Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 125: TG 8 (8): Gặp lại bạn học cũ




Quý Thính và Thân Đồ Xuyên nói chuyện trong phòng trực ban, sau đó mệt quá ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau. Mở mắt ra, phát ngốc cả nửa ngày cô mới nhớ ra được tối hôm qua mình ngủ quên trên cái giường nhỏ trong phòng, mà cô còn ôm Thân Đồ Xuyên thật chặt. Quý Thính hơi hơi cong môi.

"Khụ......"

Ai? Quý Thính đột nhiên ngồi dậy, bất ngờ đối diện với Khương Du.

Quý Thính: "......"

Mắt to trừng mắt nhỏ ba giây, tới khi phản ứng ra được thì sợ tới mức thiếu chút nữa bị rớt xuống khỏi giường, cô sốt ruột hoảng hốt giải thích: "A, dì, dì, không phải như dì nghĩ như vậy đâu, cháu không có, cháu không phải... Cháu và Thân Đồ Xuyên là trong sạch!"

Câu cuối cùng vừa vang dội lại rõ ràng, đánh thức Thân Đồ Xuyên còn đang ngủ, cậu cau mày ngồi dậy, giọng còn chút ậm ừ: "Cái gì trong sạch?"

"Chúng ta nha, trong sạch." Quý Thính thấy cậu còn hoàn toàn chưa tỉnh, lén nhéo eo cậu một cái.

Thân Đồ Xuyên mê mang nhìn Quý Thính, sau đó như ý thức được có chuyện gì đó không đúng, lập tức khiếp sợ nhìn lên thấy được Khương Du, không đợi bà nói gì, cậu đã nhanh chóng giải thích: "Mẹ, tụi con không xằng bậy, chỉ là nói chuyện một hồi thì mệt quá nên ngủ luôn ở đây, thật không giống như mẹ nghĩ đâu..."

"Mẹ đâu có nghĩ gì, mẹ tin tưởng các con," Khương Du tà tà liếc họ một cái, "Nhanh lên, đi rửa mặt, chúng ta phải xuất phát."

Nói xong bà tiêu sái đi ra ngoài, để lại hai bạn nhỏ mặt đối mặt.

Sau một hồi Quý Thính mởi cẩn thận hỏi nhỏ: "Dì không giận thật chứ? Nếu không chúng ta đi giải thích thêm một chút?"

Thân Đồ Xuyên lúc này đã tỉnh hẳn, nhìn quần áo chỉnh tề trên người Quý Thính, không khỏi cười khẽ một tiếng, duỗi tay san bằng nếp nhăn giữa trán cô: "Yên tâm, mẹ tin tưởng chúng ta."

"?"

Không đợi Quý Thính hỏi vì sao, Thân Đồ Xuyên đã kéo cô ra khỏi giường. Rời khỏi phòng trực, đối diện với ánh mắt trêu chọc của cha mẹ, hai người đều có chút ngượng ngùng.

"Được rồi, nhanh chóng rửa mặt dọn dẹp, sẵn hiện tại tuyết ngừng rơi, chúng ta đi nhanh lên." Khương Du mỉm cười thúc giục.

Thân Đồ Sổ lau mặt: "Đúng vậy, mọi người sửa soạn đi, vừa rồi ba nhìn thấy có kho hàng phía sau trạm xăng, ba sẽ đi xem ở đó có gì."

Quý Thính và Thân Đồ Xuyên đỏ mặt nhìn nhau, nhanh chóng chạy đi rửa mặt, còn Khương Du và Thân Đồ Sổ cùng đi kho hàng.

Rửa mặt sơ sài xong, Thân Đồ Xuyên đưa khăn cho Quý Thính: "Lau mặt đi."

"Cảm ơn." Sau khi rửa mặt, Quý Thính bình tĩnh hơn, hai người đi đến chỗ xe chờ đợi. Chờ mãi chờ mãi không thấy người, biểu tình cả hai trở nên ngưng trọng.

Đúng lúc họ nhịn không được muốn đi tìm, Khương Du vẻ mặt kích động chạy tới: "Mau mau, mau đi kho hàng......"

Chưa dứt lời, Thân Đồ Xuyên mặt trắng bệch đã xông tới, Quý Thính cũng cuống quít đuổi theo. Lúc trái tim hai người còn đập bùm bùm, giây tiếp theo đã thấy Thân Đồ Sổ cao hứng đứng vẫy vẫy tay: "Mau tới đây! Hôm nay xem như chúng ta trúng mánh!"

Thân Đồ Xuyên và Quý Thính sửng sốt, đến khi thấy được đồ vật trong kho, cả hai lập tức im bặt.

"Hai đứa chạy nhanh như vậy làm gì?" Khương Du thở hổn hển đuổi theo, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên và Quý Thính còn đang ngẩn người, không khỏi cười một tiếng, "Ba mẹ cũng chỉ tùy tiện đi xem có dụng cụ nào thuận tay để cầm theo, ai biết nơi này có quá nhiều thứ như vậy, thật y như một siêu thị..."

Quý Thính nhìn kho hàng đầy ắp đồ, trong lúc nhất thời cũng không còn lời nào để nói... Nếu biết rằng sẽ may mắn như vậy, cô còn cần gì mua đám bánh khô này!

"Hẳn là chủ trạm xăng này trước đây có mở siêu thị, mấy thứ này là hàng ông ta chưa kịp trả lại." Thân Đồ Xuyên nhặt lên tờ ghi nhớ, nhìn thoáng qua, "Nhiều đồ như vậy chúng ta khẳng định lấy không hết được, không bằng chỉ lấy một ít đồ dùng sinh hoạt tất yếu, còn lại thì khóa cửa lại."

"Ba mẹ cũng nghĩ như vậy, nhanh lên, còn phải đi tìm anh họ Quý Thính nữa." Đột nhiên được nhiều đồ như vậy, Thân Đồ Sổ thật cao hứng, nhưng cũng không tới nỗi bị choáng váng đầu óc.

Mấy thứ này thoạt nhìn có thể làm họ cố gắng sống sót được một hai năm, nhưng vẫn lưu lại đây ngăn cách với thế giới, sớm muộn gì cũng có ngày miệng ăn núi lở. Mà nếu đem tất cả đồ theo tất nhiên sẽ bị gây chú ý đưa tới nguy hiểm, cho nên biện pháp tốt nhất là lấy một ít thứ thích hợp, phần còn lại tồn trữ ở đây.

Bốn người thương lượng xong, cầm một ít đồ ăn đồ dùng đi ra. Thân Đồ Sổ cẩn thận khóa cửa lại, lại chuyển thêm vài khối gỗ cũ ngăn trở, nhìn từ bên ngoài không có gì đặc biệt nữa, mới xoay người rời đi.

Cất hết đồ vật vào cốp xe, mấy người vừa định lên xe, chợt nghe một tiếng còi xe, sau đó mấy chiếc ô tô vọt nhanh tới.

Thân Đồ Sổ nhìn ra người tới không có ý tốt, lập tức trầm mặt xuống: "Mau lên xe!"

Đám Quý Thính không dám chần chờ, lập tức muốn nhảy vào trong xe. Giây tiếp theo một viên đạn bắn tới bên chân Thân Đồ Sổ, tạo thành một hố nhỏ trên mặt đất.

"Ba!" Thân Đồ Xuyên sắc mặt biến đổi.

Thân Đồ Sổ lạnh mặt giơ tay lên: "Ba không sao, chút nữa cho dù phát sinh chuyện gì cũng không cần đối cứng với bọn chúng." Những người đó trong tay có không chỉ một khẩu súng, hơn nữa người đông thế mạnh, bây giờ cho dù họ trốn đi cũng sợ không chạy thoát nổi chỗ hoang dã không có nơi ẩn nấp này, ngược lại sẽ tự thân càng thêm nguy hiểm.

Thân Đồ Xuyên còn muốn nói gì, Khương Du xụ mặt: "Nghe ba con."

Thân Đồ Xuyên mím môi, Quý Thính cẩn thận cầm tay cậu, đôi mắt đầy lo lắng. Thân Đồ Xuyên im lặng một chút, cuối cùng cũng giơ tay lên đầu hàng.

Bốn chiếc xe rất mau đã chạy tới, mấy người trẻ tuổi cầm vũ khí xuống xe, trên mặt đầy vẻ kiệt ngạo và khinh khỉnh. Tóc nhuộm vàng đi đầu nhìn thấy bốn người còn có vẻ thành thật, không khỏi cười nhạo: "Còn rất biết thức thời!"

"Các người lấy súng từ đâu ra?" Thân Đồ Sổ nhíu mày.

Tóc vàng liếc ông một cái: "Đương nhiên là nhặt được."

Thân Đồ Sổ không tin chuyện ma quỷ của hắn, nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ nhìn qua cách đám này không chút do dự nổ súng vào ông thì biết ngay đám này không phải dân lương thiện gì, cho nên có thể nhẫn thì phải nhẫn, cố gắng bảo toàn tính mạng.

Tóc vàng không có nhiều hứng thú với họ, đi vòng quanh xe, vươn tay ra với Thân Đồ Sổ: "Chìa khóa."

Thân Đồ Sổ đành phải lấy chùm chìa khóa Quý Thính đưa, lấy chìa khóa xe ra. Tóc vàng không kiên nhẫn thụi ông một cái, cú đánh này vừa nhanh vừa mạnh, Thân Đồ Sổ kêu lên một tiếng, ôm bụng ngã xuống.

"Ba!"

Thân Đồ Xuyên định đi lên dìu ông, bị Quý Thính kéo lại, Thân Đồ Sổ cũng cảnh cáo liếc cậu một cái, không cho cậu xằng bậy. Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay, nhưng cuối cùng cũng không làm gì thêm.

Tóc vàng khinh thường với loại tình cảm gia đình này, hắn cầm chìa khóa đi mở cốp xe, nhìn thấy đồ trong đó thì hít hà một hơi, cuối cùng mới chịu nhìn tới một nhà bốn người: "Hoắc, các ngươi cũng không tệ, có nhiều đồ như vậy."

Đồng bọn của tóc vàng nghe được, lập tức ào lên xem náo nhiệt, nhìn thấy một xe đầy đồ ăn thì cũng hưng phấn theo, một người vừa cao vừa béo kích động: "Lão đại, đám này đủ đồ ăn cho một tuần cho tất cả huynh đệ chúng ta, nhanh nhanh dọn lên xe chúng ta đi."

"Dọn cái rắm!" Tóc vàng đấm hắn một cái, "Lái xe đi cho tao!"

Lúc hắn muốn lấy đồ vật, đám Quý Thính chỉ chịu đựng, nhưng nghe được hắn muốn lấy xe đi thì không nhịn được nữa. Quý Thính định tiến ra giao thiệp, lại bị Khương Du ngăn cản.

"Những việc này để người lớn làm," Khương Du thấp giọng dặn dò, tiến lên, hơi cười cười, "Cậu nhỏ, mấy thứ này các cậu đem đi đi, nhưng mà xe có thể để lại cho chúng ta không, trạm xăng tàn tạ này không còn gì cả, trước sau cả trăm cây số đều là hoang dã, nếu các cậu lấy xe đi, chúng tôi cho dù đi chết cũng không đi đến được thành phố gần nhất."

Tóc vàng xì một tiếng: "Các người chết hay sống có liên quan gì tới tôi?" Nói xong nhìn mập mạp một cái, mập mạp lập tức cầm lấy chìa khóa ngồi vào ghế điều khiển.

Ánh mắt Khương Du lạnh xuống, thật muốn cho thằng nhỏ không biết trời cao đất dày này chút giáo huấn. Nhưng mà có ích gì? Bọn họ quá nhiều người, ngay cả mình giết được tóc vàng, đám còn lại cũng sẽ không dừng tay.

Nhưng mà bọn họ nhịn, đám người này được một bước lại tiến thêm một thức, một tên mỏ chuột tai khỉ đi đến cạnh tóc vàng nói nhỏ vài câu, tóc vàng nở nụ cười: "Đúng vậy, nếu đã ở đây, đương nhiên phải lục soát một chút mới được, không chừng trạm xăng dầu còn có vật tư khác."

Lời này vừa nói ra, đám Thân Đồ Xuyên lập tức căng chặt cả người. Kho hàng kia không khó tìm, nếu mấy người này quyết tâm muốn kiểm tra một vòng sẽ tìm ra được rất nhanh, mà một khi tóc vàng dọn tất cả đi, bọn họ chỉ còn đường chết.

Thấy đám người tóc vàng bắt đầu đi hướng kho hàng, chỉ để lại năm sáu người canh giữ nghiêm ngặt, Quý Thính mím môi, nói nhỏ với Thân Đồ Xuyên: "Yểm hộ cho em."

Vừa dứt lời, chạy hướng tới chỗ bồn xăng, Thân Đồ Xuyên không chút nghĩ ngợi đánh một quyền vào mặt tên đang định cản trở Quý Thính, Thân Đồ Sổ và Khương Du tuy rằng không biết họ muốn làm gì, nhưng thấy hai người đột nhiên hành động, cũng lập tức tấn công người còn lại. Đám người đang định đi lục soát nghe ồn ào thì lập tức quay trở lại, móc súng ra.

"Muốn chết chung thì bắn đi." Quý Thính lạnh lùng nói.

Tóc vàng âm trầm nhìn cô, nhìn thấy bật lửa trong tay Quý Thính thì sắc mặt thay đổi hẳn: "Mày muốn làm gì?"

"Cậu không cho chúng tôi đường sống, tôi cũng sẽ không cho các người đường sống, dù sao nơi này không có gì cả, nếu không để xe lại cho chúng tôi, chúng tôi chỉ còn đường chết, không bằng toàn bộ cùng xuống địa ngục." Quý Thính cười lạnh, ấn bật lửa, chỉ là để gió thổi qua thì lửa tắt ngay.

Tóc vàng không nghĩ tới cô nói là làm, lập tức không còn khí thế gì, hoang mang rối loạn kêu những người khác cất súng đi. Hắn cười gượng một tiếng: "Em gái đừng xúc động, chuyện gì cũng có thể thương lượng, các người muốn xe phải không? Được, tôi cho các người."

Quý Thính nhíu mày: "Thật sự?"

"Thật sự thật sự...... Nhưng đồ trên xe bọn tao sẽ lấy đi, mày không thể để anh đây đi một chuyến tay không chứ?" Tóc vàng nói chuyện thật dễ dàng, sợ kích thích đến Quý Thính.

Quý Thính im lặng một hồi mới nhấp môi: "Đồ có thể lấy, nhưng lưu lại cho chúng tôi một chút, nơi này không có gì cả, nếu các người lấy hết đi, chúng tôi ăn cái gì?"

"Có thể, để lại cho các người một bịch mì ăn liền, được chứ?" Tóc vàng lập tức hứa hẹn.

...... Bà đây có bốn thùng mì ăn liền, mày chỉ để lại bốn bịch, còn làm ra vẻ như bọn tao chiếm được tiện nghi! Quý Thính cười lạnh một tiếng, không nói tiếp mà yên lặng đưa ánh mắt nhìn Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên nhíu mày mở miệng: "Bốn bịch là đủ rồi, khi chúng ta tới thành phố sẽ tìm được đồ ăn khác, em đừng sợ."

"Đúng đúng, em gái bình tĩnh một chút, nghe anh em nói đi." Tóc vàng nói theo rất nhanh.

Quý Thính lúc này mới ra vẻ tâm bất cam tình bất nguyện mà đồng ý: "Vậy được rồi."

Nói xong cô ngồi xuống chỗ thùng xăng, một bộ họ không đi thì cô cũng không đi.

Tóc vàng kinh hãi, sợ bà điên này luẩn quẩn trong lòng, vừa gọi người dọn đồ đi, vừa kêu chúng tránh xa chỗ bình xăng một chút, làm cho nhanh rồi rời đi.

"Lão đại, bên kia còn không chưa lục soát." Người gầy mở miệng nhắc nhở.

Tóc vàng hùng hùng hổ hổ: "Mẹ nó còn lục soát, nếu thật sự có cái gì, bọn chúng còn vì mấy gói mì ăn liền mà liều mạng với chúng ta? Nhanh nhanh giúp đỡ đi, đừng cmn nói nhiều thế."

Người gầy bị mắng đến thúi đầu, vội vàng đi giúp dọn đồ, dọn xong thì lên xe rời đi.

Lúc này Quý Thính mới vô lực ngã ngồi trên mặt đất, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị Thân Đồ Xuyên hấp tấp xông tới ôm chặt. Nhận ra cả người cậu đang run rẩy, Quý Thính suy yếu vỗ vỗ lưng Thân Đồ Xuyên: "Không có việc gì, không có việc gì......"

Còn chưa dứt lời, một loạt tiếng súng vang lên, Thân Đồ Xuyên nhào lên người Quý Thính, chờ âm thanh tan hẳn mới run run đứng dậy, nhìn thấy cha mẹ đều không sao cả, sắc mặt mới tốt hơn được chút.

"Đám chó chết này!" Khương Du kiểm tra xe, nhìn thấy toàn bộ bánh xe đã bị bắn bể, nhịn không được mắng một câu.

Thân Đồ Sổ an ủi ôm lấy bà: "Người không sao thì tốt rồi, người không bị sao thì tốt rồi..."

"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Khương Du nặng nề hỏi.

Thân Đồ Xuyên nắm tay Quý Thính đi đến chỗ cha mẹ, nghe Thân Đồ Sổ trầm giọng: "Bốn bánh xe bị bể ba cái, lại không có bánh xe dự phòng để thay, e rằng chúng ta không có xe nữa, chỉ có thể tạm thời ở lại đây, chờ có xe đi qua thì đi nhờ."

Nhưng nói thì dễ, theo tình hình ngày hôm nay, những người đi ngang qua không phải cướp thì đã quá tốt, sao có thể lãng phí tài nguyên mà cho họ đi nhờ. Mà dựa vào đôi chân để đi tới thành phố kế tiếp là chuyện hầu như không thể nào.

Tâm trạng bốn người nặng nề chưa từng có, mà tuyết lại bắt đầu rơi, đường đi càng khó đi hơn nhiều.

Thân Đồ Sổ vừa rồi bị đấm một cái, nhìn bên ngoài không có gì nhưng Khương Du muốn kiểm tra cẩn thận hơn mới yên tâm, bà dìu Thân Đồ Sổ đi vào phòng phía trong.

Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên, không muốn quấy rầy hai người nên đi tới phòng trực ban.

Một hồi sau, Thân Đồ Xuyên thấp giọng hỏi: "Em nhìn đến tương lai, chúng ta sẽ bình yên rời khỏi nơi này sao?"

Quý Thính im lặng, sau đó mới nhỏ giọng trả lời: "Kỳ thật em chỉ thấy được một lần, hiện tại vận mệnh chúng ta đã thay đổi cho nên em cũng không biết được, thật xin lỗi..."

Thân Đồ Xuyên nhẹ nhàng thở dài, duỗi tay xoa xoa tóc cô: "Anh chỉ hỏi vậy thôi, không cần xin lỗi." Đôi mắt hiện lên tia ảm đạm, "Anh thật vô dụng, ba mẹ và em, anh không bảo vệ được chút nào."

"Anh hôm nay rất giỏi, nếu không phải anh phối hợp, chúng ta sẽ không thành công dọa đám cướp kia chạy đi, cho nên không cần quá áp lực." Quý Thính mỉm cười.

Thân Đồ Xuyên ôm chặt Quý Thính: "Ngày thường cứ nghĩ em như một đứa trẻ, nhưng mỗi lần gặp chuyện, em luôn bình tĩnh hơn anh nhiều, cảm ơn em."

"Anh đừng quá lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tình huống tệ nhất đã qua, sau này nhất định sẽ tốt." Quý Thính vùi mặt vào lòng ngực Thân Đồ Xuyên, giọng nói rầu rĩ xuyên qua tầng áo ấm.

Thân Đồ Xuyên nhìn tuyết rơi qua cửa sổ, nhẹ nhàng ứng đáp. Ôm nhau một hồi, Thân Đồ Xuyên nhíu mày: "Tuyết lần này không biết bao giờ mới ngừng."

Quý Thính quay mặt ra, nhìn lên không trung bắt đầu tối xuống, nghĩ nghĩ: "Chắc giống như lúc trước, rơi mấy tiếng thì ngừng."

Thân Đồ Xuyên đè sự lo lắng xuống, nắm tay Quý Thính đi thăm ba.

Kể từ hôm đó, cả nhà lưu lại trạm xăng dầu. Đợt tuyết này kéo dài liên tục hơn mười ngày mà không có vẻ sẽ chấm dứt. Sinh hoạt ở trạm xăng dầu, cha con Thân Đồ Xuyên cách một ngày lại đi dọn tuyết, tránh cho tuyết rơi dày đè nặng sập phòng ở, rồi chờ đi xe ngang qua.

Cũng không biết có phải tuyết rơi nhiều như vậy hay không, đã hơn nửa tháng mà không thấy bất cứ một chiếc xe nào chạy tới.

Tuyết mãi rơi, cả tháng sau mới dừng lại, trên đường tuyết dày đến cả mét, Quý Thính đứng đằng sau chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra đầu cổ qua bức tường tuyết.

Sau khi tuyết ngừng cũng không có xe tới, nhưng trên người Thân Đồ Sổ đã xảy ra một sự kiện ——

Qua một đợt sốt cao, ông biến thành dị năng giả.

Dị năng có cấp bật yếu mạnh, Thân Đồ Sổ thuộc về loại khá yếu, nhưng đối với họ, thế cũng là quá hữu dụng... Đúng, kể từ khi ông có dị năng này, Thân Đồ Xuyên không cần bò toài ra quét tuyết nữa, một mình Thân Đồ Sổ là có thể thu dọn gọn gàng.

Người một nhà sinh sống ở đây thoáng qua đã khoảng nửa năm, mà mùa đông như cũ không có dấu hiệu chấm dứt, ở trạm xăng cũng không thấy một chiếc xe nào đi tới.

Thời gian bị nhốt không có di động không có internet, điện lại càng không có, cả ngày chỉ có ăn no chờ ngủ, cũng may có người thương yêu ở bên cạnh nên cuộc sống tính ra không gian nan.

Không có điện, Thân Đồ Xuyên thích nghe nhất Quý Thính kể chuyện "tương lai" lúc trước cô nhìn đến, vì thế Quý Thính đem nguyên văn quyển sách lăn qua lộn lại kể cho cậu nghe, để giết thời gian.

Sau một lần nghe xong chuyện, Thân Đồ Xuyên đột nhiên hỏi: "Em nói Bắc Vân kia, là tìm được thuốc diệt thây ma rồi mới cứu thế giới, vậy nếu chúng ta tìm được thuốc trước, có phải sẽ cứu thế giới sớm hơn hay không?"

Quý Thính suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không thể."

"Vì sao?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày.

Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên, khẽ thở dài: "Bởi vì thuốc diệt thây ma và khởi nguồn của thây ma là để trong hai ống nghiệm giống nhau như đúc, chỉ có anh ta mới lựa chọn đúng."

Mà muốn được đến ống nghiệm, phải tắt đi chỗ ngăn cách, ai cũng không biết nếu tuyển sai thì vách ngăn này sau khi bị mở ra sẽ đem đến hậu quả gì.

"Vì sao chỉ có anh ta mới có thể chọn đúng?"

"Đây là vận mệnh, không thể thay đổi." Quý Thính lại thở dài.

Thân Đồ Xuyên mím môi nói: "Vận mệnh chúng ta không phải đã sửa đổi rồi hay sao? Có thể thấy được mọi thứ không phải chắc chắn như vậy."

Quý Thính nhìn cậu.

"Thùng ngăn cách không phải ở thành phố A hay sao? Nếu chú định chỉ có Bắc Vân kia có thể lựa chọn đúng, chúng ta đây sẽ đi tìm anh ta, dẫn anh ta thẳng tới đó, chọn lựa, như vậy tai nạn sẽ không phải kéo dài đến năm năm." Thân Đồ Xuyên nhìn cô mong chờ.

Quý Thính chớp mắt: "...... Sao em cảm thấy anh nói rất logic nha." Trong sách, nam chủ sau khi trải qua rất nhiều chuyện, trong lúc vô tình mới biết được có thuốc giải, nếu họ đem chuyện này nói cho anh ta trước, không phải sẽ kết thúc tai nạn sớm hơn hay sao?

"Quyết định vậy đi, chúng ta tìm anh ta, sau đó cùng anh ta cứu thế giới." Thân Đồ Xuyên rốt cuộc nhìn thấy hy vọng, cười càng tươi.

Quý Thính buồn cười nhìn cậu: "Đầu tiên, chúng ta đến được thành phố A rồi hãy nói tiếp."

"...... A, đúng." Thân Đồ Xuyên tức khắc lại héo.

Bởi vì không đợi được xe, đường đi đến thành phố A quả thật mông lung không hẹn ngày, bị nhốt tại nơi này, có kế hoạch gì cũng không thực hiện được, đành phải đợi thôi.

Từng ngày từng ngày trôi qua, bất giác lại ba tháng đi qua, đồ ăn trong kho hàng ngày càng ít, chỉ còn khoảng hơn một thùng mì gói. Bóng ma sắp cạn hết lương thực ám ảnh trong lòng mỗi người, ở trạm xăng cơ hồ không còn tiếng cười.

Không biết từ khi nào, mọi người bắt đầu cố tình tiết kiệm đồ ăn của mình, chỉ vì để ba người còn lại ăn nhiều hơn một chút, rất mau tất cả đều gầy đi hẳn.

Lại một ngày nặng nề trôi qua, Thân Đồ Xuyên và Quý Thính vừa trở lại phòng, nghe được giọng Khương Du vang lên: "Chúc mừng sinh nhật vui vẻ ~ chúc mừng sinh nhật vui vẻ......"

Quý Thính sửng sốt, nhìn thấy Thân Đồ Sổ bưng một tô mì nóng hầm hập đi ra, tay kia cầm một ngọn nến. Theo bản năng cô nhìn Thân Đồ Xuyên, thấy đôi mắt đối phương đỏ lên, thấp giọng nức nở: "Phải, là sinh nhật của anh..."

"Sinh nhật vui vẻ." Quý Thính hơi trầm mặc, sau đó nở nụ cười, cùng Khương Du hát mừng sinh nhật, hát xong thì cười nói: "Không thể tắt nến, bằng không không thấy rõ, anh ăn nhanh lên."

"Thính Thính cũng ăn, lần này coi như hai đứa cùng nhau ăn sinh nhật." Khương Du nói, nhét cho mỗi người một đôi đũa.

Quý Thính chinh lăng nhìn cái chén trước mặt, mím môi: "Cháu không đói, các người ăn đi."

Mắt Khương Du cũng bắt đầu đỏ lên: "Ăn đi con, đây là cuối cùng......" Nói còn chưa hết câu, bà đã quay mặt đi.

Quý Thính hiểu ra, trong lòng càng khó chịu.

Người một nhà im lặng hồi lâu, Thân Đồ Sổ mới phá vỡ: "Thất thần cái gì, hôm nay sinh nhật Tiểu Xuyên, mọi người nên vui vẻ chứ, anh đã nói em mà không ăn tụi nhỏ cũng sẽ không, tới đây bà xã, chúng ta bắt đầu trước!"

Khương Du bị ông chọc cười, bưng chén lên ăn một miếng, Thân Đồ Sổ lập tức tiếp lấy chén, ăn xong đưa cho Quý Thính. Có hai người lớn mở đầu, Quý Thính mặc dù không có tâm tình ăn uống gì cũng miễn cưỡng đưa vào miệng một ít, sau đó đưa tới trước mặt Thân Đồ Xuyên.

Bốn người thay phiên ăn, cả nửa ngày mới ăn xong chén mì, cuối cùng ngay cả một giọt canh cũng không còn.

Ăn mì xong có nghĩa lương thực hoàn toàn cạn, cả nhà đối mặt nhau, ngồi đó không ai nói chuyện. So với mấy tháng trước chạy ra từ khỏi đám thây ma, giờ phút này họ đã bị tai nạn này bào mòn hết tinh thần, cuộc sống bị vây khốn đã làm cho tất cả như muốn sụp đổ.

Cả nhà đang im lặng, phía xa đột nhiên truyến đến tiếng xe chạy, bốn người sửng sốt, giây tiếp theo cả đám đều chạy ra ngoài. Giờ phút này họ không rảnh lo lắng chiếc xe chạy đến là mang đến hy vọng hay tử vong, chỉ biết bỏ qua lần này, họ sẽ bị sờ sờ chết đói ở đây.

Khi cả nhà chạy ra, bảy tám chiếc xe đồng thời tiến vào, người trên xe thuần thục rút súng ra tiến lên. Quý Thính nhìn thấy người trên chiếc xe đầu tiên thì mắt sáng lên.

"Em biết anh ta?" Vẫn luôn chú ý Quý Thính, Thân Đồ Xuyên lập tức hỏi.

Quý Thính dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, nói: "Hẳn là trợ thủ của Bắc Vân, là người tốt." Người này hẳn là nam phụ hai trong sách, dựa theo thời gian, lúc này anh ta hẳn còn chưa đi theo nam chủ, không lâu sau sẽ phản bội đội ngũ hiện tại mà hoàn toàn nhập vào đội nam chủ.

Nói cách khác, chỉ cần đi theo anh ta là có thể tìm được nam chủ.

Thân Đồ Xuyên nghe vậy nhẹ nhàng đi rất nhiều, lập tức phất phất tay, rất mau có người phát hiện ra họ.

Thân Đồ Sổ vỗ vỗ cậu, sau đó đi tới chắn trước ba người, thấy những người đó không móc ra vũ khí, vội vàng mang vợ con cùng đi lên trước: "Mấy anh bạn trẻ này, chúng tôi ở chỗ này đã rất lâu, các người có thể mang theo chúng tôi đi một đoạn đường, tới thành phố A được hay không?"

Người đi đầu nheo mắt nhìn họ một lúc lâu mới cà lơ phất phơ nói: "Tôi thấy các người cũng có xe, sao không tự đi?"

"Bị người phá bánh xe, không đi được." Thân Đồ Sổ trả lời.

Người đó nhìn chiếc xe đậu ở bãi đất trống, liếc họ một cái: "Việc này tôi nói không tính, phải nghe đại ca của chúng tôi."

"Vậy anh có thể hỏi đại ca các anh được không?" Quý Thính hỏi chầm chậm.

Người này suy tư một hồi, vừa muốn gật đầu, phía sau đã truyền đến một giọng nam trầm ổn: "Người khác có thể không giúp, nhưng các người thì tôi nhất định đồng ý."

Giọng nói này quá quen thuộc, đám người Quý Thính lập tức nhíu mày, híp mắt nhìn về hướng giọng nói.

Chỉ thấy một đôi giày da dẫm lên mặt đất, giây tiếp theo mặt Triệu Hằng xuất hiện, đối mặt với mọi người, hắn cười nhợt nhạt: "Đã lâu không thấy."