời không hối hận.”
Câu đầu tiên còn tốt, về sau, Mạc Duật thật sự là càng nói càng khoa trương, Tố Dĩ liếc mắt xem thường.
Mạc Duật nhẹ vỗ về môi của nàng, không mang theo một tia dục niệm:
“Miệng nhỏ nhắn đầy đặn. Cô nương này rất trọng tình, luôn ghi ân cầu báo, tốt với bằng hữu, tuy bề ngoài lãnh đạm, nhưng một khi đã đem ai đặt ở trong lòng, liền thường xuyên làm ra những chuyện ngốc nghếch, như thiêu thân lao đầu vào lửa. Có cô nương như vậy quan tâm, cho dù lên núi cao xuống vực thẳm cũng không e ngại.”
Nàng rất thường xuyên làm chuyện điên rồ, tuy rằng hắn không nhìn thấy, nhưng hắn đều biết. Mấy ngày nay vì hắn làm lụng vất vả, hai bàn tay tinh tế cũng trở nên thô ráp, thậm chí đổ máu, lưu sẹo. Mỗi ngày nàng đều đi mấy dặm đường, chân đều nổi mụt nước, ngay cả thời gian rịt thuốc cũng không có. Đầu gối của nàng đã bầm tím một mảnh, còn có vết cắt. Đây là do ngày ấy nghe được tin tức của sư phụ, nàng liền sốt ruột tiến lên hỏi thăm, quên mất trên người còn cõng hắn. Thời điểm té úp sấp xuống, đầu gối cùng đá vụn trên nền đất va chạm, nàng đau đến mức hô lớn một tiếng. Hai tay vẫn còn che chở hắn, nhưng hắn ngay cả thay nàng lau một chút mồ hôi cũng không dám, sợ nàng phát hiện hắn tỉnh.
Cô nương kiên cường. Nếu nàng không muốn nói, hắn sẽ làm bộ như không biết.
Mạc Duật đụng đến cái mũi của nàng. Tố Dĩ nhìn cái miệng của hắn hé ra hợp lại. Hắn nói:
“Cái mũi tròn tròn lại thẳng tắp. Cô nương này nội tâm lương thiện, bao dung, làm việc có chủ kiến, nhưng thập phần cố chấp, cho dù con đường phía trước gian nan đến cỡ nào, cũng kiên định bất khuất. Có cô nương như vậy làm bạn, liền có được cuồn cuộn dũng khí cùng tin tưởng.”
Hắn biết, nàng gần đây đều ngủ không tốt. Nàng lo lắng vừa ngủ sâu liền không dậy nổi, cho nên thường xuyên bừng tỉnh trong lúc ngủ, sau đó ngừng thở, cẩn thận đưa ngón trỏ đặt dưới mũi hắn, chờ đến lúc cảm nhận được hơi thở mỏng manh của hắn, mới vụng trộm thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết, cho dù thả lỏng, đêm đó nàng cũng không ngủ, cho dù hắn hôn mê, cũng cảm giác được nàng trằn trọc bên cạnh, ngụ mị tư phục*.
*Thức ngủ đều mong nhớ.*
“Đôi mắt to tròn sáng ngời. Cô nương này tính tình kiêu ngạo, lòng tự trọng cao. Nàng sẽ không chủ động mở miệng, trừ phi ngươi mở rộng cửa lòng trước với nàng, nếu không nàng sẽ quật cường không nói, chỉ yên lặng trả giá. Có cô nương như vậy yêu thích, nhân sinh liền không uổng phí.”
Một trận nghẹn ngào vọt vào đáy mắt, lòng ngực Tố Dĩ giống như bị tắc một cỗ đau nhức khó vơi giải. Nàng cố gắng không chớp một ánh mắt, nhưng khuôn mặt Mạc Duật vẫn càng ngày càng mơ hồ. Lông mi của nàng nhẹ nhàng rung động, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuôi, rơi xuống của đầu ngón tay của hắn, làm nó phảng phất bị phỏng đến, âm ỉ không phai. Sau đó, hắn trân trọng đem ngón tay dính nước mắt kia phóng tới bên môi.
“Nước mắt, là ấm.....Bởi vì lòng của nàng ngưng kết đủ loại tình cảm, ưu tư khó quên, đêm đêm mất ngủ. Tất cả liền hóa thành hạt châu trong suốt, mỗi một giọt đều là tâm ý của nàng......Có cô nương như vậy nguyện ý rơi lệ vì ngươi, thế nào cũng phải mang nàng đi.”
Ngón tay Mạc Duật dừng ở khóe mắt Tố Dĩ, nàng lập tức bắt lấy tay hắn:
“Mạc Duật, ngươi đây là muốn chết sao?”
“Hiện tại chỉ sợ còn chưa được.”
“Ngươi nói nhiều như vậy, làm cho ta khó chịu như vậy. Nếu chết rồi, ta tìm ai phụ trách?”
“Như vậy, ta sẽ không chết.” Ánh mắt của hắn vẫn như cũ thanh lãnh tựa như dòng suối, róc rách mềm nhẹ vuốt lên cảm xúc phức tạp đang quấn quanh tim nàng.
Mạc Duật, ngươi vẫn giảo hoạt như vậy.
Tác giả: Thời khắc ôn nhu như vậy, tiểu kịch trường không hợp phóng ra.
[~ ̄▽ ̄~]