Cửu Trọng Tử

Chương 496: -500




Chương 496: Bắt


Tống Mặc nhướng mắt.


Kỷ Vịnh chết tiệt này rõ ràng biết bên Thái Tử không ổn định mà vẫn nhảy vào. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?


Không ai trong Đậu gia muốn nhắc đến Kỷ Vịnh. Dù sao hai nhà cũng ở hai phe khác nhau, đối phương gặp họa có khi nhà mình lại được lợi.


Chủ đề nói chuyện chuyển đến mấy vị chiêm sĩ của phủ Đại Học Sĩ. Đậu Thế Xu nhấn mạnh tới Triệu Bồi Kiệt:


- ... Không những chính trực mà làm việc hết sức chu toàn, rất được Thái Tử tín nghiệm. Hiện tại chưa thể hiện gì nhiều, nhưng tương lai nhất định sẽ có uy danh trong nội các.


Tống Mặc nhớ Đậu Chiêu từng nhắc đến người này. Hắn lập tức chú ý lắng nghe.


Một tiểu a hoàn của Kỷ thị hoảng hốt chạy vào:


- Nguy rồi! Tứ cô cô đột nhiên ngất xỉu.


Tống Mặc thấy lồng ngực đau nhói, mất một lúc mới bình tĩnh lại.


Hắn chạy như bay đến nội viện.


Đậu Thế Anh cũng vội vàng đi theo.


Những người còn lại không tiện đến nội viện, chỉ có thể hỏi tiểu a hoàn:


- Sao tự dưng tứ cô cô lại ngất xỉu? Lúc đấy có ai ở cạnh tứ cô cô? Bây giờ ai đang chăm sóc tứ cô cô?


Tiểu a hoàn rành rọt đáp:


- Nô tỳ không biết vì sao tứ cô cô ngất xỉu. Lúc ấy, ngũ phu nhân, lục phu nhân và các cô đang nói chuyện, tứ cô cô bỗng nhiên bảo khó chịu, lục phu nhân kêu người đi lấy đá mát thì tứ cô cô đã gục xuống bàn. Lục phu nhân sợ chết khiếp, kêu nô tỳ báo cho Thế Tử gia. Còn ngũ phu nhân thì gọi người đi mời đại phu.


Mọi người nghe xong càng thêm lo lắng.


Đậu Đức Xương và Ô Thiện đi đến. Thấy bầu không khí ngoài sảnh có vẻ nặng nề, hai người không khỏi ngạc nhiên, đồng thanh hỏi:


- Sao thế này?


Đậu Tế Xương kể lại sự tình.


Đại phu chưa đến, ai cũng không biết Đậu Chiêu bị sao!


Đậu Đức Xương nghĩ nghĩ rồi nói:


- Để ta đi xem!


Ô Thiện trầm tư giây lát, cuối cùng cũng đi theo.


Ở gian kế bên của phòng khách nội viện, Đậu Chiêu đang nằm nghỉ trên kháng, đám người Kỷ thị thì đứng cạnh đó.


Đại phu vẫn chưa tới. Đậu Chiêu đã tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, dựa vào người Tống Mặc.


Tống Mặc nhìn mà đau lòng, sốt ruột nói với ngũ phu nhân:


- Ngũ bá mẫu! Hay là ngài bảo a hoàn mang nước đường đỏ để nàng ấy uống trước xem thế nào?


Dáng vẻ lúc xông vào của Tống Mặc quá đáng sợ, bây giờ ngũ phu nhân vẫn còn khiếp vía. Nghe Tống Mặc gọi, bà giật mình, lập tức kêu a hoàn đi lấy nước đường đỏ.


Kỷ thị quay sang nói với mọi người:


- Qua gian bên ngồi đi! Mọi người vậy quanh thế này sẽ khiến Thọ Cô khó chịu thêm.


Thực chất là vì Tống Mặc đang ở đây, nữ quyến nên tránh mặt.


Bấy giờ, mọi người mới hoàn hồn, qua phòng bên ngồi đợi. Chỉ có hai người lớn tuổi là ngũ phu nhân và lục phu nhân ở lại.


Đậu Đức Xương và Ô Thiện vén rèm đi vào.


Tống Mặc thầm ngạc nhiên.


Đậu Đức Xương đường đột xông vào còn có thể hiểu. Hắn là anh nuôi của Đậu Chiêu, hai người lại cùng nhau lớn lên. Nhưng Ô Thiện...


Tống Mặc liếc nhìn Ô Thiện.


Ô Thiện chào lục phu nhân một cách thân thiết.


Lục phu nhân có vẻ hơi bất ngờ, nhưng ngũ phu nhân khi trông thấy Ô Thiện lại hết sức kinh ngạc.


Tất cả đều thu vào mắt Tống Mặc. Hắn im lặng ôm Đậu Chiêu.


Đậu Đức Xương và Ô Thiện một lòng lo cho Đậu Chiêu nên không chú ý đến Tống Mặc. Đậu Đức Xương hỏi Đậu Chiêu:


- Muội thấy thế nào rồi?


Đậu Chiêu vẫn cảm thấy tức ngực khó chịu.


Nàng cười cười, nhưng sắc mặt tái nhợt trông rất yếu.


- Muội không sao, vừa rồi tự dưng hoa mắt...


Đậu Đức Xương và Ô Thiện nghe vậy thì thở phào.


Tiểu a hoàn bưng nước đường đỏ đến.


Đậu Đức Xương tránh qua một bên để nhường đường. Nhưng Ô Thiện lại vội vàng nhận lấy khay, đi về phía trước vài bước mới giật mình nhận ra, lập tức đưa khay cho một tiểu a hoàn khác đang đứng cạnh Tống Mặc, nói:


- Mau mang cho tứ cô cô đi!


Tiểu a hoàn thưa vâng.


Mi mắt của Tống Mặc giật giật.


Kỷ thị đỡ Đậu Chiêu dậy.


Tống Mặc lại nói: "Để con!".


Kỷ thị nhìn đôi trẻ thì khóe miệng cong lên, lui qua bên cạnh.


Đậu Chiêu gật đầu chào Ô Thiện.


Ô Thiện mỉm cười.


Tống Mặc cụp mắt, nhận chén nước đường đỏ từ tiểu a hoàn rồi cẩn thận đút cho Đậu Chiêu.


Đậu Chiêu thầm kinh ngạc.


Tống Mặc đối tốt với nàng là điều không cần bàn cãi. Nhưng hắn vồn trầm tĩnh kín đáo, trước mặt người khác sẽ quan tâm nàng theo cách tinh tế nhất. Lần đầu công khai yêu thương thế này khiến nàng thấy rất kỳ quái.


Nhưng mọi người vẫn đang ở đây, nàng chỉ có thể nén xấu hổ, để Tống Mặc đút từng thìa cho nàng.


Ô Thiện rất ngạc nhiên.


Đậu Đức Xương thì ngượng ngùng quay mặt đi.


Ngũ phu nhân biết Tống Mặc rất thích Đậu Chiêu, chỉ nghĩ Tống Mặc lo lắng quá nên mới như vậy. Bà ra ngoài giục tiểu a hoàn: "Sao mãi chưa thấy đại phu đâu".


Tiểu a hoàn không dám khinh nhờn, chạy ngay đi.


Tống Mặc lấy khăn lau miệng cho Đậu Chiêu, dịu dàng hỏi nàng:


- Đỡ hơn chưa? Muốn uống nữa không? Còn có chỗ nào không thoải mái không?


Đậu Chiêu thấy buồn nôn, khó chịu vô cùng, cơ mà không muốn Tống Mặc lo lắng. Nàng lắc đầu, nói:


- Ta nghỉ một lát là khỏe rồi!


Nhưng người vẫn mềm nhũn dựa lên Tống Mặc.


Tống Mặc ôm Đậu Chiêu, hôn nhẹ lên trán nàng, thủ thỉ:


- Đừng lo! Đại phu tới ngay đây. Nếu ông ta khám không hẳn hoi, ta sẽ gọi ngự y của Thái Y viện tới khám cho nàng.


Điệu bộ giống như đang dỗ dành trẻ con.


Đậu Chiêu mệt mỏi, mặc kệ Tống Mặc.


Đậu Đức Xương đỏ mặt, kéo kéo tay áo của Ô Thiện.


Ô Thiện nhìn Đậu Chiêu bằng ánh mắt đầy phức tạp, lát sau mới theo Đậu Đức Xương ra ngoài.


Nhìn rèm cửa đung đưa, đáy mắt Tống Mặc lóe lên một tia lạnh lẽo. Nhưng lúc quay lại xem Đậu Chiêu, ánh mắt lập tức tràn ngập yêu thương.


Cao Thăng dẫn đại phu chạy vào.


Trông thấy Đậu Đức Xương và Ô Thiện đang lo lắng đứng dưới hiên, hắn nhanh chóng hành lễ rồi bảo tiểu a hoàn dẫn đại phu vào phòng.


Lát sau đã thấy đại phu đi ra, còn tươi cười như hoa, chắp tay chúc mừng ba người đang đứng ngoài: "Chúc mừng, cô nhà có tin vui!"


Đậu Đức Xương đứng hình, lâu sau mới phản ứng lại, phấn khởi nói:


- Thưởng, mau thưởng!


Cao Thăng thưởng cho đại phu hai túi lớn, vui mừng chạy đi báo cho Đậu Thế Anh.


Đậu Chiêu đột nhiên ngất xỉu khiến Nguyên ca nhi hoảng sợ. Đậu Thế Anh bế Nguyên ca nhi đến thư phòng, lôi tất cả đồ mình có cho bé chơi. Bây giờ nghe nói Đậu Chiêu có tin vui, ông xúc động giậm chân bành bạch, nói:


- Lớn thế rồi vẫn để ý gì cả! Nhỡ xảy ra chuyện thì sao?


Sau đó cuống quýt bảo Cao Thăng:


- Ta nhớ trong nhà còn hơn mười cân yến huyết. Mau lấy cho Thọ Cô bồi bổ! Mau lên!


Cao Thăng tươi cười lui xuống.


Đậu Thế Anh sung sướng bế Nguyên ca nhi qua đó.


Mọi người cũng biết tin này, phấn khởi chúc mừng Tống Mặc và Đậu Chiêu.


Nguyên ca nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy mẫu thân bình yên vô sự liền đòi ôm mẫu thân.


Tống Mặc bế Nguyên ca nhi, cười nói:


- Mẫu thân không thoải mái, phụ thân ôm con được không?


Hình ảnh mẫu thật đột nhiên ngất xỉu vẫn còn trong tâm trí Nguyên ca nhi. Bé nhìn mẫu thân rồi nhìn phụ thân, điệu bộ giống như không biết nên chọn tay gấu hay vi cá.


Mọi người trông vậy thì cười ha hả.


Đậu Chiêu biết con trai rất ngây thơ. Nàng đưa tay, nói:


- Không sao, cứ để Nguyên ca nhi ở bên ta!


Nhưng Tống Mặc vẫn ngoan cố bế Nguyên ca nhi đến thư phòng, trả lại không gian cho nữ quyến.


Thư phòng cũng đang náo nhiệt.


Đậu Thế Xu đề xuất đến phòng khách của ngoại viện uống trận nữa.


Đậu Thế Anh hưởng ứng hết mình.


Mọi người qua phòng khách của ngoại viện, bày ba bàn tiệc, nâng chén chúc mừng.


Tống Mặc lân la hỏi Đậu Khải Tuấn, chỉ chỉ Ô Thiện:


- Vị kia có quan hệ thế nào với nhà mình vậy? Ta biết còn tiện xưng hô.


Hôm nay, Đậu Khải Tuấn uống hơi nhiều, lơ mơ nói:


- Hai nhà thân mấy đời. Hắn rất tốt, lúc nhỏ còn học cùng chúng cháu. Nhưng mà trưởng bối nhà hắn lại bảo thủ, đâm ra mấy năm nay hơi xa cách.


Tống Mặc nheo mắt, sau khi trở về lập tức phái Trần Hạch điều tra Ô Thiện.


Dù ít người biết chuyện năm đó nhưng vẫn không thể giấu được người muốn tìm hiểu.


Không ngờ Ô gia dám coi thường Đậu Chiêu vì tính cách kiên nghị của nàng!


Tống Mặc giận dữ, nhưng trước mặt Đậu Chiêu lại bình tĩnh nói:


- Nghe bảo Ô Thiện cưới biểu muội của hắn, còn hạnh phúc sinh được một bé trai kháu khỉnh. Sắp tới lễ mừng trăm ngày tuổi của con hắn, nàng nghĩ chúng ta cần gửi quà mừng không?


Đậu Chiêu không muốn dây dưa với Ô gia, hay nói đúng hơn là không muốn dây dưa với Kế thị. Nàng cười nói:


- Ta nghĩ không cần đâu. Thập nhị ca gửi quà là được rồi. Ô gia thân với Đậu gia, chứ không thân với Tống gia.


Vẻ mặt không có gì khác thường.


Tống Mặc yên lòng, nhưng vẫn gửi quà theo Đậu Đức Xương. Còn về Ô Thiện, Đậu Chiêu đang mang thai nên sẽ không chạy loạn khắp nơi. Nếu hôm nào Đậu Chiêu về nhà ngoại, hắn đi theo là được.


Nghĩ vậy, hắn đột nhiên có hứng luyện chữ to.


Ai ngờ mới viết được hai chữ thì Kỹ Vịnh lại tới gặp Đậu Chiêu.


Tống Mặc cau mày, hỏi:


- Hắn tới làm gì?


Võ Di lúng túng thưa:


- Không biết ạ! Ngài ấy vừa vào đã đuổi tất cả người hầu ra ngoài, bảo là có chuyện gấp cần nói với phu nhân...


Tống Mặc xưa nay luôn tôn trọng Đậu Chiêu, Đậu Chiêu lại lợi hại hơn người. Vì vây, người hầu trong phủ kính Tống Mặc ra sao thì sẽ kính Đậu Chiêu thế đó.


Bọn họ không dám nghe lén Tống Mặc nói chuyện thì cũng không dám nghe lén Đậu Chiêu nói chuyện.


Tống Mặc chửi thầm.


Kỷ Vịnh đến lần nào chẳng kêu có việc gấp!


Nhưng theo hắn thấy thì chẳng có việc gì gấp cả!


Tống Mặc viết nốt rồi hạ bút, rửa tay, thay y phục qua gian chính.


Đúng như Võ Di nói, tất cả người hầu của gian chính đều đang đứng im giữa sân.


Chương 497: Mất tích


Tống Mặc ho khan một tiếng, người trong sân mới có phản ứng.


Nhược Chu lập tức chạy đến, khom gối hành lễ với Tống Mặc. Nhược Đồng thì hô to: "Thế Tử gia đã về".


Tống Mặc bước vào sảnh chính.


Đậu Chiêu vén mành ra đón, cười dịu dàng.


- Chàng về rồi.


Tống Mặc mỉm cười, hỏi:


- Nguyên ca nhi đâu?


- Nhũ mẫu bế con đi chơi đánh đu ở hậu viện rồi.


Đậu Chiêu và hắn sóng vai vào trong.


Kỷ Vĩnh đang ngồi thoải mái trên ghế. Thấy Tống Mặc, hắn lập tức đứng dậy, nói với Đậu Chiêu:


- Huynh đã nói hết những gì muốn nói. Muội nên quyết định sớm đi, đừng để đến lúc đó lại trách huynh tự ý hành động. Huynh về đây, hai ngày nữa sẽ đến thăm Nguyên ca nhi.


Sau đó, hắn vênh mặt với Tống Mặc, nghênh ngang rời đi.


Tống Mặc tức không biết trút vào đâu nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, nói:


- Kỷ Kiến Minh ngang ngược càn rỡ thành quen. Hắn có thể sống yên trong trốn quan trường đến hôm nay kể cũng là điều kỳ lạ!


- Đúng vậy!


Đậu Chiêu tán đồng.


- Cha mẹ của hắn còn phải đau tim vì hắn nhiều.


Nàng nghĩ đến chuyện Kỷ Vĩnh vẫn chưa yên bề gia thất thì thở dài ngao ngán. Mấy năm trước, trưởng bối còn thúc giục, nhưng sau khi hắn được hoàng ân, người có thể khuyên bảo được hắn vốn đã ít nay lại càng ít hơn.


Tống Mặc chuyển chủ đề:


- Chỉ có nhũ mẫu trông Nguyên ca nhi thôi sao? Đàn bà con gái chân yếu tay mềm trông thế nào được. Ta đi xem thế nào!


- Tùng La và con trai út nhà Cao Thăng là Cao Tán cũng ở đấy, không thì ta đã không để nhũ mẫu bế Nguyên ca nhi đi rồi.


Đậu Chiêu nói:


- Con đương tuổi hiếu động. Ta muốn bàn với chàng một chuyện. Có lẽ cần tìm mấy gia đinh nhanh nhạy theo hầu con, không kẻo con lại không có người chơi cùng.


Đậu Chiêu đang trong khoảng thời gian đặc biệt, không thể chơi đùa với Nguyên ca nhi như trước.


Tống Mặc cười nói:


- Vậy chúng ta tìm xem có con nhà ai thích hợp, rồi chọn mấy đứa lớn hơn Nguyên ca nhi bốn, năm tuổi.


Dứt lời, hắn đã đứng dậy muốn qua hậu viện.


Đậu Chiêu lại nói:


- Ta còn một chuyện muốn bàn với chàng.


Sau đó, nàng kéo hắn vào phòng trong.


- Vừa rồi Kỷ Vịnh kể đường tỷ và tổ mẫu của huynh ấy vào kinh, còn nói: "Lúc họ tới nơi thì trời đã tối muộn, nhưng thập nhị ca vẫn qua đó". Huynh ấy bảo ta giục phụ thân mau chóng quyết định hôn sự cho thập nhị ca để tránh đêm dài lắm mộng.


Số trời đã định!


Kỷ Vịnh ăn no dửng mỡ quá rồi đấy!


Tống Mặc nghĩ bụng là vậy nhưng vẫn bình tĩnh nói:


- Mấy bữa