Cửu Trọng Tử

Chương 476: - 480




Chương 476: Kiêng kị


Đỗ Duy là người của Định Quốc công. Sở trưởng của y là là giám sát và điều tra. Lúc Định Quốc Công còn ở Phúc Kiến, y chính là tai mắt Định Quốc Công gài tại kinh thành.


Sau cơn mưa xuân đầu tiên, cuối cùng Đỗ Duy cũng có câu trả lời cho Tống Mặc.


Tống Mặc khoanh tay đứng bên song cửa sổ, im lặng nhìn ngoài trời lất phất mưa bay mà tâm loạn như ma.


Đậu Chiêu vẫn không dám tin.


Nàng ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, tay bưng chung trà, miệng lầm bầm: "Sao có thể!".


Tống Mặc xoay người lại, dáng người dong dỏng dựa lên song cửa, gượng cười với nàng:


- Ta cũng không mong là bà ấy.


Giọng hắn nhỏ dần, có vẻ nghẹn ngào:


- Ta còn nhớ có lần theo mẫu thân vào cung. Hôm đấy trời rất nóng, ta đứng dưới mái hiên mà mồ hôi vẫn ướt đẫm áo. Mâu thân vô cùng lo lắng, sợ ta bị cảm nóng. Bà ấy bảo cung nữ mang cho ta một chén đậu xanh ướp lạnh, còn bảo cung nữ dẫn ta đi thay y phục. Ta biết bộ y phục đấy là của Liêu Vương... Quan hệ giữa bà ấy và mẫu thân rất đặc biệt. Lúc Hoàng Thượng không thượng triều mấy ngày vì sủng ái Vương tần, bà ấy giữ một mình mẫu thân lại tâm sự... Tất cả như mới hôm qua... Nhưng bây giờ lại thấy giống như một trò đùa.


Hắn nhắm mắt. Vẻ mặt thấy rõ bi thương.


Đậu Chiêu lòng như cắt, đứa dậy ôm eo Tống Mặc.


Tống Mặc vuốt mái tóc đen tuyền của nàng, nói:


- Ta không sao... Nói ra sẽ tốt hơn.


Đậu Chiêu gật đầu:


- Ta có thể xem báo cáo Đỗ Duy gửi đến không?


Tống Mặc đưa cho Đậu Chiêu.


Trước khi Tống Mặc bị ngự sử buộc tội, nội thị của Hoàng Hậu gặp Mộc Xuyên mấy lần; sau đó, phụ tá của Mộc Xuyên gặp ngự sử kia mấy lần; năm ấy, Liêu Vương phái ai đi Phúc Kiến, gặp Đinh Quốc Công mấy lần... đều được ghi rõ ràng.


Nếu như nói Liêu Vương và Hoàng Hậu không liên quan đến chuyện này thì ai tin!


Nhưng Đậu Chiêu chắc chắn tin Tống Mặc sẽ không nối giáo cho giặc.


Nàng nói:


- Chúng ta có cần tra lại để chắc chắn không?


Tống Mặc lắc đầu, nói:


- Dù Đỗ Duy giỏi việc này hơn ai hết, nhưng lời của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương khó có thể thăm dò. Ta đã mời Uông Uyên dùng bữa tối. Sau khi gặp Uông Uyên, mọi thứ sẽ rõ ràng thôi!


Đậu Chiêu khẽ thở dài.


Một ngày mưa xuân, đêm đến rất sớm.


Gia đinh cầm đèn, che dù cho Tống Mặc lên xe ngựa.


Uông Uyên khó khăn lắm mới có thể xuất cung chuyến này. Ông không vốn không muốn xã giao nên chỉ mời Tống Mặc tới nhà uống rượu.


Lúc Tống Mặc đến, rượu đã ấm, tỳ nữ hầu rượu mắt ngọc mày ngài như gió xuân đêm trăng.


- Uông đại nhân thật biết thưởng thức.


Tống Mặc cảm thán, cùng Uông Uyên phân chủ khách ngồi xuống.


Từng cành cây cọng cỏ trong viện đều được Uông Uyên lựa chọn và bày trí hết sức công phu, nhưng vì thân phận thái giám bị hạn chế nên dù đẹp thế nào cũng chẳng khác gì áo gấm đi đêm. Mỗi lần nghĩ đến là Uông Uyên lại đau lòng không thôi.


Tống Mặc vừa hay gãi đúng chỗ ngứa của ông ta.


Uông Uyên nâng chén, tấm tắc tự khen tòa nhà này của mình.


Tống Mặc mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu khiến Uông Uyên càng có hứng hơn.


Một bữa cơm cứ thế trôi qua.


Mới đó đã đến giờ Hợi, Uông Uyên xua tay bảo tỳ nữ xinh đẹp kia lui xuống. Phòng khách vừa rồi còn vang tiếng nói chuyện vui vẻ, lúc này đã rơi vào yên tĩnh.


- Có lẽ Thế Tử gia tới tìm tôi không chỉ vì mấy chén rượu?


Ông ta cười dịu dàng nhìn Tống Mặc. Trong mắt lại lộ ra mấy phần giảo hoạt:


- Giao tình giữa chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai. Thế Tử gia không cần vòng vo với tôi. Chỉ cần lão Uông đây có thể làm được, nguyện cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!


Tống Mặc bật cười:


- Cúc cung tận tụy đến chết mới thôi thì không dám! Nhưng quả thật ta có chuyện muốn nhờ đại nhân giúp.


Sau đó, hắn dần thu lại nụ cười, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.


- Ta biết đại nhân luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng. Ta muốn biết  Hoàng Hậu nương nương đã nói gì với Hoàng Thượng về đại cữu của ta?


Uông Uyên hoảng hốt. 


Nhưng là người có nhiều năm kinh nhiệm hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, nên ông sớm đã không dễ để lộ thất tình lục dục trên mặt.


Ông cười híp mắt:


- Thế Tử gia quá lời rồi! Chúng nô tài như tôi làm sao có thể dị nghị chuyện của chủ nhân? Đây là chuyện có thể mất đầu đấy! Thứ cho tôi không giúp được Thế Tử gia.


Tống Mặc cười tự giễu:


- Ta đúng là bệnh nặng uống loạn thuốc rồi! Đại nhân quản lý Cẩm Y vệ, mà Sử Xuyên của Cẩm Y vệ lại quan hệ tốt với Liêu Vương. Sao đại nhân có thể kể ta biết chuyện liên quan đến Hoàng Hậu nương nương chứ?


Hắn nâng ly rượu còn dư lên kính Uông Uyên, uống hết một hơi, ra vẻ tự nhủ:


- Đầu tiên là mưu hại đại cữu của ta, sau lại để Mộc các lão buộc tội ta... Ta không biết đã làm gì khiến Hoàng Hậu nương nương tức giận. Nương nương cứ trực tiếp giáng tội, cần gì phải giở thủ đoạn đấy! Con thỏ nổi nóng cũng có lúc căn người. Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương tin chắc ta sẽ cam chịu số phận?


Uông Uyên nghe vậy thì dựng tóc gáy.


Phiên vương kết giao với triều thần là điều tối kỵ!


Mặc dù ông quản lý Cẩm Y vệ, nhưng chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ lại là Sử Xuyên, cũng là tâm phúc của Hoàng Thượng. Ông dành nhiều tâm tư lên người Hoàng Thượng. Nếu Sử Xuyên và Liêu vương quyết tâm giấu giếm quan hệ giữa bọn họ thì ông sẽ biết sao?


Nhưng liệu Hoàng Thượng chịu tin những lời này?


Tống Nghiên Đường muốn làm gì?


Uy hiếp ông?


Hay là muốn ông thay hắn nhận thua với Hoàng Hậu nương nương.


Uông Uyên nhìn chằm chằm Tống Mặc.


Tống Mặc vẫn bình tĩnh, không hề có vẻ là muốn xin tha.


Uông Uyên không nhịn nổi mắng thầm.


Ngươi tưởng mình là long tử long tôn có thể khiến Hoàng Thượng quay lưng với Hoàng Hậu chắc?


Khoan đã!


Uông Uyên lập tức suy tính lại.


Tống Nghiên Đường có ý gì?


Hoàng Hậu nương nương ám hại hắn.


Một người là quân, một người là thần. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.


Hoàng Hậu nương nương muốn xử lý Tống Nghiên Đường, vì sao phải ám hại hắn?


Tống Nghiên Đường cũng không phải là loại dễ đối phó. Hắn nói với mình chuyện này rốt cuộc có dụng ý gì?


Giữa Hoàng Hậu nương nương và Tống Nghiên Đường đã xảy ra chuyện gì?


Còn cả Liêu Vương? Tống Nghiên Đường nói Sử Xuyên và Liêu Vương có quan hệ mật thiết là ám chỉ điều gì?


Một suy nghĩ thoáng qua khiến Uông Uyên tái mặt.


Ông nhớ lại mấy lần Hoàng Thượng cầm tấu chương của Liêu Vương thật lâu rồi thở dài, sau đó qua xem hoàng trưởng tôn.


Trán Uông Uyên đã lấm tấm mồ hôi.


Tống Mặc đứng dậy cáo từ:


- Ta quấy rầy Uông đại nhân rồi. Gần đây, Sử Xuyên chèn ép muội phu của ta. Ta sợ có ngày đánh nhau với Sử Xuyên sẽ khiến Uông đại nhân khó xử nên mượn cơ hội này nhắc trước đại nhân.


Hắn khẽ cười, dáng vẻ hết sức thong dong.


- Nếu đến tai Hoàng Thượng, đại nhân phải nói giúp ta vài câu đấy!


Đánh nhau...


Mặt Uông Uyên đen như đít nồi.


Phủ Anh Quốc Công giả tạo cảnh thái bình không thể che mắt được quản đốc Cẩm Y vệ là ông.


Cái gì trong nhà gặp không may cướp? Chính tay hắn giết những hộ vệ kia, mà đâu chỉ giết người không thôi, hắn còn lệnh cho thuộc hạ xếp ngay ngắn những cái xác đó trong sân đợi Anh Quốc Công về.


Đây là chuyện người bình thường dám làm sao?


Con mẹ nó!


Nhìn bộ dạng tử tế của hắn lâu ngày nên quên mất những chuyện đã xảy ra.


Bực là lúc Hoàng Thượng hỏi, hắn cố tính che giấu nên ông còn không biết, sau này lộ rõ chân tướng thì ông lại không dám bẩm lại Hoàng Thượng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn kéo ngã một quan văn chính tam phẩm và một quan võ chính tam phẩm.


Nghĩ lại, Uông Uyên thầm bất an.


Tống Mặc xưa nay làm việc thận trọng. Hắn hành động như vậy rốt cuộc có mục đích gì?


Một đêm này, Uông Uyên ngủ không yên.


Lúc quay lại cung, hai mắt tránh không khỏi thâm xì vì thiếu ngủ.


Hoàng Thượng trông vậy, trêu ghẹo:


- Hôm qua, khanh đã làm gì? Không phải đi tìm kim ốc tàng kiều đấy chứ?


Đứng bên cạnh hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt, Uông Cách khẽ mỉm cười.


Uông Uyên vội quỳ xuống:


- Hoàng Thượng còn không hiểu lão nô là người thế nào sao? Lão nô có lòng cũng không có gan đấy!


- Đứng dậy. Hôm nay để Uông Cánh hầu hạ trong thư phòng, khanh mau về ngủ bù đi!


Hoàng Thượng bật cười, rời khỏi thiên điện.


Đám người Uông Cách bước nhanh theo.


Trong thiên điện rộng lớn chỉ còn Uông Uyên lẻ loi quỳ gối.


Ông từ từ đứng dậy, ngẩn người nhìn theo bóng Hoàng Thượng đi xa.


Một tiểu nội thị lấp ló dòm qua bên này.


Ông nhíu mày.


Lập tức có người bắt hắn lại.


Uông Uyên vừa nhìn đã nhận ra hắn là người của cung Hoàng Hậu.


Ông bình tĩnh hỏi:


- Ngươi làm gì đấy? May mà Hoàng Thượng không có ở đây không thì mọc thêm chân nữa cũng không chạy kịp.


Tiểu nội thị kia không ngớt xin ông tha thứ.


Uông Uyên hỏi hắn:


- Ngươi tới đây làm gì?


Tiểu nội thị kia đáp:


- Nô tài chỉ đi ngang qua thôi ạ.


Uông Uyên "Ồ" lên, bảo người thả tiểu nội thị ra.


Tiểu nội thị chạy như bay ra ngoài.


Uông Uyên đen mặt, dặn dò người bên cạnh:


- Theo dõi xem hắn làm gì?


Chốc lát sau, người của ông quay lại bẩm:


- Hoàng Hậu nương nương bảo hắn đến tìm Uông thiếu giám.


Uông thiếu giám là chi Uông Cách.


Mặt Uông Uyên càng đen.


Sao ông lại quên trong Càn Thanh cung còn có Uông Cách!


Uông Uyên chắp tay sau lưng, chậm rãi vào gian sau của Càn Thanh cung.


※※※※※


Đậu Chiêu lo lắng, hỏi:


- Uông Uyên nói sao?


- Ông ta vô cùng đa nghi, cho dù không nói gì nhưng trong lòng cũng đã nảy sinh ý nghĩ rồi.


Tống Mặc thản nhiên nói:


- Quanh năm hầu hạ Hoàng Thượng, ông ta quá hiểu sức khỏe của Hoàng Thượng thế nào. Vừa hay lần này, ông ta có thể chọn cho mình con đường sau khi Hoàng Thượng băng hà.


Kiếp trước, Uông Uyên chọn ở bên Vạn Hoàng Hậu.


Xem ra, Uông Uyên cũng không phải người an phận một lòng trung thành. Nếu không ông ta có thể bỏ mặc tất cả, đi thủ lăng cho Hoàng Thượng.


Triệu Lương Bích trở về từ Hồ Quảng.


Hắn khó nén vui sướng trong lòng:


- Hồ Quảng được mùa, một năm hai vụ, sản lượng vượt cả Giang Nam. Cữu lão gia đã mua chín điền trang cả lớn lẫn nhỏ, nhiều nhất là sáu nghìn mẫu mà ít cũng phải hai nghìn mẫu. Như vậy, chỉ riêng điền trang nhà ta đã đủ cung cấp cho cửa hàng gạo, không cần phải nhập từ Giang Tây nữa.


Đồng thời, hắn cũng kể cho Đậu Chiêu nghe chuyện Triệu Chương Như sinh một bé trai mũm mĩm nặng tám cân.


So với tin mừng của Triệu Chương Như, việc sản nghiệp đối với nàng cũng chỉ là vấn đề cỏn con.


Nàng nhắc Triệu Lương Bích:


- Ngươi đã không về nhà từ sau tết. Tố Tâm rất lo lắng. Ngươi mau về nghỉ ngơi đi. Hai ngày nữa, chúng ta sẽ bàn việc này tiếp.


Còn nói:


- Biểu tỷ cũng đã làm mẫu thân rồi. Các ngươi cũng mau có chuyện vui đi!


Triệu Lượng Bích bối rối lui xuống.


 Chương 477: Sự thật


Biết không kịp lễ tắm ba ngày và lễ mừng đầy tháng của con trai Triệu Chương Như, Đậu Chiêu lập tức chuẩn bị quà cho lễ mừng trăm ngày tuổi.


Đằng kia, Tống Mặc quyết định thử Uông Uyên thêm lần nữa,


Trung tuần tháng ba, đô chỉ huy Thiểm Tây hồi kinh để báo cáo công tác. Vì biểu dương công lao, Hoàng Thượng đã hạ chỉ ban thượng hoàng kim trăm lượng, trân châu mười hộp, tơ lụa trăm thất, con cháu đời sau kế thừa vị trí đồng tri tòng tứ phẩm.


Vốn dĩ, việc vinh quang này sẽ do Uông Uyên tuyên chỉ. Nhưng lúc hầu hạ Hoàng Thượng lau mặt, ông bị trượt ngã, suýt nữa đánh đổ chậu nước. Hoàng Thượng bật cười, chỉ Uông Cách trẻ khỏe đứng bên cạnh đi truyền chỉ, còn nói với Uông Uyên: "Khanh cũng già rồi!".


Uông Uyên cảm thấy có người đẩy mình nhưng nhìn quanh chỉ có tiểu đồ đệ ngoan ngoãn đứng bên. Ông quan sát thì không phát hiện khác thường. Chỉ có Uông Cách là khả nghi. Hắn vốn phụ trách trong thư phòng của Càn Thanh cung, đáng lẽ lúc này không nên xuất hiện trong tẩm cung. Ngay sau khi ông bị trượt chân, Uông Cách bất ngờ xuất hiện mang theo mấy thỏi mực để hầu hạ Hoàng Thượng viết chữ.


Ông âm thầm bảo tiểu đồ đệ giấu tấu chương về trận lụt ở Giang Chiết dưới đệm ngồi.


Nội các chờ đỏ mắt. Lương Kế Phân phải đích thân cầu kiến thì Hoàng Thượng mới phát hiện bỏ sót tấu chương.


Hoàng Thượng nổi giận, phạt Uông Cách hai mươi gậy.


Nhưng Uông Cách còn chưa chịu phạt, Hoàng Hậu nương nương đã xuất hiện.


Cuối cùng, Uông Cách vẫn bị đánh đủ hai mươi gậy, nhưng hai mươi gậy này cũng chỉ khiến Uông Cách trầy da. Hơn nữa, nếu tính cả lọ kim sang do Hoàng Hậu ban thưởng cho hắn thì hai mươi gậy kia chẳng đáng là gì. Uông Cách mượn thế càng thêm tự đắc.


Như vậy quá bất thường!


Uông Uyên biết: sở dĩ Vạn Hoàng Hậu được Hoàng Thượng coi trọng bởi vì Vạn Hoàng Hậu một lòng trung thành với Hoàng Thượng, chưa bao giờ kết