Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 33: Chương 33






Thiên Ngự Thành cách Phong Hoa Tiên Tông không gần, với thực lực Trúc Cơ sơ kỳ của Yến Trục Quang, dù đi cả ngày lẫn đêm cũng phải mất hết bốn năm ngày.

Linh khí hiện tại của Yến Trục Quang chưa đủ để nàng đi liên tục sáng đêm không nghỉ, hơn nữa nếu nàng trực tiếp chạy tới Thiên Ngự Thành, sẽ không tránh khỏi việc lộ rõ mục đích.

Cho nên, mặc dù nàng cùng hệ thống đều muốn nhanh chóng đến Thiên Ngự Thành, nhưng cũng không thể không giảm tốc độ, đi một đoạn đường vòng.

Yến Trục Quang dùng vé đổi vũ khí của hệ thống đổi một thanh phi kiếm, sau đó lấy hết những đồ vật không đổi được bằng hệ thống trong ba lô, bao gồm cả phi kiếm ra, rồi tìm một cửa hàng giao dịch để đổi thành linh thạch.

Sau khi gia tăng thêm một chữ số ở ô số lượng linh thạch trong ba lô, Yến Trục Quang vừa lòng gật đầu.

Nàng chuyển hướng tìm đến nơi tuyên bố nhiệm vụ ở tu chân giới, tiếp nhận một nhiệm vụ vừa có thời gian xuất phát nhanh nhất, vừa có địa điểm thực hiện nhiệm vụ hướng về phía Thiên Ngự Thành, "ngựa không dừng vó" mà đi.

Ước chừng tầm nửa tháng, Yến Trục Quang rốt cuộc đã đến gần Thiên Ngự Thành.

Thiên Ngự Thành là một tòa thành trì kiểu lớn, người tu chân tọa trấn trong thành có thực lực cao nhất là Phân Thần Trung Kỳ.

Thực lực của Tiền nhiệm chưởng môn là Phân Thần Hậu Kỳ, cũng không biết hắn đến tột cùng gặp phải chuyện gì mà lại ngã xuống ở gần đây.

Có thể đánh bại người tu chân ở Phân Thần Hậu Kỳ, nghĩ đến xác thực không phải việc tầm thường, hơn nữa người tọa trấn tòa thành ngày hôm đó cũng chưa chắc sẽ phối hợp điều tra, khó trách Vân Mật Tuyết lại trì hoãn ở chỗ này lâu như vậy.

Thiên Ngự Thành là một tòa đại thành, chung quanh còn có vài toà tiểu thành phụ thuộc vào Thiên Ngự Thành, hiện giờ Yến Trục Quang đang ở tại một trong số những tòa tiểu thành đó.

Đây là một tòa tiểu thành có tên gọi là Đan Dã Thành, tên cũng như nghĩa, tòa tiểu thành này chủ yếu là đan dược, trong thành phân bố vô số cửa hàng buôn bán đan dược lớn nhỏ, cũng vì thế mà toàn bộ Đan Dã Thành đều tràn ngập mùi thuốc.

Yến Trục Quang ra khỏi một cửa hàng đan dược, nàng vừa mới hoàn thành nhiệm vụ hộ tống vị hôn thê của thiếu gia cửa hàng này, trong tay lại có thêm ba mươi khối hạ phẩm linh thạch.

Tuy rằng không tính là nhiều, nhưng hiện tại đối với Yến Trục Quang mà nói thì có còn hơn không.

Nàng đang chuẩn bị tìm một nhiệm vụ đi đến Thiên Ngự Thành thì bị người gọi lại.


Người gọi nàng có giọng nói mềm mại tinh tế, nếu không phải thính lực Yến Trục Quang tốt, chắc nàng cũng không nghe thấy.

"Yến cô nương", chủ nhân thanh âm thở phì phò, từ đan đường chạy chậm ra, nhét một tấm bản vẽ cũ kỹ vào tay nàng: "Đa tạ ân cứu mạng của Yến cô nương, Kiền Nhi chẳng có gì báo đáp, chỉ có một tấm bản vẽ mà ta ngẫu nhiên có được, hẳn là đối với ngươi có chút tác dụng, Yến cô nương nhất định phải nhận lấy."
Yến Trục Quang từ chối: "Không cần như thế, vị hôn phu của ngươi đã trả tiền thuê cho ta, ta không nên nhận đồ của ngươi."
Tiểu cô nương tên Tô Kiền Nhi chạy hai bước liền thở dốc, nói hai câu liền đỏ mặt này, cũng không phải là nhiệm vụ mà Yến Trục Quang nhận ở bảng nhiệm vụ, mà là nàng ngẫu nhiên cứu được trên đường.

Khi đó, Tô Kiền Nhi cùng mấy lão bộc đang bị một con yêu thú Luyện Khí tầng thứ chín đuổi theo khắp nơi, Yến Trục Quang đạp lên phi kiếm tông môn ban thưởng bay qua đó, vừa lúc hạt giống Tế Huyết Linh Đằng còn thiếu chút lực lượng để tách vỏ nảy mầm, nàng liền thuận tay quăng hạt giống ra ngoài, nuốt chửng con yêu thú kia.

Đám người Tô Kiền Nhi bị yêu thú dọa ngốc, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước, chờ đến lúc Yến Trục Quang hảo tâm nhắc nhở bọn họ rằng yêu thú đã bị nàng giải quyết, mấy người đó đã chạy một khoảng xa.

Sau khi xác định không còn nhìn thấy yêu thú nữa, bọn họ cũng không quan tâm thi thể yêu thú thế nào, mà liên tục hướng Yến Trục Quang nói lời cảm tạ, Yến Trục Quang cũng chỉ có thể nhẹ nhàng lảng tránh cho qua chuyện.

Sau đó, lão bộc của Tô Kiền Nhi liền thỉnh cầu thuê Yến Trục Quang hộ tống Tô Kiền Nhi đi Đan Dã Thành.

Đan Dã Thành gần Thiên Ngự Thành, Yến Trục Quang bất quá là tiện đường đi qua, còn có thể kiếm thêm một bút tiền, sao lại không làm? Nàng lập tức đồng ý.

Không thể nói rằng Yến Trục Quang là người tốt, nhưng nàng sống cũng có chút nguyên tắc, nếu đã nhận tiền thuê thì sẽ không nhận thêm tiền thưởng, lúc này lại bị Tô Kiền Nhi kiên quyết nhét cho một tấn bản vẽ, Yến Trục Quang cũng không bận tâm đó là cái gì, ngay tức khắc muốn trả lại.

Tô Kiền Nhi lắc đầu: "Tiền thuê là Yến cô nương một đường hộ tống kiếm được, là phần cô nương nên lấy.

Ân cứu mạng lại là trước khi thuê cô nương, Kiền Nhi cũng nên trả lại."
"Cô nương mau nhận lấy đi, bằng không Kiền Nhi sẽ ái ngại", nàng che lại ngực khụ khụ, "Huống hồ, bản vẽ này thập phần thần bí, Kiền Nhi cũng vô pháp lý giải, còn chẳng biết là một tấm giấy bỏ đi hay là bảo bối, Kiền Nhi giữ lại cũng chưa chắc hữu dụng, không bằng giao cho cô nương, không chừng càng có thể phát huy tác dụng."
Tô Kiền Nhi vừa ho vừa nói chuyện, thoạt nhìn vô cùng vất vả, Yến Trục Quang nhíu mày: "Vậy được rồi."
Bất quá, nàng nhận xong thì lại đem một bình sứ nhỏ nhét vào trong tay Tô Kiền Nhi: "Đây là Ngọc Lộ Đan, đối với vị hôn phu của ngươi mà nói có lẽ không đáng giá gì, nhưng trong tay ta cũng chỉ có bấy nhiêu, xem như đáp lễ cho ngươi."
Ngọc Lộ Đan là Vân Mật Tuyết cho nàng, bất quá nàng có mộc linh thân thể, thành ra cũng không cần Ngọc Lộ Đan mấy, nàng chưa từng dùng tới, trước mắt cho Tô Kiền Nhi một viên, nàng vẫn còn dư lại không ít, dùng để trao đổi thật ra cũng chẳng thiệt hại gì.

Sau khi giao Ngọc Lộ Đan cho Tô Kiền Nhi, Yến Trục Quang cũng không hề trì hoãn, xoay người liền rời đi.


Thân thể Tô Kiền Nhi không tốt, bằng thực lực của nàng cũng theo không kịp bước chân của Yến Trục Quang, chỉ có thể cầm Ngọc Lộ Đan trên tay, nhìn bóng dáng Yến Trục Quang xa dần.

Sau khi Yến Trục Quang đi một đoạn thật xa, hệ thống lén lút nói: "Ký chủ, bản vẽ này là cái gì vậy?"
Nó hiểu biết không ít về bản lĩnh nhặt của hời của ký chủ nhà nó, tuy rằng bản vẽ này là do tiểu cô nương có thân thể không tốt kia đưa cho ký chủ đại nhân, nhưng hệ thống hoàn toàn tin tưởng, đồ vật có thể rơi vào tay ký chủ tuyệt đối không đơn giản!
"Ta cũng không biết." Yến Trục Quang nói.

"Di..." Hệ thống có chút kinh ngạc: "Vậy vì sao ký chủ lại cho nàng Ngọc Lộ Đan nha?"
"Ta giết chết con yêu thú kia không phải xuất phát từ mục đích muốn cứu nàng, theo lý không nên nhận lấy tạ lễ, nhưng nàng khăng khăng muốn đưa, ta cũng chỉ có thể đưa cho nàng vật đáp lễ, xem như có qua có lại, bằng không chính là ta thiếu nàng."
Hệ thống ngây thơ mờ mịt nga một tiếng.

Yến Trục Quang cũng không có ý định giải thích tường tận nghi hoặc cho nó, nàng ném tấm bản vẽ kia vào ba lô.

Bản vẽ chiếm một ô vuông, tên ô vuông viết "Một tấm bản vẽ thần bí", hệ thống đối với tấm bản vẽ kia tò mò đến tim gan cồn cào, muốn tra xét một chút, lại ngại sự trầm tĩnh của ký chủ, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu tra tấn.

Yến Trục Quang xoay người đi đến bảng nhiệm vụ, nàng phải tranh thủ chạy đến Thiên Ngự Thành.

Nàng đã trì hoãn nửa tháng, dựa theo tần suất Đại sư tỷ hồi Phong Hoa Tiên Tông, qua không bao lâu nữa, Đại sư tỷ sẽ phải trở về tông môn, nàng không muốn bỏ lỡ cùng Đại sư tỷ gặp mặt.

Mỗi thành trì đều có bảng nhiệm vụ, sau khi Yến Trục Quang nghe ngóng thêm một chút thì nhanh chóng biết được vị trí của bảng nhiệm vụ.

Chỉ tiếc, Yến Trục Quang tới không khéo, bởi vì Đan Dã Thành cách Thiên Ngự Thành rất gần, nhiệm vụ đi đến Thiên Ngự Thành vốn rất ít, hơn nữa lúc nàng vừa đến còn bị người tới trước lấy mất nhiệm vụ đi Thiên Ngự Thành cuối cùng, cho nên nàng không có nhiệm vụ nào để nhận.

Yến Trục Quang suy nghĩ, dù sao cũng đã đến Đan Dã Thành rồi, chẳng cần phải có lý do mới được đi Thiên Ngự Thành, coi như là ngẫu nhiên du lịch, như vậy cũng sẽ không gây ra hoài nghi.

Tuy rằng thiếu đi một khoản thu nhập thêm, Yến Trục Quang cũng chẳng cảm thấy đáng tiếc, không nhận được nhiệm vụ nàng cũng không trì hoãn, xoay người liền hướng ra ngoài thành mà đi.

Đan Dã Thành cách Thiên Ngự Thành chỉ khoảng nửa ngày, nếu Yến Trục Quang dùng phi kiếm tốc độ nhanh nhất để lên đường, may ra có thể giảm bớt lại một nửa thời gian.


Tuy nhiên, vì ứng phó tình huống đột xuất, nàng cũng không tùy tiện dùng tốc độ cao nhất, mà chỉ dùng tốc độ bình thường ngự kiếm phi hành.

Sự thật chứng minh, nàng cẩn thận là không sai, lúc này mới vừa rời đi Đan Dã Thành chưa xa, Yến Trục Quang đã phải dừng bước.

Cũng không phải nàng quyết định không đến Thiên Ngự Thành, mà là bị người chặn đường.

"Ký chủ đại nhân cẩn thận, phía trước có mai phục!"
Hệ thống kịp thời báo nguy, nó vừa nói xong, Yến Trục Quang lập tức cảm giác được nguy cơ.

Nếu tiếp tục đi về phía trước chắc chắn sẽ bước vào vòng vây của đối phương, Yến Trục Quang có kinh nghiệm phong phú, dù cho nàng khinh thường xoay người đào tẩu, cũng không đến mức chính mình đi thẳng vào bẫy.

Nàng lấy ra mấy khối hạ phẩm linh thạch, lật bàn tay lại, đầu ngón tay búng vài cái, mấy khối linh thạch kia nhanh chóng bay vào bụi cỏ gần đó rồi biến mất, tiếp theo nàng lại lấy ra mấy khối linh thạch làm y như vậy, cho đến khi một cổ hơi thở huyền diệu lóe lên rồi biến mất, nàng mới dừng lại hành vi tiêu hao linh thạch.

Nàng nắm trong tay phi kiếm được tông môn ban thưởng, lộ ra sắc mặt đề phòng thập phần rõ ràng, cẩn thận đi thêm một đoạn về phía trước, tiết lộ ra một tia khí tức mà chính mình vẫn luôn thu liễm.

Người mai phục ở phía trước rốt cuộc cảm thấy điểm bất thường, biết Yến Trục Quang đã phát hiện ra nguy hiểm, bọn chúng không thèm che giấu nữa, từ nơi đang mai phục nhảy ra, nhanh chóng chạy hướng đến chỗ Yến Trục Quang.

Không bao lâu liền có ba người xuất hiện.

Thực lực của bọn họ đều là Trúc Cơ kỳ, hai người trong đó là Trúc Cơ sơ kỳ, thậm chí có một người là Trúc Cơ trung kỳ.

Thấy vậy, vẻ đề phòng trên mặt Yến Trục Quang càng tăng thêm vài phần, nàng đem phi kiếm chắn ngang trước người, dưới chân lại dường như rụt rè mà lùi về phía sau mấy bước, vô cùng trùng hợp mà đứng ngay chỗ lúc trước nàng bày trận.

Ba người kia đang lao tới thấy nàng như thế, sự thấp thỏm do lúc trước bị nàng phát hiện mai phục cũng tiêu tán không ít, bọn hắn có rất nhiều kinh nghiệm giết người cướp của, ngay sau đó lập tức bắt đầu chia ra, vây quanh Yến Trục Quang.

Yến Trục Quang cắn cắn môi: "Các ngươi là ai? Ta cùng với các ngươi trước đây không oán hiện tại không thù, tại sao các ngươi lại mai phục ta?"
Người tu chân Trúc Cơ trung kỳ đứng trước mặt Yến Trục Quang nhếch miệng: "Đánh cướp thì cần gì lý do? Chính là thấy ngươi dễ bắt nạt a! Xông lên, đừng dài dòng với nàng, nữ nhân này xinh đẹp như vậy, chắc chắn trong tay nàng có không ít bảo bối."
Tán tu ở tu chân giới không giống với tông môn đệ tử, bọn họ đa số khốn khổ giãy giụa vì vật tư tu hành, nóng nảy không yên, tâm địa lạnh lẽo cứng rắn, sẽ không vì đối phương là một nữ tử xinh đẹp mà thủ hạ lưu tình.

Người kia vừa nói xong, hai người đứng hai bên Yến Trục Quang liền bắt đầu hành động, bọn họ phối hợp tốt, trong tay cầm sợi dây nhỏ màu đen cổ quái chẳng biết là cái gì, lấy linh lực điều khiển, quay đầu liền xoắn về hướng Yến Trục Quang.

Yến Trục Quang vội vàng dùng phi kiếm trong tay đỡ lấy, chắn được một sợi, sợi thứ hai nhanh chóng bay đến trước mặt, nàng có vẻ chật vật, cánh tay bị quất ra một vết rách.

Một trận lục quang hiện lên, miệng vết thương thực mau liền khép lại, nhưng dù vậy cũng không làm cho Yến Trục Quang tốt hơn chút nào, dưới sự công kích của hai sợi dây đen nhỏ, trên người Yến Trục Quang không ngừng có thêm vết thương, càng thêm chật vật.


Nữ tử này cũng không phải kiếm tu, kiếm trong tay nàng chẳng qua chỉ là vũ khí bình thường, kinh nghiệm chiến đấu của nàng cũng không đủ, thậm chí vô pháp dùng ra pháp thuật phản kích trong lúc phòng thủ.

Càng tốt chính là, xem bộ dáng nàng, tựa hồ chỉ là một pháp tu chủ tu mộc hệ pháp thuật trị liệu.

Chẳng qua chỉ là cái gối thêu hoa, uổng phí thực lực Trúc Cơ kỳ, người tu chân Trúc Cơ trung kỳ kia thấy vậy, hoàn toàn yên tâm: "Các ngươi còn không mau dạy cho vị tiểu thư này biết như thế nào hành tẩu ở tu chân giới? Cọ xát cái gì?"
Hai vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác cũng nhận thấy thực lực của Yến Trục Quang chẳng ra sao, cười đến có chút đáng khinh: "Có gì gấp đâu lão đại! Để cho chúng ta chơi với nàng thêm một chút."
Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ kia cho dù không đến mức hoàn toàn thả lỏng, nhưng cũng sẽ không làm huynh đệ mất hứng, hắn hơi há mồm, đang muốn nói cái gì, lại thấy nữ nhân kia đột nhiên lộ ra nụ cười giả tạo, cũng không biết chuyển động thân hình như thế nào, cả người linh động như một con cá đang bơi, nháy mắt thoát khỏi vòng vây của ba người bọn họ.

Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đang định hành động, lại thấy hoa cỏ xung quanh ba huynh đệ bọn họ bỗng nhiên lớn lên, nháy mắt liền che trời, có xu hướng hình thành lao tù, muốn đem ba người vây khốn.

Hai người Trúc Cơ sơ kỳ còn chưa kịp phản ứng, tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đã vội vàng nhích người, nghìn cân treo sợi tóc, sát sao trốn thoát khỏi vòng vây.

Người nọ trừng mắt nhìn nữ tử y phục màu tím đang nhàn nhã đứng ở một bên chải vuốt tóc, nàng như vậy có chỗ nào giống với vẻ đề phòng lúc trước?
"Vậy mà lại bị ngươi lừa!"
Yến Trục Quang nhợt nhạt cong khoé môi: "Ngươi chưa từng nghe qua câu: Không nên tùy tiện trêu chọc nữ nhân xinh đẹp sao?"
"Ngươi đừng đến --"
Người nọ nói chưa hết câu liền hoảng sợ cúi đầu, không biết từ khi nào trên cổ tay lại xuất hiện một cái chồi xanh non, đang nghịch ngợm lay động.

Mà hình ảnh này, cũng trở thành thứ cuối cùng mà hắn thấy được khi còn sống.

Yến Trục Quang đi đến nơi chỉ còn sót lại một bộ y phục hình người kia, vẫy tay, tiểu chồi non liền bay đến lòng bàn tay nàng, Yến Trục Quang cầm lấy túi trữ vật còn sót lại của người nọ, cũng không mở ra xem, trực tiếp thu vào ba lô.

Sau đó nàng lấy ra một tấm hỏa phù, ném vào y phục của hắn, y phục còn lại liền nhanh chóng bị đốt thành tro.

Một loạt động tác nước chảy mây trôi thuần thục vô cùng, cũng không biết đã làm bao nhiêu lần.

Sau khi xử lý xong, nàng nhìn đại trận hoa cỏ kia, ngón tay cử động, đang muốn bắt đầu bấm tay làm phép, lại đột nhiên nghe được thanh âm ôn nhu quen thuộc:
"Trục Quang? Sao ngươi lại ở đây?"
Yến Trục Quang dừng tay một chút, lúc xoay người lại, nét thong dong trên mặt biến thành giật mình kinh ngạc không thôi, sau khi nhìn thấy chủ nhân của thanh âm, lại thêm vài tia kinh hỉ: "Đại sư tỷ?!"
Mặt ngoài như thế, nhưng trong lòng Yến Trục Quang lại có chút thấp thỏm...!Không biết Đại sư tỷ thấy được bao nhiêu, cái hệ thống xui xẻo này như thế nào lại không nhắc nhở?
Hệ thống: Hu hu hu.