Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đêm đó, trong sân bọn họ quả nhiên có vài đám người xông đến.

Tố Dĩ rất kiên trì canh gác, bổ bọn họ vài côn, cuối cùng dứt khoát ngồi hẳn trên nóc nhà.

Phía trước tầm nhìn trống trải, trong phòng cũng cảm giác được hơi thở vững vàng của Mạc Duật. Xem ra hắn không bị cảm lạnh, Tố Dĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cũng trong đêm đó, tại một nơi khác ở Du Gia Bảo, tâm tình của mấy người Sở Y Nhân lại hoàn toàn tương phản. Cái chết của Du Tông khiến bọn họ cực kỳ khiếp sợ.

Du Tông võ công cao cường, suy ra, võ công của hung thủ có khả năng còn cao hơn so với bọn họ. Cho dù là La Chi Hoán cũng đã có chút rối loạn, bởi vì tử trạng của Du Tông thật sự rất......Sở Y Nhân vừa nghĩ đến hình ảnh kia, lại nôn khan một trận.

Thi thể Du Tông được phát hiện trong hồ nước tại biệt viện của hắn. Sáng sớm, gã sai vặt đi vào gọi hắn dùng bữa sáng, thời điểm đi ngang qua nơi đó, liền nhìn thấy toàn bộ mặt hồ đều là cá chết ngửa bụng, tiếp theo mới phát hiện thi thể của Du Tông.

Du Tông đại khái là chết đêm qua. Ở trong nước ngâm hơn nửa ngày, thi thể đã phù thũng giống như người chết chìm. Nhưng ghê tởm nhất chính là, trên thi thể hắn tràn đầy lỗ kim, bởi vì bị ngâm trong nước, từng lỗ kim đều mở rộng ra vài phần, từ bên trong ồ ạt chảy chất lỏng tanh tưởi, vốn nên màu đỏ, hiện đã biến thành màu đen. Sau khi thi thể được vớt lên, không ai dám chạm vào, sợ bị trúng độc.

Đáng thương cho Du Tông, lúc còn sống kết giao bằng hữu khắp nơi, sau khi chết lại thê thảm như thế, ngay cả một người nguyện ý vì hắn nhặt xác cũng không có.

Sở Y Nhân nhìn thi thể xấu xí của hắn, nghĩ đến tối hôm qua hắn còn ôn nhu nhỏ nhẹ thổ lộ với nàng, nghĩ đến bản thân vừa đáp ứng cùng hắn kết giao, hôm nay lại sinh tử cách biệt, trong lòng của nàng dâng lên một cỗ mất mát, thầm nghĩ tạo hóa trêu người.

Bọn họ che giấu tất cả khách nhân, lại cử hành thêm một ngày yến hội. Buổi sáng vội vàng xử lý thi thể Du Tông, buổi chiều nghĩ mọi biện pháp lưu lại khách nhân. Bọn họ khẳng định, hung thủ vẫn còn đang xen lẫn trong đám người này.

Bận rộn cả ngày, ban đêm, bọn họ mới có thời gian thương thảo đối sách.

Bọn họ lấy danh nghĩa Quần Anh Hội lén liên lạc với vài đại hiệp giang hồ. Giang hồ bình tĩnh an ổn chỉ là để cho triều đình xem. Sở Y Nhân biết bọn họ đối triều đình bất mãn đã lâu, nàng cũng không có ý kiến gì với việc tạo phản. Nam nhân a, ai không mơ tới nhất thống giang sơn. Đối với nàng mà nói, vô luận là ai, chỉ cần có thể cùng hoàng đế tương lai giao hảo, cớ gì không làm.

Nhưng hiện tại người đóng vai trò trung gian - Du Tông đã chết. Thân phận của hắn thập phần vi diệu, cho dù là La Chi Hoán hay Tân Từ đều rất rõ ràng. Bọn họ e sợ cái chết của Du Tông sẽ làm chuyện này trở nên không thể khống chế. Vì thế, việc cấp bách trước mắt chính là đem tin tức Du Tông chết áp chế đi, dù tìm không thấy hung thủ, cũng phải làm cho cái chết của Du Tông biến thành ngoài ý muốn.

“Y Nhân, hôm nay ngươi vẫn luôn lưu ý một người, thực là Mạc Duật sao?” La Chi Hoán trầm giọng hỏi.

Sở Y Nhân sửng sốt. Đúng rồi, người như Mạc Duật cho dù điệu thấp cũng giống như đom đóm trong đêm đen, ai cũng không thể bỏ qua, bị bọn họ phát hiện cũng không kỳ quái.

“Đúng vậy, ta còn nhận ra nữ tử đi cùng hắn, chính là cảm giác nàng có chút......”

“Có chút gì?”

Sở Y Nhân cắn môi dưới, muốn nói lại thôi, vẻ mặt lo lắng sợ hãi:

“Ta không quá hiểu biết nàng, có khả năng nàng đối với ta có chút hiểu lầm gì đó đi.” Sở Y Nhân ửng đỏ hai mắt, rất nhanh cúi đầu xuống, giống như muốn che đi ủy khuất trên mặt. Nhưng hai tay của nàng lại khẩn trương quấn lại với nhau, tựa hồ nghĩ tới hồi ức gì không tốt đẹp.

Bộ dáng điềm đạm đáng yêu này quả thực rất chọc người thương tiếc, nhưng hiện tại hai người ở đây lại không có hứng thú đối với tư oán giữa hai nàng, làm cho biểu diễn của nàng hoàn toàn lãng phí.

Hệ thống của Sở Y Nhân có thể điều tra rõ lai lịch từng người, chỉ có Tố Dĩ là mơ hồ. La Chi Hoán cùng Tân Từ nhìn nhau, bọn họ đều nghĩ nàng có bản lĩnh tinh thông vạn sự, cho nên đối với việc nàng cư nhiên còn có chuyện không hề rõ ràng, bọn họ cảm thấy rất kinh ngạc.

Sở Y Nhân cũng không muốn nam nhân của mình phân nhiều tâm tư ở trên người nữ nhân khác, hơn nữa người kia còn cùng Mạc Duật thân cận như vậy, trong lòng hung hăng mắng Tố Dĩ một chút, mặt ngoài lại ôn nhu nói:

“Nghe nói nàng là đệ tử của một môn phái lánh đời, cho nên tính tình cao ngạo, đối với thế nhân đều lãnh đạm. Nhưng ta nghĩ Tố cô nương là một người lương thiện, chỉ là không thích cùng ai quá mức gần gũi, cho dù cùng người ta phát sinh tranh chấp, nàng đều chọn cách tránh đi, hoặc cũng có thể là sợ......làm bị thương đến người khác.”

Hai người La Chi Hoán làm sao có thể nghe không ra, Sở Y Nhân nói Tố Dĩ sợ làm bị thương đến người khác, kỳ thật đang ám chỉ Tố Dĩ võ công bình thường, sợ đánh không lại bị mất mặt mới tránh đi. Nhưng Tố Dĩ rốt cuộc có thực sự vô dụng như lời nói của Sở Y Nhân hay không, cần điều tra một phen mới xác định được. Bọn họ đều là người cẩn thận, sẽ không mù quáng nghe theo lời nói từ một phía của nữ nhân.

“Ngươi có cho rằng chuyện này cùng Mạc Duật có liên quan?”

Sau trận chém giết mấy tháng trước, trong lòng La Chi Hoán vẫn còn sợ hãi. Nữ nhân này mặt ngoài nhìn nhu nhược, nhưng đã quyết tâm thì so với nam nhân còn ngoan độc hơn, sợ là Tân Từ cũng có cảm giác như vậy, nên hiện tại mới thuận theo ý nàng. Trước khi chưa biết rõ ràng lực lượng thần bí trên người nàng, bọn họ không dám tùy tiện động thủ.

Sở Y Nhân trầm mặc. Cảm tình của nàng đối với Mạc Duật thực phức tạp. Muốn giết, lại luyến tiếc. Không giết, cơn tức giận trong lòng khó có thể xua tan. Nàng khó xử lắc đầu, trong mắt rưng rưng ngập nước:

“Ta chỉ cảm thấy Mạc Duật cho ta một cảm giác thực đáng sợ. Hắn sẽ ghi hận ta từng hiểu lầm hắn sao? Ta......ta không muốn như vậy a. Võ công của hắn thật đã bị phế bỏ sao? Trước kia hắn lợi hại như vậy......Ta...ta thật sự không thể tin được, ta thực có lỗi với hắn......”

“Đã phế.” Tân Từ nói. Đây là hắn tự mình động thủ, nên thập phần khẳng định. Hơn nữa hôm nay xem xét hơi thở của Mạc Duật, rõ ràng không cảm thấy một chút nội lực, cước bộ cũng khập khiễng nặng nề, xem ra chân hắn cũng không khang phục.

“Hắn sẽ không trở về báo thù đi?” Sở Y Nhân biến sắc, lo lắng nhìn bọn họ.

“Bất quá, các ngươi lợi hại như vậy, nhất định sẽ không bị hắn làm tổn thương......Nếu các ngươi chạm mặt, có thể thay ta giải thích một chút hay không? Ta thực không muốn trong các ngươi có ai bị thương tổn, việc này so với giết ta còn khó chịu hơn......”

Hai người hai tâm tư khác nhau trấn an Sở Y Nhân. Về phần bọn họ muốn đối phó Mạc Duật thế nào, sẽ không cùng nàng giải thích.

******

Sáng sớm ngày thứ hai, Mạc Duật cột lấy băng vải xuất hiện. Tố Dĩ liếc hắn một cái. Hai người đều ăn ý không nói lời nào.

Đi vào đại sảnh, Tố Dĩ đột nhiên nhớ tới suốt buổi tối hôm qua vẫn ngồi trên nóc nhà, quên mất việc đi do thám địch tình của Sở Y Nhân. Những người này quỷ kế đa đoan, không biết lại nghĩ kế gì hãm hại bọn họ. Tố Dĩ đã xác định chuyện ngày hôm qua là muốn nhắm vào bọn họ, hoặc chính xác phải nói là Mạc Duật.

Phát sinh đại sự như vậy, Du Tông vẫn không xuất hiện, Tố Dĩ chắc chắn hắn đã lành ít dữ nhiều, về phần hung thủ là ai không quan trọng, dù sao cuối cùng khẳng định sẽ dừng ở trên người bọn họ.

Một đêm không ngủ, đầu óc Tố Dĩ có chút mơ mơ màng màng, cước bộ cũng hơi phù phiếm. Thiếu chút nữa sẫy bậc thang, người bên cạnh lập tức chặn ngang đỡ lấy, nàng mới miễn bị đập đầu.

Xúc cảm quen thuộc bất giác làm cho nàng nhớ lại chuyện ngày hôm qua. May mắn Mạc Duật rất nhanh liền buông lỏng tay ra, cũng đi trước nàng nửa bước, không phát hiện nàng xấu hổ. Tố Dĩ bực mình hất tóc, bước nhanh đuổi kịp.

Thời điểm bọn họ bước vào đại sảnh, liền phát hiện bầu không khí có chút không quá hữu hảo?

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt dừng ở trên người bọn họ. Sở Y Nhân e ngại nhìn về phía hai người, hỏi:

“Mạc công tử, Tố cô nương, tối hôm qua vì sao các ngươi không đến tiền thính nghị sự. Hơn nữa, hạ nhân đi mời các ngươi đến cũng một đêm không về, hay là......Các ngươi có chuyện gì khó xử sao?”

Lời nói của nàng ngừng ở chỗ thập phần xảo diệu, ngữ khí cũng vừa đúng. Tất cả mọi người bắt đầu hồ nghi nhìn bọn họ.

Tố Dĩ nhìn quanh bốn phía một vòng, phát hiện người nhàm chán thật nhiều a. Nàng là người mà ai cũng đều có thể lấy tới tiêu khiển sao. Nàng lôi kéo Mạc Duật ngồi xuống, không có nửa phần chột dạ hỏi:

“Quản gia, chúng ta đã thức dậy một hồi, cũng không thấy ai đến báo dẫn chúng ta đi dùng cơm, tìm đến tận nơi lại bị các ngươi chất vấn. Đây là đạo đãi khách của quý bảo sao?”

Sở Y Nhân biến sắc. Sáng nay quản gia vội vàng sai hạ nhân đến kêu mọi người dậy sớm một chút mới tạo được hiện trường như thế này.

Kết quả là một đám người bị lừa dối đến "chủ trì chính nghĩa" liền phải trơ mắt nhìn Tố Dĩ cùng Mạc Duật chậm rãi hưởng thụ bữa sáng. Chuyện tối qua vốn đã khiến rất nhiều người ngủ không ngon giấc, bữa sáng cũng tùy tiện qua loa. Hiện tại nhìn bọn họ ăn khoái trá như vậy, giờ mới thấy đói bụng, tính tình cũng càng thêm nóng nảy.

Sở Y Nhân nhịn một hồi, nhìn thấy hạ nhân rốt cuộc đã đem toàn bộ đồ ăn thu thập sạch sẽ, mới tốt tính hỏi lại lần nữa:

“Tối hôm qua chúng ta đi ngủ sớm, không có ai đáp lời, chắc là bọn họ mệt mỏi tự tìm chỗ nào ngủ rồi đi.” Tố Dĩ bình thản nói.

Sở Y Nhân sao có thể tin tưởng Tố Dĩ nói hươu nói vượn, đang muốn rớt hai giọt nước mắt biểu hiện Tố Dĩ cố tình gây sự. Hạ nhân của Du Gia Bảo liền vội vàng tiến vào, mà vài người đi đằng sau đúng là những người phái ra, đi một đêm chưa về kia.

“Tối qua các ngươi đi đâu?” Quản gia cả kinh, trong lời nói vô tình thốt ra ngữ khí chất vấn. Nhưng vừa nói xong hắn liền hối hận, dùng sức nháy mắt mấy cái, nhưng đám người đang bận cúi đầu nhận sai kia cũng không tiếp thu được.

“Chúng ta đều đang ngủ, không biết vì sao, vừa đi đến cái sân kia liền đặc biệt buồn ngủ.”

“Đúng vậy, quản gia, chúng ta ngủ suốt một đêm mới tỉnh lại.”

“Quản gia, chúng ta sai rồi, còn chưa kịp thỉnh hai người Tố cô nương đi qua.”

Đám ngu xuẩn này! Quản gia tức giận đến mặt đều xanh.

“Cái sân kia sao lại kỳ quái như vậy, hễ ai đi vào đều buồn ngủ?” Sở Y Nhân thập phần lo lắng nhìn về phía quản gia.

“Quản gia tiên sinh, phiền ngươi phái người đi xem xét một chút, ta sợ bên trong có nguy hiểm gì, nếu làm hại tới người khác sẽ không tốt lắm.”

“Đúng vậy, cái sân kia xác thực có vấn đề, ta sẽ lập tức cho người đi qua dò la.”

Chẳng lẽ hắn đã đem cái gọi là bảo vật phóng tới trong viện, hãm hại bọn họ một phen, sau đó nhốt lại chậm rãi tra tấn. Tố Dĩ vừa nghĩ như vậy, liền cảm thấy cực kỳ có khả năng, dù sao ở đây cái gì nàng đều tìm hiểu không được, về nhà ngủ tốt hơn nhiều. Tố Dĩ vừa định nhích người, Mạc Duật liền đè lại tay nàng.

Tố Dĩ nhìn bàn tay so với nữ tử còn đẹp hơn kia, vốn ngay cả y phục hắn cũng không thích cho người ta đụng vào, hiện tại rất giỏi a, lại có thể ra tay ngăn cản người.

Tố Dĩ nhíu mi. Lúc này, bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận tranh cãi ầm ĩ. Một đám quan binh tay cầm đại đao vọt vào, ngoài cửa cũng đông nghìn nghịt bộ khoái đang đứng. Cho dù đám người giang hồ này có võ công cao cường, cũng khó mà chạy thoát.

Đây là triển khai thần mã gì!?

Sở Y Nhân chấn kinh, quản gia chấn kinh, đám người đang vây xem cũng chấn kinh nốt.

“Các vị quan gia, đây là có chuyện gì?” Quản gia tiến lên cười làm lành.

Đám quan lại cùng người giang hồ đều giống nhau không phân rõ phải trái. Chỉ khác là người giang hồ giết người thì giảng đạo nghĩa, quan phủ giết người thì kêu tẩy sạch điêu dân.

“Bản quan thu được mật báo, hoài nghi Bảo chủ của Du Gia Bảo tư thông địch quốc, mau gọi Du Tông ra đây!”

Đám quan sai này đằng đằng sát khí, làm quản gia hai chân run rẩy, hỏi:

“Vị......đại quan này có phải đã nghĩ sai rồi hay không? Du Gia Bảo chúng ta luôn trung quân ái quốc, hàng năm còn cung cấp bao nhiêu tài bảo binh mã cho triều đình. Du bảo chủ tuyệt đối không thể......”

“Có sai hay không kêu Du Tông đi ra nói chuyện liền nhất thanh nhị sở*!"

(*rõ ràng tường tận*)

Ai cần biết ngươi cung cấp bao nhiêu tiền của, đại đao của bộ khoái đã cắm xuống sàn, khí thế vương bát* đồng loạt triển khai, giống như bả đao Thanh Long Yển Nguyệt bắt tại trên tay Quan Công, khí thế như hồng, vạn phu đừng địch*.

(*hung dữ, lưu manh*)

(*khí thế như hồng thủy, vạn người cũng không địch nổi*)

Quản gia cũng là miễn cưỡng trấn định đứng ra khuyên bảo. Lúc này bảo chủ không ở đây, còn ai có thể ra mặt nói chuyện dùm hắn a?!

“Đại nhân, làm như vậy có chút không hợp quy củ, giang hồ cùng triều đình vốn là nước giếng không phạm nước sông. Hơn nữa về việc tư thông phản quốc này, Trần Phủ Duẫn của Trần Phủ là rõ ràng nhất cách đối nhân xử thế của bảo chủ chúng ta, không bằng thỉnh Trần Phủ Duẫn......”

Các ngươi đã mưu đồ bí mật tạo phản, còn nói người ta phạm quy? Đây thật sự là đi năm mười bước cười một trăm bước a.

“Trần Phủ ngày hôm qua đã bị xử trảm, ngươi còn biết người nào liên quan nữa nói ra đây, ta sai người chém hết một lần, miễn cho lại mất thời gian truy xét. Mau kêu tên Du Tông kia thống khoái bước ra!”

Quản gia mặt đều đen. Hắn nhìn về phía La Chi Hoán cầu xin giúp đỡ, đối phương lại làm như không nhận được tín hiệu của hắn.

Thân là Võ Lâm minh chủ, phải có đại nghĩa dân tộc, loại sự tình phản quốc này một chút đều không thể dính vào.

Tên ngụy quân tử đáng giận!

Quản gia lại hướng ánh mắt về phía Tân Từ. Tân Từ lạnh lùng nhìn lại.

Bộ tưởng người của Ma Giáo xuẩn đến mức thích giúp đỡ người khác làm niềm vui sao, phản quốc liên quan gì đến hắn.

Thật...thật đúng là ác nhân!

Quản gia cuối cùng nhìn về phía Sở Y Nhân. Sở Y Nhân không lên tiếng.

Núi dựa lớn nhất của nàng là tể tướng Phùng Hằng. Hắn là một đại trung thần. Nàng không dám bôi đen hắn.

Đám tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này!

Quản gia nhìn khắp một vòng, không một ai chịu ra tay cứu giúp. Thời điểm tâm như tro tàn, một đám quan binh lại tiến vào, trên tay bọn họ thế mà lại nâng theo thi thể Du Tông đã bị bọn họ giấu kỹ!

“Đại nhân, trên thi thể phát hiện thư tín cùng địch quốc qua lại.”

Quan gia vung lên bàn tay to:

“Đem tất cả người của Du Gia Bảo bắt giữ, ai dám ngăn cản cũng bắt. Những người khác nên ăn cơm thì ăn cơm, nên về nhà thì về nhà. Thu binh!”

Quan binh tốc độ thập phần mau lẹ, không tới một canh giờ, cũng đã giải quyết xong.

Người của Du Gia Bảo từ trên xuống dưới đều bị bắt, trong bảo hỗn loạn một mảnh. Đám người giang hồ bắt đầu đục nước béo cò, thứ gì đáng giá đều bị tranh đoạt đi mất. Thậm chí không ít người vì tranh giành tài vật mà đánh nhau.

Sở Y Nhân sắc mặt trắng bệch. Biến cố này tới quá bất ngờ, đánh cho nàng trở tay không kịp. Còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn đến thứ mà hai người trước mắt đang tranh đoạt, nàng đột nhiên sợ hãi kêu to một tiếng. Rất nhiều bảo vật nàng mang theo tới đây khoe khoang, đều bị đoạt đi rồi a!!



------ tiểu kịch trường ------

Sở Y Nhân: "Ta còn chưa sờ qua tay của Mạc Duật. Hệ thống, thế này không công bằng!"

Hệ thống: [Người chơi Sở Y Nhân yêu cầu được sờ tay của nam chính.]

Tố Dĩ: "Muốn sờ sao? Báo giá đi"

Sở Y Nhân: "Đưa hệ thống cho ngươi mượn chơi một ngày."

Giao dịch hoàn tất, Sở Y Nhân vô cùng chờ mong nhìn Mạc Duật.

Mạc Duật xuất ra cấm dược No.2, mở ra bôi lên tay. Bàn tay bắt đầu hư thối, mặt trên còn tản ra khói đen nhè nhẹ.

Mạc Duật: "Muốn sờ sao?"

Sở Y Nhân: (⊙﹏⊙) "Hệ thống cứu mạng!!!"