Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 78: Tg 5 Tiểu Đáng Thương Tàn Bạo Bị Bắt Nạt 2 - Gọi Tôi Là Chị






Tuy rằng có điểm mất mát, nhưng tưởng tượng lại, lần trước họ gặp mặt là lúc cậu ta mới bốn tuổi, mà một đứa trẻ bốn tuổi có thể nhớ kỹ cái gì, vẫn không nên yêu cầu quá cao.

Từ xa lại truyền đến tiếng ồn ào của những tên côn đồ, Quý Thính ý thức được hiện tại không phải lúc nhận người quen, cô bắt lấy tay Thân Đồ Xuyên vội la lên: "Bọn họ có lẽ quay trở lại, cậu mau ra đây, chúng ta đi."
Thân Đồ Xuyên mới mười bốn tuổi còn thực nhỏ gầy, dừng một chút, giãy giụa bò ra từ thùng rác, không kịp đứng vững đã bị Quý Thính lôi kéo chạy về phía trước, mà những tên đó trở về tìm người, cũng ở phía sau bọn họ chợt quát một tiếng: "Đứng lại!"
......!Lúc này mà đứng lại mới có quỷ, Quý Thính trong lòng bùm bùm kinh hoàng, lôi kéo Thân Đồ Xuyên liều mạng chạy về phía trước, chạy lắc léo vào những đường hẹp ngõ nhỏ.

Tiếng mắng phía sau càng ngày càng xa, Quý Thính thân thể hơn mười ba tuổi cũng sắp kiệt sức, cuối cùng kéo Thân Đồ Xuyên quẹo vào một tòa nhà cũ trong khu dân cư, một hơi chạy tới tầng cao nhất, chạy ra sân thượng xong trực tiếp khóa trái cửa lại.

Quý Thính dừng lại liền bắt đầu đỡ tường thở dốc, một hồi lâu mới bình tĩnh lại một chút, vừa ngẩng đầu lên nhìn tới Thân Đồ Xuyên bên cạnh, phát hiện cậu ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, hơi thở còn tính khá ổn.

"Cậu không mệt sao?" Quý Thính ngạc nhiên nhìn, không phải nói cậu ta bệnh tật ốm yếu sao? Còn tưởng rằng chạy một khoảng cách dài như vậy, khẳng định sẽ mệt chết.

Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, hơi hơi lắc lắc đầu: "Không mệt."
"......! Không mệt cũng nghỉ ngơi một chút đi, bọn họ phỏng chừng còn quay lại tìm một hồi nữa." Quý Thính nói xong, trực tiếp ngồi trên mặt đất, lấy bàn tay phe phẩy quạt gió.

Thân Đồ Xuyên an tĩnh đứng ở đó, lông mi cụp xuống không tỏ ra bất luận hỉ nộ gì.

Mười bốn mười lăm tuổi vốn là thời điểm cao vọt, nhưng có lẽ bởi vì thân thể không tốt, vóc người cậu vẫn là nhỏ nhỏ gầy gầy, không cao mấy so với Quý Thính.

Cậu thiếu niên mặc đồng phục, trên lưng mang cặp sách, bị cận thị tựa hồ khá nặng, lúc này trên mũi có cái kính đen, tròng kính thật dày, che đi phần nào đôi mắt như ngân hà cuồn cuộng, cũng đồng thời chặn mất hơn nửa mỹ mạo của cậu.

Thiếu niên như vậy, thoạt nhìn thật vô hại, hơn nữa tính cách luôn là nhẫn nhục chịu đựng cùng với thành tích quá xuất sắc sẽ làm cho đám bạn học ngổ ngáo nhìn không vào mắt, chuyện này cũng thật bình thường.

Quý Thính nhìn nhìn cậu, lại đột nhiên làm bộ ngạc nhiên mở miệng: "Này, chúng ta có phải đã từng gặp hay không?"
Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên giật giật, trên mặt biểu tình không có gì thay đổi: "Cái gì?"
"Lúc ở nhà trẻ, chúng ta đã gặp mặt phải không? Cậu còn nhớ rõ không? Lúc ấy có cậu nhỏ kia dẫn đám người khi dễ cậu, tôi cụng đầu làm cậu ta khóc lên, sau đó hai ta lại còn cùng nhau quay trở về phòng học." Quý Thính nở nụ cười.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát, thanh âm phai nhạt một ít: "Tôi không nhớ rõ."
"......! Cũng bình thường mà, lúc ấy chúng ta mới bốn tuổi, cũng do tôi có trí nhớ tốt nên mới vẫn luôn nhớ rõ." Quý Thính không thấy thất vọng chút nào.

Thân Đồ Xuyên không lên tiếng, đi cách ra xa xa rồi ngồi xuống, an tĩnh đến giống như một tượng sáp.

Đôi mắt Quý Thính khẽ nhúc nhích, nhịn không được đi đến gần: "Vừa rồi những người đó khi dễ cậu, cậu có nói cho giáo viên không?"
"Không có." Thân Đồ Xuyên trả lời.

Quý Thính không tán đồng: "Tôi khi đó đã nói với cậu, nhất định phải nghĩ mọi cách để phản ứng lại, đừng nói chỉ là báo cáo lại hay là làm gì khác, cậu không thể vẫn luôn chịu đựng bọn họ, như vậy chỉ đổi lấy bị họ làm trầm trọng thêm, biết không?"
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Quý Thính: "Không nhớ rõ."
"......"
Thật là, người này ngay cả cô còn không nhớ rõ, như thế nào lại nhớ được lời cô đã nói qua.

Đáng tiếc, nếu thời điểm ở nhà trẻ dài hơn một chút, cô khẳng định sẽ dạy Thân Đồ Xuyên phản kích, trên thế giới này không có nhiều người quá hung ác, cho nên chỉ cần cậu ta phản kích, những người đó nhiều ít sẽ thu liễm lại, hoặc là dứt khoát từ bỏ chuyện khi dễ người khác.

Quý Thính thở dài, nghĩ thầm mấy năm nay Thân Đồ Xuyên khẳng định bị không thiếu người khi dễ, mười bốn mười lăm tuổi, nói không chừng tính cách đã hình thành, cũng không biết hiện tại giáo dục lại cậu ta còn có ích gì không.

Nhưng mặc kệ có hay không, dù sao cũng phải dạy dỗ một chút mới được.

"Từ đây về sau nếu cậu lại bị bọn họ bắt nạt, nhất định phải nói cho giáo viên, biết không? Mỗi lần đều phải nói, cậu học giỏi, tính cách lại ngoan, thầy giáo khẳng định sẽ giúp cậu." Quý Thính dặn dò.

Thân Đồ Xuyên nhìn về phía cô, đôi mắt sau cặp kính dày nhấp nháy: "Cậu sao biết được tôi học giỏi?"
"....!Cậu có gương mặt như học bá." Quý Thính không nghĩ tới cậu ta sẽ hỏi mình câu này, đành miễn cưỡng tìm lời nói cho xuôi.

Thân Đồ Xuyên không nói, dường như không có dị nghị gì với đáp án của cô.

Hai người trầm mặc một lát, Quý Thính khụ một tiếng nhìn sắc trời: "Trời sắp tối rồi, bọn họ chắc không còn tiếp tục tìm người chứ?"
Thân Đồ Xuyên không nói, chỉ bình tĩnh đứng lên đi đến hàng rào sân thượng, nhìn thoáng xuống dưới, sau đó xoay người trở về: "Hẳn là đã đi rồi."
"......! Lần sau cậu muốn nhìn xem thì ngồi xổm rồi nhú người lên thôi, bằng không nếu bọn họ còn chưa đi, không phải là cậu sẽ bị bại lộ sao?" Quý Thính vô ngữ nhìn Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên im lặng một chút, sau đó gật gật đầu.


Quý Thính thấy cậu dễ nói chuyện như vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn đi đến bên người Thân Đồ Xuyên, cậu đột nhiên lui lại hai bước.

Quý Thính không thể hiểu được nhìn nhìn, không chờ cô hỏi, cậu đã chủ động giải thích: "Trên người tôi thật bẩn."
......!Nguyên lai không phải bởi vì bài xích cô nha.

Quý Thính thở ra, cười tủm tỉm: "Trên người tôi cũng bẩn, vừa rồi vì ở trước mặt những người đó giả vờ giả vịt, dọn dẹp rác rưởi cả nửa ngày."
"Xin lỗi." Thân Đồ Xuyên nhấp môi.

Quý Thính hào phóng đi đến bên người cậu, trước khi cậu kịp cự tuyệt đã cùng sóng vai với nhau: "Cho nên tôi không chê cậu, cậu cũng đừng ghét bỏ tôi, lại nói tiếp, tôi vẫn là người bạn đầu tiên của cậu, tuy rằng cậu đã quên tôi, nhưng tôi vẫn luôn nhớ rõ cậu."
"Người bạn đầu tiên?" Thân Đồ Xuyên giương mắt nhìn về phía cô.

Quý Thính nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng rồi, người bạn đầu tiên, tuy rằng thời gian ở chung thực ngắn, nhưng mà tôi đặc biệt thích cậu."
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên trống rỗng một chút, thực mau thu lại cảm xúc: "Ừ."
Quý Thính biết cậu không phải là người thích nói nhiều, đối với thái độ gần như chỉ đáp lời cho có lệ này, cô cũng không có ý kiến gì khác, hai người sóng vai đi đến cửa, nhưng khi nhìn đến cửa bị khóa, cả hai đều im bặt lại.

Sau một lúc lâu, Quý Thính thử: "Là tôi khóa?"
"Phải." Thân Đồ Xuyên kiên định trả lời.

Ký ức khóa cửa nhanh chóng bừng lên, khóe miệng Quý Thính giật giật: "Lúc ấy tôi sợ bọn họ đuổi lại đây, cho nên theo bản năng khóa cửa, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"
"Không biết." Thân Đồ Xuyên lại lần nữa trả lời.

Quý Thính ưu sầu nhìn lên không trung, cảm thấy điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là hôm nay còn không quá lạnh, hơn nữa trời cũng không có ý muốn mưa, cho nên ở trên sân thượng trong chốc lát cũng không có gì, nhưng là ——
"Cửa này muốn mở thì cần người từ bên kia mở ra, tôi thấy trên này còn quần áo phơi, đêm nay hoặc ngày mai sẽ có người lên đây thu quần áo, như vậy đi, chúng ta chờ một chút, nói không chừng sẽ có người mau lên tới." Quý Thính đề nghị.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, sau một lúc lâu không buồn nói gì mà đồng ý, lại về chỗ mình vừa ngồi xuống, chờ đợi.

Cậu an tĩnh quá mức, Quý Thính muốn làm không khí sinh động một chút, nhưng nói mấy câu cũng không được đáp lại, đành phải ngậm miệng lại không nói thêm.

Trên sân thượng trong khoảng thời gian ngắn chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng, thổi qua quần áo phơi trên dây cũng phát ra âm thanh rào rạt, trong không khí yên tĩnh chỉ có tiếng động này làm người dần dần thả lỏng xuống.

Quý Thính ngồi như vậy một lát thì có chút mệt nhọc, cô tìm một góc dựa, cánh tay ôm đầu gối bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Khi cô sắp ngủ, thiếu niên cách đó không xa đột nhiên ngẩng đầu, an tĩnh nhìn mặt cô chằm chằm, từ đầu tới cuối cũng không dời tầm mắt đi.

Sân thượng là nền xi măng, chỗ nào cũng cộm cộm không thoải mái, Quý Thính chỉ mơ màng một lát đã bị tỉnh lại, mở mắt ra chuyện đầu tiên chính là nhìn về phía Thân Đồ Xuyên.

Mà vị kia không biết từ khi nào đã móc từ trong cặp ra vài quyển sách, đang làm bài dưới một bóng đèn nhỏ trên sân thượng.

"......" Nếu lúc trước Thân Đồ Tự có được nghiêm túc như vậy, phỏng chừng cũng đã không cần gia sư như cô.

Dưới ánh đèn mờ mờ, vẻ mặt Thân Đồ Xuyên nghiêm túc đắm chìm trong đại dương tri thức, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới Quý Thính đã tỉnh, cô khụ một tiếng, bút của cậu trượt một đường dài trên sách.

"Cậu đừng viết nữa, không tốt cho mắt." Nhìn ra cô đã biết tại sao cậu lại bị cận thị nặng như vậy.

Thân Đồ Xuyên thuận theo buông bút xuống, đem đồ vật đều thu vào cặp sách.

Quý Thính nhìn cậu thu thập đồ vật, đột nhiên phát hiện từ lúc gặp mặt lần đầu tiên đến bây giờ, giống như mình nói cái gì cậu đều không phản đối.

Vì nghiệm chứng ý nghĩ của mình, Quý Thính thử nói: "Trời tối sầm như thế này có điểm lạnh, cậu có thể cho tôi mượn áo được không?"
"Được."
Thân Đồ Xuyên nói xong, liền cởi xuống áo đồng phục, Quý Thính nhanh nhanh cự tuyệt: "Thôi không cần, thân thể cậu nhìn ra còn kém hơn tôi, cậu mặc đi."
Tay Thân Đồ Xuyên đang mở khóa kéo chựng lại, một hồi sau lại thả tay xuống.

Quý Thính ngồi ở góc làm bộ không làm gì, kỳ thật góc mắt vẫn chú ý tới Thân Đồ Xuyên, chờ cậu ngồi xuống, cô lại đột nhiên đề nghị: "Vừa rồi chạy được vài bước, mặt cậu đã bắt đầu trắng bệch, khẳng định là ngày thường ít vận động, nếu không bây giờ cậu làm mấy cái hít đất đi?"
"......"
Quý Thính nói xong hồi lâu cũng chưa thấy cậu có phản ứng gì, đang lúc muốn thở hắt ra, Thân Đồ Xuyên đột nhiên muốn quỳ rạp lên mặt đất, Quý Thính sợ tới mức chạy ngay đến trước mặt, giữ chặt cậu lại, vừa bực mình vừa buồn cười: "Kêu cậu làm cái gì cậu liền làm cái đó à? Khó trách những người đó sẽ khi dễ cậu, cậu hiền như vậy ai lại không nghĩ đến bắt nạt cậu?"
"Không phải cậu bảo tôi làm hay sao?" Thân Đồ Xuyên hỏi lại.

Quý Thính dừng một chút, tức giận trừng cậu một cái: "Mặc kệ là ai, cậu không muốn làm thì nên cự tuyệt."
"Không có không muốn."
"?"
Thân Đồ Xuyên chỉ nói mấy chữ kia, sau đó liền không nói chuyện nữa.

Quý Thính thở dài: "Tôi không duyên không cớ kêu cậu hít đất, sao cậu có thể không nghĩ đến chuyện cự tuyệt, không biết cự tuyệt thì không biết cự tuyệt, đừng tự tẩy não mình là bởi vì không muốn."
Thân Đồ Xuyên khóe môi hơi hơi mím lại, nhưng không giải thích cái gì.

Quý Thính đau lòng nhìn chú lùn này, cha mẹ cậu là cuồng nghiên cứu khoa học, từ trước đến nay đều xem nhẹ đứa con trai này, cậu từ nhỏ đã bị khi dễ, chưa từng có người đối tốt với cậu, cho nên cậu mới có thể bởi vì nữ chủ đối tốt với mình một chút mà sẽ vì cô ta mà đi giết người.

"Về sau nhất định phải học được cự tuyệt, biết không?"
"Ừ."
Quý Thính thấy cậu sảng khoái đáp ứng như vậy thì thật vui mừng, nhưng lúc sau đột nhiên cảm thấy không đúng: cậu ta đáp ứng nhanh đến như vậy, rốt cuộc là bởi vì nghe lọt lời cô nói, hay vẫn là bởi vì không hiểu cự tuyệt như thế nào?
Quý Thính cảm thấy chính mình như bước vào vòng lẩn quẩn, nghĩ một hồi rồi quyết định không tiếp tục rối rắm chuyện này nữa, sẵn dịp cậu không cự tuyệt cái gì, cô lại cố ý dặn dò thêm mấy câu: "Cậu nhỏ con như vậy, khẳng định là bởi vì chưa đủ dinh dưỡng và vận động, từ hôm nay phải bắt đầu ăn nhiều đồ tốt, còn cần rèn luyện thên, tốt nhất là học võ gì đó, học xong thì sẽ không ai dám khi dễ cậu, cho dù có, cũng sẽ không đến mức cậu không có sức phản kích."
"Được."
"Còn có, vũ lực không được thì dựa trí lực, đừng chuyện gì cũng chỉ chính mình nhận, nên nói cho thầy giáo thì nói cho thầy giáo, nên cùng cha mẹ nói thì nói với cha mẹ, bọn họ khẳng định sẽ giúp cậu, nếu thật sự không được thì chuyển trường, tóm lại không thể ngồi chờ chết."
"Được."
Quý Thính lại muốn nói thêm một đống, Thân Đồ Xuyên không ngoại lệ đều đáp ứng cả, thế nhưng khiến cho Quý Thính chẳng có chút cảm giác thành tựu nào.

"Cậu đừng xem lời tôi như gió thoảng bên tai, nhất định phải làm cho tốt, biết không? Tôi không giống những người khi dễ cậu, bọn họ bức cậu làm đều là chuyện xấu, nhưng tôi là vì tốt cho cậu." Quý Thính không yên tâm, nói.

Thân Đồ Xuyên lần này không lập tức gật đầu, mà hỏi một câu: "Vì cái gì phải tốt với tôi?"
"Bởi vì chúng ta là bạn nha." Quý Thính không chút nghĩ ngợi lại lấy ra lý do này qua loa lấy lệ.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc, sau một lúc thấy Quý Thính không nói chuyện tiếp, liền quay trở lại vị trí vừa rồi ngồi xuống.

"......" Sao cô lại cảm thấy, cậu ta giống như không cao hứng?
Giữa hai người lại an tĩnh trở lại, bởi vì không có di động, Quý Thính chỉ có thể nghe tiếng TV truyền từ xa xa đoán giờ.

Khi tiếng nhạc kết thúc của một game show nào đó vang lên, cô nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: "Đã 10 giờ rồi, có lẽ đêm nay sẽ không có người tới, chúng ta nghỉ ngơi đi."
Cô nói xong thì chờ Thân Đồ Xuyên đáp lại, kết quả đợi nửa ngày cũng chưa thấy gì, dưới ánh đèn tù mù nhìn về phía kia, cô thấy được cậu không ngồi thẳng như trước...!có lẽ là đã ngủ rồi.

Quý Thính hơi hơi thả lỏng, dựa vào vách tường cứng phía sau nhắm mắt lại.

Mệt mỏi ban đầu đã đi qua, cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, nhắm mắt lại cũng chỉ là để dưỡng thần, nhàm chán một hồi, cô lại nhịn không được mở mắt ra, nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ bên kia.

Nhìn nhìn chằm chằm một lát, cô nhịn không được rón ra rón rén đi lại gần, bước từng bước nhỏ đến trước mặt cậu, ngồi xuống, nhìn chằm chằm một lúc lâu, duỗi tay chọc chọc vào mặt cậu.

Chậc, quá gầy, xúc cảm một chút đều không tốt.

Quý Thính ghét bỏ, nhịn không được lại chọc một chút.

Lúc cậu bốn tuổi cô đã muốn làm như vậy, nhưng thời gian quá gấp không làm kịp, hiện tại có cơ hội, xem cô như thế nào nhìn cậu cho rõ.

Bởi vì phát triển quá chậm, đã mười bốn tuổi Thân Đồ Xuyên vẫn còn chưa nẩy nở, nhưng ngũ quan trời sinh vẫn rất đẹp.

Cô đột nhiên muốn nhìn một chút bộ dáng không mang mắt kính của cậu là như thế nào, Quý Thính do dự một chút, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy mắt kính, gỡ xuống.

Làm động tác này không thể khống chế mà chạm vào mặt cậu, Quý Thính dừng một chút, nhíu mày đánh thức Thân Đồ Xuyên: "Cậu phát sốt."
"......!Phải không?" Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lộ ra chút mỏi mệt.

Quý Thính lo lắng: "Sốt nhẹ, hiện tại còn không nóng lắm, nhưng cậu không thể trúng gió, nếu không sẽ càng nghiêm trọng."
"Nơi này không có chỗ có thể tránh." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh mở miệng.

Quý Thính liếc nhìn một vòng sân thượng không có gì che đậy, cuối cùng đứng dậy vươn tay ra.

Thân Đồ Xuyên nhìn tay cô, không nói lời nào, dường như không biết nên làm gì.

"Tôi kéo cậu lên." Quý Thính nhắc nhở.


Thân Đồ Xuyên lúc này mới bắt lấy cổ tay cô, theo lực kéo mà đứng lên, Quý Thính không mở miệng bảo cậu buông ra, cậu vẫn cứ nắm chặt.

Hai người đi đến chỗ vừa rồi Quý Thính ngồi, cô bảo cậu ngồi xuống trước, tự mình ngồi trước người Thân Đồ Xuyên, chặn gió cho cậu.

"Cậu co người lại một chút, đừng để gió thổi tới, tôi ngồi ngoài đây che cho." Quý Thính đưa lưng về phía Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên an tĩnh ngồi ở phía sau, nhìn cái cổ Quý Thính trắng nõn, không nói câu nào.

Không biết qua bao lâu, cậu nhắm mắt lại.

Quý Thính chắn gió trong chốc lát, quay đầu lại nhìn, thấy được cậu ngủ thật trầm tĩnh, cô nhịn không được cũng cảm thấy mệt mỏi, dần dần dựa vào đầu gối Thân Đồ Xuyên phía sau ngủ thiếp đi.

Lúc Quý Thính vừa ngủ được không lâu, Thân Đồ Xuyên an tĩnh mở to mắt, lặng im một lát, cởi áo khoác ra đắp lên người cô.

Ngồi ngủ trên mặt đất xi măng so với ngồi 24 giờ ghế cứng trên xe lửa còn khó chịu hơn nhiều, trời vừa tờ mờ sáng, Quý Thính đã không chịu được thêm nữa, cô mở to mắt, nhìn thấy mình còn mặc áo ngắn tay, lúc này cánh tay lại bại lộ ra trong không khí, cô không khỏi run lên một chút.

Quay đầu lại nhìn Thân Đồ Xuyên, chỉ thấy giáo phục được kéo kín cổ, hiển nhiên cậu cũng bị lạnh, nhưng được cô chắn một đêm như vậy, có lẽ sẽ tốt hơn so với cô được một chút.

Quý Thính mỏi mệt duỗi tay xoa đầu Thân Đồ Xuyên, nhiệt độ trên trán truyền sang lòng bàn tay, cô sửng sốt.

Thân Đồ Xuyên mở to mắt, thanh âm hơi hơi khàn khàn: "Làm sao vậy?"
"......!Sao cậu lại nóng như vậy, chẳng lẽ là tôi che cậu không được kín?" Mày Quý Thính nhăn lại.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt: "Lạnh."
"......! Cậu đang phát sốt, khẳng định sẽ cảm thấy lạnh, không được, chúng ta không thể đợi, phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài khám bác sĩ." Quý Thính vừa nói, đứng lên, tìm kiếm xung quanh một vòng sau tìm thấy một khối gạch, cầm lên đi đến cửa bắt đầu đập.

Khoá cửa loại này là kiểu cũ, đập vài cái không có phản ứng gì mà tay Quý Thính đã đau, khi đang cảm thấy tuyệt vọng, cô nghe được động tĩnh từ gia đình ở lầu dưới, nói chuyện với họ vài câu, hỏi han một hồi, gia đình này đã đi lên mở cửa giúp.

Hai người sóng vai đi tìm một phòng khám nhỏ, Quý Thính vẻ mặt vô ngữ: "Nếu biết rằng chìa khóa sân thượng mỗi nhà đều có, đã sớm gọi cho họ."
"Sân thượng là xài chung." Thân Đồ Xuyên ở bên cạnh nói.

Quý Thính dừng một chút: "Cho nên cậu biết mỗi nhà đều có chìa khóa?"
"Phải," Thân Đồ Xuyên trả lời xong, tạm dừng một lát, bổ sung một câu, "Đoán được."
"......!Như thế nào không nói sớm?" Còn làm cho bọn họ ở trên mặt đất ngủ một đêm, mệt chết đi được.

Thân Đồ Xuyên nhìn về phía Quý Thính: "Không phải cậu sợ quấy rầy người khác, cho nên lựa chọn chờ đợi sao?"
"......" Kia ngài thật đúng là đánh giá cao trình độ thiện lương của cô đây.

Quý Thính bất đắc dĩ nhìn nhìn, sau một lát Thân Đồ Xuyên đã hiểu, ấp úng nói một câu: "Thực xin lỗi."
"......! Thôi, cũng không phải cậu sai," nhìn cậu thiếu niên đôi mắt còn thực sạch sẽ, Quý Thính làm thế nào lại có thể khi dễ cậu cho được, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, "Theo vẻ chuyện xảy ra hôm qua thì khẳng định cậu không thiếu bị khi dễ, như vậy đi, cậu kêu tôi một tiếng chị, về sau tôi sẽ che chở cho cậu."
"Chúng ta không phải bằng tuổi sao?" Thân Đồ Xuyên hỏi.

Quý Thính liếc cậu một cái: "Tháng lại không giống nhau, tôi khẳng định lớn hơn cậu."
"Tôi sinh nhật tháng ba."
Vừa vặn là Quý Thính sinh vào tháng tư: "......"
"Cậu tháng mấy?" Thân Đồ Xuyên hỏi.

Quý Thính khụ một tiếng: "So với cậu lớn một chút, cậu kêu một tiếng chị là được."
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô một lúc, kêu lên một tiếng: "Chị."
Trong nháy mắt tim Quý Thính như muốn tan chảy thành nước, nhưng cũng phải giả vờ, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

Hai người thật nhanh đã tới một phòng khám, lúc bác sĩ đang kiểm tra cho Thân Đồ Xuyên, Quý Thính ngồi lên một giường bệnh không người ở bên cạnh, không để ý gì mà nằm xuống, sau đó ngủ thiếp đi.

Thân Đồ Xuyên vừa quay lại, thấy được Quý Thính ngủ say như chết, cậu đi tới kéo nhẹ chăn đắp lên cho cô.

Đo nhiệt độ, lấy thuốc xong, bác sĩ kêu bọn họ rời đi, Thân Đồ Xuyên thấy Quý Thính còn ngủ, cậu nói với bác sĩ: "Cho chúng tôi mượn giường ở đây một chút."
"Không được, tuy rằng hiện tại không có người bệnh, nhưng không chừng chút nữa sẽ có." Bác sĩ cự tuyệt.

Thân Đồ Xuyên móc bóp tiền từ trong cặp sách ra đưa cho ông ta hai tờ: "Nếu có người tới, chúng tôi sẽ đi."
Bác sĩ trầm mặc một lát, không quá tình nguyện nhận tiền rồi đi vào trong phòng.

Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn chằm chằm Quý Thính, rồi chính mình cũng đến bên cạnh trên giường bệnh, ngồi ngủ.

Hai người một đêm cũng chưa ngủ đủ, giờ phút này vừa dính được giường đã ngủ thật ngon, khi tỉnh lại đã là buổi chiều, phòng khám vẫn như cũ không có người.

Quý Thính ngáp lên, chuyện thứ nhất chính là đi sờ trán Thân Đồ Xuyên, xác định không còn nóng thì nhẹ nhàng thở ra.

Thân Đồ Xuyên tỉnh lại, đôi mắt không mang mắt kính to thanh tuấn lãnh nhìn chằm chằm Quý Thính, nhìn một hồi, nhận ra không nhìn được rõ, cậu liền mang mắt kính lên.

"Tỉnh rồi sao, thời gian không còn sớm, cậu nhanh về nhà đi." Quý Thính cười tủm tỉm nói.

Thân Đồ Xuyên không nghĩ tới câu đầu tiên cô nói chính là đuổi mình đi, cậu ngồi dậy, không nói tiếng nào.

"Còn không thoải mái sao?" Quý Thính thấy Thân Đồ Xuyên không để ý tới mình, có chút lo lắng.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Ừ."
"......! Thân thể cậu quá kém, nhất định phải rèn luyện nhiều hơn mới được," Quý Thính vừa dứt lời, trong đầu liền xuất hiện nhắc nhở thời gian đoạn cốt truyện này sắp kết thúc, cô lập tức không dám kéo dài, "Cậu nếu không thoải mái thì nói với bác sĩ, tôi phải đi về trước."
"Hiện tại phải đi sao?" Thân Đồ Xuyên đi theo xuống giường.

Quý Thính gật gật đầu, cười cười: "Lần sau gặp lại, có lẽ là vài năm sau."
Cả người Thân Đồ Xuyên đột nhiên cứng đờ, sau đó đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh: "Cậu muốn đi đâu?"
Quý Thính không chú ý tới vẻ không bình thường của cậu, nghĩ nghĩ, thuận miệng tìm cái lý do: "Tôi và ba mẹ xuất ngoại mấy năm, có lẽ khi trở về là năm học lớp 12."
Ở một thế giới bình thường, xuyên qua là một lần, nhưng vì cô muốn dạy dỗ Thân Đồ Xuyên học được cách tự mình bảo hộ nên đã chọn xuyên đến hai lần khi cậu còn nhỏ, như vậy lần thứ ba xuyên qua lâu dài phải do oán niệm của người đọc quyết định, đó là khi cậu bị bắt nạt lúc đang ở lớp 12.

Thân Đồ Xuyên nghe xong, thật lâu không nói lời nào, chỉ theo sau cô đi ra cửa.

Quý Thính đang định tìm một góc không người chờ biến mất, kết quả vừa quay đầu lại liền nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh kia...!Khuôn mặt tuy rằng bình tĩnh nhưng trong đôi mắt sau cặp mắt kính dày kia, nhìn thế nào cũng giống như chú chó nhỏ sắp bị vứt bỏ.

Quý Thính trong lòng thật xúc động: "Kêu tôi một tiếng chị Quý Thính, lúc tôi chuyển trường sẽ đi đến học trường của cậu."
"Làm sao cậu biết tôi học ở đâu?" Thân Đồ Xuyên hỏi.

Quý Thính nở nụ cười: "Thành tích học tập cậu tốt như vậy, khẳng định sẽ học trường tốt nhất nha? Đến lúc đó tôi trực tiếp đi đến đó là được."
Thân Đồ Xuyên không nói.

"Thời gian tôi không ở đây, nhất định phải điều dưỡng cơ thể cho tốt, nỗ lực tập thể hình, có chuyện cũng phải kịp thời báo cho giáo viên, không thể im lặng không ra tiếng để dễ dàng bị bắt nạt, biết không?" Tuyến thời gian ngắn lại, tốc độ Quý Thính nói càng lúc càng nhanh.

Thân Đồ Xuyên nhìn về phía cô: "Cậu thật sự sẽ tìm tôi sao?"
"Cậu kêu tôi một tiếng chị, tôi sẽ trở về." Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên, chớp mắt một cái.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc, sau một lúc đột nhiên nói: "Lúc trước cậu đồng ý cùng học với tôi, nhưng sau đó cậu không tới."
Quý Thính sửng sốt, đầu óc trống rỗng, không hề có chút ấn tượng nào đối với chuyện cậu vừa nói.

Đáy mắt Thân Đồ Xuyên đầy tan vỡ: "Cậu nói chuyện không giữ lời, tôi không tin cậu."
Quý Thính há miệng thở dốc, trong chớp nhoáng đột nhiên thanh tỉnh: "Cậu vẫn luôn nhớ rõ tôi?"
Thân Đồ Xuyên không nói, xem như cam chịu.

......! Cho nên lúc trước vẫn là giả vờ không quen biết? Quý Thính vô ngữ, đồng thời lại có chút tức giận: "Cậu thế mà vẫn giả vờ không nhớ tôi, cậu thật đúng là..."
Thân Đồ Xuyên rũ mắt, sau một lúc lâu nhẹ nhàng nói: "Thực xin lỗi."
"......! Thôi, không đề cập tới chuyện này nữa, cậu vừa rồi nói tới mời tôi đi học chung? Là lúc tôi đi hay sao? Lúc ấy tôi quá sốt ruột, khả năng không có nghe rõ đã đồng ý ngay, tuyệt đối không phải cố ý lỡ hẹn, cậu tin tưởng tôi đi!" Quý Thính vẻ mặt thành khẩn.

Thân Đồ Xuyên đối diện với cô một lúc, ngoan ngoãn gật gật đầu: "Ừ."
"Ừ là có ý gì?" Quý Thính nhướng mày.

"Tin tưởng cậu."
......! Tin kiểu này đến cũng quá nhanh đi.


Quý Thính nhìn nam phụ này thật dễ nói chuyện, lại một lần cảm thấy đau đầu, cảm thấy tính tình cậu đơn thuần quá mức, về sau khẳng định là sẽ có hại.

Quý Thính vốn đang tưởng lại dặn dò hai câu, nhưng thanh thời gian đã chớp lóe báo động, nếu kéo dài nữa cô sẽ trước mặt Thân Đồ Xuyên mà bốc hơi đi.

Quý Thính trong lòng sốt ruột, dứt khoát xua xua tay: "Tôi đi đây, mấy năm nữa chúng ta sẽ gặp lại."
Nói xong liền chạy về phía trước, mới vừa chạy không bao xa, liền rõ ràng nghe được người phía sau kêu một tiếng chị.

Quý Thính đột nhiên phanh lại, không thể tưởng tượng quay đầu nhìn lại: "Cậu kêu tôi cái gì?"
"Chị," Thân Đồ Xuyên lại kêu một tiếng, trên mặt hơi hơi phiếm hồng, "Cậu nói, tôi kêu, cậu sẽ trở về."
......! Đây rốt cuộc là tiểu khả ái tuyệt thế đến cỡ nào nha, nếu có thời gian nhiều hơn, cô khẳng định phải quay trở lại mà nựng nịu mặt cậu ta cho đã!
Nhưng hiện tại thời gian hiển nhiên là không còn kịp rồi, Quý Thính buông tiếng thở dài, xoay người chạy ra xa, tránh thoát tầm mắt Thân Đồ Xuyên, cảnh tượng chung quanh trong nháy mắt thay đổi.

Nhìn cách một con đường là trường học, Quý Thính đứng ở trước một cửa tiệm, nhìn về chính mình trong gương.

Mười tám tuổi so với 23, tuy rằng chỉ kém năm tuổi, nhưng lại là hoàn toàn hai loại phong cách.

Trong gương mình ăn mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi nhét vào váy dài, bên ngoài là một áo khoác dệt kim màu xám, cổ áo còn thắt nơ con bướm, dưới váy dài là đôi vớ cao hơn đầu gối, vô cùng khác với hiện thực của cô.

......!Dù sao cũng là tiểu thuyết, có thể lý giải.

Tóc dài được cột cao cao thành đuôi ngựa, đằng trước còn ít tóc mái, khuôn mặt trắng nõn căng mọng, đôi mắt vừa to lại lấp lánh, đôi môi không tô son gì vẫn đỏ thắm.

Tuy rằng là mặt của mình, nhưng thật sự cảm thấy rất đẹp nha!
Quý Thính trong lòng cảm khái một câu, cầm cặp sách vừa mới mua tại cửa hàng văn phòng phẩm, hướng về phía trường học.

Đây xem như trường học quý tộc, giáo viên toàn là chất lượng hàng đầu, chương trình học giống như ở nước ngoài không quá sức nghiêm khắc, bởi vậy bầu không khí học hành không tính là quá điều hòa.

Học sinh gia cảnh thật tốt thì phần lớn không thích học, học sinh có thành tích tốt đa số được học miễn phí là những học sinh xuất sắc từ những nơi khác đưa tới, mà Thân Đồ Xuyên thì bị bài xích ngay từ vòng ngoài, là đối tượng thường xuyên bị bắt nạt.

Nghĩ đến cách những học sinh không đàng hoàng đó bắt nạt người khác như thế nào, trong lòng Quý Thính thật căng thẳng, rất sợ Thân Đồ Xuyên sau khi bị những người đó tra tấn, tâm tính đã hoàn toàn biến dạng.

Tuy rằng trước đây hai lần xuyên qua vẫn luôn cố gắng bảo cậu ta rèn luyện tư tưởng phản kháng, nhưng La Mã cũng không phải là một ngày được xây mà thành, Quý Thính cũng biết chỉ nói hai lần như vậy, xác xuất thành công khả năng cực kỳ nhỏ bé, cho nên cô cũng không có nhiều hy vọng.

Lần xuyên qua này là phải tiến hành nhiệm vụ chính, bước đầu tiên phải làm là trợ giúp Thân Đồ Xuyên thoát khỏi cái đám khi dễ người kia.

Đối với bạo lực học đường, tuy rằng nghe ra có chút tam quan bất chính, nhưng cô thật sự cảm thấy chỉ có lấy bạo chế bạo mới có thể làm những đứa trẻ đó bị giáo huấn, cho nên cô quyết định nếu đám đó còn dạy mãi không sửa, cô sẽ tìm người cho bọn chúng một chút giáo huấn.

Quý Thính hít sâu một hơi, xem như có quyết định.

Mười tám tuổi, Quý Thính xem như thanh xuân vô địch, chỉ cần đi thong thả trên đường đã có ánh mắt một đống người dừng lại trên người cô, chẳng qua Quý Thính vẫn luôn không để ý.

Chuông vào học vang lên, cô đi theo chủ nhiệm lớp tiến vào phòng học, nguyên bản trong phòng học còn đang đùa giỡn ồn ào lập tức an tĩnh lại, một nửa là khiếp sợ uy lực của chủ nhiệm lớp, một nửa là bởi vì thấy được Quý Thính.

Mà nhìn một vòng phòng học, Quý Thính đột nhiên dừng một chút, Thân Đồ Xuyên vốn ngồi ở vị trí đầu, giờ phút này không có một bóng người, mà cuối lớp chỗ những đứa ngày thường hay bắt nạt cậu ta nhiều nhất cũng vắng tanh...!Chẳng lẽ chỉ một lúc này, bọn chúng còn đang vây Thân Đồ Xuyên?
Quý Thính ẩn ẩn cảm thấy bất an, chỉ nghĩ lập tức quay đầu đi ra ngoài tìm người, nhưng quay đầu liền nhìn đến mặt chủ nhiệm lớp, cô đành phải nhịn xuống.

Cô phải ở lại đây thời gian rất dài, không thể đắc tội với chủ nhiệm.

"Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn học mới chuyển trường Quý Thính, về sau mọi người cùng là một lớp, Quý Thính, em giới thiệu một chút về mình đi." Chủ nhiệm lớp mỉm cười.

Quý Thính gật gật đầu, đơn giản tự giới thiệu, lập tức từ phía các nam sinh vang lên một trận hoan hô, so sánh với thái độ vừa rồi chủ nhiệm lớp thu được thì thật quá khó coi.

Cũng may chủ nhiệm lớp không so đo, nhìn mấy hàng phía trước đã ngồi đầy người, quay đầu đối Quý Thính nói: "Quý Thính, em nếu không ngại, không bằng tạm đi phía sau ngồi đi."
Quý Thính ánh mắt dừng ở phía sau, im lặng một chút rồi nói: "Bên kia thoạt nhìn có người ngồi." Cô kỳ thật càng muốn ngồi cùng Thân Đồ Xuyên, nhưng hàng phía trước rõ ràng đã không còn chỗ trống, nhưng dù vậy, cô cũng không nghĩ ngồi cùng với đám nhóc bắt nạt người.

"Không sao, Trương Hằng hôm trước bị té gãy chân, ít nhất cũng hai ba tháng không tới, em trước ngồi ở bên kia, chờ cậu ta quay trở lại, tôi sẽ chuyển vị trí cho các em." Chủ nhiệm lớp nói.

Té ngã gãy chân? Quý Thính ngẩn ra một chút, Trương Hằng là một đứa trong đám lưu manh kia, cũng là tên thích nhất nói thô tục mắng Thân Đồ Xuyên nhiều nhất, nguyên văn người này không bị té gãy chân, Quý Thính không rõ lúc này như thế nào sẽ đột nhiên nhiều thêm một tình tiết không có trong cốt truyện.

Chẳng lẽ cô xuyên thêm hai lần trước đã tạo thành hiệu ứng bươm bướm?
Quý Thính bị mọi người nhìn chằm chằm thì không dám chần chờ, quy quy củ củ đến ngồi xuống ở phía sau, lúc ngồi xuống, ánh mắt đảo ngay ra hướng bên ngoài, thật muốn lập tức đi tìm người.

Cũng may khóa học còn dư lại không đến 30 phút, cô ngồi chán thêm một lát, vừa nghe đến chuông tan học liền xông ra ngoài, chọn địa phương những người đó thích ở nhất mà đi tìm.

Nhưng mà cô tìm một vòng, cũng chưa nhìn thấy người, đang lúc suy tư muốn tìm kiếm giáo viên hỗ trợ hay không, bên người đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, tiếp theo mấy học sinh chạy tới một hướng, cô còn thấy được mấy bạn cùng lớp vừa gặp qua.

"Nghe nói bọn Lý Văn bị chó cắn, hiện tại chủ nhiệm bọn họ mới vừa đuổi chó đi, đang kêu xe cứu thương."
"Thiệt hay giả, chó từ đâu ra?"
"Phía sau trường học là phố ăn vặt có rất nhiều chó hoang, không biết làm sao mà vào được trong trường, nghe lúc tiến vào chúng còn chảy đầy nước dãi, nói không chừng mang theo bệnh chó dại."
"Vậy không phải sẽ lây bệnh sao? Chúng ta hiện tại đi xem náo nhiệt, mấy người kia có thể cắn chúng ta không?"
"Nhiều người như vậy, hẳn là không có việc gì đi......"
Quý Thính chân mày cau lại, hoài nghi bọn họ thả chó vào chính là để chỉnh Thân Đồ Xuyên, kết quả lại bị phản phệ...!Không biết Thân Đồ Xuyên có bị cắn hay không, tưởng tượng đến chuyện này, cô lập tức cũng đi theo đám người hướng về phía bên kia.

Đang là giờ tan học, ở sân thể dục đầy người vây quanh vòng trong vòng ngoài, Quý Thính còn chưa chui vào được trong đám người đã nghe chủ nhiệm huấn đạo đang mắng người, cùng với giọng nam sinh kêu la thảm thiết, cô cau mày, đẩy đẩy đám người ra muốn chui vào, nhìn xem Thân Đồ Xuyên có ở bên trong hay không.

Phía trước không biết là ai dẫm lên chân ai, đám người xem náo nhiệt đột nhiên chửi nhau ầm lên, tiếp theo là hai bên hỗn chiến, người xem náo nhiệt liên tục lui về phía sau, lan đến chỗ Quý Thính đứng, cô bị xô đẩy ngã xuống.

Lúc sắp bị ngã trên mặt đất, cổ áo phía sau bị người nắm chặt, giây tiếp theo là bị kéo ra khỏi vòng vây.

Giây phút hô hấp đến được không khí mới mẻ, Quý Thính thả lỏng người, quay đầu lại, vừa muốn nói lời cảm tạ liền thấy được mặt đối phương, cô tức khắc thật kinh ngạc: "Thân Đồ Xuyên?"
"Ừ." Trước mặt cô là chàng trai trắng nõn sạch sẽ đầy vẻ trí thức, trả lời cô xong thì đưa tay chỉnh chỉnh mắt kính, ngoan ngoãn gật đầu.

Quý Thính đánh giá cậu một chút, phát hiện ngoại trừ gầy yếu một chút, nhưng thân cao không tệ, đã cao tới như bình thường, trên người đều sạch sẽ, không giống như vừa bị bắt nạt qua.

Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, ý cười doanh doanh nhìn cậu: "Cậu như thế nào tìm được tôi nha?"
Thân Đồ Xuyên sắc mặt không thay đổi: "Đi ngang qua nơi này, liền thấy được."
"Vậy mắt kính của cậu còn khá tốt," Quý Thính nhìn cặp kính đen của cậu, trêu ghẹo, nói xong a một tiếng, "Vừa rồi ở trong lớp không thấy được cậu, cậu đi đâu?"
"Trong lớp?" Thân Đồ Xuyên nhìn về phía cô.

Quý Thính gật gật đầu: "Ừ, không phải đã nói với cậu sao, cậu kêu tôi một tiếng "chị", tới trung học tôi chuyển trường sẽ trở về tìm cậu, hôm nay bắt đầu, chúng ta hai người là bạn cùng lớp."
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Ừ."
"Cậu còn chưa có trả lời tôi đâu, vừa rồi giờ học sao không thấy cậu trong lớp?" Quý Thính nghiêng đầu.

Thái dương Thân Đồ Xuyên hơi giật giật, giơ bàn tay vẫn giấu sau lưng đưa đến trước mặt cô, lộ ra một miệng vết thương nhỏ cỡ móng tay: "Tôi đi tới phòng y tế rửa vết thương, trở về không kịp giờ học, sợ quấy rầy giáo viên nên ở lại phòng y tế làm bài luôn."
"Vậy cậu còn rất hiểu chuyện." Quý Thính bật cười, nếu người này không phải siêu cấp học bá, chỉ sợ chỉ là nói ra những lời này sẽ bị giáo viên giáo huấn không ngừng.

Thân Đồ Xuyên nhìn thấy cô cười, khóe môi cũng gợi lên một cái độ cung nho nhỏ: "Ừ, tôi thực hiểu chuyện.".