Chương 456: Tìm nơi nương tựa
Nha hoàn đang trực là Phất Diệp.
Nàng cung kính thưa:
- Nô tỳ ra xem ạ.
Đậu Chiêu gật đầu.
Phất Diệp nhẹ chân rời nội thất, rất nhanh sau đã trở lại. Nàng ghé bên tai Đậu Chiêu, kể lại chuyện Miêu An Tố bắt trói Tê Hà giải đến đây.
Nghe vậy, Đậu Chiêu liền nhíu mày.
Miêu An Tố định làm cái quỷ gì thế?
Cho dù Tê Hà đã phạm phải lỗi gì thì cũng không cần gióng trống khua chiêng như vậy chứ?
Rồi một ý nghĩ trợt lóe lên, nàng không khỏi giật thót trong lòng.
Chẳng lẽ ngay từ đầu Miêu An Tố đã muốn tất cả không thể xuống thang?
Nàng dặn dò Phất Diệp:
- Bảo ai về phòng người nấy rồi gọi nhị thái thái và Tê Hà vào đây.
Phất Diệp theo lệnh lui ra.
Cam Lộ giúp Đậu Chiêu thay xiêm y.
Nguyên ca nhi khua khua tay chân muốn ôm mẫu thân.
Đậu Chiêu vừa bực vừa buồn cười:
- Phụ thân con trầm ổn như vậy. sao con lại thích hóng chuyện thế? Không biết là giống ai nữa?
Người hầu hạ trong phòng không khỏi cúi đầu tủm tỉm cười theo.
Đậu Chiêu giao Nguyên ca nhi cho vú nuôi rồi đến phòng khách.
Giữa phòng khách là Miêu An Tố trông bừng bừng tức giận và Tê Hà bị thô sử bà tử đè đầu xuống đất.
Đậu Chiêu nhận ra tóc Tê Hà còn ướt, giường như vừa gội xong.
Trời tháng mười bắt đầu se lạnh, người thường sẽ không gội đầu muộn thế này.
Nàng bình tĩnh ngồi xuống ghế thái sư, không đợi Miêu An Tố mở miệng đã răn dạy Cam Lộ:
- Nhị thái thái mới vào cửa nên chưa biết không phải ai cũng có thể tùy tiện bước vào phòng này. Nhưng ngươi đã hầu hạ ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cũng không biết?
Cam Lộ lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Miêu An Tố đỏ bừng mặt vì thẹn.
Nàng vội nói:
- Không thể trách Cam Lộ cô nương! Đều do muội không biết quy củ.
Rôi đưa mắt với mấy thô sử bà tử:
- Các ngươi còn không mau lui xuống.
Mấy người đó cuống cuồng ra ngoài.
Bấy giờ, Đậu Chiêu mới hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại ầm ĩ hết cả lên như thế?
Cũng không mời Miêu An Tố ngồi xuống ghế.
Miêu An Tố bất an liếc Cam Lộ.
Cam Lộ nhanh nhạy hiểu ý, dẫn nha hoàn bà tử ra ngoài.
Lúc này, Miêu An Tố mới tỏ ra tức giận kể lại mọi chuyện với Đậu Chiêu:
- ... Tẩu xem còn ra thể thống gì nữa? Ả đã hầu hạ nhị gia nhiều năm, nếu muốn thì nói với muội một tiếng là được, đằng này lại cố tình làm vậy. Muội biết nhìn mặt tẩu tẩu sao đây? Trong cơn nóng giận không lịp suy nghĩ thấu đáo, muội đã cho người trói ả lại rồi giải đến đây. Vừa rồi tẩu nhắc, muội mới chột dạ nhận ra mình quá lỗ mãng...
Đậu Chiêu tuy có sửng sốt nhưng vẫn không tin Tê Hà dụ dỗ Tống Hàn.
Nếu Tê Hà đã muốn vậy thì cần gì phải tốn một phen cầu cạnh Nhược Chu.
Nàng nhìn chằm chằm Tê Hà như muốn tìm ra gì đó, nhưng Tê Hà chỉ im lặng cúi đầu giống như tượng đất.
Đậu Chiêu thở dài trong lòng, nghiêm giọng:
- Ngẩng đầu lên, Tê Hà.
Tê Hà ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt như ngọc đã dàn dụa nước mắt.
Miêu An Tố rất bất ngờ.
Đậu Chiêu hỏi Tê Hà:
- Ngươi đã biết sai chưa?
Tê Hà không cam lòng nhưng nàng biết càng giải thích sẽ càng rắc rối, thậm chí còn liên lụy đến người thân.
Nàng cung kính lạy Đậu Chiêu ba lạy, lẩm bẩm:
- Nô tỳ biết sai rồi ạ!
Đậu Chiêu gật đầu:
- Nếu đã vậy ngươi không thể ở lại trong phủ. Ta sẽ bảo Cam Lộ giúp ngươi thu dọn đồ đạc, đến chiều ngươi sẽ theo người môi giới rời phủ.
- Vâng!
Tê Hà vừa lạy Đậu Chiêu vừa khóc như mưa.
Cam Lộ vào đỡ nàng lui xuống.
Miêu An Tố sững sờ đứng đó.
Vậy là giải quyết xong rồi ư?
Còn rất nhiều việc nàng muốn hỏi mà.
Miêu An Tố nhìn Đậu Chiêu, chỉ thấy Đậu Chiêu điềm nhiên uống trà. Lời muốn nói lại nuốt xuống bụng.
Đậu Chiêu cũng không nói ra những tính toán của mình, chỉ cười bảo:
- Nếu muội đã giao việc này cho tẩu thì cứ yên tâm. Tẩu sẽ cho muội một câu trả lời thỏa đáng. Nghe nói Quốc Công gia mua cho bọn muội một tòa nhà. Việc quét dọn chỉnh trang, sắp xếp hòm xiểng, dạy dỗ nha hoàn chắc đã khiến muội vất vả. Tẩu không giữ muội lại chơi nữa.
Rồi bưng trà tiễn khách.
Miêu An Tố ngượng ngùng quay về.
Đợi đến khi Tống Hàn biết chuyện Tê Hà bị Miêu An Tố giải đến chỗ Đậu Chiêu thì Tê Hà đã theo bọn môi giới đi rồi.
Tống Hàn tức xanh mặt, suýt chút nữa cho Miêu An Tố một bạt tai.
Hắn tóm cổ áo Miêu An Tố, gằn giọng hỏi:
- Tên môi giới kia là ai? Đến đây lúc nào? Đi lúc nào? Ngoại trừ y phục trang sức tùy thân, Tê Hà còn mang theo thứ gì nữa không?
Coi dáng vẻ giống như hắn muốn đuổi theo.
Miêu An Tố nghiến răng nghiến lợi đáp cho qua:
- Thiếp không biết. Người môi giới do đại tẩu gọi đến. Chàng muốn hỏi thì đến Di Chí đường hỏi ấy...
Tống Hàn đẩy Miêu An Tố rồi chạy ra ngoài.
Miêu An Tố loạng choạng suýt chút nữa ngã.
Nàng nhổ về hướng Tống Hàn vừa đi, cảm thấy hết sức khó chịu.
Mà lúc này, xe ngựa chở Tê Hà bỗng nhiên dừng lại.
Nàng tò mò ngó ra ngoài.
Hoàng hôn rợp bóng muôn nơi. Xung quanh chỉ có rừng cây hoang vu hẻo lánh.
Họ muốn giết nàng giệt khẩu ư?
Tê Hà tuyệt vọng thầm nghĩ.
Đúng lúc đó màn xe bị vén lên, lộ ra khuôn mặt thật thà chất phác. Người môi giới nói:
- Tê Hà cô nương, vị này là Thôi đại quản sự của phu nhân. Phu nhân biết cô nương bị oan, nhưng trong phủ đã có luật lệ, không xử trí cô nương thì khó mà thỏa đáng. Cho nên phu nhân bán cô nương cho vị Thôi đại quản sự này. Sau này, cô nương hãy đi theo ngài ấy.
Tê Hà đã nước mắt lưng tròng.
Nàng thậm chí còn không nhìn rõ mặt của vị Thôi đại quản sự kia, cứ như vậy ôm tay nải đi theo.
※※※※※
Tống Hàn bỏ rất nhiều công sức nhưng vẫn không tra được Tê Hà đi hướng nào.
Mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, hắn bực bội đi qua đi lại trong nhà hai ngày rồi quyết định đến Di Chí đường.
Ai ngờ Đậu Chiêu lại không có ở nhà.
Hơn nữa, Nguyên ca nhi và đám người Chân Định kia cũng không thấy đâu.
Hắn lấy làm kỳ quái hỏi:
- Tẩu tẩu của ta đi đâu rồi?
Người của Di Chí đường đáp:
- Phu nhân và đại gia cùng Thế tử gia ra ngoài. Tiểu nhân làm sao dám hỏi phu nhân và Thế tử gia đi đâu ạ.
Từ "đại gia" này như kim đâm vào người khiến hắn đau nhói.
Hắn lạnh mặt trở về, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc Tống Mặc mang Đậu Chiêu và Nguyên ca nhi đi đâu? Đến Lục gia? Mà cũng có thể là Đậu gia?
Hai nhà này, một người là lão cữu gia, một người là thiếu cữu gia. Lúc họ ra ở riêng không thể không cần nhân chứng.
Tống Hàn đoán không ra. Hắn đến Lục gia trước.
Tống Mặc và Đậu Chiêu không ở đấy.
Hắn lại đến Đậu gia.
Thậm chí Đậu Thế Anh cũng không ở nhà.
Vậy rốt cuộc bọn họ đi đâu?
Tống Hàn đứng trước cổng Tĩnh An tự, nhìn vô định vào dòng người đến dâng hương.
Trong lúc đó, mấy người Tống Mặc và Đậu Thế Anh đang ở trong một tòa nhà đằng sau Tĩnh An tự.
Tống Mặc đã mua tòa nhà này để đón Thôi bà bà từ Chân Định lên.
Đậu Chiêu và Thôi bà bà đang ôm nhau khóc.
Tống Mặc và Đậu Thế Anh ngồi ở phòng chính nghe mà lắc đầu. Nguyên ca nhi thấy mẫu thân khóc cũng khóc rống theo.
Thôi bà bà vội đẩy Đậu Chiêu ra, lau nước mắt:
- Kìa, bảo bối Nguyên ca nhi của chúng ta khóc theo rồi.
Đậu Chiêu khẽ cười, nước mắt lại bất giác rơi xuống.
Thôi bà bà ôm Nguyên ca nhi, vừa dỗ dành bé vừa nói chuyện với Đậu Chiêu:
- Thế tử gia thường sai người báo tin của con cho ta. Con mang thai thế nào, lâm bồn thế nào ta đều biết hết. Ta vốn định sau khi con sinh Nguyên ca nhi sẽ đến thăm, nhưng Thế tử gia muốn ta đợi sau lễ trăm ngày tuổi của Nguyên ca nhi. Ta biết, nó sợ lễ đầy tháng rồi lễ trăm ngày tuổi của Nguyên ca nhi đông khách, sợ tiếp đón ta không được chu đáo. Đứa nhỏ này đúng là một phu quân tốt. Con cũng phải yêu thương nó đấy, Thọ Cô.
Đậu Chiêu gật đầu, hỏi:
- Tới lần này, người sẽ không đi chứ?
- Không đi.
Thôi bà bà cười đáp:
- Thế tử gia nói đúng! Chỉ cần mọi người có thể đoàn tụ thì đâu cũng là nhà. Sau này, ta sẽ ở lại đây. Con nhớ ta thì cứ đến thăm.
Đậu Chiêu rưng rưng nước mắt, gật đầu.
Thôi bà bà khen Nguyên ca nhi:
- Đứa bé này bụ bẫm y như con hồi nhỏ.
Hồi nhỏ mình cũng bụ bẫm như vậy ư?
Đậu Chiêu không khỏi bật cười.
Đậu Thế Anh khẽ thở dài một hơi, nói với Tống Mặc:
- Con thật chu đáo... Ta thấy sân sau có trồng vườn rau...
Tống Mặc khiêm tốn đáp:
- Không có gì ạ! Chỗ đó vốn là vườn hoa, nhưng cũng không có hoa gì đặc biệt nên con tự ý đổi sang trồng rau.
Đậu Thế Anh không khỏi cảm khái.
Đúng lúc đó, Võ Di chạy vào:
- Bẩm Thế tử gia, Sử Xuyên - Sử đại nhân mời ngài đến Túy Tiên lâu uống rượu ạ.
Nói xong, hắn đưa thiếp mời ra.
Tống Mặc chưa kịp nói gì, Đậu Thế Anh đã bảo:
- Con có việc thì cứ đi đi. Bên này đã có ta lo liệu, đảm bảo không xảy ra chuyện gì.
Còn nhắn nhở hắn:
- Sử Xuyên là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ. Hoàng Thượng kỵ nhất y kết giao với người khác. Y tìm con nhất định là có việc gấp.
Khả năng cao là vì cái chết của Thiệu Văn Cực.
Tống Mặc biết chuyện chiếc đũa không thể gạt được Sử Xuyên.
Nhưng y biết rõ Trần Gia là người của hắn mà vẫn đưa dao cho Thiệu Văn Cực, thì chứng tỏ giá trị của Thiệu Văn Cực cũng không đáng mấy.
Tống Mặc suy nghĩ một lát rồi nói:
- Để con đi xem thế nào! Nhạc phụ thay con bảo Thọ Cô chờ một lát, con đi rồi sẽ về đón mẹ con nàng.
Đậu Thế Anh tiễn Tống Mặc ra cửa.
Tống Mặc đến Túy Tiên lâu.
Sử Xuyên khoảng tứ tuần, dáng vẻ người tầm trung, da hơi ngăm đen, nếu lẫn trong đám người thì khó mà nhận ra.
Tống Mặc thấy y liền nhớ tới Trần Gia.
Chẳng lẽ người được việc của Cẩm Y vệ đều có tướng mạo như vậy?
Tống Mặc và Sử Xuyên chào hỏi đôi câu rồi phân chủ khách ngồi xuống.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.
Sử Xuyên mở chuyện từ mấy món ăn rồi cuối cùng cũng vòng đến Trần Gia:
- ... hết sức tài giỏi. Không hổ là người được Thế Tử gia coi trọng! Có hắn, công việc ở Trấn Phủ ti được giải quyết rất chi ôn thỏa. Vì vậy, tôi muốn giao cho hắn một trọng trách khác, điều hắn đến nha môn Nhâm Đồng Tri của Cẩm Y vệ, quản lý nội vụ Cẩm Y vệ.
Chương 457: Minh thăng ám giáng 1
Trấn Phủ ti là hạt nhân của Cẩm Y vệ. Tuy rằng đồng tri Cẩm Y vệ quản lý nội vụ nhưng chẳng lẽ lại đồng thời có quyền dụng hình?
Tống Mặc khẽ cười:
- Hình như đồng tri Cẩm Y vệ và trấn phủ Trấn Phủ ti đều ngang hàng Chính Tứ phẩm?
Sớm đã liệu được Tống Mặc không dễ dàng đống ý, Sử Xuyên liền đáp:
- Có Trần Gia quản lý, công việc ở Trấn Phủ ti đều được giải quyết ổn thỏa. Ta đang định cho hắn thừa kế bách hộ (chức vụ có thể cha truyền con nối) để khen ngợi công lao mấy năm nay của hắn.
Thừa kế bách hộ!
Vì để kiểm soát được Cẩm Y vệ, Sử Xuyên cũng chịu bỏ ra nhiều vốn liếng đấy!
Một số việc không thể nóng vội.
Tống Mặc nâng chén lên, cười nói:
- Trần Tán Chi có cấp trên như Sử đại nhân đây đúng là diễm phúc của hắn!
Sử Xuyên cười ha hả, cụng chén với Tống Mặc.
Coi như chuyện này đã giải quyết xong.
Nhưng tuyệt nhiên Sử Xuyên không thể thôi đề phòng.
Rốt cuộc Tống Nghiên Đường đã biết những gì?
Biết nhiều hay biết ít?
Y nhìn dáng vẻ ung dung tao nhã của Tống Mặc mà lòng đầy hoang mang.
Ở tòa nhà sau Tĩnh An tự, Nguyên ca nhi đã ngủ. Đậu Chiêu vừa vỗ về bé vừa chú ý theo dõi động tĩnh bên ngoài.
Giọng Đậu Thế Anh hơi gắt:
- ... Người cần gì phải thế? Bên chỗ con lớn như vậy, Vương thị lại về nhà ngoại, người đến ở vừa hay nội viện có người quản lý. Người ở đây thì Nghiên Đường sẽ nghĩ con thế nào? Thân thích, bằng hữu sẽ nghĩ gì?
Còn giọng tổ mẫu vẫn dịu dàng như cũ:
- Đừng quan tâm mấy cái hư danh đấy! Nghiên Đường là rể nhà chúng ta. Nó hiếu kính ta, sao ta phải câu nệ làm gì? Ta rất thích cáchs bày trí của tòa nhà này, ta thích ở tỏa nhà này. Hơn nữa, nếu chuyển đến chỗ con thì vào dịp năm mới, nhà lão Ngũ, lão Lục tới chơi biết nên thỉnh an ta hay không? Bọn hắn đều đã quyền cao chức trọng, ta không