Cửu Vĩ Miêu Yêu

Chương 59: Thừa lúc người không đề phòng




Rừng đen báo thù.

“Thế nào rồi, Tông Lữ Khải vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Tông Lữ Vấn thản nhiên nói.

Lai Tân cẩn trọng đáp: “Theo thần biết tạm thời vẫn chưa có.”

“Hừ, nó đang ở đâu đó chuẩn bị thôi, bị áp bức vậy lý nào không có chút ý niệm phản kháng lại.” Tông Lữ Vấn vuốt ve lông Hắc Miêu, mèo ta kêu một tiếng ra chiều khoái chí.

Lai Tân liếc mắt nhìn con mèo đen không biết đã lủi lên từ khi nào, nói: “Thần không biết, nhưng thần cho rằng. . . phải sau một thời gian.” Trước mặt Tông Lữ Vấn, anh ta chỉ có thể nói như vậy, nhưng trong lòng trộm cười.

“Hừ, tất nhiên, thằng nhóc ấy chỉ giỏi lý luận suông, nói đến thực tế thì trái ngược lại hoàn toàn. Ngày đó khi nó nghe ta bảo muốn giết nó, ngươi cũng thấy cái vẻ mặt nực cười của nó rồi đấy. Thật thú vị.” Tông Lữ Vấn ngạo mạn nói.

“Vâng.” Lúc này đây Lai Tân thực hy vọng Tông Lữ Vấn không được chết tử tế.

“Sao?” Có lẽ Tông Lữ Vấn nhận ra trong lời nói kia có ẩn chứa sự tình: “Ngươi có khi nào là muốn thay hắn ngụy biện?”

“Thần nào dám.” Lai Tân vội vàng nói. Gần đây Lam Nhãn Tình luôn nhắc nhở anh phải lưu tâm một chút, xem ra là nên như vậy.

Tông Lữ Vấn cười lạnh mấy tiếng: “Tốt nhất là như thế. Ngươi ra ngoài đi.”

Đợi khi Lai Tân đã khuất bóng, hắn ta liền sai Hắc Miêu đang nằm trong lòng: “Yêu nhi, ngươi đi đò la tin tức của ‘Đình’ cho ta.”

o0o

Lai Tân khẽ nuốt nước bọt, vọi vàng trở lại nhà Lam Nhãn Tình.

“Này, Tông Lữ Khải! Tông Lữ Khải!” Thấy Lam Nhãn Tình đi ra, Lai Tân vội hỏi:

“Tông Lữ Khải đâu?”

“À, ngài ấy ra ngoài rồi. Có chuyện gì sao?” Lam Nhãn Tình hơi ngạc nhiên.

“Vậy Đình đâu? Lai Tân khẩn trương hỏi.

“Là con bọ nhỏ kia à? Nó đương nhiên là đi cùng Tông Lữ Khải rồi. Làm sao vậy?”

“Ôi chao!” Lai Tân khẩn trương, “Tông Lữ Vấn đã bắt đầu nghi ngờ. Nếu hắn ta bắt được Đình. . .”

“Ra thế, ngươi yên tâm. Đình rất có kinh nghiệm, cho dù bị bắt cô ấy cũng sẽ không khai ra. Không cần lo lắng.” Lam Nhãn Tình xem ra không mấy căng thẳng như Lai Tân: “Anh không cần lo lắng quá đâu.”

“Sao mà không lo cho được.” Lai Tân nói.

“Được rồi, bình tĩnh bình tĩnh, hắn ta vừa rồi không hỏi thẳng kết hoạch của nhóm chúng ta, có đúng không? Với tính cách của hắn, nếu đã thực sự biết chuyện gì, hắn ngay lập tức sẽ nói ra.”

“Thôi được, cho là như vậy nhưng thực sự không cần nhắc nhở Tông Lữ Khải một chút sao?”

“Phải, chúng ta cũng nên nhắc nhở ngài ấy một chút.”

“Quay trở lại chuyện chính, ngài ấy rốt cuộc đã đi đâu?”

“Ngài ấy muốn tìm Doãn Hạc Lam.”

“Doãn Hạc Lam?” Lai Tân lặp lại một lần.

“Đúng, chẳng phải chúng ta đã nói là sẽ kết giao với họ sao đấy thôi.”

“Phải, đúng là như vậy.”

“Lai Tân, hôm nay anh làm sao vậy?”

“À, không có gì. Chỉ là hồi sáng anh chưa nói cho tôi biết. Lai Tân như khôi phục lại tinh thần lúc bình thường.

“Tôi không nói cho anh biết sao?” Lam Nhãn Tình cảm thấy có gì đó không ổn,

“Được rồi, là như thế này.”

Lúc này, Tông Lữ Khải đã trở lại, cắt đứt suy tư của Lam Nhãn Tình, anh phe phẩy tay: “Anh ta không đồng ý.”

Ầm một tiếng, giữa trời xanh trong bỗng nổi sấm sét rồi đổ mưa như trút nước. Lúc này là khoảng thời gian nóng nhất trong năm.