Chương 446: Trả nợ
Nhưng Trần Gia nghĩ đến chỗ bạc này cũng chưa được một nửa, đoán chắc Tưởng Diễm hiện tại đang rất lo lắng. Hắn không muốn làm nàng khó xử nên bảo lại với gia đinh:
- Người về báo với tiểu thư nhà mình là ta đã nhận được bạc, nàng ấy không cần vội vàng trả năm mươi hai lượng còn thiếu, tạm thời ta vẫn chưa cần dùng.
Gia định gật đầu rồi hồi phủ bẩm với Tưởng Diễm.
Tưởng Diễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất mau lại buồn phiền trở lại.
Đồ trang sức nhất quyết không được động vào, nếu không người ngoài sẽ tưởng ca ca và tẩu tẩu bạc đãi nàng.
Tiền tiêu mỗi thánh chỉ có hai mươi lượng bạc, ít nhất cũng phải ba tháng mới gom đủ, lúc đó thì cũng sắp đến tết rồi.
Mà ai lại nợ từ năm này qua năm khác chứ? Như vậy xui xẻo lắm!
Nhưng nếu trong ba tháng này có việc cần dùng đến tiền thì kiểu gì cũng không gom đủ.
Nàng càng nghĩ càng thấy bất an, chỉ thầm cầu nguyện trước khi sang năm mới họ hàng thân thích trong nhà không xảy ra chuyện gì.
Nhưng ở đời nào được như ý muốn.
Mấy ngày sau, Lục gia đưa tin Lục đại nãi nãi xảy thai.
Lục gia vốn ít con cháu. Đậu Chiêu nghe tin cũng sốt ruột thay Lục lão phu nhân và Ninh Đức trưởng công chúa.
Nàng cho rằng sở dĩ Tống Mặc chịu để yên chuyện của Tưởng Diễm cũng do có hai vị lão phu nhân áp chế. Tưởng Diễm lại là người đã gả chồng, cho nên nàng định dẫn theo Tưởng Diễm đến Lục phủ.
Nhưng Tưởng Diễm không yên lòng, hỏi:
- Muội đi được chứ?
Dù sao thân phận của nàng cũng không rõ ràng.
- Được! Sao lại không được?
Đậu Chiều đành phải nói một cách tế nhị:
- Hai vị lão phu nhân rất thương muội. Thậm chí còn không tham gia hôn lễ của Tống Hàn vì tỏ ý bất bình thay muội. Muội đi, hai vị lão phu nhân lấy làm mừng chứ sao lại chê bai; hơn nữa càng đi đi lại lại thì càng thân thiết đó.
Tưởng Diểm nghe vậy thì cảm thấy mình không đi sẽ phụ lòng mọi ngươi.
Đậu Chiêu liền cười bảo:
- Muội yên tâm! Ta đã thay muội chuẩn bị một phần thuốc bổ tặng lục đại nãi nãi, muội chỉ cần theo ta thôi.
Ngay cả đồ Tưởng Diễm mang vào phủ cũng là do Trần Gia mua cho. Tưởng Diễm có bao nhiêu của cải, Đậu Chiêu là người biết rõ nhất. Sao nàng có thể khiến Tưởng Diễm khó xử?
Rồi nàng nhớ đến chuyện mấy hôm trước Tưởng Diễm sai người đi gặp Trân Gia.
Vì để Tưởng Diễm cảm thấy Di Chí đường chính là nhà của muội ấy, muội ấy có thể tự do làm những gì mình muốn nên Đậu Chiêu cũng không phái người dám sát. Nhưng dù sao cũng có một số chuyện không thoát khỏi đôi mắt của nàng.
Nàng ra vẻ tự nhiên hỏi Tưởng Diễm:
- Muội tìm Trần Gia làm gì? Có phải gặp chuyện gì không?
Tưởng Diễm nào dám kể chuyện mình mượn tiền Trần Gia. Kể ra chẳng phải là bảo Đậu Chiêu giúp nàng trả nợ.
Nàng ấp úng trả lời:
- Muội muốn nhờ y hỏi thăm xem Lê Lượng thế nào.
Về vấn đề này, Đậu Chiêu không gay gắt như Tống Mặc. Nàng hiểu được phần nào nỗi lòng của Tưởng Diễm nên chỉ cưởi bảo:
- Muội yên tâm! Ca ca của muội không phải là người không biết đúng sai. Hắn có thể thất thời hận Lê Lượng, nhưng Lê Lượng từng bảo vệ muội, chờ hết giận rồi hắn sẽ nghĩ thông suốt thôi.
Tưởng Diễm không khỏi gật đầu.
Nàng cũng thầm tự trách bản thân không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Vậy mà lại tự ý chạy tới hỏi Trần Gia xem ca ca xử trí Lê Lượng thế nào.
Cũng may ca ca chưa biết nếu không nhất định sẽ rất thất vọng.
Nghĩ tới đây, nàng càng cảm thấy không thể để ca ca và tẩu tẩu biết chuyện mình cho Lê Lượng bạc.
Nếu ca ca và tẩu tẩu biết nhất định sẽ nghĩ nàng không tin tưởng họ, hoài nghi họ ngược đãi Lê Lượng.
Khi các nàng đến Lục phủ, Lục lão phu nhân và Ninh Đức trưởng công chúa đều đang ở đó.
Hai vị lão phu nhân như già thêm mấy tuổi.
Lục đại thái thái càng tự trách bản thân:
- Nếu ta biết con không thoải mái thì đã cho con đi nghỉ, Ai ngờ con có thai!
Lục đại nãi nãi vội an ủi mẹ chồng:
- Sao có thể trách người? Chuyện này xảy ra là do con không cẩn thận. Người nói vậy khiến con thẹn muốn chui xuống đất.
Lục lão phu nhân liền nói:
- Được rồi! Được rồi! Các con đừng tự trách mình nữa. Tất cả đều là duyên phận. Có lẽ đứa bé này không có duyên với nhà chúng ta!
Bà dặn Lục đại thái thái:
- Vợ Trạm nhi cần phải tĩnh dưỡng. Mấy ngày này, việc bếp núc sẽ do con quản lý.
Rồi quay sang khuyên Lục đại nãi nãi:
- Con đừng nghĩ nhiều, cứ bồi dưỡng thân thể thật tốt đi đã rồi sau này sẽ có thai lại thôi.
Hai người gật đầu nhưng rốt cuộc vẫn không thôi xấu hổ.
Lục lão phu nhân bảo Đậu Chiêu và Tưởng Diễm ở lại trò chuyện với Lục đại nãi nãi, còn mình và Ninh Đức trưởng công chúa thì sang phòng khách ngồi.
Bên kia, Miêu An Tố biết Đậu Chiêu và Tưởng Diễm rời phủ thì bắt đầu hành động.
Nàng bảo Liễu Hồng dùng kẹo dỗ Phất Diệp qua chỗ nàng chơi, còn mình thì tránh ở phòng bên nghe lén hai người nói chuyện.
Nói một hồi chủ đề đã chuyển đến hôn lễ của Tống Hàn.
Liễu Hồng nói:
- Đậu gia giàu như vậy, còn là thông gia, vì sao hôm Nhị gia thành thân lại có vẻ nhỏ nhọn không tặng lễ gì? Chẳng lẽ là sợ thế tử gia sẽ trách móc?
Phất Diệp đang nhai kẹo đường.
Kẹo ngọt thật đó!
Không hổ là đồ trong cung.
Vị giống y như trong phòng phu nhân nữa.
Xem ra nhị phu nhân cũng có tí vốn.
Coi như nàng ta thông minh biết hỏi thăm người của phu nhân, chứ hỏi người bên Tê Hương viện hay người của nhị gia thì mốt mùa cũng chẳng nghe được gì!
Nàng vừa ngậm kẹo vừa oang oang kể:
- Không phải đâu! Ngươi xem, Đậu gia cho đại thiếu gia bao nhiêu thứ là hiểu Đậu gia giàu có thế nào rồi đấy. Bọn họ cần gì phải bận tâm chút tiền lẻ đó! Chẳng qua là mấy ngày trước trong phủ phát hiện một bí mật động trời. Mọi người đồn rằng nhị gia là con riêng được Quốc Công gia ôm về, vì để nhị gia trở thành con vợ cả, Quốc Công gia đã tráo đổi nhị gia với đại tiểu thư do Tưởng phu nhân hạ sinh... Cũng tại chuyện này mà thế tử gia và Quốc Công gia đã xảy ra xung đột. Nếu Đậu gia tham dự hôn lễ của nhị gia thì thế tử sẽ không vui đâu!
Liễu Hồng hoảng sợ, vô thức nhìn về phía phòng bên.
Phất Diệp chợt hiểu ra, phòng bên không phải Miêu thị đang ngồi thì cũng là đại nha hoàn Quý Hồng.
Vừa nghĩ vậy, nàng liền nghe thấy phòng bên có tiếng đồ sứ bị vỡ.
Liễu Hồng gượng cười, hỏi tiếp:
- Ngươi đùa gì vậy? Lúc lâm bồn không biết có bao người chứng kiến, cho dù giấu được Tưởng phu nhân thì cũng không giấu được các ma ma của Tưởng phu nhân. Ngươi đừng giỡn mặt ta!
- Ta giỡn mặt gì chứ?
Phất Diệp bực bội nói lại:
- Ngươi không tin thì hỏi đại một người xem. Trùng hợp thay biểu tiểu thư ở Bích Thủy hiên kia lại giống Tưởng phu nhân như đúc ư? Rồi tại sao biểu tiểu thư không về Tưởng gia mà lại đến Tống gia? Tại sao phu nhân không cất nhắc nhị thái thái mà lại cất nhắc biểu tiểu thư?
Lục đại nãi nãi đẻ non, đáng lý phu nhân phải đi cùng chị em dâu đến Lục phủ nhưng tại sao lại bỏ qua Miêu thị mà chỉ mang theo biểu tiểu thư? Chẳng lẽ phu nhân không sợ Lục gia chỉ trích?
Tâm trí rối như tơ vò, Miêu An Tố không biết Hồng Phất đã rời đi lúc nào.
Đến khi nha hoàn tới đốt đèn, ánh đèn chói mắt mới khiến nàng định thần trở lại.
- Nhị gia về chưa?
Miêu An Tố hỏi Quý Hồng.
Tống Hàn chưa có công việc gì, nhưng mới ngày thứ tư sau hôm thành thân, hắn đã viện cớ Quốc Công gia đốc thúc bài vở để đến thư viện đọc sách, đi sớm về muộn còn chăm chỉ hơn học sinh của Quốc Tử Giám.
Quý Hồng lập tức bẩm:
- Nhị gia đã về, hiện đang thay y phục trong thư phòng ạ.
Những thứ quen dùng trước khi thành thân đều được Tống Hàn chuyển vào tiểu thư phòng.
Miêu An Tố chợt hỏi:
- Là đám Tê Hà hầu hạ?
Quý Hồng gật đầu.
Miêu An Tố giận tím mặt.
Hắn ngủ với nha hoàn của mình, còn để nha hoàn lúc trước hầu hạ. Đây là đạo lí gì?
Coi nơi này là thanh lâu, là nhà thổ sao?
Miêu An Tố toan chạy đến tiểu thư phòng thì được Quý Hồng giữ lại:
- Nhị thái thái vừa mới gả tới, nếu xảy ra chuyện gì thì tất cả đều đổ lên đầu người. Hơn nữa, thân phận của nhị gia hiện tại không rõ ràng, người làm vậy chỉ khiến nhị gia ghi hận mà thôi!
Miêu An Tố tỉnh táo lại.
Lúc Tống Hàn trở về phòng, nàng dịu dàng hỏi hắn đã dùng cơm tối chưa, còn tự tay bưng nước rửa chân cho hắn. Sau khi lên giường đi ngủ, nàng nhỏ nhẹ kể lại chuyện Đậu Chiêu đến Lục gia, cũng thăm dò hỏi:
- Chàng muốn thiếp chuẩn bị vài thứ sang thăm lục đại nãi nãi không?
Tống Hàn khó hiểu nhìn nàng.
Lâu sau hắn mới bực bội trả lời:
- Những việc này đã có đại tẩu lo liệu, tẩu ấy bảo nàng đi thì nàng đi, tẩu ấy không bảo nàng đi thì nàng đừng tự tiện chạy loạn kẻo lại bị người ta chê cười. Huống hồ, Lục đại nãi não đẻ non cũng không liên quan đến nàng. Nàng đi xem náo nhiệt cái gì?
Nói xong, Tống Hàn xoay người, nằm xuống.
Miêu An Tố nhìn ranh giới trên giường, khẽ rơi nước mắt.
Nàng cũng xoay người, đưa lưng về phía Tống Hàn.
Trong đầu Tống Hàn chỉ có chuyện Đậu Chiêu dẫn Tưởng Diễm đến Lục phụ nên hoàn toàn không để ý Miêu An Tố.
Đúng là khinh người qua đáng!
Dù sao bên ngoài hắn cũng là nhị gia của phủ Anh Quốc Công, vậy mà nàng ta lại dẫn Tưởng Diễm đến Lục phủ mà không màng tới Miêu thị, thá chẳng phải không coi hắn ra gì!
Bọn họ muốn sao?
Muốn ép hắn buông tha thân phận nhị gia của phủ Anh Quốc Công mới vừa lòng?
Tay hắn nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng cũng không còn cảm giác.
Từ Lục phủ trở về, Tưởng Diễm lại rất phiền não.
Sau khi trò chuyện với Lục đại nãi nãi, Lục lão phu thân đứng ra mở tiệc khoản đãi các nàng. Mấy đứa nhỏ của Lục phủ cũng đến. Tẩu tẩu thưởng cho chúng mỗi đứa một bao lì xì.
Lúc ấy, nàng rất luống cuống. May mà tẩu tẩu đã có chuẩn bị, đưa trước cho Ánh Hồng mấy bao lì xì nên nàng mới không xấu mặt.
Lục lão phu nhân còn nói, mấy ngày nữa Lục đại nãi nãi khỏe hơn sẽ mời các nàng qua chơi.
Lần này nàng biết không tự chuẩn bị bao lì xì, nhưng chẳng lẽ lần sau lại nhờ tẩu tẩu giúp?
Lục gia có bốn đứa nhỏ. Tuy mỗi đứa thưởng một hai ngân quả tử, tất cả cũng chưa đến tám lượng nhưng vì vậy nàng sẽ không trả xong nợ trước khi qua năm mới.
Làm sao bây giờ?
Chương 447: Tưởng Diễm
Tưởng Diễm đau đầu nghĩ cách kiếm tiền. Nhưng nàng bây giờ ở nhà cao cửa rộng, lại có nhà hoàn bà tử theo sát hầu hạ, ra ngoài thì có xe đưa xe đón, cũng rất ít khi ở một mình, cho dù muốn đánh túi lưới hoặc thêu cái khăn đem đi bán cũng khó đưa ra ngoài được.
Dần dần trông nàng uể oải thấy rõ.
Ánh Hồng nào dám giấu giếm, vội báo cho Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu lập tức bỏ lại tất cả công việc, chạy qua xem Tưởng Diễm thế nào.
Tưởng Diễm không ngờ sẽ kinh động đến Đậu Chiêu, vừa lẩm bẩm bảo không sao vừa liếc mắt trách Ánh Hồng.
Đậu Chiêu cười nói:
- Muội đừng nhìn nó. Nó một lòng trung thành sợ muội phải chịu uất ức đấy.
Rồi nắm lấy tay Tưởng Diễm, ân cần hỏi:
- Sao vậy? Có chuyện gì khó nói với tẩu à?
- Không có ạ!
Tưởng Diễm lúng túng trả lời:
- Do trời hơi lạnh nên muội hơi mệt thôi.
Đậu Chiêu sờ lên trán của Tưởng Diễm thấy nhiệt độ bình thường, lại hỏi nha hoàn nhưng không phát hiện được gì khác lạ nên cũng yên tâm phần nào.
Tưởng Diễm cười dịu dàng tiễn Đậu Chiêu đi.
Đậu Chiêu nhìn dáng vẻ mỏng manh này của Tưởng Diễm chỉ thầm thở dài, cảm thấy mình như đang bao bọc con gái vậy. Nàng về phòng viết thư nhờ Tưởng Ly Châu đến xem Tưởng Diễm, không để Tưởng Diễm cô đơn rồi lại nghĩ ngợi linh tinh.
Bên trên Tưởng Ly Châu không chỉ có bà bà mà còn có lão bà bà. Lão bà bà đã không quản việc gì nữa, bà bà thì lo chủ trì bếp núc. Hai người đều là người bao dung thuần hậu, biết Tưởng gia chịu tai bay vạ gió thì yêu thương Tưởng Ly Châu như con gái ruột. Tưởng Ly Chậu từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, hành sử hào phóng, tính tình cởi mở. Hơn nữa, Ngô gia chưa từng coi thường Tưởng gia lụi tàn. Cho nên nàng không chỉ hiểu thuận mà còn hết mực kính trọng hai người, cùng phu quân Ngô Tử Giới cầm sắt hòa minh, một nhà hòa thuận mỹ mãn. Vì vậy, khi phủ Anh Quốc Công có lời mới, Ngô gia rất tán đồng, cảm thấy nàng có thân thích ở gần, có bạn bè tỷ muội để trò chuyện là việc đáng mừng.
Nàng nhận được thư liền tới thăm Tưởng Diễm.
Nhưng nàng vừa đến Tống gia thì tin Tống Mặc nhận chức Chỉ huy sứ Kim Ngô vệ cũng vừa hay truyền tới phủ Anh Quốc Công.
Tưởng Ly Châu vừa mừng vừa lo, nói với Đậu Chiêu:
- Thật là trung hợp!
Nhưng Đậu Chiêu chỉ cười khổ, hỏi gia đinh:
- Thế tử gia vẫn đang ở trong cung à?
- Không ạ.
Gia đinh kia không kìm nổi vẻ vui mừng, kể:
- Quân của Kim Ngô vệ kéo nhau đến Túy Tiên lâu, nói là muốn chúc mừng Thế tử gia ạ.
Đậu Chiêu cho gia đinh lui xuống.
Tưởng Ly Châu ngạc nhiên hỏi:
- Hình như tẩu không vui lắm?
- Chợt thấy đầu ngõ liễu đổi sắc xanh, tiếc dại khuyên chồng kiếm ấn phong hầu.
Đậu Chiêu đành nói dối:
- Còn không phải tẩu lo biểu ca của muội tuổi trẻ bị người ngoài mê hoặc ư?
Tương Ly Châu lấy làm kinh ngạc, sau đó che miệng