Cửu Trọng Tử

Chương 441: - 445




Chương 441: chị em dâu


Tằng Ngũ chạy vội ra cửa thì đụng phải Tống Hàn và Miêu An Tố.


Nhìn Tống Hàn có vẻ mệt mỏi chưa tỉnh rượu. Hẳn là hôm qua uống hơi nhiều. Miêu An Tố mặc áo khoác đỏ thẫm, búi tóc phụ nhân, theo sau Tống Hàn nhanh nhạy quan sát.


Tằng Ngũ hận không thể bổ nhào lên người Tống Hàn:


- Cuối cùng Nhị gia cũng tới. Quốc Công gia, Thế tử gia và cữu gia của Lục gia đang đợi người và nhị thái thái rồi.


Tống Hàn ỉu xìu gật đầu, cùng Miêu An Tố vào phòng.


Miêu An Tố lập tức bị thu hút bởi một nữ tử mặc áo lụa đỏ đang ngồi bên trong.


Nữ tử ấy khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Cặp mắt rất đẹp, sáng ngời như sao. Sống mũi cao thẳng. Mày dài đến tóc mai. Khóe môi khẽ cười tỏa hào khí hiên ngang. Vừa nhìn đã biết không phải con nhà bình thường.


Nhưng nàng chưa kịp nhìn lần nữa thì bên tai đã nghe thấy tiếng Tống Nghi Xuân trách cứ.


- Sao bây giờ các ngươi mới đến? Ta đã cho ngươi học "Lê minh tức khởi" từ nhỏ, chẳng lẽ sau khi thành thân lại quên?


Nói xong, ông bực bội lườm Miêu An Tố.


Miêu An Tố tức nghẹn họng.


Đêm qua, Tống Hàn uống say bí tỉ, nôn mãi không hết, đến sáng thì gọi không chịu dậy. Nếu không phải vũ nuôi của nàng là Sử thị dùng khăn lạnh đắp mặt cho Tống Hàn, có khi bây giờ hắn vẫn còn nằm trên giường.


Thật vất vả hầu hạ Tống Hàn mặc quần áo rồi cùng nhau đến từ đường.


Cha chồng đã chờ bọn họ ở đó.


Dập đầu với liệt tổ liệt tông của Tống gia xong, bọn họ đi bái tế bài vị của mẹ chồng.


Lúc ấy, cha chồng vô cùng hiền dịu, còn nói với bọn họ:


- Thân thích sẽ không đến sớm. Các con cứ về phòng nghỉ một lát rồi hẵng đến nhận thân!


Nực cười thay còn tưởng mình may mắn gặp được cha chồng tốt, cho nên cố ý hầu hạ Tống Hàn dùng bữa sáng rồi mới đến.


Nhưng thật không ngờ chân còn đứng chưa vững, cha chồng đã xối xả trách cứ.


Sao cha chồng có thể nhìn nàng rồi mắng Tống Hàn không tuân theo gia huấn như vậy?


Đây không phải là muốn tổn hại thanh danh cua nàng ư?


Miêu An Tố quay sang nhìn Tống Hàn.


Tống Hàn đang ngơ ngác đứng đó nghe phụ thân giáo huấn, một câu biện bạch cũng không hề có.


Nàng như bị một quyền thụi vào ngực.


Thân làm dâu, nếu trượng phu không nói giúp mà mình lại đi tranh luận với cha chồng thì sẽ bị chụp cái danh "lắm điều". Vì đây là hôn sự được ngự ban nên không dễ hưu thê, nhưng vẫn có thể bị đưa đến miếu, hoặc bảo Tống Hàn từ nay về sau ghẻ lạnh mình, rồi lấy về một bề thiếp thất. Cuối cùng mình sẽ phải sống cô độc hết đời.


Nếu đến bước đường đấy, dưới gối nàng sẽ không có mụn con nào. Mặc dù được cái danh chính thê thì có ích lợi gì?


Miêu An Tố mím chặt môi.


Tống tam thái thái bước ra, tươi cười nói:


- Người trẻ ham ngủ, dậy muộn cũng là chuyện bình thường. Tống Hàn mới thành thân, nhị bá đừng hà khắc quá!


Rồi bà ra hiệu cho nha hoàn bừng trà lên, đưa một ly cho Miêu An Tố.


- Mau kính trà cho cha chồng của con đi. Uống xong chung trà này, mọi chuyện không vui lúc trước sẽ quên hết.


Đây là đang khuyên can ư?


Đây rõ ràng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn! Còn đổ chậu phân thối lên đầu nàng nữa chứ!


Miêu An Tố suýt ngã ngửa ra đất.


Nhưng thấy Tống Nghi Xuân đã ngồi xuống ghế thái sư, Tống Hàn cũng nhận chung trà từ Tống tam thái thái, nàng chỉ đành uất ức bỏ qua, quỳ xuống theo.


Giống như lúc Tống Mặc thành thân, Tống Nghi Xuân thưởng cho bọn họ hai hồng bao, thay Tưởng thị thưởng cho Miêu An Tố một bộ trang sức, vài món đồ bằng châu ngọc ít nhất cũng đáng một, hai nghìn lượng bạc.


Miêu An Tố không kìm được vui mừng, cố nén mới không cười ra tiếng, tiến lên nhún gối cảm tạ Tống Nghi Xuân.


Sau đó đến phiên đám người Tống Mậu Xuân.


Bọn họ đồng loạt thưởng cho Miêu An Tố một đôi hồng bao.


Hồng bao mỏng nhẹ, không cần mở cũng biết là ngân phiếu


Nụ cười trên mặt Miêu An Tố càng sâu hơn.


Mệnh giá thấp nhất của ngân phiếu là mười lượng. Tức là mỗi người thưởng cho nàng ít nhất mười lượng bạc.


Nghĩ vậy, nàng không tránh khỏi thấy nuối tiếc.


Tống gia nhiều họ hàng hơn nữa thì hay biết mấy!


Gia mắt xong trưởng bối, tiếp theo là ngang hàng.


Theo thứ tự, đáng lẽ phải kính rượu cho Tống Khâm trước. Nhưng vì Tống Mặc và Tống Hàn là huynh đệ dòng chính nên bắt đầu từ Tống Mặc.


Tống Mặc cũng cho hai hồng bao.


Miêu An Tố choáng ngợp giây lát.


Tống Hàn đã là nam tử anh tuấn nhất mà nàng từng gặp, nhưng không ngờ Tống Mặc còn anh tuấn hơn. Thêm nữa, y là Thế tử phủ Anh Quốc Công, đồng tri của Kim Ngô vệ, quản lý Binh mã ty Ngũ thành...... Con cưng của trời thực thụ!


Không biết bao giờ Tống Hàn mới kiếm được chức quan tốt như vậy!


Đáy mắt Tống Mặc ánh lên một tia lạnh.


Mấy thứ phụ thân cho Miêu thị còn rất mới, có lẽ vừa được cửa hàng bạc chế tác gần đây. Nói cách khác, những đồ gia truyền hiện vẫn đang nằm trong tay phụ thân. Không biết là không nỡ cho Tống Hàn hay là còn có mục đích khác?


Tống Mặc không uống trà Tống Hàn kính mà chỉ nghiền ngẫm nhìn nó.


Cũng may Tống Hàn kính trà cho Tống Mặc rồi lập tức chuyển sang Tống Khâm. Vậy nên mọi sự chú ý đều đồ dồn lên người Tống Khâm. Không ai phát hiện ra điều bất thường.


Từ phía đông chuyển qua phía tây. Tống Hàn và Miêu An Tố kính trà Tống đại nãi nãi trước.


Nhưng Miêu An Tố lại không nhịn được liếc nhìn nữ tử mặc áo lụa đỏ kia.


Sau đó, nàng nhận ra bên cạnh nữ tử đó còn có một đứa bé trong tã lót.


Chẳng lẽ nàng ta chính là Đậu thị - chị em dâu của mình?


Miêu An Tố lỡ đễnh dập đầu với Tống tứ thái thái.


Rồi ngay sau đó, nàng được Tống tam thái thái dẫn tới trước mặt nữ tử mặc áo lụa đỏ ấy.


- Đây là Đậu thị - chị dâu của con.


Tống tam thái thái cười tủm tỉm:


- Chị dâu của con hiền lương thục đức, không chỉ được anh chị em trong nhà tán thưởng, mà ngay cả bằng hữu gần xa cũng phải nể phục.


Miêu An Tố khom gối hành lễ với Đậu Chiêu. Nhưng trong lòng lại không đồng tình với câu nói của Tống tam thái thái.


Nàng ta được cái tiếng "hiếu thuận" còn không phải nhờ người trong nhà thổi phồng lên ư?


Ngoài mặt, Miêu An Tố dịu dàng gọi một tiếng "tẩu tẩu", biểu hiện vô cùng hiền hậu.


Đậu Chiêu cười gật đầu. Lễ gặp mặt là một đôi vòng tay bằng vàng.


Miêu An Tố đưa tay nhận.


Rỗng ruột!.


Nàng khá bất ngờ.


Không phải mọi người đều nói Đậu thị có hơn mười vạn lượng bạc hồi môn ư? Sao nàng tạ lại nhỏ mọn như vậy?


Miêu An Tố không để lộ cảm xúc, nói cảm tạ.


Tống tam thái thái dẫn nàng tới chỗ Đổng thị


Lễ gặp mặt của Đổng thị là một đôi khuyên tai vàng đính đá vân anh.


Trương tam thái thái càng đơn giản hơn, tặng một đôi nhẫn vàng lá liễu.


Nhưng Miêu An Tố lại rất thỏa mãn.


Khi xuất giá, cô mẫu tặng nàng một hộp ngọc trai trị giá hai mươi lượng bạc. So với các thân thích khác thì như vậy cũng được coi là lễ trọng rồi.


Tống tam thái thái lại dẫn Miêu An Tố đến chỗ Lục gia đại nãi nãi.


Tuy bên Lục gia chỉ có Lục đại nãi nãi tới, nhưng lễ nhẫn thân vẫn không thiếu.


Miêu An Tố muốn gặp Ninh Đức trưởng công chúa nhất. Thấy bà chưa tới, nàng hơi thất vọng hỏi:


- Không biết khi nào muội mới được vấn an trưởng công chúa và lão phu nhân. Đâu thể để các tiền bối không biết mặt cháu dâu được!


Thấy Miêu An Tố không những xinh đẹp mà cũng khá quyết đoán, Lục đại nãi nãi lập tức có thiện cảm với nàng, ôn hòa nói:


- Hai vị lão phu nhân không thích gặp khách. Đợi ta về hỏi qua trưởng công chúa và lão phu nhân rồi sẽ gửi thư cho biểu đệ muội sau.


- Chắc chắn rồi!


Miêu An Tố cười đầy ngọt ngào.


Khi đến Nguyên ca nhi, nàng ta thưởng cho một túi ngân quả tử.


Đậu Chiêu rất bất ngờ, sau đó lại cảm thấy hơi xấu hổ.


Sớm biết Miêu An Tố để tâm về Nguyên ca nhi như vậy, có lẽ nàng đã đổi cho Miêu thị thành vòng tay đặc ruột rồi.


Cam Lộ giúp Nguyên ca nhi nhận túi ngân quả tử rồi ra hiệu với Đậu Chiêu rằng những ngân quả tử đó đều rỗng ruột.


Đậu Chiêu khẽ mỉm cười.


Cho dù như thế, nàng ta đã dụng tâm thì mình cũng nên đáp lại ý tốt mới phải.


Đang nghĩ, phía đông phòng đột nhiên vang lên tiếng trách móc.


- Tứ tẩu keo kiệt quá! Trong hồng bao chỉ có hai lượng bạc! Lúc tam tẩu gả vào không chỉ thưởng mà còn cho ta và lục đệ mỗi người một hồng bao mười lượng bạc.


Là giọng của Tống Quân.


Mặt Miêu An Tố lập tức đỏ bừng.


Tống Phùng Xuân xấu hổ muốn chết, trực tiếp tát con trai một cái:


- Ngươi không nói, người khác không bảo ngươi câm đâu! Hai lượng còn chê ít à? Ngươi chê ít thì đưa cho Tống Thược đi!


Tống Quân tủi thân cúi gằm mặt, lẩm bẩm trong miệng.


Tống tam thái thái vội giảng hòa:


- Không chấp trẻ con, không chấp trẻ con. Vợ Thiên Ân đừng để bụng chuyện này.


Miêu An Tố còn có thể làm gì?


Nàng đành cố tỏ ra tự nhiên.


Nhưng rốt cuộc bầu không khí vẫn ảm đạm đi nhiều.


Sau khi nhận thân xong, mọi người đến gian bên của phòng khách dùng bữa, ngoại trừ tiếng bát đũa leng keng thì chỉ có tiếng bước chân của đám nha hoàn bưng thức ăn.


Tống Quân và Tống Thược ngoan ngoãn qua mức khiến Đậu Chiêu thấy không quen.


※※※※※


Hôm sau, Tống Hàn và Miêu An Tố lại mặt.


Mấy ngày không ở nhà, vừa sáng sớm Đậu Chiêu đã đến thượng viện nghe các quản sự, ma ma báo cáo.


Cố Ngọc đến chơi.


Hắn hỏi Đậu Chiêu:


- Phu thê Tống Hàn lại mặt rồi nhỉ?


Đậu Chiêu gật đầu.


Cố Ngọc giơ ngọc bài bên hông lên, cười hì hì:


- Nhìn đẹp không?


Khối ngọc dương chi trắng noãn không tì vết, sáng bóng trong suốt.


- Đẹp!


Đậu Chiêu hỏi đùa hắn:


- Đệ định cho Nguyên ca nhi à?


- Cái nào cũng được nhưng cái này thì không!


Cố Ngọc không dấu nổi sự vui sướng trên mặt, nói nhỏ:


- Đệ vào cung kể chuyện được Thái Hậu nương nương thưởng cho đấy.


Đậu Chiêu hoảng sợ.


Cố Ngọc đắc ý nhìn nàng.


Đậu Chiêu lập tức bật cười.


Cố Ngọc lại hỏi:


- Diễm muội đâu? Sao không thấy muội ấy?


- Quốc Công gia không thừa nhận muội ấy. Muội ấy không thể ra ngoài được.


Đậu Chiêu thở dài.


Cố Ngọc "à" một tiếng, vẻ mặt hết sức đồng cảm.


Biết Cố Ngọc đến, Tống Mặc bảo người đi gọi hắn.


Cố Ngọc như một làn khói lướt đến thư phòng của Tống Mặc.


Tống Mặc cười hỏi hắn:


- Đệ vào vào phủ không tìm ta mà lại chạy đến chỗ tẩu tẩu làm gì?


Cố Ngọc không muốn kể chuyện này cho Tống Mặc. Hắn cười gian hai tiếng, nói:


- Đệ không đến tìm tẩu tẩu. Đệ đến thăm Nguyên ca nhi!


Tống Mặc lắc đầu cười, cũng không định vách mặt hắn.


- Bến tàu ở Thiên Tân vệ thế nào rồi?


- Có đệ đích thân ra tay thì ai dám gây chuyện!


Cố Ngọc sảng khoái kể. Kể đến buổi trưa, Cố Ngọc được giữ lại dùng cơm ở Di Chí Đường.


Đậu Chiêu nghe nói Tống Mặc không về ăn cơm thì gọi Tưởng Diễm qua cùng dùng bữa, rồi bàn chuyện tết Trùng Dương.


Chương 442: Đầu cơ


Cho dù điềm tĩnh thế nào thì Tưởng Diễm vẫn là một tiểu cô nương. Nghe nói vậy, nàng lập tức vui vẻ trở lại.


Đậu Chiêu hỏi:


- Muội muốn đi đâu? Hiện tại, Hương sơn đang mùa lá đỏ, rất thích hợp để ngắm cảnh nhưng hơi xa. Miễn Nhi sơn và Toàn Ma sơn cũng đẹp, chỉ là sợ ngày đó Hoàng Thượng cũng đến, rồi sẽ có lệnh giới nghiêm.


Tưởng Diễm chưa từng đi đâu nên không biết chọn chỗ nào.


Nàng ôm tay Đậu Chiêu, cười nói:


- Muội đi theo tẩu!


Giọng điệu tin tưởng hoàn toàn này khiến trái tim Đậu Chiêu mềm nhũn.


Nàng bảo Nhược Đồng đến phòng may xem y phục mới của nàng và Tưởng Diễm đã làm xong chưa, bảo Nhược Đan dặn dò phòng bếp chuẩn bị điểm tâm và rượu hoa cúc.


Di Chí đường lập tức náo nhiệt.


Thế tử phu nhân của phủ Duyên An hầu - An thị tới chơi.


Đậu Chiêu hơi bất ngờ.


Hôm qua Tống Hàn nhận thân, phủ Duyên An hầu không có ai đến. Đáng lẽ, họ phải tránh mặt mấy ngày này mới phải. Sao đột nhiên lại vội vàng tới tìm nàng?


Nàng mời An thị đến phòng khách ngồi.


An thị không vòng vo, dùng qua trà bánh, hỏi chuyện Nguyên ca nhi rồi lập tức vào chủ đề chính:


- Nghe nói phu nhân của Hồ chủ bạc ở phủ Đô đốc Ngũ quân làm mai cho biểu tiểu thư nhà muội. Không biết hôn sự này đã quyết định chưa?


Tim Đậu Chiêu đập nhanh một nhịp. Nàng cười đáp:


- Nào đã quyết! Mới bàn vậy chứ vẫn chưa có cơ hội nói với Thế tử gia.


An thị thờ dài một hơi:


- Chúng ta không thân nên ta cũng nói thẳng. Lần đầu nhìn thấy biểu tiểu thư nhà muội, ta đã có lòng muốn làm mai cho nàng ấy, nhưng lại không biết nhà