Chương 396: Lê gia
Đương nhiên Đậu Chiêu không biết Đậu Minh nhỏ mọn như vậy. Đậu Minh tỏ thái độ với nàng, nàng không muốn mặt nóng dán mặt lạnh tự tìm phiền phức cho mình, mà cho dù nàng biết Đậu Minh nhỏ mọn, nàng cũng không quan tâm. Nàng còn rất nhiều người cần xã giao, đó mới là những người liên quan đến cuộc sống sau này của nàng.
Lúc xuất cung đã qua giờ Dậu, nắng chiều phủ lên muôn nơi một ánh vàng rực rỡ.
Tống Mặc đỡ Đậu Chiêu vào kiệu. Hai người cười nói vui vẻ suốt dọc đường về.
Nghiêm Triều Khanh đang đợi Tống Mặc trong thư phòng.
Đậu Chiêu và Tống Mặc đều ngạc nhiên.
Nghiêm Triều Khanh cười nói:
- Đại cữu phu nhân bên Hào Châu gửi thư báo thập nhị tiểu thư sẽ thành thân vào hai mươi hai tháng này. Ngày đó cả Tứ cữu phu nhân, thập tam tiểu thư, thập tứ tiểu thư sẽ cùng thập nhị tiểu thư vào kinh, nhờ người chuẩn bị một tòa nhà để gả thập nhị tiểu thư.
Sau đó, ông giao một phong thư cho Tống Măc.
Đậu Chiêu hoàn toàn không rõ.
Tống Mặc không lập tức xem thư mà giải thích với nàng trước:
- Thập nhị biểu muội là trưởng nữ của tam cữu. Trước khi đại cữu xảy ra chuyện, thập nhị biểu muội có đính ước với Ngô Tử Giới, trưởng tử của Ngô Lương - đồng tri Kỳ Thủ vệ. Sau khi đại cữu xảy ra chuyện, Tưởng gia bị biếm trở về Hào Châu, trong chốc lát không thể lo liệu hôn sự của các biểu muội. Chưa đợi thập nhị biểu muội để tang xong, Ngô gia đã phái người đến bàn hôn sự. Lần này chính tức sẽ gả muội ấy đi.
Đậu Chiêu không thể không kính nể Ngô gia:
- Chuyện này chàng phải giúp hết sức đó.
Tuy Tưởng gia đã xa cơ thất thế nhưng vẫn còn thân thích là phủ Anh Quốc Công, thập nhị tiểu thu Tưởng gia xuất giá vẫn phải vẻ vang.
Nghiêm Triều Khanh cười đáp:
- Chỉ sợ khiến phu nhân thất vọng rồi -- Đại cữu phu nhân nói, Ngô gia có nghĩa thì họ không thể vô tình, cho nên cả Tưởng gia lẫn Ngô gia đều không muốn phô trương, chỉ nhờ Thế tử gia tìm giúp một tòa nhà thanh tĩnh, tránh ảnh hưởng đến mọi người là được. Đại cữu phu nhân còn gửi cho Quốc Công gia một phòng thư, nói chuyện người Tưởng gia vào kinh hết thảy đều dựa vào Thế tử gia, bảo Quốc Công gia không cần bận tâm.
Khi Tống Mặc và Tống Nghi Xuân mới bất hòa, Mai phu nhân vẫn còn trên đời, Tống Mặc đã giấu bên Hào Châu. Về sau, Mai phu nhân tạ thế, mặc dù Tống Mặc không nói gì nhưng bên Hào Châu vẫn nghe phong phanh được ít nhiều, cho nên có việc đều sẽ trực tiếp liên hệ Tống Mặc, còn chào hỏi Tống Nghi Xuân tuy lạnh nhạt hơn trước nhưng cũng không mất phép lịch sự cần có.
- Giao chuyện này cho Liêu Bích Phòng đi. Cứ theo ý đại cữu mẫu tìm giúp tứ cữu mẫu và các biểu muội một tòa nhà thanh tĩnh là được.
Tống Mặc dặn dò Nghiêm Triều Khanh.
Mấy ngày nay Nghiêm Triều Khanh đang xử lý chuyện bên Thái Y viện cho Tống Mặc. Ông đáp "vâng" rồi lui xuống.
Tống Mặc lại nói:
- Ngày mai nàng gọi người cửa hàng bạc đến đánh mấy bộ trang sức bằng vàng làm quà cưới cho thập nhị biểu muội nhé.
Bây giờ Tưởng gia như vậy, Ngô Lương không chê nhưng chưa chắc tất cả người Ngô gia đều giống nhau. Trong của hồi môn có đồ giá trị cũng rất hữu dụng, nếu gặp việc gấp thì có thể nhanh chóng quy ra bạc để dùng.
Đậu Chiêu biết Tống Mặc yêu quý Tưởng gia, ngoại trừ bảo cửa hàng bạc đánh cho thập nhị tiểu thư Tưởng gia bốn bộ trang sức bằng vàng thì còn đặt thêm một đôi vòng tay phỉ thúy, một đôi ngọc bội hòa điền, một bộ trang sức ngọc trai và hai mươi tấm tơ lụa các màu.
Kim Quế, Ngân Quế thấy vậy thì líu lưỡi.
Cam Lộ hỏi Đậu Chiêu:
- Có cần chuẩn bị thêm đồ cổ tranh chữ không ạ? Kẻo người ta lại nghĩ mình thiếu hiểu biết.
Đậu Chiêu cười nói:
- Nếu năm nào Tướng gia cũng tu sửa lại nhà tổ ở Hào Châu thì chắc chắn vẫn còn giữa được đồ tốt. Thay vì chuẩn bị đồ cổ tranh chữ cho thập nhị tiểu thư thì chi bằng chúng ta chuẩn bị mấy món đồ mới sẽ tốt hơn.
Cam Lộ ngượng ngùng cười.
Trần Gia cầu kiến.
Mới đó mà hắn đã có tin tức rồi!
Đậu Chiêu rất vui mừng đến phòng khách gặp Trần Gia.
- Cho dù Lê gia chuyển đi đâu thì cũng không thể không cần quê quán.
Trần Gia cẩn thận quan sát sắc mặt Đậu Chiêu, nói:
- Đầu tiên tôi đến Thuận Thiên phủ tra quê quán của Lê gia, phát hiện quê quán của Lê gia vẫn còn ghi ở Thuận Thiên phủ. Tiền thuế mỗi năm đều nhờ hàng xóm mua lại nhà tổ của Lê gia đóng hộ, rõ ràng hai nhà này vẫn còn qua lại với nhau. Theo cách làm của Cẩm Y vệ chúng tôi thì cứ bắt người rồi tra khảo sẽ ra, nhưng phu nhân muốn biết tình hình hiện tại của Lê gia nên kế sách này không thực hiện được. Vì vậy tôi đã phái thuộc hạ giám sát chặt chẽ nhà họ.
Đậu Chiêu nghe vậy thì khẽ cười.
Quả nhiên giao chuyện này cho Trần Gia là đúng!
Người bình thường muốn dùng chiêu này thì không thể đến Thuận Thiên phủ tra được.
Trần Gia nói:
- Đoạn sư phó từng kể anh trai Lê Điệu Nương là người đọc sách nên tôi lập tức đi tra học tịch của Lê Lượng. Bắt đầu từ năm Mậu Thân, hắn thi liên tục bốn khóa nhưng vẫn không đỗ vào Hàn Lâm viện, tận đến năm năm trước tới từ bỏ con đường khoa cử. Người quản lý học tịch ở Thuận Thiên phủ cũng rất ấn tượng về hắn, nghe tôi nói là bà con họ hàng xa với Lê Lượng, ông ta liền gọi một vị tú tài họ Tằng quen biết Lê Lượng tới. Tú tài này đánh giá Lê Lượng là người trầm tĩnh kiệm lời, không thích kết giao bằng hữu; y không biết tình hình hiện tại của Lê Lượng, chỉ biết hắn là sinh ra ở kinh thành nhưng không sống trong kinh thành mà lại sống ở vùng ngoại thành, cụ thể là nơi nào thì không ai rõ.
- Tôi lại đến Thuận Thiên phủ tra điền sản, ruộng vườn năm đó của Lê gia.
- Điền sản của Lê gia ở Lang Phường do một lão bộc quản lý. Cứ tới mùng sáu tháng chạp Lê Lượng sẽ đến thu địa tô, còn những ngày khác, ngay cả lão bộc kia cũng không thấy mặt.
- Nhưng mấy năm nay hoàn cảnh Lê gia không tốt lắm, hai trăm mẫu ban đầu giờ chỉ còn hơn mười mẫu, mà hai năm nay Lê Lượng cũng không đến thu địa tô nữa.
Đậu Chiêu nhíu mày.
Dường như Lê gia đang trốn tránh điều gì đó.
Nàng nhớ tới lời Đoạn Công Nghĩa nói "Hai năm đầu còn có người đến tìm Lê gia" nên rất muốn biết tình hình hiện tại của Lê gia.
- Tức là mọi manh mối đều bị đứt đoạn.
Đậu Chiêu suy nghĩ rồi hỏi:
- Chúng ta chỉ có thể đợi Lê Lượng xuất hiện?
Trần Gia nghe vậy lập tức nở nụ cười, khuôn mặt bình thường trở nên rạng rỡ đầy sức sống:
- Đúng như phu nhân nói, lúc ấy tôi cảm thấy vô cùng bị động nên đã nghĩ ra cách.....
Nói tới đây, hắn liếc mắt nhìn Đậu Chiêu, nói nhỏ:
- Tôi cho người cải trang làm quản sự phủ Anh Quốc Công đến hỏi tung tích Lê Lượng. Lúc ấy, lão bộc kia tỏ ra rất bình tĩnh, luôn miệng nói không biết. Nhưng sau ba ngày hai đêm không ăn không uống theo dõi, chúng tôi phát hiện ông ta cưỡi lừa đi đâu đó.
- Tôi phái bảy, tám người đi theo.
- Ông ta rẽ trái rồi rẽ phải đi lòng vòng rất lâu, cuối cùng đến ngày thứ năm mới theo đường lớn vào thẳng kinh thành.
- Kinh thành không phải là địa bàn của Cẩm Y vệ chúng tôi sao!
- Người của tôi nhanh chóng phát hiện ra chỗ của Lê Lượng.
Đậu Chiêu rất bất ngờ, vội hỏi:
- Bây giờ Lê gia đang ở đâu?
Trần Gia cười đáp:
- Thì ra bây giờ Lê gia đang sống ở phố lược cách chùa Vạn Minh không xa.
Đậu Chiêu nhíu mày. Nàng biết chỗ đó.
Bới vì cả phố bán toàn lược nên nó được gọi là phố lược. Lúc Triệu Chương Như còn ở kinh thành, nàng từng dẫn Triệu Chương Như đến đó mua lược.
- Tôi cũng rất bất ngờ.
Trần Gia không bận tâm đến kết quả này nhưng thấy vẻ mặt Đậu Chiêu, hắn cũng tỏ ra kinh ngạc theo:
- Tuy ở hai hướng ngược nhau nhưng phố lược chỉ cách khu nhà cũ của Lê gia hai con đường. Thật không ngờ Lê Lượng lại chọn chỗ đó.
- Có lẽ hắn cực kỳ thích chỗ đó!
Đậu Chiêu nói:
- Nếu không vì sao người già đều muốn lá rụng về cội!
- Phu nhân nói rất đúng.
Trần Gia cười đáp:
- Mấy năm nay Lê gia đã chuyển rất nhiều chỗ. Có lẽ vì thấy con đường khoa cử vô vọng nên quyết định trở về kinh thành.
Đậu Chiêu gật đầu, hỏi:
- Bây giờ Lê gia thế nào? Lê mẫu còn sống không? Ruộng vườn đã bán gần hết thì Lê gia dựa vào cái gì để sống?
Trần Gia đáp:
- Lê mẫu qua đời bốn năm trước. Lê Lượng đổi tên thành Lê Tuân, hiện đang làm cho một người bán buôn. Mỗi năm qua tháng giêng, hắn sẽ theo nhị chưởng quầy xuống phía nam, đến tháng chạp mới trở về. Vợ con cũng đi theo hắn. Chỉ còn một biểu muội góa chồng cùng đứa con gái của nàng ta ở lại trông nhà cho hắn.
Biểu muội góa chồng?
Đậu Chiêu nhảy dựng lên, hỏi:
- Ngươi đã tra lai lịch của vị biểu muội này chưa?
Trần Gia hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng:
- Theo lời hàng xóm xung quanh, vị biểu muội góa chồng này rất không đứng đắn...... Hàng xóm đều đồn cái vị gọi là biểu muội này không phải thiếp của Lê Lượng thì cũng có gian tình với hắn -- Tất nhiên, sau khi Lê mẫu qua đời, vợ con Lê Lượng đều theo Lê Lượng xuống Giang Nam mà Lê Lượng cũng không thường xuyên ở nhà, mới đầu nàng ta còn kiêng kị nhưng chỉ được hai năm thì lá gan càng lớn, còn từng giữ một thương gia người Tây Bắc ở trong nhà mấy ngày. Đầu xuân năm nay, gã thương gia đó lại tìm tới, gã đó vừa bước chân vào cửa, Lê Lượng lập tức trở về. Nếu không phải gã đó chạy nhanh thì đã bị Lê Lượng bắt sống tại trận.
- Hai người cãi nhau rất lớn. Hình như Lê Lượng còn đánh nàng ta, nặng tay đến mức phải đi mua cao về xoa bóp.
- Tôi phái người nằm trên nóc nhà bọn họ một đêm, phát hiện tuy hai người không chung phòng nhưng Lê Lượng ra vào phòng nàng ta rất tự nhiên. Hai người không giống biểu muội góa chồng và biểu ca như bình thường.
Đậu Chiêu nhíu mày, hỏi:
- Biểu muội Lê Lượng không ngại con gái của mình sao?
Trần Gia đáp:
- Năm trước, con gái nàng ta đã lấy chồng ở Bảo Định rồi ạ. Nghe nói là hôn ước từ bé với một người cháu họ xa của Lê gia. Lê Lượng đích thân tiễn gả. Mà sở dĩ biểu muội Lê Lượng càng ngày càng không nể hà cũng vì con gái đã xuất giá.
Tất cả nghe rất bình thường nhưng trong lòng Đậu Chiêu lại cảm thấy mơ hồ bất an .
Nàng hỏi Trần Gia:
- Năm nay biểu muội Lê Lượng bao nhiêu tuổi? Con gái nàng ta xuất giá năm bao nhiêu tuổi?
Trần Gia đáp:
- Biểu muội Lê Lượng rất xinh đẹp, nhìn qua cứ tưởng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Nhưng con gái nàng ta xuất giá lúc mười bốn tuổi, tôi nghĩ nàng ta cũng phải hai mươi tám, hai mươi chín tuổi rồi.....
Chương 397: Hôn sự
Đậu Chiêu nhảy dựng lên.
Biểu muội Lê Lượng ít nhất cũng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Hơn mười năm trước nàng ta mới chỉ mười mấy tuổi, không thể có quan hệ gì với Tống Nghi Xuân được. Nhưng con gái nàng ta lại bằng tuổi Tống Hàn ......
Nàng nghĩ đến kiếp trước Tống Mặc từng nhắc tới muội muội.
Muội muội này từ đâu xuất hiện?
Quan trọng đến mức nào mà hắn phải lặng lẽ huy động rất nhiều người đi tế bái như vậy!
Nhất thời trong miệng nàng giống như đang ngậm quả hạnh muối mặn chát.
Đậu Chiêu ủy thác cho Trần Gia:
- Một việc không thể phiền hai người. Còn mong Trần đại nhân giúp ta điều tra thêm về biểu muội Lê Lượng.
Trần Gia cười đồng ý.
Đậu Chiêu khách khí nói với hắn vài câu rồi bưng trà tiễn khách.
Trần Gia vừa rời phủ Anh Quốc Công thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc biết được quan hệ giữa Lê gia và Tống gia, hắn đã cân nhắc rất lâu mới quyết định đến tìm Đậu Chiêu.
Hắn thật sự rất sợ mình vào được nhưng không ra được.
Mà có vẻ như cách làm việc của Đậu phu nhân không thua kém gì đấng nam nhi. Mình làm việc giúp phu nhân cũng rất thoải mái.
Trần Gia đến nha môn Trấn phủ ty Cẩm Y Vệ chứ không về nhà nữa.
Đậu Chiêu lại suy nghĩ đến mấy vị biểu tiểu thư của Tưởng gia.
Định Quốc công không thể ngờ đến tình cảnh hiện tại nhưng nhìn người lại rất chuẩn. Sau khi Tưởng gia gặp chuyện, những vị tiểu thư đã đính ước đều không bị hủy hôn. Bây giờ, ngoại trừ thập tam tiểu thư, thập tứ tiểu thư đến đưa dâu thì còn thập ngũ tiểu thư, thập lục tiểu thư và thập thất tiểu thư là chưa có hôn ước.
Thập nhị tiểu thư năm nay mười bảy, kém Tống Mặc một tháng tuổi, tên là Ly Châu. Thập tam tiểu thư năm nay mười sáu, tên là Hiệt Tú. Thập tứ tiểu thư năm nay mười lăm, tên là Hiệt Anh. Còn các tiểu thư nhỏ hơn Tống Mặc mười mấy tuổi, lúc Tưởng gia gặp chuyện vẫn đang bi bô học nói thì nàng không hỏi nhiều. Khi gặp tứ phu nhân Tưởng gia, Đậu Chiêu không thể không liếc mắt đánh giá ba vị biểu tiểu thư.
Ba vị tiểu thư đều có làn da trắng như tuyết, vóc người tầm trung. Tưởng Ly Châu khéo léo, Tưởng Hiệt Tú khí khái, Tưởng Hiệt Anh ôn hòa. Nhưng ba tỷ muội đều ít nhiều có vẻ trầm tĩnh không giống các cô nương vui vẻ hoạt bát bình thường.
Mà xét cho cùng, nếu ai phải trải qua biến cố gia tốc thì cũng không thể ngây thơ hồn nhiên như trước được nữa.
Trong lòng Đậu Chiêu không tránh khỏi tiếc nuối thay tỷ muội bọn họ.
Tưởng tứ phu nhân rất niềm nở với nàng, thấy nàng có thai thì không đợi nàng hành lễ đã bước tới nắm tay:
- Thân thể cháu quan trọng hơn, mấy nghi thức xã giao này bỏ qua đi.
Bà cũng tấm tắc khen tòa nhà Tống Mặc tìm giúp:
- Ở ngoại thành, lại gần chùa Tịch Chiếu, rất yên tĩnh!
Tống Mặc đặc biệt xin nghỉ một ngày để đón nữ quyến Tưởng gia từ cổng Triều Dương, còn Đậu Chiêu thì ngồi đợi ở tòa nhà thuê tạm này.
Nghe Tưởng tứ phu nhân nói như vậy, Tống Mặc áy náy bảo với Tưởng Ly Châu:
- Uất ức thập nhị biểu muội rồi. Nếu đã đến kinh đô, sau này rảnh rỗi hãy thường xuyên tới nhà chơi với chị dâu muội. Gặp chuyện gì khó xử thì có thể bảo muội phu tìm ta.
Tưởng Ly Châu thẳng thắn đáp "vâng" khiến Đậu Chiêu cảm thấy nàng không muốn dòng dài cùng Tống Mặc, chỉ đáp qua loa mà thôi, cho dù sau này có chuyện cũng sẽ không tới tìm.
Đậu Chiêu liếc qua Tưởng Hiệt Tú.
Từ lúc vào cửa đến giờ, thi thoảng ánh mắt Tưởng Hiệt Tú lại rơi trên người Tống Mặc. Đôi khi Tống Mặc đụng phải ánh mắt của nàng và hắn sẽ tươi cười tự nhiên đáp lại.
Còn Tưởng Hiệt Anh vẫn luôn im lặng