Chương 466: Bắt cóc
Kẻ bắt cóc Tưởng Diễm là cường đạo.
Bọn chúng nhận tiền làm việc, giả trang thành thị vệ của một nhà giàu đi bắt thị thiếp bỏ trốn theo lệnh của chủ nhân.
Chu Nghĩa Thành thầm than "Không ổn" nhưng càng tranh cãi thì càng thu hút nhiều người. Thậm chí còn có kẻ lo chuyện bao đồng trêu chọc muốn vén rèm xe xem dâm phụ thế nào.
Tưởng Diễm trong xe đã sợ tái mặt. Những hình ảnh bị bức hiếp trong quá khứ lại hiện lên trong đầu nàng.
Nàng thà chết chứ quyết không muốn bị những kẻ đó bắt đi.
Tưởng Diễm nắm lấy tay Ánh Hồng, không kìm được van xin:
- Ngươi để ta chết đi!
Khi phủ Anh Quốc Công trải qua trận tắm máu năm đó, Ánh Hồng còn chưa sõi chuyện đời, nhưng dù sao cũng từng trải qua một kiếp nạn thì ai cũng phải trưởng thành lên. Nàng biết nếu Tưởng Diễm rơi vào tay bọn chúng, không chỉ danh dự của Tưởng Diễm mà còn danh dự của phủ Anh Quốc Công và thậm chí là danh dự của Tống Mặc cũng sẽ bị bôi xấu. Tưởng Diễm tình nguyện chết có khi lại là chuyện tốt.
Chủ chết nô nhục.
Đương nhiên, nàng cũng không thể sống.
Nghĩ tới những điều này, tay chân nàng lập tức mềm nhũn, nức nở theo:
- Đến cái kéo cũng không có thì chúng ta chết nào đây tiểu thư?
Tưởng Diễm hoang mang không biết làm sao, chỉ có thể lầm bẩm:
- Dù sao ta cũng không thể sống. Ta không thể sống được!
Ánh Hồng khóc ròng:
- Chúng ta không thể rơi vào tay bọn chúng. Cho dù người chết rồi thì bọn chúng vẫn có cách làm nhục phủ Anh Quốc Công... Hay người chạy đi? Trước mắt bao người bị loạn đao giết chết còn có thể bảo vệ trong sạch cuối cùng...
Tưởng Diễm như bắt được cọng rơm cứu mạng, vén rèm xe nhảy xuống, ai ngờ bị trẹo chân nên ngã ngay ra.
Ánh Hồng cuống cuồng xuống theo.
Tưởng Diễm đẩy nàng bảo nàng đi mau:
- Một người thoát được còn hơi không có người nào. Mau đi!
Nếu chạy trước thì e rằng cái đang đợi mình còn bi thảm hơn chết!
Ánh Hồng kiên quyết ở lại dìu Tưởng Diễm tập tễnh đi.
Bọn cường đạo kia đã có chuẩn bị. Bọn chúng bất ngờ ném bột vôi vào người Chu Nghĩa Thành. Đừng nói là Chu Nghĩa Thành mà ngay cả đám người lo chuyện bao đồng đứng xem gần đó cũng bị bất ngờ, vừa ho sặc sụa vửa chửi rủa. Bọn cường đạo dùng khăn ướt che mặt, chớp lấy thời cơ bắt Tưởng Diễm và Ánh Hồng lại rồi đánh xe ngựa chạy đi.
Người đi đường hốt hoảng né, còn nhao nhao gào lên:
- Xe ngựa nhà ai đấy? Không sợ đâm chết người à? Sao đám quan binh chưa tóm bọn này đi?
Có người tinh mắt nhận ra:
- Hình như là xe ngựa của phủ Anh Quốc Công.
Có người lắc đầu, im lặng tránh tai họa.
Vệ binh canh gác ở cổng tây thấy xe ngựa thì do dự, đợi đến khi nhận ra tiếng kêu cứu thì xe ngựa đã chạy vù qua rồi...
Tống Mặc ra lệnh cho Hạ Liễn và Lục phiến môn buông lời đến nhân sĩ võ lâm trong kinh thành, bảo bọn họ tự động giao nộp kẻ khả nghi. Còn hắn mang theo người của Binh mã ti Ngũ thành và tâm phúc của Trần Gia ở Cẩm Y vệ đuổi theo hướng cổng tây.
Nhân sĩ võ lâm ở phía Bắc được phen nháo nhác.
Các lão sư nóng tính nhảy dựng lên:
- Thằng ranh nào muốn mượn tay Thế tử Anh Quốc Công tắm máu võ lâm mạn Bắc chúng ta đấy?
Các lão đại nhớ về vụ hỏa hoạn lần trước ở phủ Anh Quốc Công thì lập tức xanh mặt. Dù là hắc đạo hay bạch đạo cũng đều tạm thời đình chiến, chia nhau đi giúp Tống Mặc tìm người. Đến nỗi ngay cả phái máu mặt trên giang hồ như Phách Hoa đường vì để chứng minh mình không liên can cũng vội vàng phái đệ tử đệ tôn dốc sức giúp Lục phiến môn thám tính tin tức.
Chưa đến hai canh giờ, bọn đạo tặc bắt cóc Tưởng Diễm đã bị chặn ở một thôn nhỏ trên đường đến Thông Châu.
Lúc Tống Mặc đến, hầu hết trong số chúng đã bỏ mạng. Còn một số tên cố ý được giữ lại nhằm mục đích chứng minh trong sạch cho hai nhà hắc bạch đạo. Về phần khẩu cung, ngay cả người của Lục phiến môn cũng không dám hỏi chứ đừng nói là những nhân sĩ giang hồ kia.
Cho nên Tống Mặc vừa bước vào kho chứa củi nhốt phạm nhân thì tất cả gấp không chờ nổi giao người cho hắn.
Hai nhà hắc bạch đạo đều động loạt thở phào.
Nhưng người của Lục phiến môn thì không thể bớt lo sợ.
Cường đạo là loại người nào? Chẳng lẽ bọn chúng lại không giẫm lên đĩa* trước khi chốt đơn? Ngay cả lão gia của Hình bộ cũng không chấp nhận nổi lý do này chứ đừng nói là Tống Mặc.
*Giẫm lên đĩa: tiếng lóng trong giới yangho =))) chỉ việc thăm dò, tìm hiểu mục tiêu trước khi nhận phi vụ.
Mà không lẽ lại để Lục phiến môn giam giữ những kẻ này?
Tốt nhất là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi bay càng xa càng tốt!
Mấy bộ đầu cúi đầu im ỉm chuồn ra ngoài.
Tống Mặc giao người cho Trần Gia rồi đến xem Tưởng Diễm và Ánh Hồng đã bất tỉnh trong xe ngựa.
Nhưng người của Trần Gia còn chưa ra tay thì đám tội phạm đã đồng loạt nuốt thuốc độc giấu trong răng giả để tự sát.
Khóe miệng không khỏi giật giật. Hắn tức giận đe dọa đám nhân sĩ giang hồ:
- Thủ đoạn vặt vãnh! Bây giờ, người đã chết, các ngươi càng không thoát được liên quan.
Răng giả giấu thuốc độc chẳng khác gì trò trẻ con đối với mấy lão già thành tinh kia. Lúc bắt được người lập tức nhổ hết đi thì làm sao có thể tự sát?
Chẳng qua là bọn họ biết chuyện này không đơn giản, không muốn bị kéo vào cuộc nên mới nhắm mắt làm ngơ như vậy.
Mấy lão đại cười khổ, thầm than với huynh đệ hoặc đệ tử của mình một câu: "Họa vô đơn chí!"
Một thời gian sau này, trong kinh thành bỗng nhiên vắng đi rất nhiều nhân sĩ giang hồ.
Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau.
Tống Mặc biết tất cả đã tự sát. Hắn thản nhiên ra lệnh:
- Đốt thành tro rồi rắc xuống sông cho cá ăn.
Mấy thuộc hạ của Trần Gia nghe vậy thì khẽ rùng mình, sau đó nhìn Trần Gia thêm phần đồng cảm và kính nể.
Trần Gia lúng túng ho khan hai cái.
Tống Mặc đến gian phòng Tưởng Diễm đang nghỉ.
Đại phu bị Lục phiến môn đưa tới rời khỏi phòng thì như trút được gánh nặng, cung kính hành lễ với Tống Mặc rồi thưa:
- Hai vị tiểu thư của quý phủ không sao. Dùng mấy thang thuốc an thần sẽ khỏe lại thôi.
Tống Mặc cho người ban thưởng, đưa Tưởng Diễm và Ánh Hồng về phủ Anh Quốc Công.
Trong lúc đợi Tưởng Diễm, Tưởng Ly Châu nghe phong thanh tiểu thiếp bỏ trốn gì đó. Cảm giác được bất thường, nàng lập tức cho a hoàn đi nghe ngóng tin tức. Quả nhiên, Tưởng Diễm có thể đã gặp chuyện chẳng lành.
Nàng nôn nóng chạy vội tới phủ Anh Quốc Công.
Đậu Chiêu tin vào năng lực của Tống Mặc. Nàng trấn an Tưởng Ly Châu.
Tưởng Ly Châu rất mau đã bình tĩnh lại, cùng Đậu Chiêu ngồi đợi tin tức. Khi Tưởng Diễm hồi phủ, nàng và Đậu Chiêu lập tức ra đón.
Tồng Mặc thấy Tưởng Diễm còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì quyết định giấu muội muội rằng đây là hiểu nhầm, chủ nhân của đám hộ vệ kia sau khi phát hiện đã báo ngay cho Lục phiến môn.
Tưởng Diễm cũng không nghi ngờ. Nàng hoàn toàn yên tâm. Lúc trông thấy Đậu Chiêu và Tưởng Ly Châu ra đón mình, tuy nàng áy náy ra mặt nhưng vẫn có thể an ủi lại hai người:
- Muội không sao! Chỉ là nhận nhầm người thôi.
Đậu Chiêu dịu dàng hỏi chuyện Tưởng Diễm, dặn a hoàn chuẩn bị nước tắm gỗ đào, nấu mỳ bình an cho Tưởng Diễm, đưa Tưởng Diễm về Bích Thủy hiên.
Tưởng Ly Châu cũng giả bộ không có chuyện gì, phối hợp cùng Đậu Chiêu. Nhưng sau khi đưa Tưởng Diễm về, nàng không thể không lo lắng hỏi Tống Mặc:
- Chuyện của Diễm muội không có gì đáng ngại chứ, biểu ca?
- Không có gì!
Tống Mặc mỉm cười. Ánh mắt sắc bén đầy tự tin.
Tưởng Ly Chậu thấy vậy thì yên tâm, thật lòng nói với Đậu Chiêu:
- Lần sau ra ngoài để muội đi cùng Diễm muội cho. Như vậy, mọi người cũng có thể bớt lo lắng.
Đậu Chiêu gật đầu đồng ý, trở về chính viện.
Nàng kể lại những gì Tưởng Ly Châu nói, khóe mắt đuôi mày kìm lòng không đặng có vẻ khao khát:
- Đáng tiếc ta vào kinh muộn, nếu không đã có thể chứng khiến hào quang lúc hưng thịnh của Tưởng gia rồi.
Tống Mặc hiểu ý của nàng, cười bảo:
- Hương mai tỏa khí lạnh. Lúc ấy, chưa chắc nàng đã cảm nhận được sự cứng cỏi của Tưởng gia.
Đậu Chiêu khẽ gật đầu.
Một gia đinh vào bẩm:
- Thưa Thế tử gia, thưa phu nhân! Cố công tử tới ạ!
Tống Mặc dặn dò gia đinh:
- Ngươi dẫn hắn đến thư phòng đợi ta. Ta thay y phục rồi qua ngay.
Gia đinh lui xuống.
Tiểu a hoàn vừa mới bê chậu nước vào thì lại có gia đinh bẩm Mã Hữu Minh tới.
Tống Mặc thay xong y phục thì Khương Nghị cũng chạy tới.
Đậu Chiêu giúp hắn vuốt lại vạt áo:
- Xem ra mọi người đều biết chuyện này.
Tống Mặc nói:
- Ta thấy lý do của bọn chúng không tệ. Chúng ta cứ bảo với người ngoài là có người đi bắt tiểu thiếp bỏ trốn và không may nhận nhầm xe ngựa.
Đậu Chiêu cười gật đầu.
Cùng lúc đó, Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ - Sử Xuyên đang đứng bên ngoài ban công cao nhất Túy Tiên lâu nhìn về phía phủ Anh Quốc Công ở xa xa.
Trong bán kính trăm trượng cách hoàng cung không cho phép xây hơn hai lầu.
Phủ Anh Quốc Công lại ngay cạnh hoàng cung nên đứng từ Túy Tiên lâu nhìn ra thực tế không thấy gì.
Nhưng không biết vì sao Sử Xuyên cảm nhận được Tống Mặc cũng giống như mình, đang đứng giữa sân rộng lớn của phủ Anh Quốc Công nhìn lại đây.
Tay y nắm chặt lấy lan can sơn đỏ thẫm:
Trái tim của Liễu Ngu đã giống như lan kia. Hắn nhịn không được hỏi:
- Nếu Tống Nghiên Đường phát hiện thì chúng ta phải làm gì đây?
- Hắn sẽ không làm gì.
Sử Xuyên nói như đinh chém sắt:
- Dù là Liêu vương hay Tống Nghiên Đường thì cũng đừng tin dáng vẻ hòa nhã dễ gẫn của bọn họ. Thực chất, bọn họ là chủ nhân, chúng ta là tôi tớ. Ngươi khiến bọn họ vui vẻ thì tất được thưởng mấy quả táo ngọt. Nhưng nếu ngươi chọc giận bọn thì cứ cẩn thận.
Liễu Ngu nói thầm trong bụng: "Nếu ngài biết bọn họ là loại trở mặt vô tình vậy tại sao vẫn bất chấp phái người bắt cóc Tưởng Diễm ngay sau khi Cảnh Lập rời phủ Anh Quốc Công.
- Ngươi không hiểu đâu!
Sử Xuyên nhận ra tâm tư của Liễu Ngu:
- Trong mắt Liêu Vương, Tống Nghiên Đường mới xứng nói chuyện cùng y. Cùng lắm chúng ta chỉ có thể xách giày cho hắn mà thôi. Còn hắn, chúng ta đừng mong thể hiện.
Liễu Ngu vẫn không hiểu.
Theo hắn thấy, chuyện của Liêu Vương thành hay bại vẫn chưa thể đoán chắc. Bây giờ lựa chọn liệu có sớm quá không?
Nhưng thấy dáng vẻ trầm mặc của Sử Xuyên, hắn cũng biết điều im lặng theo.
Chương 467: Gả muội
Có thể thống lĩnh Cẩm Y vệ, đương nhiên Sử Xuyên cũng không phải hạng tầm thường. Trông vẻ mặt khó tin của Liễu Ngũ, y chỉ thầm thở dài.
Ủng hộ Liêu vương chẳng khác gì ngọc chưa mài trong tay hiểm tặc thì tại sao hắn không thể độc chiếm? Vì sao hắn không thể mạo hiểm như vậy?
Sử Xuyên suy nghĩ một lát, sau đó dặn dò Liễu Ngu:
- Ngươi lập tức viết phong thư thỉnh tội giúp ta. Nói là Tống Nghiên Đường không biết điều, ta vốn muốn bắt muội muội của Tống Nghiên Đường để uy hiếp hắn chấp thuận nhưng ai ngờ thuộc hạ phái đi đều thất thủ... Mặc dù, Tống Nghiên Đường không hỏi cũng được nhưng với tài trí của hắn thì chẳng mấy chốc sẽ điều tra ra người đứng sau... Xin chủ công trách phạt.
Liễu Ngu khom lưng nhận lệnh.
Sử Xuyên chắp tay sau lưng, từ tốn đi xuống lầu.
Tại phủ đệ của Liêu vương ở kinh thành, Cảnh Lập vò chặt lá thư, tức giận nói với tùy tùng của mình:
- Không thể dùng Sử Xuyên! Y quá ham tư lợi.
Tùy tùng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Nhưng vị trí Trấn phủ ti của Cẩm Y vệ đã thuộc về người của Sử Xuyên. Chúng ta muốn đổi y e rằng sẽ rất khó khăn.
Cảnh Lập đi qua đi lại trong phòng, bất mãn nói:
- Ta vốn đã không tán thành giao vị trí Trấn phủ ti vào tay Sử Xuyên. Bây giờ nắm được Trấn phủ ti rồi, Sử Xuyên càng có thể một tay che trời ở Cẩm Y vệ! Như này rất bất lợi cho chúng ta. Vậy mà chúa công lại bỏ qua cho Trần Qua Tử hết lần này đến lần khác, thậm chí còn đẩy người của Thế tử Anh Quốc Công xuống. Cho dù y đã bù đắp bằng việc thừa kế bách hộ nhưng dù sao vẫn khiến Thế tử Anh Quốc Công khó chịu. Bây giờ, y còn cả gan làm loạn...
Hắn dậm chân.
Trần Qua Tử là một phụ tá khác của Liêu vương.
Tùy tùng của Cảnh Lập cau mày, do dự nói:
- Dù gì chủ công cũng sẽ trách phạt Sử Xuyên, người đừng quá lo lắng!
- Không!
Cảnh Lập quả quyết:
- Chủ công không chỉ không trách phạt Sử Xuyên mà còn phải giúp Sử Xuyên thu dọn tàn cục kìa!
Tùy Tùng của Cảnh Lập suy nghĩ một lát liền hiểu được.
Liêu vương cần Sử Xuyên giúp thăm dò động tĩnh ở kinh thành. Cho dù bây giở Sử Xuyên làm cái gì Liêu Vương đều sẽ rộng lòng tha thứ, hơn nữa còn phải giúp y giải quyết mọi hậu quả. Liêu vương mượn chiêu "thiên kim mua cốt" này hòng khiến những nhân sĩ đi theo càng thêm trung thành.
Hắn không đành lòng nói:
- Chẳng lẽ Sử Xuyên không sợ sau này chủ công sẽ tính sổ?
Cảnh Lập cười khổ:
- Hắn có thể sẽ nói với mọi người là mình đang dò xét xem chủ công có phải người độ lượng không!
Tùy tùng của Cảnh Lập nghe vậy thì đành cười khổ theo
Bởi vậy Liêu Vương càng không thể động đến y.
Tại Di Chí đường, Cố Ngọc đang căm phẫn khoa chân múa tay:
- Cường đạo cái gì? Như thế mà cũng nghĩ ra được! Bây giờ kiếm đâu ra người trong giời giang hồ muốn gây sự với Thiên Tứ huynh chứ? Rốt cuộc tên nào muốn hại Thiên Tứ huynh? Đổng Kỳ? Không thể! Hắn không ngu như vậy! Nhưng ngoài hắn ra thì còn ai khác vào đây?