Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 42: Chương 42






Đối với sự quan tâm của Đại sư tỷ, cả trái tim Yến Trục Quang đều cảm thấy ấm áp.

Bất quá, nàng cũng không thể cô phụ sự săn sóc của Đại sư tỷ, vẫn nên mau chóng hoàn thành việc cần làm mới được.

Nếu lát nữa người của Kiều gia tới, nàng muốn làm gì cũng không tiện.

Vân Mật Tuyết không ở đây, Yến Trục Quang không cần phí tâm tư che che giấu giấu, nàng trực tiếp thả lỏng, sau đó lấy ra mấy khối linh thạch, bày ra một cái tụ linh trận ở xung quanh mình.

Yến Trục Quang ngồi xuống xếp bằng, đôi tay ôm thành hình tròn, đặt giao nhau ở trên đùi, hai mắt nhắm lại, thả ra linh thức của Trúc Cơ kỳ, hướng về phía Thu Kiều đang chìm trong ảo cảnh.

Hệ thống thấy Yến Trục Quang bắt đầu làm, vội ngừng thở, sợ quấy rầy đến ký chủ.

Người tu chân đạt tới Trúc Cơ kỳ là có thể sinh ra một sợi linh thức, chỉ là linh thức ở Trúc Cơ kỳ chưa được lôi kiếp khi bước vào Kim Đan kỳ rèn luyện, thập phần yếu ớt, hơi vô ý một chút liền sẽ mất đi.

Cho nên, người tu chân Trúc Cơ kỳ thường sẽ không dễ dàng thả linh thức ra bên ngoài.

Yến Trục Quang mới vừa sinh ra linh thức cách đây không lâu, lúc này đã phải dùng linh thức để làm việc có độ nguy hiểm cao, hệ thống làm sao mà không khẩn trương cho được?
Nghĩ lại thì, ký chủ nhà nó làm chuyện nguy hiểm cũng không ít, thả linh thức ra ngoài thì tính là cái gì, dùng thực lực thấp như Luyện Khí tầng thứ nhất để vượt lôi kiếp cải tạo linh căn còn làm được.

Hiện giờ chẳng qua là dùng linh thức mà thôi, đối với ký chủ mà nói, một chút cũng không kỳ quái, ân.

Hơn nữa, ký chủ luôn luôn có chừng mực, làm chuyện gì cũng đều nắm chắc, khẳng định sẽ không có vấn đề, hệ thống yên lặng mà cắn khăn tay an ủi chính mình.

Yến Trục Quang không rảnh rỗi quan tâm hệ thống nghĩ cái gì, nàng hiện tại đang tập trung hết cả tinh thần và thể xác vào linh thức.

Linh thức của nàng hiện tại xác thực yếu ớt, nhưng có kinh nghiệm đời trước nên cũng chẳng sợ cái gì.

Nàng hiểu được làm thế nào để điều khiển linh thức một cách tinh tế hơn, cũng hiểu được làm sao để bảo hộ linh thức của mình không bị thương tổn.

Lúc này, tia linh thức do Yến Trục Quang ngưng tụ ra đã nhân lúc Thu Kiều bị ảo cảnh mê hoặc hỗn độn, xâm nhập vào thức hải của hắn.

Chuyện Yến Trục Quan muốn làm, chính là dẫn dắt Thu Kiều nói ra địa điểm của bí cảnh kia.

Dưới sự trợ giúp của ảo cảnh cùng linh thức, chỉ cần Thu Kiều chưa từng trải qua huấn luyện đặc biệt, thì sẽ vô pháp ngăn cản sự khống chế của Yến Trục Quang.


Kỳ thực còn có một biện pháp trực tiếp nhất...!trực tiếp lục soát ký ức của Thu Kiều.

Loại biện pháp này vừa đơn giản lại thô bạo, chỉ cần người lục soát có linh thức mạnh hơn người bị lục soát, nắm giữ phương pháp của loại bí thuật này, muốn làm cái gì đều dễ như trở bàn tay.

Khuyết điểm duy nhất, là thức hải của người bị lục soát ký ức sẽ chịu thương tổn nặng hoặc nhẹ.

Nhẹ thì mất đi một đoạn ký ức, nặng thì biến thành ngốc tử, đương nhiên, không có ảnh hưởng gì tới người lục soát ký ức.

Biện pháp này cũng không phải việc mà chính phái sẽ làm, tuy rằng đời trước Yến Trục Quang không ít lần dùng với những người có ác ý tiếp cận mình, nhưng đời này nghĩ đến Đại sư tỷ, Yến Trục Quang cảm thấy vẫn nên cố gắng không đụng đến thì tốt hơn.

Trước đó không lâu còn đòi Đại sư tỷ đáp ứng vẫn luôn bên cạnh làm bạn với nàng, lúc này nếu làm chuyện gì khiến Đại sư tỷ không thể chấp nhận, giấu được vĩnh viễn thì thôi, một khi bị phát hiện, lập tức sẽ hình thành ngăn cách giữa hai người, phá hư cảm tình của nàng cùng Đại sư tỷ, Yến Trục Quang cũng sẽ không ngu như vậy.

Yến Trục Quang thuận lợi tiến vào bên trong thức hải của Thu Kiều, trong nháy mắt, thật giống như lần thứ hai xuyên đến một thế giới khác.

Thế giới này khiến cho Yến Trục Quang cảm thấy rất quen thuộc, cách đây không lâu nàng còn từng đi qua -- nơi này là bên ngoài Đan Dã Thành, cũng chính là nơi mà lúc trước nàng cứu Tô Kiền Nhi.

Xem ra, không cần nàng tạo dựng ảo cảnh khác.

Thu Kiều hiển nhiên muốn bản thân tránh khỏi vận mệnh trở thành tù nhân, cho dù bị nhốt vào trong ảo cảnh, thứ mà hắn nghĩ đến đầu tiên cũng là tấm bản vẽ kia.

Nàng cất giấu khí tức linh thức của mình, đồng thời thăm dò tình huống bên trong thức hải.

Vẫn là vị trí như lúc trước, bốn người Thu Kiều đứng, Tô Kiền Nhi cùng hai người tôi tớ của Tô Kiền Nhi thì đang nằm.

Lúc này, Tô Kiền Nhi đã chết, Thu Kiều mang vẻ mặt phức tạp đến gần nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bế Tô Kiền Nhi lên.

"Kiền Nhi, ngươi đừng trách ta, chờ ta tu luyện tới cảnh giới cao nhất, ta sẽ tìm được kiếp sau của ngươi.

Đến lúc đó, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi, để ngươi trở thành thê tử của ta."
Diễn xuất của Thu Kiều khiến trong lòng Yến Trục Quang có chút khó chịu, nàng nhịn xuống cơn buồn nôn có khả năng làm bại lộ khí tức của mình, thân xác ở đầu bên kia của linh thức đã bắt đầu bấm thủ quyết, không gian ảo cảnh đang vây khốn mấy người này bỗng nhiên lóe sáng một cái, hình ảnh Yến Trục Quang thấy trong linh thức bắt đầu tua nhanh.

Nàng là người ngoài cuộc nên rất rõ ràng tình huống của ảo cảnh, mà Thu Kiều đang ở trong ảo cảnh lại không cách nào phát hiện bất cứ vấn đề gì, hắn chỉ cho rằng mình đang sinh hoạt bình thường.


Có lẽ là do sợ hãi Yến Trục Quang, Thu Kiều theo bản năng tránh né việc nhớ tới nàng.

Ở trong ảo cảnh, vốn dĩ người có được bản vẽ là "Yến Trục Quang" lại biến thành không tồn tại, Thu Kiều lấy được bản vẽ trên người Tô Kiền Nhi.

Thu Kiều ngụy tạo cái chết của Tô Kiền Nhi cùng tôi tớ thành chuyện do yêu thú ngoài thành gây ra, thậm chí hai cổ thi thể còn bị yêu thú ăn đến xương cũng không còn.

Tiếp theo, hắn làm như không có việc gì mà dẫn thuộc hạ về tới Thu Minh Đan Đường, tiếp tục kinh doanh bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.

Qua mấy ngày, chờ đến khi Kiều gia phát hiện không đúng, tìm tới cửa, Thu Kiều làm bộ cái gì cũng không biết, phối hợp cùng Kiều gia đi khắp nơi tìm tung tích của Tô Kiền Nhi.

Dấu vết của Tô Kiền Nhi bị yêu thú tiêu diệt hoàn toàn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tìm được manh mối gì.

Kiều gia ngoại trừ việc thúc giục Thu Kiều tìm kiếm, cũng chẳng còn biện pháp nào khác, theo thời gian trôi qua, việc này thế nhưng vẫn không giải quyết được gì.

Chờ phong ba qua đi, Thu Kiều bắt đầu lên kế hoạch đi đến chỗ bí cảnh.

Hắn bạc bẽo với vị hôn thê là Tô Kiền Nhi, nhưng lại đối xử thập phần tốt với thuộc hạ của mình, lúc đi đến bí cảnh, vậy mà cũng dẫn theo mấy tên thuộc hạ kia.

Yến Trục Quang cẩn thận nhớ kỹ đường đi cùng phương pháp đến chỗ bí cảnh.

Vốn là tới đoạn này, Yến Trục Quang nên rời khỏi ảo cảnh, chỉ là nàng không có lập tức rời đi mà lại nhìn thêm một chút.

Nàng nhìn thấy Thu Kiều cùng chưởng quầy của hắn, vì mở ra tòa bí cảnh kia, không chút do dự giết chết hai lão bộc, dùng máu của bọn họ làm chìa khóa tiến vào bên trong bí cảnh.

Kế tiếp, chính là tiết mục chủ tớ phản bội đường ai nấy đi.

Cuối cùng, vẫn là Thu Kiều tìm mọi cách giết chết chưởng quầy, độc chiếm toàn bộ bảo tàng, lợi dụng bảo tàng trong bí cảnh, bắt đầu phất lên trong tu chân giới.

Được rồi, rút lại suy nghĩ Thu Kiều có tình nghĩa với thuộc hạ.

Yến Trục Quang không có bất cứ hứng thú gì với việc tiếp tục xem Thu Kiều tự kỷ nghịch tập tu chân giới, vừa nghĩ đến, liền đem linh thức thu về.


Hệ thống thấy ký chủ thu lại linh thức vào cơ thể một cách bình an, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may không có xảy ra chuyện gì.

Yến Trục Quang nhắm mắt điều chỉnh hơi thở một phen, bổ sung lại năng lượng tiêu hao do thả linh thức ra khỏi cơ thể, nàng mở to mắt, bốn người kia vẫn bị nhốt ở trong ảo cảnh, không biết mơ thấy mộng đẹp gì.

"Ký chủ, ngươi đã nắm được tin tức của bí cảnh kia rồi sao?"
Hệ thống hỏi.

"Ân."
Yến Trục Quang nhàn nhạt lên tiếng.

"Giờ chúng ta làm gì đây? Chờ Đại sư tỷ trở về sao?"
Yến Trục Quang không nói chuyện, ánh mắt chợt lóe sáng, tay nàng lại bắt đầu cử động.

Hệ thống thấy vậy, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Theo động tác của Yến Trục Quang, linh thức của nàng bắt đầu chậm rãi bám vào trên mấy tấm linh phù đang dán ở không gian ảo cảnh, mấy tấm linh phù hiện lên vài tia tăm tối, đột nhiên có một cổ lực lượng mênh mông hiện ra, rơi xuống trên người chưởng quầy cùng hai tên tôi tớ.

Sau khi làm xong những việc này, Yến Trục Quang lần thứ hai thu lại tư thế, giải tán tụ linh trận rồi đứng lên.

"Ký chủ làm gì thế?" Hệ thống thập phần tò mò.

Yến Trục Quang nhướng mày: "Chẳng qua là giúp cho bọn họ thấy rõ nhân phẩm của thiếu đông gia nhà mình thôi." Chờ bọn họ tỉnh lại, chó cắn chó mới thú vị.

Hệ thống:???
Yến Trục Quang cũng không nói nhiều, nàng nhặt mấy viên linh thạch lúc trước dùng để bố trí tụ linh trận lên.

Linh khí trong những khối linh thạch này còn chưa tiêu hao hết, nàng lấy lại để dùng, đi vòng quanh không gian ảo cảnh rồi lại bắt đầu thi triển pháp thuật.

Hệ thống hỏi mà không nhận được câu trả lời, hiện giờ Yến Trục Quang lại bắt đầu thi pháp, nó chỉ cảm thấy đầu đều muốn to ra.

Đồng thời cũng cảm thấy ký chủ thực bận bịu a, làm ký chủ thật không dễ dàng.

Linh thạch trong tay Yến Trục Quang hoá thành bột phấn, quay cuồng luyện hoá trong tay nàng, biến thành đủ loại hình dạng, cuối cùng có bốn ký hiệu kỳ quái thành hình trong tay Yến Trục Quang, nàng lấy ra tia linh thức cực nhỏ của mình đưa vào trong đó, sau đó ném hết ra ngoài một lượt, bốn ký hiệu kia liền từng cái chui vào giữa mày từng người rồi biến mất.

Hệ thống thấy vậy trong lòng căng thẳng: "Ký chủ, ngươi lại làm cái gì?"
Yến Trục Quang nhắm mắt lại: "Còn phải giao lại đám người Thu Kiều cho Kiều gia, để phòng tránh bọn họ tiết lộ chuyện về bí cảnh kia ra ngoài, ta tạo cấm chế trên người bọn họ."
Với cách làm người của Thu Kiều, mắt thấy chính mình không thể chiếm lợi ích từ bí cảnh, tất nhiên cũng sẽ không tùy ý để cho Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết có được ích lợi, chỉ cần tìm thấy cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ lan truyền chuyện bí cảnh cho tất cả mọi người cùng biết.

Đến lúc đó, cho dù hắn không chiếm được cái gì, hai người Yến Trục Quang cũng chẳng thể yên ổn.


Yến Trục Quang không định để mặc cho bọn hắn rêu rao về toà bí cảnh kia, độc linh khí của nàng còn chưa đủ bảo đảm, chỉ có hoàn toàn dùng cấm chế giam cầm ý định tiết lộ bí mật của bọn họ mới tốt.

Kỳ thật, biện pháp tốt nhất, là giết người diệt khẩu.

Bất quá Kiều gia của Tô Kiền Nhi tuy rằng chỉ là chi nhánh, nhưng sức ảnh hưởng ở tu chân giới cũng không thể khinh thường, với tình hình hiện tại của Phong Hoa Tiên Tông, không nên tìm thêm nhiều kẻ thù nữa, hẳn là Đại sư tỷ cũng không muốn phát sinh mâu thuẫn với Kiều gia.

Nếu trực tiếp giết những người này, đương nhiên sẽ khiến cho Kiều gia bất mãn.

Yến Trục Quang không muốn nhìn thấy Đại sư tỷ khó xử, nàng cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp quanh co lòng vòng thế này.

Tuy rằng phiền toái một chút, nhưng chỉ cần có lợi cho Đại sư tỷ, nàng bận rộn một chút cũng không sao.

Vấn đề duy nhất hiện nay, chính là dưới điều kiện không bại lộ bản vẽ, tìm một lý do hợp lý cho việc Thu Kiều hạ thủ với Tô Kiền Nhi, nhằm đối phó Kiều gia.

Hệ thống bội phục ký chủ đến chịu không nổi, đầu óc của ký chủ chẳng biết làm sao mà phát triển được như vậy, quả thực là đi một bước xem ba bước, nghĩ đến cũng quá xa.

Bất quá, như vậy hẳn là ký chủ sống rất vất vả.

Làm xong hết những việc cần làm, Yến Trục Quang cũng có chút mệt mỏi.

Mới vừa rồi không chỉ tiêu hao lượng lớn tinh thần lực, mà còn dùng mất vài tia linh thức, cho dù là Yến Trục Quang đi chăng nữa thì cũng có chút uể oải tinh thần, nàng kéo một cái ghế tới ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Bất tri bất giác, nàng liền ngủ rồi, chỉ để lại một chút cảnh giác bên ngoài, phòng ngừa có nguy hiểm gì đột nhiên xảy ra.

Hệ thống thấy vậy, cũng lặng lẽ đề cao cảnh giác, thề muốn bảo vệ thời gian nghỉ ngơi khó có được của ký chủ, không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội tới gần gây thương tổn cho ký chủ.

Chỉ là nó vừa mới hạ quyết tâm, rất nhanh đã cảm giác được một sợi khí tức tới gần.

Nó nhìn gương mặt lúc ngủ của ký chủ, âm thầm phỉ nhổ chính mình một câu, sau đó lựa chọn làm bộ không biết.

Hu hu, nó không có biện pháp đánh thức ký chủ đang ngủ, hơn nữa, người đến cũng không có uy hiếp tới ký chủ, hy vọng ký chủ không sinh khí a.

Một luồng khí tức thanh lãnh xuất hiện bên trong đan đường, bàn tay thon dài trắng như tuyết nhẹ nhàng đặt lên trán Yến Trục Quang, ngay sau đó cẩn thận rút về, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một đoá tiểu hoa trắng như tuyết to bằng quả trứng bồ câu nở rộ lên từ đầu ngón tay, tràn ngập hương thơm sâu kín, Yến Trục Quang càng ngủ say hơn.

Đôi tay xinh đẹp sửa lại y phục cho Yến Trục Quang, lại lấy ra một tấm thảm lót thật dày đặt phía sau Yến Trục Quang, để nàng ngủ thoải mái thêm một chút.

Làm xong những việc này, bên trong đan đường yên tĩnh, vang lên một tiếng than nhẹ..