Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 123: TG 8 (6): Đoàn tụ




Thân Đồ Xuyên ở thế giới này tính cách là vô cùng đơn thuần, sau khi nũng nịu một phen thì lỗ tai đỏ ửng, vẻ mặt thấp thỏm nhìn Quý Thính, sợ cô giận.

Quý Thính không nói gì, sau một hồi than nhẹ một tiếng: "Xem phim truyền hình, nam chính bị bệnh không dám hôn nữ chính vì sợ nữ chính lây bệnh, sao anh không học được người ta săn sóc hay sao?"

"Anh bị sốt, không phải bị cảm, sẽ không lây." Tuy rằng biết Quý Thính nói giỡn để hòa hoãn không khí, Thân Đồ Xuyên vẫn không nhịn được giải thích ra.

Kết quả, cậu vừa dứt lời, Quý Thính hắt xì một cái.

Thân Đồ Xuyên: "......"

"Không phải vì anh đâu, không cần nghĩ nhiều." Quý Thính liếc cậu một cái.

Thân Đồ Xuyên ho khan: "Chúng ta thu thập một chút rồi chuẩn bị đi thư viện đi, ba mẹ anh chắc sắp tới."

"Tuân lệnh." Quý Thính không bỏ được lại chọc cậu một chút nữa.

Hai người thu dọn một chút, đến khi gần tới giờ, cả hai che chắn cả người cho cẩn thận rồi đi ra ngoài, khi đi ngang qua mấy con thây ma thì cố gắng cử động nhẹ nhàng đến cực hạn, sợ phát ra thanh âm gây chú ý.

Cũng may hai người đã có kinh nghiệm chạy trốn thây ma nên cuối cùng cũng vượt qua được. Tòa nhà khoa học kỹ thuật và thư viện đều ở chỗ hẻo lánh phía tây nam, hai tòa nhà cách nhau không đến 500m, nhưng tuy rằng chỉ có 500m, khi hai người tới thư viện thì cả người đều đầy mồ hôi.

"Chúng ta vòng ra mặt sau đi." Quý Thính ngừng lại, dựa lưng vào cửa thư viện nghỉ tạm, tay ngứa ngáy muốn kéo áo ấm ra hưởng chút gió cho thoáng.

Thân Đồ Xuyên nhìn ra ý đồ của cô, lập tức đè tay Quý Thính lại, hạ giọng: "Không thể, mấy con thây ma đó có thể ngửi được."

"...... Ừ." Quý Thính chỉ phải buông tay.

Thân Đồ Xuyên cười cười, đang muốn an ủi thêm vài câu, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở điểm nào đó phía sau Quý Thính. Cô nhìn theo ánh mắt cậu, thấy được cánh cửa bình thường khóa từ bên trong, lúc này lại hé mở một chút, chỉ là phía ngoài được chèn thêm một cục đá, phòng ngừa cửa bị thây ma đẩy ra.

"Bọn họ đi ra ngoài?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày.

Quý Thính nửa điểm cũng không muốn nghĩ có liên quan gì đến đám người đó: "Ai biết được, bọn họ có thể đi ra ngoài, chúng ta đi trước chờ ba mẹ anh đi."

"...... Được." Thân Đồ Xuyên hơi lo lắng, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, cùng với Quý Thính đi vòng ra phía sau thư viện.

Hôm nay tuyết đã ngừng, khó có được thời tiết tốt, mặt trời chiếu sáng, ánh nắng tỏa lên người đuổi đi không ít khí lạnh. Hai người đi tuần một vòng, xác định không có con thây ma nào mới an tâm ngồi lên va ly, Quý Thính sờ trán Thân Đồ Xuyên, thấy cậu không còn nóng như trước thì mới yên lòng.

"Xin lỗi, anh không nên bị bệnh." Thân Đồ Xuyên ôn hòa.

Quý Thính liếc cậu một cái: "Anh đâu phải cố ý, xin lỗi cái gì, nhưng mà thể chất anh xác thật là không được tốt lắm, về sau nhất định phải rèn luyện thêm, biết không?"

"Được." Thân Đồ Xuyên ngoan ngoãn đáp lời, không nói ra chuyện mình giúp cô làm ấm chân cả đêm hôm qua.

Hai người vai sánh vai ngồi được một lát, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu khóc, Quý Thính trong nháy mắt căng chặt vai lại, một hồi mới thốt ra: "Tiền Bằng?"

"...... Hẳn là vậy." Biểu tình Thân Đồ Xuyên cũng không tốt lắm, hai người nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được vòng ra phía trước xem, vừa nhìn thấy, sắc mặt cả hai đều thay đổi.

Tiền Bằng đã bị bao giữa đám thây ma, mà Triệu Hằng và Tôn Lăng đang đỏ mắt chạy về hướng thư viện, trong tay còn cầm mấy bịch bánh và hạt.

Thân Đồ Xuyên nhíu mày: "Bọn họ đi siêu thị?"

"Những người trong siêu thị sẽ cho họ vào hay sao?" Quý Thính đầy hoài nghi, vừa dứt lời lại thấy Tiểu Bằng, người đáng lẽ ở bên trong siêu thị, cũng dứt ra khỏi đám thây ma chạy theo, chỉ là bộ dáng cậu ta đầy máu thật thê thảm, theo bản năng Quý Thính nghĩ cậu ta đã là thây ma.

Thân Đồ Xuyên và Quý Thính an tĩnh tránh ở phía sau tường, nhìn bọn họ chạy như bay về thư viện, thấy họ biến mất khỏi tầm mắt mình thì biết mấy người đó đã an toàn vào trong, hai người nhìn nhau định quay trở về vị trí cũ, ai dè vừa chuyển người đã nghe được Tiểu Bằng rống giận: "Triệu Hằng! Tôn Lăng! Tụi bây con mẹ nó mở cửa cho tao!"

Quý Thính không thể tin tưởng nhìn Thân Đồ Xuyên: hai thằng chó này vậy mà nhốt Tiểu Bằng ở bên ngoài?!

Giống như khẳng định ý tưởng của Quý Thính, Tiền Bằng vừa dứt lời đã nghe giọng Triệu Hằng: "Lúc trước mày cũng không phải là không mở cửa cho tụi tao sao?"

Giờ phút này cậu ta đã dỡ xuống toàn bộ ngụy trang, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Tiểu Bàn tuyệt vọng nức nở một tiếng, sau đó đột nhiên không còn động tĩnh gì nữa. Quý Thính tự nhiên cảm thấy không tốt, chưa đợi cô nói chuyện với Thân Đồ Xuyên, đã nhìn thấy Tiền Bằng kêu thảm chạy vòng quanh thư viện, mà hai người họ đang tránh phía sau thư viện, không kịp tránh đi chỗ khác, liền cùng người bạn này đối diện nhau.

Quý Thính: "......"

Thân Đồ Xuyên: "......"

Tiểu Bàn sửng sốt, thấy được họ như nhìn thấy cứu tinh, hét lên: "Cứu tôi! Mau cứu tôi!" Nói xong ý thức được hai người này tình trạng cũng giống mình, cũng là người tay trói gà không chặt, lập tức tuyệt vọng chạy nhanh hơn.

Quý Thính thấy cậu ta chạy nhanh về phía mình, tức giận trợn mắt đành phải cùng Thân Đồ Xuyên chạy theo, chạy vài bước lại nhớ tới va ly của mình còn phía sau, vội vàng kéo Thân Đồ Xuyên đang muốn chạy về phía tòa nhà khoa học kỹ thuật. Cô lại tiếp tục chạy vòng quanh thư viện, Thân Đồ Xuyên lập tức hiểu ra cô muốn làm gì, cũng chạy theo bên cạnh Quý Thính.

Giờ phút này Tiểu Bàn không còn thần trí gì để suy nghĩ nữa, chỉ biết chạy theo bọn họ, thấy họ chạy vòng quanh thư viện thì cũng chạy theo. Thật mau ba người đã chạy đến trước cửa thư viện, Triệu Hằng ở bên trong nghỉ ngơi thấy được Quý Thính thì lập tức đứng dậy đi tới cửa, còn chưa thoát khỏi cảm xúc khiếp sợ, ba người lại biến mất.

Sắc mặt Tôn Lăng thật khó coi: "Quý Thính và Thân Đồ Xuyên? Hai người đó tới bên này làm gì? Không phải là định qua cướp đồ đó chứ? Tôi đã nói hai người này không phải là thứ gì tốt, đặc biệt là con nhỏ Quý Thính kia, chỉ thời gian ngắn như vậy là đã câu hồn Thân Đồ Xuyên rồi, cũng không biết dùng cách thối tha..."

Triệu Hằng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, Tôn Lăng nuốt xuống những từ cuối cùng, không dám nói thêm tiếng nào nữa. Từ khi Thân Đồ Xuyên và Quý Thính rời đi, cậu ta và Tiền Bằng bắt đầu nghe theo lời Triệu Hằng, hai người đã sớm không còn là bạn học ngang hàng nữa.

Bên ngoài thư viện, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên chạy vòng vòng, mang theo đám thây ma chạy phía sau, cho tới cửa phía sau thì thây ma không theo kịp nữa, hai người lúc này mới chạy lấy va ly rồi hướng về phía tòa nhà khoa học kỹ thuật. Tiểu Bằng đã mệt mỏi đến cực hạn, rất nhiều lần suýt chút nữa bị thây ma cắn, nhưng cuối cùng dựa vào ý chí mà một hơi theo chân hai người về tới khu nhà khoa học kỹ thuật.

Cửa vừa mới khóa lại, ba người đã ngã ngồi ra trên mặt đất, thở phì phò, trong một lát ngay cả tiếng thây ma gào rống bên ngoài cũng không át được tiếng thở hổn hển.

Hai mươi phút sau, cuối cùng có tinh lực nói chuyện.

"Đến tột cùng chuyện là thế nào, không phải cậu trốn trong siêu thị thật tốt hay sao?" Quý Thính nhíu mày hỏi.

Tiểu Bàn ban đầu cự tuyệt không cho họ vào siêu thị, lúc này ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, một lúc sau mới lẩm bẩm một câu: "Đám Triệu Hằng phá hư cửa siêu thị."

Mày Quý Thính nhíu lại. Tuy rằng ban nãy trong lúc chạy cũng có đoán tới chuyện này, nhưng nghe Tiểu Bàn khẳng định vậy, cô vẫn cảm thấy thật buồn nôn với đám Triệu Hằng.

Sắc mặt Thân Đồ Xuyên cũng vô cùng khó coi: "Bọn họ vì muốn lấy đồ ăn cho nên phá cửa đi cướp?"

"Sao có thể! Bọn họ còn ác độc hơn các cậu tưởng nhiều!" Tiểu Bàn nhớ lại chuyện vừa rồi, cảm xúc lại kích động trở lại, khóc nức nở, "Chúng tôi người trong siêu thị nhiều hơn, bọn họ biết đánh không lại chúng tôi cho nên cố ý phá cửa đưa thây ma đến, để thây ma giải quyết chúng tôi trước, sau đó quay trở lại lấy đồ ăn... Bọn họ, bọn họ rạng sáng phá hư cửa, một giờ trước mới trở lại lấy thức ăn, họ đã sớm tính ra chúng tôi lúc này có lẽ đều đã chết."

Nhớ tới đám Triệu Hằng không che dấu ác ý, Tiểu Bàn lại rùng mình.

"Cậu làm sao sống sót được?" Quý Thính hỏi.

Tiểu Bàn thê thảm nhìn cô: "Lúc cửa kính bị vỡ, tôi đang ở trong WC nên tránh thoát được một kiếp, ban nãy lúc họ tới thì ra tranh chấp với họ, kết quả thây ma lại tới nữa, mới phát sinh ra vụ chạy trốn vừa rồi."

Như vậy sự tình đã rõ ràng, Quý Thính nhìn thấy máu trên người cậu ta, khẽ hỏi: "Máu này là của ai?"

"Là, là của Lý Lệ Lệ," Tiểu Bàn nói, đột nhiên bưng mặt, nước mắt chảy ròng ròng qua kẽ tay, cùng với máu trên tay tạo thành một mớ thật dơ bẩn, "Lúc thây ma không còn động tĩnh, tôi đi ra xem tình huống thế nào, thấy cô ấy động đậy thì tưởng còn sống, vì vậy đi đến đỡ cô ấy..."

Lý Lệ Lệ là học lớp năm, có tiếng rất chăm học, nếu nói Thân Đồ Xuyên là người không ai có thể bì kịp, thì cô ấy là tấm gương của người không có nhiều thiên phú nhưng nỗ lực vượt bậc. Nếu không có vụ tai nạn này, không lâu sau cô ấy có thể đăng ký thi vào một trường đại học thật tốt, học một ngành chuyên nghiệp, hoàn toàn bước ra khỏi hoàn cảnh gia đình nghèo trọng nam khinh nữ mà đi lên tương lai tốt đẹp.

Nhưng mà, mọi chuyện hết thảy đã không còn nữa.

Không khí trở nên vô cùng áp lực, không ai có tinh lực mở miệng nói chuyện tiếp. Sau hồi lâu, Quý Thính mới vỗ vỗ vai Thân Đồ Xuyên: "Ba mẹ anh cũng sắp tới rồi, chúng ta không thể trì hoãn nữa."

Thân Đồ Xuyên gắng gượng nâng cao tinh thần lên, đứng dậy bắt đầu kiểm tra lại cái va ly. Tiểu Bàn nhìn họ thu dọn hành lý, sắc mặt thảm xuống.

Thân Đồ Xuyên thu dọn xong xuôi, nhìn về phía Tiểu Bàn: "Cậu có muốn đi cùng với chúng tôi không?"

Tiểu Bàn sửng sốt, có vẻ không thể tin tưởng: "Cậu nguyện ý dẫn tôi theo? Nhưng mà lúc trước tôi..."

"Lúc ở siêu thị, cậu muốn để chúng tôi đi vào, đúng không?" Thân Đồ Xuyên ngắt lời.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Thân Đồ Xuyên, Tiểu Bàn từ từ cúi đầu, nước mắt lại chảy ra, run giọng: "Tôi không có cách nào... Tôi không có cách nào..."

"Cho nên không trách cậu, người xấu sẽ vĩnh viễn không bị lương tâm khiển trách bởi vì họ căn bản không có lương tâm, cậu vì việc đó mà thống khổ đã nói lên cậu còn không phải không có thuốc chữa." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói.

Quý Thính an tĩnh đứng bên cạnh, tuy rằng không quá tán đồng cậu muốn mang theo Tiểu Bàn, nhưng cũng không ngăn cản Thân Đồ Xuyên.

Tiểu Bàn khóc hồi lâu, mới chùi chùi đôi mắt đỏ bừng, nghẹn ngào: "Tôi không đi được."

Thân Đồ Xuyên nhíu mày, còn chưa trả lời đã thấy Tiểu Bàn vén tay áo lên, lộ ra cánh tay đã bị cắn. Thân Đồ Xuyên và Quý Thính ngây ngẩn ra.

"Lúc tôi đỡ Lý Lệ Lệ, không biết cô ấy động đậy là điềm báo sắp biến thành thây ma, cho nên đã bị cô ấy cắn." Tiểu Bàn tuyệt vọng khóc nức nở, "Tôi rất sợ lưu lại một mình, nhưng mà đi theo các người lại chẳng khác nào hại người, tôi không thể, không thể hại người..."

Trái tim Quý Thính co thắt lại, cô im lặng một hồi, không nói lời nào mở va ly ra, lấy ra năm sáu bịch bánh khô, nhét vào trong lòng ngực Tiểu Bàn: "Mấy thứ này để lại cho cậu, trước khi cậu biến thành thây ma vẫn cần phải ăn, trong văn phòng trên lầu có nước, khát thì đi uống."

Nói xong thì dừng lại, đưa áo ấm tìm được ngày hôm qua cho cậu ta: "Lạnh thì đắp lên, cậu bị cảm nhiễm, xin lỗi chúng tôi không thể mang cậu theo được, chỉ có thể hy vọng lúc cậu còn thần trí thì còn tốt được một chút."

"Tôi biết, tôi đều hiểu......" Sau khi khóc một hồi, Tiểu Bàn ngược lại bình tĩnh không ít, nói lời cảm tạ.

Quý Thính thấp giọng nói: "Chúng tôi đi đây."

"...... Được."

Đầu ngón tay Quý Thính khẽ run, một hồi mới bình tĩnh lại, nắm tay Thân Đồ Xuyên xoay người đi, lúc gần tới cửa, phía sau đột nhiên truyền tới giọng Tiểu Bàn: "Con người bị biến thành thây ma là do bệnh độc, đúng không?"

Quý Thính nhẹ nhàng gật đầu: "Phải."

"Vậy, vậy nếu tôi cứ tự nhốt mình ở đây không đi ra ngoài, bảo vệ cơ thể không bị tổn hại thêm, có phải sau một thời gian khi thuốc trị bệnh này được nghiên cứu ra, tôi sẽ được cứu, phải không?" Tiểu Bàn lại sinh ra chút hy vọng.

Sẽ không, thời điểm bị biến thành thây ma, con người cũng đã hoàn toàn chết đi, người chết sao có thể sống lại, mà cái gọi là thuốc chữa bệnh độc kỳ thật lại là vũ khí diệt thây ma, đâu có cứu trợ được con người. Quý Thính cảm thấy tay mình bị siết chặt một chút, cô cố gắng biểu tình, miễn cưỡng cười cười: "Đương nhiên, nhất định sẽ được cứu."

"Vậy các người ráng sống cho thật tốt nha, chờ khi có thuốc rồi thì tới cứu tôi." Tiểu Bàn nhỏ giọng cầu xin.

Quý Thính nói không ra lời, là Thân Đồ Xuyên thay cô đồng ý. Dưới ánh mắt tràn đầy hy vọng của Tiểu Bàn, hai người bước ra ngoài, đi vào thế giới đầy tuyết trắng.

Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu, rốt cuộc nhẹ giọng nói một câu: "Chỉ là 5 năm mà thôi..." Chịu đựng đi, tất cả rồi sẽ tốt.

Quý Thính hít sâu một hơi, khí lạnh làm đầu óc thanh tỉnh một chút: "Đúng vậy, chỉ 5 năm mà thôi, chúng ta nhất định sẽ sống sót."

Thân Đồ Xuyên nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Quý Thính, trái tim đột nhiên cảm thấy ấm áp hẳn, cuối cùng không cảm thấy lạnh đến tê dại nữa. Hai người nắm tay nhau đi giữa trời tuyết, tựa hồ có người này bên cạnh thì mình sẽ mãi mãi có hy vọng.

Từ lúc họ chờ ở phía sau thư viện tới giờ đã hơn một giờ, hai người sợ đã bỏ qua ba mẹ nên bước nhanh hơn, nhưng đi đến chỗ thư viện, Thân Đồ Xuyên đột nhiên ngừng lại.

"Làm sao vậy?" Quý Thính hạ giọng hỏi.

Hầu kết Thân Đồ Xuyên giật giật, khàn giọng: "Thư viện mở cửa."

Quý Thính kinh hãi, nhìn theo ánh mắt Thân Đồ Xuyên, khi nhìn thấy cửa thư viện mở toang thì chựng lại.

"Đám Triệu Hằng không thể tùy ý mở cửa rộng như vậy, trừ phi họ đã không còn ở bên trong..." Thân Đồ Xuyên nói, mắt đỏ lên.

Vì sao không ở bên trong? Đáp án chỉ có một, đó chính là ba mẹ đã tới, lại không tìm được cậu, chỉ có thể mang đám người Triệu Hằng đi... Cho nên tương lai mà Quý Thính nhìn đến, vẫn sẽ phát sinh với ba mẹ cậu hay sao?

Rốt cuộc vẫn là thiếu niên vừa thành niên, cho dù tâm tính thành thục hơn bạn cùng lứa, nhưng nhìn đến tình cảnh trước mắt, Thân Đồ Xuyên vẫn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Khi ý chí chiến đấu của cậu dường như hoàn toàn biến mất, Quý Thính cầm lấy tay Thân Đồ Xuyên, an ủi: "Sẽ không, dì và chú là tới đây tìm anh, không có khả năng chưa tìm được anh đã rời đi."

Tuy nói là như thế, nhưng nếu Triệu Hằng và Tôn Lăng nói dối cậu đã chết, tin rằng ba mẹ sẽ không hoài nghi, bởi vì ba mẹ cậu không biết được nhân phẩm tệ hại của hai người đó.

Trong lòng Quý Thính cũng hiểu được điểm này, nhưng cô không chọc thẳng ra, Thân Đồ Xuyên cũng làm bộ không biết, cố tỏ ra bình tĩnh đi vào thư viện tìm người. Bởi vì cửa mở, thư viện đã có rất nhiều thây ma, trong đó có bộ xương cốt chảy máu đầm đìa, là người lúc trước còn cùng họ bỏ chạy, Tiền Bằng.

Hai người cẩn thận tìm kiếm một vòng quanh thư viện, tìm không được gì thì đi ra, Quý Thính khóa cửa lại, nhốt đám thây ma bên trong, hai người ngồi xuống bậc thang ngoài cửa thư viện.

"Hiện tại nên làm gì bây giờ? Ba mẹ anh sẽ bị bọn Triệu Hằng hại chết hay sao?" Thân Đồ Xuyên nói, đầu ngón tay bắt đầu run rẩy.

Quý Thính rốt cuộc không thể nào thốt ra nổi lời an ủi, chỉ biết im lặng ôm chặt lấy cậu. Thân Đồ Xuyên rốt cuộc không khống chế được nữa, kêu lên một tiếng, vùi đầu vào vai Quý Thính, ôm lấy cô, bắt đầu lặng lẽ khóc. Quý Thính giống như dỗ trẻ con, vỗ vỗ lưng cậu, trong lòng cũng như có gì chặn ngang, nghèn nghẹn thống khổ.

Trời lại bắt đầu đổ tuyết, hai người như hai cây cải héo không ai thèm, ngồi súc bên nhau, vô cùng đáng thương. Lúc trên người hai người phủ đầy một lớp tuyết trắng, Quý Thính đang cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, vừa định mở miệng nói chuyện lại nghe được một giọng nữ đầy ngạc nhiên: "Tiểu Xuyên?"

Thân Đồ Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, cùng Quý Thính nhìn về phía trước, thấy được một đôi nam nữ trung niên, võ trang hạng nặng đứng cách họ không xa, người phụ nữ có đôi mắt y hệt như Thân Đồ Xuyên, giờ phút này lóng lánh đầy nước mắt, thấy Thân Đồ Xuyên nhìn tới mình thì nước mắt bắt đầu rơi như suối.

"Ba mẹ anh kìa." Quý Thính không cần nhắc nhở đã nhận ra đó là Thân Đồ Sổ và Khương Du, cô thấy Thân Đồ Xuyên còn đang ngẩn người nên nhỏ giọng nhắc nhở.

Thân Đồ Xuyên lúc này mới hoàn hồn, lập tức phóng tới chỗ ba mẹ, đôi vợ chồng trung niên đầy nước mắt ôm chặt lấy cậu, người một nhà ôm nhau thành một đoàn. Quý Thính nhìn thấy cả nhà đoàn tụ, trái tim nặng trĩu cuối cùng nhẹ đi, mỉm cười đi về phía họ.

Bởi vì sợ thây ma nghe thấy tiếng động sẽ tiến tới, giọng Khương Du đè xuống cực thấp, vừa khóc vừa đánh nhè nhẹ lên con trai: "Bạn học con nói con đã chết, vừa rồi mẹ thật muốn chết theo con, nhưng rồi lại không cam lòng, cảm thấy con của mẹ không thể nào cứ như vậy mà đi, may mắn, may mắn thay..."

"Mẹ con nghe tin con chết thì muốn không chịu nổi," Thân Đồ Sổ thở dài, đôi mắt cũng đỏ ửng, "Bạn con khuyên ba mẹ từ bỏ đi tìm con, nhưng mà không tận mắt nhìn thấy con, chúng ta sẽ không đi, chỉ là đi vào khu trường học và ký túc xá tìm không thấy con đâu, chỉ có thể quay trở lại đây..."

Khu dạy học và ký túc xá là nơi tai họa nặng nhất, bọn họ phỏng chừng khi tới đó chỉ thấy được thây ma với khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, Quý Thính an tĩnh đứng nghe, cũng đoán được tâm tình hai người họ như thế nào.

Bốn phía còn có thây ma đi lại, ngẫu nhiên sẽ có thây ma đứng lại, hếch hếch mũi về hướng bọn họ, nghe không ra hương vị gì mới không cam lòng đi tiếp. Hiển nhiên nơi này không phải là nơi nói chuyện, Quý Thính đành phải căng da đầu ngắt lời cả gia đình: "Ưm... chúng ta nên rời khỏi nơi này trước, không thì lát nữa thây ma sẽ tới đây càng nhiều."

Thân Đồ Sổ và Khương Du lập tức nhìn về phía Quý Thính, Quý Thính từ trước đến nay không am hiểu ứng phó với người lớn, không khỏi cười gượng gạo. Thân Đồ Xuyên trộm lau nước mắt, đi đến bên cạnh Quý Thính đẩy cô ra tới trước mặt ba mẹ, mỉm cười giới thiệu: "Ba, mẹ, giới thiệu với ba mẹ, đây là bạn gái.."

"Bạn gái cùng lớp, cháu tên Quý Thính, chào dì chào chú." Quý Thính cười gượng ngắt lời Thân Đồ Xuyên, đồng thời trộm nhéo cậu một cái. Hiện tại đa số con người ý thức còn dừng lại ở thời bình, loại yêu sớm này vô cùng ảnh hưởng tới hình tượng trong lòng cha mẹ, cô cảm thấy vẫn nên lén lút một chút thì tốt hơn.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, hơi mím môi nhìn Quý Thính, tựa hồ không vui khi thấy cô trốn tránh như vậy.

Thân Đồ Sổ và Khương Du liếc nhau, lập tức cười cười chào hỏi Quý Thính. Quý Thính thấy hai người cũng dễ gần, lập tức thở hắt ra, bốn người vòng qua thư viện đi ra phía ngoài trường học.

Trên đường đi, Thân Đồ Xuyên không biết suy nghĩ gì, xụ mặt không nói lời nào, Khương Du thật ra lại nói chuyện liên tục với Quý Thính. Quý Thính vừa trộm nhìn Thân Đồ Xuyên, vừa cẩn thận ứng đối mẹ chồng tương lai.

"Đúng rồi dì Khương, hai người bạn học nói Thân Đồ Xuyên đã chết, có phải là Triệu Hằng và Tôn Lăng?" Quý Thính hỏi, thấy Khương Du gật đầu thì nhíu mày, "Vậy họ đâu?"

"Ở trong xe, dì và chú dẫn họ lên xe rồi mới quay trở lại tìm Thân Đồ Xuyên." Khương Du nói xong thì dừng lại, mày hơi nhăn, "Theo lời họ nói, Thân Đồ Xuyên không thể nào sống, chẳng lẽ họ nói dối?"

Quý Thính thấy bà rất thông minh, nên cô không vòng vo nữa: "Không sai, bọn họ nói dối, chú và dì à, cháu cảm thấy họ không thích hợp đi cùng với chúng ta."

Thân Đồ Sổ và Khương Du lập tức nhìn cô, Quý Thính lần đầu tiên biết được thế nào là bị người lớn nhìn chằm chằm, trong lòng trở nên thật khẩn trương, lời nói cũng bắt đầu lộn xộn. Lúc đầu óc cô còn trống rỗng, Thân Đồ Xuyên đã đi lên trước hai bước, chặn lại tầm mắt của cha mẹ.

Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra, Thân Đồ Sổ nghe được thì vô cùng kinh hãi, Khương Du càng thêm nghiến răng nghiến lợi. Không nghiến răng sao được, hai thằng nhãi ranh kia vì tranh đoạt tài nguyên mà nói con bà đã chết, nếu không phải do bà kiên tâm không từ bỏ, con bà thật sự đã bị vây ở trường học mà chờ chết.

"Chút nữa cho dù chúng nói gì cũng phải kêu bọn chúng xuống xe!" Khương Du sắc mặt khó coi.

Thân Đồ Sổ tuy rằng không nói gì, nhưng biểu tình cũng là ý này.

Quý Thính thở dài một tiếng: "Chỉ sợ không còn kịp."

"Vì sao?" Khương Du khó hiểu.

Quý Thính bất đắc dĩ nhún vai: "Triệu Hằng lớn hơn tụi cháu một tuổi, năm trước khi thành niên đã có bằng lái, cho nên cậu ta sẽ lái xe. Chỉ sợ khi dì chú đi vào trường, bọn họ đã lái xe đi mất."

Triệu Hằng và Tôn Lăng sở dĩ nói dối là do không muốn chia sẻ vật tư Thân Đồ Sổ mang đến cho quá nhiều người, hôm nay Thân Đồ Sổ và Khương Du để bọn họ lại một mình trên xe, đương nhiên họ sẽ không từ bỏ cơ hội độc chiếm.

Quý Thính vừa dứt lời, Thân Đồ Xuyên đã nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, Quý Thính ngạc nhiên: "Sao vậy?"

"Sao em lại biết nhiều về cậu ta như vậy? Vì sao sẽ biết cậu ta năm ngoái là đã thành niên, còn có bằng lái?" Thân Đồ Xuyên buồn bực hỏi.

...... Bởi vì nguyên văn viết vậy nha. Sau khi hại chết gia đình anh thì họ lái xe đi, theo miêu tả trong sách về kỹ thuật lái xe của Triệu Hằng, Quý Thính hiểu ra cậu ta đã từng học lái xe. Nhưng mấy giải thích này cô không tiện nói ra trước mặt cha mẹ Thân Đồ Xuyên, vì thế chỉ có thể qua loa: "Lúc đó sau khi có bằng cậu ta có khoe ở trong lớp, cho nên em nhớ được."

"Vậy em có nhớ năm ngoái trong giờ họp giáo viên chủ nhiệm đầu năm, anh đã nói gì sao?" Thân Đồ Xuyên lại hỏi.

Quý Thính vô ngữ: "Cái đó ai mà nhớ rõ?"

"Sinh nhật cậu ta là tháng bảy, cho nên bằng lái khẳng định là có được trong khoảng thời gian nghỉ hè từ tháng bảy tới tháng chín, vậy em biết cậu ta có bằng lái chắc chắn là sau khi khai giảng, cách lúc họp đầu năm không mấy ngày, vì sao em lại nhớ rõ cậu ta có bằng lái xe, mà lại không nhớ anh nói gì lúc họp?" Thân Đồ Xuyên ủy khuất bạo phát lên.

Quý Thính nuốt nước miếng, còn chưa nói gì, người bên cạnh đã phụt ra một tiếng, cô xấu hổ nhìn Khương Du vừa cười ra tiếng, chỉ thấy Khương Du dựa vào Thân Đồ Sổ, dùng thanh âm tất cả đều có thể nghe được, nói: "Tuổi trẻ thật tốt nha, mới nói yêu đương là cũng có thể ghen tuông mười phần, thật là làm người hâm mộ."

Quý Thính: "......" Hả, bọn họ bị bại lộ lúc nào?