Chương 511: Khen thưởng
Hoàng Thượng hồi cung là việc trọng yếu hàng đầu, sau đó còn có thể bị Hoàng Thượng triệu kiến thì ai dám kêu đói?
Mọi người chỉ đành nắm chặt dây lưng, đứng đợi ngoài cửa thư phòng của cung Càn Thanh. Còn về Hoàng Hậu và Liêu Vương, người đầu tiên được Thôi Nghĩa Tuấn "hầu hạ" về cung Khôn Ninh, người thứ hai thì đang nghỉ ngơi trong điện Hoằng Đức dưới sự "bảo vệ" của Kim Ngô vệ.
Hoàng Thượng mệt mỏi ngả người trên sập gần cửa sổ, trông như già đi mười tuổi.
Uông Uyên không dám phát ra tiếng động, rón rén kính trà cho Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng phất tay, nói:
- Khanh lui xuống nghỉ ngơi đi!
Uông Uyên rớm lệ.
Hoàng Thượng lại trọng dụng lão như trước rồi!
Không uổng công mình về phía Tống Nghiên Đường!
Ông xúc động lui ra.
Trong phòng yên tĩnh đến nghẹt thở. Thái Tử cung kính đứng trước Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng tự giễu, nói:
- Trẫm đoán chắc nó không dám giết trẫm nhưng không ngờ thái tử lại nghĩ ra cách này để cứu trẫm! Cơ mà nhốt Liêu vương trong phủ của nó, thái tử không sợ nuôi ong tay áo sao?
Hoàng Thượng nhìn chằm chằm Thái Tử, ánh mắt thâm sâu.
Thái Tử thấy lưng mình đã đổ một lớp mồ hôi.
Hắn suy nghĩ rồi nghiêm túc đáp:
- Lúc đó, nhi thần chỉ một lòng muốn cứu phụ hoàng nên chưa nghĩ đến. Nay phụ hoàng nhắc tới, nhi thần cho rằng ngũ đệ bá chiếm vùng Liêu Đông còn không thể tạo phản thành công, hiện tại đã mất hết tất cả, lại bị giam lỏng trong phủ Liêu vương, nếu còn có sống gió xảy ra thì chính là nhi thần vô đức vô năng, không thể trách được ai.
Hoảng Thượng sửng sốt.
Tình cảm Hoàng Thượng dành cho Thái Tử khá phức tạp, vừa sợ Thái Tử hung hãn như Liêu Vương, lại sợ Thái Tử nhu nhược không gánh vách được trọng trách. Thời khắc này, Thái Tử không kiêu căng ngạo mạn, cũng không khiêm nhường khúm núm. Khí chất kiên cường vững vàng này khiến Hoàng Thược phải thay đổi cái nhìn, đồng thời tảng đá trong lòng cũng như được trút xuống.
Có lẽ mình nên buông bỏ một số chuyện!
Hoàng Thượng nhắm mắt, nói:
- Kêu Uông Uyên vào hầu hạ! Trầm mệt, Thái Tử lui ra đi!
Đã hai ngày một đêm rồi ông chưa chợp mắt.
Thái Tử không dám kinh động, khẽ thưa rồi nhẹ chân rời khỏi thư phòng. Một cơn gió thổi qua, bấy giờ hắn mới nhận ra lưng áo đã ướt đẫm.
Hắn thở dài, thấy vương công đại thần đang chen nhau đứng dưới mái hiên. Mọi người đồng loạt nhìn về phía này như đang chờ đợi quyết định của hắn.
Thái tử thầm kêu khổ.
Liêu Vương gây ra việc lớn như vậy, muốn nhắm mắt làm ngờ bỏ qua thì cũng khó, mà nếu bố cáo thiên hạ chuyện Liêu vương tạo phản nhưng chỉ bị giam lỏng trong phủ Liêu vương thì e rằng một ngày nào đó các thân vương cũng sẽ không chịu an phận. Chẳng lẽ hắn phải ngày ngày phòng cướp? Lần này, hắn có thể phát hiện ra âm mưu của Liêu Vương là nhờ Kỷ Vịnh, lại thêm Tống Mặc trung thành tận tâm mới có thể thoát nạn. Lần sau hắn còn có thể thể may mắn như vậy nữa ư?
Thái Tử đau đầu muốn chết.
Hắn gọi Kỷ Vịnh và Tống Mặc đến.
Kỷ Vịnh nói:
- Đơn giản lắm! Chỉ cần nói là Hoàng Thượng bị bệnh, bí mật triệu Liêu Vương về hầu bệnh. Còn về lê dân bá tánh, dần dần bọn họ sẽ quên hết thôi. Điện hạ không cần phiền lòng vì điều này.
Thật ư?
Thái Tử nhìn Tống Mặc.
Tống Mặc cười nói:
- Kỷ đại nhân nói rất đúng.
Chẳng lẽ ta có thể sai!
Kỷ Vịnh ra vẻ khiêm tốn nhưng trong bụng vẫn không quên nói thầm.
Thái Tử cười nói:
- Vậy cứ làm như thế đi! Lát nữa, ta sẽ bảo bên Hành Nhân ti viết bản nháp, sau khi Hoàng Thượng thông qua thì có thê bố cáo thiên hạ.
Nói đến đây, vẻ mặt của hắn có hơi buồn rầu.
- Nhưng cũng vì vậy mà không thể ban thưởng cho các khanh.
Có ai lại không biết thả dây dài câu cá lớn?
Kỷ Vịnh vội nói:
- Vốn là bổn phận của chúng thần. Điện hạ nói vậy khiến chúng thần hổ thẹn!
Tống Mặc cũng nói:
- Kim Ngộ vệ có nhiệm vụ bảo vệ cấm cung, nay để kẻ gian trà trộn vào, chết cũng không hết tội, nào dám kể công.
Thái Tử còn đang rầu rĩ vì không thể trọng thưởng cho trung thần. Nghe hai người họ nói vậy, hắn không khỏi cảm động:
- Hai khanh yên tâm! Chỉ cần có cơ hội, cô sẽ thăng chức cho hai khanh!
Nói miệng những thứ này thì có ích gì!
Kỷ Vịnh cười nói:
- Để thần qua bên Hành Nhân ti! Còn chỗ mấy vị các lão, e rằng phải mời Tống đại nhân hộ tống điện hạ qua đó. Không biết có bao nhiều người thăng quan phát tài nhờ vào việc này đấy!
Cho ngươi đi gặp mấy lão nội các thích càm ràm kia!
Ta không rảnh đi cùng.
Hắn nhìn Tống Mặc.
Tống Mặc vẫn bình tĩnh mỉm cười.
Kỷ Vịnh ngao ngán.
Thái Tử nói:
- Vậy Kiến Minh đi đi!
Kỷ Vịnh thưa vâng rồi đi mất.
Tống Mặc cùng Thái Tử đến phòng nghị sự.
Biết Thái Tử muốn che giấu chuyện Liêu Vương mưu phản, Lương Kế Phân phản đối rất kịch liệt:
- Sao có thể! Liêu Vương phạm trọng tội không thể tha! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh dự của hoàng thất còn đâu, uy nghiêm của điện hạ còn đâu?
Tống Mắc đã ghi thù Lương Kế Phân, bây giờ không ra tay thì còn chờ lúc nào?
Hắn ngắt lời Lương Kế Phân:
- Lương đại nhân! Lúc điện hạ mời chư vị nghĩ biện pháp cung nghênh Hoàng Thượng về cung thì không thấy ngài nói gì, sao bây giờ ngài lại khơi chuyện này lên? Đây vốn là việc trong nhà Thái Tử, Thái Tử biết phải làm thế nào.
- Ngươi...
Lương Kế Phân đỏ bừng mặt.
Là tiến sĩ, học vấn uyên thâm, từ lúc vào nội các cách đây rất nhiều năm đến giờ, ông chưa lần nào bị người khác châm chọc như này. Ông biết mỗi đời vua sẽ có một đời thần nhưng nghĩ đến thẳng nhóc Tống Mặc chưa đến hai mươi tuổi kia dám chỉ trích mình trước mặt Thái Tử thì ông không nhịn được.
- Ý của Tống đại nhân là thế nào? Sao có thể coi việc này là việc riêng trong nhà? Liêu Vương mưu phản ảnh hưởng đến gốc rễ của quốc gia, phải chém đầu làm gương...
Diêu Thời Trung cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cứ tưởng Tống Nghiên Đường này chỉ như bọn con cháu nhà công hầu bình thường, không ngờ lại khéo ăn nói đến vậy.
Thái Tử vừa mới nắm quyền, đang là thời điểm lập uy. Lương Kế Phân cứng đầu như vậy sẽ phật lòng Thái Tử.
Ông liếc nhìn Thái Tử.
Quả nhiên sắc mặt Thái Tử hơi sa sầm.
Ông cười thầm, vuốt vuốt ống tay áo, muốn đế thêm vài câu thì Đậu Thế Xu vốn ngồi im từ đầu đến giờ bỗng lên tiếng:
- Lương đại nhân! Khi biết Liêu Vương mưu phản, trong thiên hạ này còn ai đau lòng hơn Thái Tử? Nhưng điện hạ bao dung nhân hậu, hiếu thuận hiểu chuyện, bất chấp tất cả để đón Hoàng Thượng về. Lúc đầu không truy cứu, sau đó lại đuổi cùng giết tận thì coi sao được!
Ông đứng dậy, chắp tay trước Thái Tử, dõng dạc:
- Trong kinh xảy ra chuyện khác thương, dân chúng bàn tán là lẽ thường tình. Chúng ta càng không để ý, dân chúng càng không bận tâm; chúng ta càng trịnh trọng, dân chúng càng hiếu kỳ. Thần cảm thấy ý này của điện hạ vô cùng tốt!
Vẻ mặt của Thái Tử dịu đi không ít.
Diêu Thời Trung tiếc vì không nắm bắt được cơ hội vừa rồi, vội nói:
- Thần cũng cho rằng ý này rất tốt. Hoàng Thượng mệt nhọc mấy ngày nay, chúng thần không dám quấy rầy nhưng việc này không thể trì hoãn. Thần cho rằng cần phái người lan truyền tin tức trước rồi sau khi Hoàng Thượng tỉnh lại thì dán thông báo cũng được.
Đới Kiến im re, ước gì mình có thể biến thành cây kim rơi trên mặt đất để không ai nhìn thấy.
Mộc Xuyên và những người khác nhao nhao đồng ý.
Thái Tử vui vẻ, giao việc lan truyền tin tức cho Tống Mặc.
Mấy ngày tiếp theo, Tống Mặc không ngủ ở nha môn thì cũng nghỉ lại trong cung.
Nếu Liêu Vương vào cung chăm bệnh cho Hoàng Thượng, hắn không chỉ không được thưởng mà còn phải lo liệu một số chuyện bí mật kèm theo. Ví dụ như: thu xếp cho lính bị thương hoặc đã chết, tìm cách danh chính ngôn thuận lấy tiền chăm sóc từ Hộ bộ, mấy tấm cửa trong cung bị phá cũng cần sửa... Tống Mặc chỉ ước mình có ba đầu sáu tay.
Đậu Chiêu phải thưởng xuyên gửi xiêm y và đồ ăn cho hắn.
Phu nhân nhà Trưởng Hưng hầu và những người khác thi nhau muốn gặp nàng để thám thính tin tức trong cung.
Đậu Chiêu lấy cớ đang có thai để từ chối bọn họ.
Tận đến khi trời nổi gió thu, mọi chuyện mới được giải quyết tương đối ổn thỏa. Trong cung có ý chỉ: Hoàng Thượng không khỏe, Thái Tử giám quốc, Hoàng Thượng sẽ chuyển đến biệt cung ở Tây Uyển vào mùng hai tháng chín.
Đậu Chiêu ngạc nhiên, hỏi Tống Mặc:
- Chàng biết trước chuyện này không?
- Ta cũng vừa mới biết.
Tống Mặc trầm ngâm:
- Có lẽ Hoàng Thượng mới hạ quyết tâm.
Đậu Chiêu hỏi tiếp:
- Liêu Vương sẽ về phủ chứ?
Mấy ngày nay, Liêu Vương vẫn ở trong cung, Hoàng Hậu ở cung Từ Ninh. Tam công chúa vào cung muốn cầu kiến Hoàng Hậu thì bị Thái Hậu nương nương khiến tránh một trận, phái ma ma trong cung giám sát bà ta chép phạt một trăm lần "Nữ Giới".
Tam công chúa thẹn muốn chết, không dám đi đâu, còn từ chối tiếp khách.
- Còn phải xem ý của Hoàng Thượng thế nào đã.
Tống Mặc nói:
- Tuy Liêu Vương đang ở cung Càn Thanh nhưng Hoàng Thượng lại không để ý tới hắn, nội thị cũng không dám hầu hạ chuyện cơm nước, tắm rửa. Nghe nói hắn chỉ có một tùy tùng theo hầu.
- Không phải chứ?
Đậu Chiêu tròn mắt.
- Thật đấy!
Tống Mặc nói:
- Phượng lạc còn không bằng gà. Có đôi khi bọn họ còn không bằng lê dân bá tánh bình thường!
- Do hắn gây ra thôi!
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Đậu Chiêu đều không có thiện cảm với hắn.
Tống Mặc đi gặp Tưởng Bách Tôn:
- Hai ngày trước, con đã bẩm chuyện của người với Thái Tử, nói nếu như không nhờ người báo tin, chúng ta sẽ không biết chuyện Liêu Vương vào kinh. Thái Tử bảo con hỏi người xem người định thế nào. Nếu muốn chấn hưng lại Tưởng gia, e rằng phải đợi một thời gian. Còn nếu người muốn trở về Hào Châu, Thái Tử sẽ xin Hoàng Thượng.
Ngoại thương của Tưởng Bách Tôn đã ổn định nhưng nội thương không thể bình phục trong một sớm một chiều.
- Ta còn phải quay về Liêu Đông!
Ông cưới nói:
- Liêu Đông không có Liêu Vương chắc chắn sẽ chia năm sẻ bảy. Thế tử Liêu Vương mới năm tuổi, không thể làm được gì. Người Cao Ly sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Thay vì đợi Thái Tử xin tha cho ta, chi bằng ta dẫn con em Tưởng gia ra chiến trường. Tưởng gia chúng ta không có ai sợ chết. Chỉ khi chúng ta ở trên sa trường mới có thể chấn hưng gia tộc! Nương dưới bóng Hoàng Thượng hay Thái Tử cũng không thể mang lại vinh quang ngàn thu!
Tống Mặc sửng sốt:
- Người bàn với đại cữu mẫu trước đã!
Con trai của Tưởng gia đều đang ở Liêu Đông.
Trên sa trường khốc liệt khó tránh khỏi thương tật hoặc thậm chí là mất cả tính mạng.
Nếu có chuyện không may gì xảy ra, Tưởng gia sẽ thế nào?
Huống chi, Tưởng Bách Tôn chưa từng ra chiến trường.
Chương 512: Không tha
Tưởng Bách Tôn không đoán cũng biết Tống Mặc đang nghĩ gì.
- Ta đã quyết định rồi.
Hắn khẽ cười, nói:
- Nếu không phải thê tử của con hiến kế cho tỷ tỷ, nếu không phải con lo liêu chu toàn thì chúng ta đã mất mạng từ lâu chứ đừng nói là chấn hưng gia tộc! Những người đã chết một lần như chúng ta còn sợ gì nữa? Con đừng ngăn cản ta. Ta sẽ đích thân nói chuyện này với đại tẩu.
Sau đó hỏi:
- Nếu ta về Liêu Đông thì có thể lên đường lúc nào?
Hắn là người mang tội, muốn quay lại Liêu Đông thì vẫn phải được một lời đồng ý của Thái Tử.
Tống Mặc nhíu mày:
- Ngũ cữu! Người đừng hành động theo cảm tính! Thái Tử đã tính đến chuyện này, người chỉ cần đợi mấy năm...
- Sau đó thì sao?
Tưởng Bách Tôn phật tay áo, sắc mặt trở nên rất nghiêm nghị.
- Nương nhờ cái bóng của đại ca để kế thừa phủ Định Quốc Công, làm một Quốc công gia nhàn hạ ư? Mọi người thấy như vậy rất tốt nhưng mỗi khi ta nghĩ tới đại ca chết thảm, nghĩ tới tam ca và tứ ca chịu nhục là ta lại không chợp mắt nổi. Ta không thể báo thủ cho họ nhưng không thể để họ có một người đệ đệ vô dụng, chỉ biết há miệng chờ sung!
Hắn nhìn Tống Mặc. Ánh mắt đầy kiên nghị.
Tống Mặc gượng cười:
- Con coi thương ngũ cữu rồi!
Tưởng Bách Tôn bật cười, vỗ lên vai Tống Mặc nói:
- Không phải con coi thường ta mà là con phải gánh vách gia nghiệp mấy năm nay, quen che trở mọi người... Nhớ ngày đó, tỷ tỷ còn lo con bị chiều hư. Chớp mắt cái con đã trưởng thành như vậy rồi. Tỷ tỷ ở dưới suối vàng không biết nên vui nhiều hơn hay đau lòng nhiều hơn đây!?
Tống Mặc mỉm cười.
Tưởng Bách Tôn nói:
- Nhưng mà thê tử của con không tệ đâu! Nếu bà ngoại của con còn sống, không biết sẽ mừng đến nhường nào? Đúng là cưới được thê tử tốt thì sẽ được một nửa phúc. Con phải biết trân trọng đấy.
Tống Mặc đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Con rất tốt với nàng ấy.
- Thấy các con ba năm hai đứa là ta biết tốt rồi.
Tưởng Bách Tôn nói câu này, dáng vẻ của lãng tử danh chấn kinh thành năm xưa lại thoáng trở về.
Mặt Tống Mặc như đáy nồi, lập tức chuyển chủ đề: