Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 121: TG 8 (4): Cậu có biết trước được tôi sẽ hôn cậu không?




Quý Thính còn không kịp kinh ngạc, đã bị hoảng sợ thêm lần nữa khi con thây ma tiến đến trước mặt. Cả người cô cứng đờ dựa vào Thân Đồ Xuyên, ngừng thở, không dám động một chút nào. Đang định lui về phía sau, khóe mắt lại thấy được chỗ thang lầu cũng có thây ma động đậy, nếu cô lui ra phía ngoài trời, đám thây ma này sẽ phát hiện ra bọn họ, như vậy sẽ phải lặp lại quá trình đào vòng như ban ngày.

Mà buổi tối tầm mắt bị cản trở, sức quan sát hạn chế đi rất nhiều, không ai biết được giây tiếp theo trong bóng đêm lại có con thây ma nào vụt ra hay không.

Cách mặt Quý Thính chỉ hai nắm tay, con thây ma còn như đang ngửi ngửi cái gì, mắt cô trừng lớn đến nỗi muốn chảy nước mắt, chớp cũng không dám chớp, chỉ sợ một chớp thì con thây ma có cái miệng máu này sẽ gặm vào mặt.

Lúc Quý Thính khẩn trương đến đầu ngón tay cũng run rẩy, thiếu niên đằng sau yên lặng vươn tay ra, nhẹ nhàng che kín nửa khuôn mặt cô, chỉ chừa khe hở chỗ đôi mắt. Quý Thính ngẩn ra, hiểu được cậu đang bảo hộ mình, cô đột nhiên không sợ như trước nữa.

Thây ma ngửi cả nửa ngày không ngửi ra được gì, thất vọng xoay người bỏ đi, mà đám thây ma nãy giờ đứng vơ vẩn chỗ thang lầu lại dần dần đi về hướng bên này, tựa hồ muốn chuyển địa bàn hoạt động sang đây.

Quý Thính cảnh giác nhìn đám thây ma càng lúc càng gần, bả vai đột nhiên bị chọc chọc nhẹ nhàng, theo bản năng cô nhìn Thân Đồ Xuyên, thấy trong bóng đêm, cậu cũng đội mũ che mặt, ngay cả đôi mắt cũng che sau cặp mắt kính, có thể nói võ trang hạng nặng hơn cả cô.

Thấy cậu ra dấu bảo mình đi ra ngoài, Quý Thính cảm thấy mình thật xấu, nếu không thì tại sao cô lại muốn bật cười ngay trong thời điểm như thế này?

Thân Đồ Xuyên không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy Quý Thính đứng bất động, tưởng cô bị dọa đến choáng váng, cậu yên lặng nắm lấy tay cô, hai người không tiếng động đi ra ngoài, cho đến khi hít thở được không khí lạnh, họ mới xem như thở ra được nhẹ nhàng.

"Sao cậu lại tới đây?" Quý Thính hạ giọng.

Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ nhìn Quý Thính: "Chuyện này đáng lẽ tôi phải hỏi cậu mới đúng, cậu biết một mình trở về đây nguy hiểm như thế nào không?"

"... Tôi không sao, mấy con thây ma này chỉ có thính lực và khứu giác, chỉ cần làm chúng không phát hiện là được."

Quý Thính rất tự tin, nói xong chợt dừng lại, "Đây là tôi mới nghĩ ra, sao cậu lại phát hiện được?"

"Tôi cũng vừa suy nghĩ ra." Thân Đồ Xuyên thật thà.

Quý Thính rất là sùng bái: "Cậu thật thông minh."

"Cậu cũng thực thông minh." Thân Đồ Xuyên cười.

Quý Thính cười cười, nghĩ thầm, sao có thể so sánh được, tôi là nhờ đọc sách mới biết đáp án, còn cậu thì tự mình nghĩ ra, cậu thông minh hơn tôi nhiều.

Tuy nhiên hiện giờ là hơn nửa đêm, thây ma có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, không phải lúc để thảo luận ai thông minh hơn ai, Quý Thính nhìn quanh một vòng, thấy trên đường không có bóng dáng khả nghi nào thì thấp giọng: "Chúng ta trở về đi."

"Ừ, đi thôi." Thân Đồ Xuyên nói, đưa bàn tay ra cho Quý Thính, thấy cô nhìn mình, cậu khẩn trương giải thích, "Cậu đừng hiểu lầm, hiện giờ tuyết còn rơi, trên đường sẽ trơn, tôi sợ cậu té..."

Nói còn chưa dứt lời, Quý Thính đã nắm lấy tay cậu, mà nắm theo kiểu mấy ngón tay đan vào nhau, trong nháy mắt Thân Đồ Xuyên không phát ra được thanh âm nào. Tuy rằng hai người đều mang bao tay loại dày, nhưng khi ngón tay đan nhau, độ ấm xuyên qua đôi bao tay truyền đến trong lòng.

Đôi mắt Quý Thính hơi cong lên, thầm thì dưới khẩu trang: "Cậu xách va ly một lát, chút nữa tới lượt tôi."

"...... Không có gì đáng ngại, chúng ta đi thôi." Thân Đồ Xuyên cảm thấy ban nãy mình mặc đồ hơi nhiều, bằng không sao lại cảm thấy người nóng lên đến nỗi chảy mồ hôi?

Quý Thính cười cười, nắm tay cậu cùng đi về hướng thư viện, tuy rằng trên đường vẫn rón rén cẩn thận, nhưng do bên người có thêm một người, lo lắng trong lòng tiêu tán hơn nửa, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

"Cậu mệt chưa? Để tôi xách." Quý Thính đi thêm 500 mét, cô hỏi lần thứ ba.

Thân Đồ Xuyên bật cười: "Không sao, tôi không mệt."

"Thật vậy chăng? Đám đồ của tôi không nhẹ," Quý Thính chần chờ, "Cậu không cần cậy mạnh trước mặt nữ sinh đâu." Bởi vì kéo va ly đi sẽ tạo ra âm thanh, cho nên họ chỉ có thể xách nó lên, cô không muốn Thân Đồ Xuyên tiêu hao quá nhiều sức lực.

Thân Đồ Xuyên khẽ lắc đầu: "Không mệt, yên tâm đi."

"...... Tôi không quá yên tâm, vậy đi," Quý Thính buông tay cậu ra, "Cậu đổi tay xách, đừng chỉ dùng một bên tay."

Đột nhiên bị buông ra, tay Thân Đồ Xuyên tức khắc trở nên trống rỗng, cậu hơi mím môi, nghe lời thay bên tay vừa rồi vẫn nắm tay Quý Thính, sau đó thừa dịp Quý Thính vừa lòng đang gật đầu, bàn tay ban đầu xách va ly đã chủ động cầm lấy tay cô.

Không thấy có chuyện gì không đúng, Quý Thính chuyển sang bên kia của Thân Đồ Xuyên. Thân Đồ Xuyên từ khi tự động cầm tay Quý Thính thì hơi lo lắng, bây giờ mới thả lỏng lại.

Hai người tiếp tục di chuyển mà không gây tiếng động, gần đến thư viện, Quý Thính không cẩn thận dẫm lên một khối băng trên đường, bị trợt đi sắp té, Thân Đồ Xuyên dùng tay kéo cô lại Quý Thính mới không bị ngã, nhưng cái va ly vì thế lại bị rớt lên mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn.

Quý Thính: "......"

Thân Đồ Xuyên: "......"

Vạn vật an tĩnh một giây, tiếp theo từ chỗ kế bên bị phủ đầy tuyết truyền đến một tiếng rống lớn, một con thây ma không có cẳng chân bò về phía họ. Quý Thính vừa liếc là nhận ra đó là con thây ma ở chỗ dạy học, không nghĩ tới nó thế mà đã bò gần tới nơi này, một đôi tay chỉ còn lại xương trắng, cẳng chân đã biến mất, nó đã hoàn toàn biến thành một thứ bò sát.

Tuy đã thấy thây ma ghê tởm cả ngày, Quý Thính vẫn không nhịn được, nôn ra, chưa kịp nôn xong đã bị Thân Đồ Xuyên kéo chạy về hướng thư viện.

"Cái valy......" Quý Thính sốt ruột mở miệng, chỉ nói được hai chữ đã phải quay sang phía bên không người mà nôn tiếp.

Thân Đồ Xuyên thở hổn hển: "Có cầm."

Quý Thính thấy được tay kia cậu vẫn cầm valy thì an tâm lại, hai người chạy nhanh về thư viện. Tới cửa thư viện, họ mới phát hiện ra một vấn đề, đó là do thư viện đã ở quá gần, họ không thể kéo dài khoảng cách với đám thây ma, cho nên sẽ không đủ thời gian mở cửa.

Thân Đồ Xuyên khẽ cắn môi, liếc lại đàn thây ma phía sau, chợt hướng tới lầu hai hét to: "Triệu Hằng! Tiền Bằng! Tôn Lăng!"

Giọng Thân Đồ Xuyên làm đàn thây ma rống nhiều hơn nữa, giống như muốn so tài. Quý Thính hiểu được cậu muốn gọi người trên lầu xuống mở cửa, như vậy khi họ vừa trờ tới sẽ có thể chạy vào ngay, không cần lấy chìa khóa mở cửa, vì thế cô cũng hô to lên.

Giọng hai người cùng với tiếng rống của thây ma cũng nên đánh thức tới cả người chết, nhưng lầu hai không có động tĩnh gì. Nhưng mặc dù không có động tĩnh lớn, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên vẫn luôn chú ý tới lầu trên, thấy được rõ ràng cửa sổ hé ra một chút, sau đó lại đóng lại.

Hai người tối sầm mặt lại, nhìn nhau, cắn răng vọt tới cửa, Quý Thính nhanh tay lấy chìa khóa ra, nhưng cố tình càng khẩn trương càng không mở cửa được, thấy đàn thây ma sắp tiến tới, Thân Đồ Xuyên đột nhiên thấp giọng an ủi: "Cậu nhanh lên, không cần sợ."

Nói xong thì đặt va ly bên người Quý Thính, chạy sang phía trái vừa chạy vừa gào: "Tao ở chỗ này! Đều lại đây đi!"

Theo bản năng Quý Thính nắm lấy tay áo Thân Đồ Xuyên, lại không nắm được, thấy cậu càng lúc càng xa, cô cắn răng cởi bao tay, ngón tay run rẩy, chuyên chú mở cửa, hoàn toàn không màng tới mình có bị nguy hiểm hay không.

Thây ma là một đám sinh vật không có trí lực chỉ có thính giác khứu giác, nghe đến giọng Thân Đồ Xuyên thì lập tức chạy về hướng kia, Quý Thính bên này không bị trở ngại gì, cô mau chóng mở được cửa, lập tức quay đầu lại khoảng đất trống kêu to: "Cửa mở! Nhanh lên!"

Lời còn chưa dứt, Thân Đồ Xuyên đã từ bên kia chạy tới, không chờ Quý Thính phản ứng lại, cậu đã đẩy cô và va ly vào bên trong, xoay người đóng cửa, khi đám thây ma không cam lòng trờ tới, hai người đã bình yên ở trong đại sảnh.

"Cậu không sao chứ?" Thân Đồ Xuyên chưa đứng vững lại đã lắc bả vai Quý Thính, nôn nóng hỏi.

Quý Thính bình tĩnh nhìn, xác định trên người Thân Đồ Xuyên không có dấu vết nào bị cắn xé thì nức nở nhào vào trong lòng, tay nắm lấy vạt áo cậu, bắt đầu khóc ô ô lên.

Thân Đồ Xuyên cứng đờ, tay co quắp vỗ vỗ sau lưng Quý Thính, giọng nói vô cùng cẩn thận: "Tôi không sao, tôi biết cậu sẽ nhanh chóng mở được khóa cửa nên mang bọn chúng chạy một vòng, tôi sẽ không có nguy hiểm."

Quý Thính mới mặc kệ cậu có bị nguy hiểm hay không, cô chỉ biết vừa rồi giây phút không cầm được tay cậu, tâm tình của cô có bao nhiêu tuyệt vọng.

"Thật sự không có việc gì......" Thân Đồ Xuyên nói, không nhịn được cười lên, cho đến khi Quý Thính rời khỏi lòng ngực cậu ra, trừng mắt nhìn, Thân Đồ Xuyên mới banh mặt ra vẻ nghiêm trang trở lại.

Quý Thính ngẩng đầu nhìn, lại không có ý định buông ra, hai cánh tay mặc đồ ấm dầy cui vẫn luôn ôm chặt lấy cậu. Thân Đồ Xuyên lại không thấy chán ghét, chỉ nghĩ tới chuyện muốn rút tay ra giúp cô lau nước mắt.

Cho đến khi đám thây ma bên ngoài đã tản đi, chỗ thang lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Quý Thính mới buông Thân Đồ Xuyên, lau nước mắt, ngồi lên cái va ly.

"Hai người sao lại thế này?! Không có việc gì chạy ra ngoài làm gì, có biết bên ngoài nguy hiểm biết bao nhiêu không?!" Tôn Lăng vừa tới đã tức giận chỉ trích, nhìn thấy Quý Thính ngồi trên va ly càng thêm phẫn nộ, "Các người chạy ra là vì cái rương quỷ quái này?"

"Đây là di vật của cha mẹ cô ấy, cậu nói chuyện cẩn thận chút." Thân Đồ Xuyên lạnh mặt mở miệng.

Khí thế Tôn Lăng lập tức biến mất, sau đó lại càng giận hơn: "Di vật thì làm sao? Cha mẹ tôi sống chết thế nào còn chưa biết nữa kìa? Nếu bởi vì các người đưa thây ma tới làm tôi gặp nguy hiểm, có nghĩ tới cảm thụ của cha mẹ tôi sao?!"

"Cho nên đây là nguyên nhân các người thấy chết không cứu?" Quý Thính đạm mạc nhìn.

Sắc mặt Tiền Bằng biến đổi: "Cậu có ý gì?"

"Vừa rồi cửa sổ mở một chút rồi đóng lại, chúng tôi nhìn thấy rõ ràng, đừng nói với tôi là gió thổi." Quý Thính không hề che dấu sự chán ghét của mình.

"Cậu!"

"Được rồi, đừng cãi nữa," Triệu Hằng ra tới hoà giải, "Chúng tôi vừa rồi xuống chậm, là chúng tôi không đúng, nhưng mà các cậu cũng không nên đi tìm cái va ly, chuyện này mọi người đều có sai, đừng cãi nhau nữa."

"Không sai, các người không nên đi tìm cái valy!" Tôn Lăng lập tức chen vào nói.

Quý Thính lại không tính toán buông tha: "Xuống chậm? Lúc trước chạy trốn sao lại chạy nhanh đến thế?"

"Quý Thính! Cậu đừng có ra vẻ có lý không tha, nếu không nghĩ ở cùng với chúng tôi thì cậu đi đi! Đừng cả ngày ra vẻ chúng tôi thiếu cậu." Tiền Bằng ghét nhất Quý Thính đề cập đến chuyện chạy trốn, nghe vậy thì lập tức phản bác.

Quý Thính trào phúng: "Thế nào? Bị tôi nói đúng nên thẹn quá hóa giận? Chỗ này là nhà cậu hay sao? Cãi nhau với cậu thì tôi không được ở lại đây?" Người này thật đúng là không biết xấu hổ, nơi này rõ ràng là cô tìm ra, kết quả còn muốn cô rời đi.

"Không phải cậu thấy chúng tôi phiền hay sao? Đương nhiên là cậu đi, thế nào, không dám?" Tiền Bằng khinh thường, cậu chắc chắn một nữ sinh như cô không dám bỏ đi. Hôm nay cậu ta phải cho Quý Thính biết, hiện tại là cô dựa vào họ, để sau này Quý Thính có nói chuyện thì cũng phải cẩn thận hơn chút.

Quý Thính mắt trợn trắng, còn chưa nói chuyện, Thân Đồ Xuyên đã mở miệng trước: "Cậu yên tâm, chờ hừng đông, chúng tôi sẽ tìm chỗ trốn khác, không ở lại đây nữa."

Thân Đồ Xuyên vừa mở miệng, trong đại sảnh nháy mắt im lặng hẳn, hồi lâu sau Triệu Hằng khô cằn mở miệng: "Hiện tại thêm một người nhiều thêm một phần lực, trong ban có lẽ chỉ còn mấy người chúng ta còn sống, mọi người có thể đoàn kết một chút không?"

"Không thể," Quý Thính thấy Thân Đồ Xuyên giúp đỡ mình, hiểu ra được đây là cơ hội tốt để đường ai nấy đi với đám chó này, cô lập tức mở miệng, "Lúc tôi và Thân Đồ Xuyên cần hỗ trợ, các người ngay cả giúp mở cửa cũng không dám, chúng tôi sao có thể tiếp tục đoàn kết với các người?"

"Quý Thính......" Triệu Hằng nhìn Quý Thính, thấy đôi mắt cô vô cùng lạnh nhạt thì không nói tiếp được lời nào nữa, giờ phút này cảm xúc hối hận dần dần dâng lên. Nếu vừa rồi cậu dũng cảm một chút, không nên lui bước vì đàn thây ma kia, thì lúc này Quý Thính cũng sẽ không nhìn cậu như vậy.

"Chuyện này quyết định vậy, mọi người đi nghỉ đi." Thân Đồ Xuyên nói xong, kéo Quý Thính, tay xách va ly, hai người cùng đi lên lầu.

Không ai quay đầu nhìn lại, sắc mặt ba nam sinh còn lại trong sảnh vô cùng khó coi, Tôn Lăng hỏi: "Hiện tại phải làm sao?" Lúc trước khi đào vong đều là Thân Đồ Xuyên quyết định, nếu cậu ta bỏ đi, ba người họ sẽ thành như nhặng không đầu.

"Không làm gì cả, dù sao cũng chỉ trốn ở đây chờ cứu viện, bọn họ đi rồi cũng tốt, những đồ ăn còn có thể kiên trì được thêm vài ngày." Tiền Bằng khinh thường nói.

Tôn Lăng nghe thấy rất có đạo lý, lập tức gật đầu, vốn muốn hỏi ý Triệu Hằng, lại nhìn đến cậu ta sắc mặt âm trầm xoay người đi.

"Bệnh tâm thần......" Tôn Lăng nhỏ giọng nói thầm một câu, cảm thấy không thú vị nữa, vì thế cũng đi theo lên lầu.

Khi ba người đi ngang qua phòng Quý Thính, Triệu Hằng ngừng lại, gõ cửa: "Quý Thính, cậu ngủ rồi sao? Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Trong phòng không có tiếng động nào, Tôn Lăng và Tiền Bằng liếc nhau, cũng coi như nhìn ra Triệu Hằng có ý với Quý Thính, hai người khinh thường trợn mắt, đi thẳng về phòng.

Triệu Hằng chờ mãi không thấy người mở cửa, mím môi: "Tôi thật không phải cố ý không đi xuống, tôi lấy phần ăn của tôi đưa cho cậu, cậu đừng giận được không? Hiện giờ bên ngoài nơi nơi đều là thây ma, thư viện là nơi an toàn nhất, cậu đừng đi, tôi không muốn cậu đi..."

Nói còn chưa dứt lời, cửa mở. Hai mắt Triệu Hằng sáng lên, thấy được người sau cửa thì nhíu mày: "Sao lại là cậu?"

"Sáng mai chúng tôi sẽ đổi chỗ, đang thương lượng nên đi đâu," Thân Đồ Xuyên nói xong, hơi dừng lại, "Đêm nay tôi không quay về."

Nguyên bản Thân Đồ Xuyên muốn ở cùng phòng với Quý Thính, nhưng sợ sau này truyền ra lại không tốt cho danh dự của cô nên dự định thương lượng xong sẽ đi. Nhưng nghe lời vừa rồi của Triệu Hằng, cậu đột nhiên cảm thấy không nên để Quý Thính ở một mình một phòng. Lúc trước cậu quá xem nhẹ sự ác độc của con người, hiện tại thời điểm này thật đặc biệt, pháp luật đạo đức gì đó không ai quản thúc nữa, Triệu Hằng lại thích Quý Thính, không ai biết cậu ta sẽ làm ra chuyện gì.

Cho nên vẫn nên canh giữ bên người Quý Thính.

"Cậu ở chỗ này?" Triệu Hằng cao giọng lên, "Cậu dựa vào đâu mà ở đây?!"

"Tôi kêu cậu ấy ở lại, nhìn thấy các người làm tôi thật sợ hãi, lý do này được chứ?" Quý Thính lạnh mặt đi tới, liếc Triệu Hằng một cái, sau đó bang một tiếng sập cửa lại.

Sắc mặt Triệu Hằng thật khó coi, cậu ta đứng một chỗ hồi lâu mới không cam lòng quay về phòng tự học.

Triệu Hằng vừa đi, Quý Thính dán tai ở cửa nghe động tĩnh liền rời khỏi đó, đi đến một góc ngồi xuống, xụ mặt: "Về sau ngay cả khi chúng ta chạy đi rồi, có gặp lại họ cũng không cho phép cậu để ý tới họ, có nghe thấy không?"

"Được." Thân Đồ Xuyên ngoan ngoãn gật đầu.

Sắc mặt Quý Thính lúc này mới tốt lên được một chút, chờ Thân Đồ Xuyên kéo ghế tới ngồi cạnh, cô mới tiếp tục nói: "Vậy như vừa bàn bạc, sáng mai chúng ta đi tòa nhà khoa học kỹ thuật đi."

Tòa nhà này gần thư viện nhất, ngày thường cũng ít người, cũng là một nơi khá an toàn để hội hợp với cha mẹ nam phụ.

Thân Đồ Xuyên lại lần nữa gật đầu: "Nghe theo cậu."

Nói xong thì hơi trầm ngâm, "Chỉ là tòa nhà đó bình thường không cho ăn uống, chỉ ngoại trừ nước uống hẳn là sẽ không tìm được đồ ăn gì, bọn họ cũng sẽ không phân đồ ăn cho chúng ta, vậy chúng ta có khả năng sẽ bị đói."

Quý Thính yên lặng nhìn cái va ly nằm trên mặt đất, hỏi: "Vậy cậu có hối hận đi theo tôi không?"

"Đương nhiên sẽ không," Thân Đồ Xuyên lập tức trả lời, nhận ra được mình trả lời quá nhanh thì khụ một tiếng, "Nhân phẩm họ quá kém, không thích hợp làm đồng bạn, mặc dù không có cậu, tôi cũng sẽ không đi cùng bọn họ."

Đạo bất đồng khó lòng hợp tác, ngày hôm nay xem như cậu đã thấy rõ được chuyện này.

Quý Thính lẳng lặng nhìn Thân Đồ Xuyên, chỉ cảm thấy ngày hôm nay quả thực quá mức thuận lợi. Trong nguyên văn đám người nam phụ sau khi tới thư viện thì núp ở đó, mãi cho đến khi cha mẹ nam phụ tới mới thoát ra khỏi trường học. Trong khoảng thời gian đó vẫn luôn dựa vào trợ giúp của gia đình nam phụ cho nên họ che giấu được bản tính xấu xa rất khá, cho đến khi không đủ đồ ăn, nguy hiểm tới tính mạng thì mới bại lộ.

Nhưng hôm nay vì biến số là cô đây mới làm họ lộ ra sớm như vậy. Vô luận là làm bể cửa kính siêu thị, hay là nhốt cô và Thân Đồ Xuyên trong phòng tự học, hoặc là chuyện đêm nay, đều đã làm Thân Đồ Xuyên nhận ra bọn họ hoàn toàn không thích hợp hành động cùng nhau.

...... Ừ, khá tốt.

Thân Đồ Xuyên phát ngốc một lát, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười trên mặt Quý Thính thì hơi ngập ngừng: "Cậu cười cái gì?"

"Cậu chịu đi cùng với tôi, tôi rất vui." Quý Thính cười nói.

Hai tai Thân Đồ Xuyên nóng lên, cố trấn định: "Đâu có gì nên cao hứng, chúng ta vừa đi khỏi là phải đói bụng."

"Tôi đây cũng nguyện ý." Quý Thính chớp chớp mắt.

Thân Đồ Xuyên im lặng, cuối cùng vẫn không nhịn được cười.

Tuy rằng còn lâu mới tới sáng, hai người lại không buồn ngủ chút nào, ngồi sóng vai dựa vách tường, trong lòng đầy lo lắng. Cứ như vậy thức tới hừng đông, hai người kéo va ly muốn đi, trước khi đi vẫn muốn báo cho những người kia.

Tôn Lăng nhìn thấy họ thì vô cùng cảnh giác, che lại đám đồ ăn không muốn cho ai chạm vào, Tiền Bằng cũng chống tay ở cửa, không muốn cho họ tiến vào phòng. Việc đến nước này thì không còn gì để nói, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên nhìn nhau, xoay người xuống lầu.

Gần tới dưới lầu, Triệu Hằng đột nhiên đuổi theo, mắt đỏ ửng: "Cậu đừng đi được không? Tôi sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu, tuyệt đối không để cậu bị thương."

Thân Đồ Xuyên nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Quý Thính. Quý Thính vẻ mặt kỳ quái nhìn Triệu Hằng: "Nhưng mà tôi lại không cần cậu bảo vệ, Thân Đồ Xuyên ở đây, tôi không cần người khác." Cái tên này đến mở cửa còn không dám, còn bày đặt ra vẻ?

Trong nháy mắt Thân Đồ Xuyên cảm thấy vô cùng sung sướng, một lần nữa chủ động nắm lấy tay Quý Thính, hai người quay đầu đi ra.

Triệu Hằng nhìn theo hai người, ánh mắt dừng lại trên hai bàn tay nắm lấy nhau, không cam lòng vọt tới cửa, hét lớn: "Quý Thính! Anh thích em! Em trở về được không?"

Quý Thính đột nhiên quay đầu lại: "Cậu điên rồi hay sao?! Sẽ dẫn thây ma tới!"

"Dẫn tới thì em sẽ không đi, đúng không?" Triệu Hằng cầu xin nhìn.

Như trả lời cậu ta, bốn phía đột nhiên truyền đến tiếng thây ma rít gào, Quý Thính chán ghét liếc cậu ta một cái, nắm tay Thân Đồ Xuyên chạy về hướng tòa nhà khoa học kỹ thuật.

"Quý Thính!"

Phía sau truyền đến giọng Triệu Hằng, Quý Thính cảm thấy thật ghê tởm, không quên giáo dục Thân Đồ Xuyên: "Nhớ kỹ sắc mặt ghê tởm của người này, sau này có gặp lại cũng không cho cậu phản ứng cậu ta, càng không cho cùng nhau hành động, nghe không?"

"Được......" Thân Đồ Xuyên một tay xách va ly một tay nắm Quý Thính, nhanh chóng chạy về phía trước.

Đêm qua tuyết rơi nhiều, trên đường có chút trơn trợt, lúc chạy hay người còn phải cẩn thận không thể trượt té, bởi vậy bị chậm đi không ít. Cũng may họ bị trơn thì thây ma cũng thế, không ít con còn bị đông cứng trên đường, chỉ có thể rít rống không thể động đậy.

Tuy vài lần mém chút nữa bị thây ma nhào tới cắn, nhưng cũng may cuối cùng bình an tới tòa nhà khoa học kỹ thuật, sau khi khóa trái cửa lại, Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt để va ly xuống, ôm cánh tay rên một tiếng.

"Làm sao vậy?" Quý Thính vội vàng hỏi.

Thân Đồ Xuyên vốn dĩ không muốn nói, nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng của Quý Thính, đột nhiên lại muốn làm nũng: "Tay mỏi."

"Lần sau để tôi xách đi." Quý Thính nhíu mày.

Thân Đồ Xuyên cười cười, cũng không mở miệng đồng ý. Hai người nghỉ ngơi một lát, kéo va ly đi về phía trong tòa nhà, cố ý làm ra tiếng động lớn để thử xem trong nhà có thây ma hay không.

Cũng may kiểm tra ra kết quả không tệ, mãi cho đến một văn phòng phía trong cũng chưa gặp tới cả nửa con phi nhân loại. Thân Đồ Xuyên đi đến máy lọc nước rót một ly nước ấm cho Quý Thính: "Không có ăn, uống nước chắp vá đi."

Quý Thính chớp một chút đôi mắt: "Ai nói không có ăn?"

"?"

Cô cười thần bí, sau đó ra vẻ như ảo thuật mở va ly ra, lộ ra bên trong đầy đồ ăn khô. Thân Đồ Xuyên nguyên bản còn khó hiểu, nhìn thấy mấy thứ này thì trợn mắt lên, nhớ lại lúc trước thường xuyên đụng Quý Thính ở siêu thị mua bánh.

"Cậu......"

Quý Thính cười đắc ý: "Lúc trước tôi tồn sẵn, lợi hại không?"

"Cậu không phải nói đây là di vật của cha mẹ sao?" Thân Đồ Xuyên khiếp sợ.

Quý Thính khụ một tiếng: "Còn không phải để người khác không nghi ngờ hay sao, tôi chỉ có thể nói vậy. Hơn nữa nói như vậy cũng không ai muốn chiếm nó, vậy tốt hơn." Rốt cuộc cũng không ai nghĩ tới di vật của cha mẹ lại là một va ly đồ ăn khô.

"Nhưng, mấy thứ này là cậu đã tồn sẵn lúc trước, mà thây ma bùng nổ mới chỉ hôm qua, sao cậu lại biết sẽ có ngày như vậy?" Thân Đồ Xuyên ngơ ngẩn.

Quý Thính sửng sốt, trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật...... Tôi có năng lực biết trước, năng lực này cũng chỉ mới đột nhiên xuất hiện gần đây, cậu tin tôi sao?" Không bao lâu sau khi thây ma bùng nổ sẽ có một phần nhân loại thức tỉnh dị năng, đám nam nữ chủ kia chính là những người như vậy, cho nên hiện tại cô nói điều này ra, sau này sẽ tự có tình tiết bù đắp vào.

Thân Đồ Xuyên khẽ giật mình, sau một lúc không nói có tin hay không tin cô, chỉ khàn giọng hỏi: "Vì sao cậu lại nói với tôi? Cậu không phải không muốn người khác biết cậu có mấy thứ này hay sao?"

Mấy thứ này ở thời điểm hiện tại quan trọng như tính mạng, nhìn xem cô ấy mạo hiểm cả sinh mạng cũng phải quay về lấy thì biết nó quan trọng như thế nào. Nhưng vì sao cô ấy lại nói cho cậu biết?

"Cậu không phải người khác." Quý Thính nghiêm túc.

Thân Đồ Xuyên nhìn Quý Thính hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Cậu nói cậu có năng lực biết trước?"

"Ừ." Quý Thính kiên định gật đầu.

Yết hầu Thân Đồ Xuyên khô khốc, cậu đột nhiên đi về phía Quý Thính, nâng mặt cô lên, hôn xuống. Quý Thính kinh ngạc mở to mắt, ánh mắt mê mang.

Nụ hôn ngây thơ mà ngắn ngủi, Thân Đồ Xuyên hôn xong lập tức buông cô ra, hai tai cậu đỏ bừng, giọng cũng bắt đầu lắp bắp: "Vậy, vậy cậu có biết trước tôi sẽ hôn cậu không..."

Quý Thính: "......" Này mẹ nó ai có thể biết trước?