Cửu Trọng Tử

Chương 391: - 395




Chương 391: Chuyện cũ


Thế nên Lão Quốc Công đoán chắc con trai chính là con của mình, cháu trai chính là cháu của mình. Cho dù Định Quốc Công đối xử tốt với Tống Mặc thế nào thì cuối cùng Tống Mặc vẫn sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ phủ Anh Quốc Công.


Đậu Chiêu không thể không cười lạnh.


Kiếp trước, Tống Mặc tự tay chặt đứt huyết mạch phủ Anh Quốc Công đó!


Không biết Lão Quốc Công gia ở dưới suối vàng có hối hận vì đã quyết định như vậy không?


Tống Thế Trạch thấy hàn ý trên mặt Đậu Chiêu, nghĩ đến Đậu Chiêu cũng là phận con dâu thì không khỏi rùng mình, lập tức biện hộ cho Lão Quốc Công:


- Lão Quốc Công làm thế vì có nguyên nhân ạ ......


Ông do dự nói:


- Thời trẻ, Quốc Công gia từng nuôi nữ nhân bên ngoài......


Nữ nhân bên ngoài?


Đậu Chiêu kinh ngạc, suýt chút nữa bật dậy khỏi ghế.


Theo như lời Tống Mặc, nàng cảm thấy tuy Tống Nghi Xuân và Tưởng phu nhân không được coi phu thê hòa hợp nhưng hai người cũng tôn trọng lẫn nhau, sao đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân thế này?


Hơn nữa, sau khi cha con họ trở mặt, mọi chuyện của Tống Nghi Xuân đều bị Tống Mặc đào lên, không thể có việc Tống Mặc không biết Tống Nghi Xuân từng nuôi nữ nhân bên ngoài. Cái chết của Tưởng phu nhân liên quan mật thiết với Tống Nghi Xuân, nhưng Tống Mặc chưa từng nghĩ về khía cạnh này khi tra xét nguyên nhân, đủ thấy hắn chưa bao giờ nghe đến.


Chuyện bí mật như vậy chắc chắn không đơn giản.


Nàng nghiêm mặt.


Tống Thế Trạch vội kể:


- Đây cũng là chuyện lúc trước. Nhưng sau khi Lão Quốc Công tự tay giết chết nàng ta, Quốc Công gia không còn tái phạm nữa. Tính tình người Tưởng gia cứng rắn, Lão Quốc Công sợ Tưởng phu nhân sẽ tính sổ với Quốc Công gia, sẽ hủy đi gia nghiệp phủ Anh Quốc Công, cho nên mới đề phòng, chứ không có ý gì khác......


Đậu Chiêu đâu muốn nghe mấy lời giải thích này. Nàng trầm giọng, ngắt lời:


- Ngươi nói rõ cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao ta chưa từng thấy người trong phủ nhắc đến? Còn những ai biết chuyện này?


Tống Thế Trạch ngập ngừng đáp:


- Ngoại trừ Lão Quốc Công, Lục lão phu nhân, Quốc Công gia, Tưởng phu nhân, tôi và hai vị lão quản sự thì không còn ai hết, ngay cả Tưởng gia cũng không biết rõ ràng chuyện năm đó.


- Chuyện này muốn nói thì phải bắt đầu từ hôn sự của Quốc Công gia và Tưởng phu nhân.


- Lúc trước, Lão Quốc Công chọn Tưởng phu nhân chủ nếu vì con gái Tưởng gia sinh đẻ tốt, hơn nữa Tưởng phu nhân còn nhỏ tuổi mà đã giúp Mai phu nhân quản lý hậu viện, quản lý việc trong phủ Định Quốc Công ổn thỏa, được khen ngợi là hiền thục bậc nhất kinh thành. Nhưng Quốc Công gia không hài lòng. Ngài ấy muốn cưới con nhà đọc sách làm vợ, nghĩ Tưởng phu nhân là con nhà tướng, chắc chắn không biết nhiều văn thư. Cuối cùng Lục lão phu nhân phải tìm cách để Quốc Công gia gặp Tưởng phu nhân một lần, Quốc Công gia mới đồng ý hôn sự này.


- Ban đầu, tình cảm hai người vẫn tốt, nhưng Tưởng phu nhân thường hay nhắc đến huynh trưởng nên khiến Quốc Công gia không vui. Thậm chí, có một lần còn cãi nhau to, Quốc Công gia hất một chung trà nóng vào người Tưởng phu nhân, Tưởng phu nhân giận tái mặt, gần nửa năm cũng không để ý Quốc Công gia. Nếu Lúc lão phu nhân không đứng ra khuyên giải, e rằng hai người vẫn chưa chịu làm lành.


- Chính giai đoạn ấy, Quốc Công gia đến chùa Vạn Minh giải sầu rồi gặp một cô nương mồ côi phụ thân từ sớm, hiện đang sống cùng anh trai và mẫu thân ở góa. Không biết sao Quốc Công gia lại quen nàng ta, hơn nữa còn mua một tòa nhà nhỏ phía sau chùa Vạn Minh để hai người lén lút hẹn hò.


- Chuyện này bị gia đinh theo hầu Quốc Công gia báo lên Lão Quốc Công.


- Tưởng gia vốn có thói quen nạp thêm cơ thiếp, Lão Quốc Công gia cũng không lo lắng phía đó. Chẳng qua là thấy cô nương chưa lấy chồng đã tằng tịu với Quốc Công gia, sợ rằng phẩm hạnh nàng ta không đứng đắn, nên Lão Quốc Công đã phái Trần quản sự quá cố đi tra hỏi.


- Trần quản sự tra ra cô nương đó từng đính ước, nhưng vì có quan hệ mờ ám với biểu ca nên đã bị hủy hôn.


- Lão Quốc Công đâu thể cho loại nữ tử như vậy vào cửa. Ngài ấy lập tức phái Trần quản sự đi kết thúc chuyện này.


- Ai ngờ Trần quản sự trở về bẩm rằng nàng ta đã mang thai ba tháng, là cốt nhục của Quốc Công gia.


- Lão Quốc Công nghe vậy thì choáng váng đầu óc.


- Phủ Anh Quốc Công ít con cháu, Lão Quốc Công không nỡ bỏ.


- Đúng lúc này lại khám ra hỷ mạch cho Tưởng phu nhân.


- Lão Quốc Công lo được lo mất, lo vị bên ngoài sinh thứ trưởng tử, Tưởng phu nhân sinh đích trưởng tử, hai đứa trẻ quá gần nhau sẽ bất lợi đến phủ Anh Quốc Công; lại sợ vị bên ngoài sinh thứ trưởng nữ, Tưởng phu nhân sinh đích trưởng nữ, rồi khiến Tưởng phu nhân khó chịu trong lòng; nhưng lo nhất vẫn là vị bên ngoài sinh thứ trưởng tử, Tưởng phu nhân sinh đích trưởng nữ, sẽ để lại hậu họa về sau.


- Chuyện này cuối cùng cũng bị Lục lão phu nhân phát hiện.


- Theo ý Lục lão phu nhân, mặc kệ vị bên ngoài sinh con trai hay con gái thì đều là nghiệp chướng, không thể giữ lại. Sau này sẽ có thêm con cháu, cho dù Tưởng phu nhân không thể sinh được con trai, nhưng vẫn có thể cưới con nhà đàng hoàng vào cửa giúp phủ Anh Quốc Công khai chi tán điệp.


- Lão Quốc Công nghe xong lập tức phái Lý quản sự cùng một ma ma đắc lực của Lục lão phu nhân đến chỗ cô nương đó.


- Nhưng lúc Lý quản sự đến nơi thì nàng ta đã trốn mất rồi.


- Lão Quốc Công rất giận dữ, càng khẳng định cô nương đó tâm địa không ngay thẳng, cho gọi lão nô từ Bảo Định về hỗ trợ Lý quản sự tìm người.


- Lão nô vừa nhận được lệnh thì Quốc Công gia đã chạy tới xin tha, còn nhận là ngài ấy giấu cô nương đó đi, Lão Quốc Công muốn phạt thì cứ phạt ngài ấy; còn nói, ngài ấy nhất thời hồ đồ, thấy nàng ta đang mang cốt nhục của mình nên mới tiếp tục nuôi nàng ta, chứ không định đón nàng ta vào cửa. Rồi cam đoan với Lão Quốc Công, chỉ chờ sinh xong sẽ cắt đứt hoàn toàn, cho dù đứa trẻ là trai hay gái cũng sẽ đưa cho nhà khác nuôi dưỡng, sau này nam cưới vợ, nữ gả chồng, chắc chắn không còn quan hệ với Tống gia.


- Có thể không nhận nữ nhân của mình, nhưng không thể không nhận con của mình.


- Lão Quốc Công bắt đầu lung lay, Quốc công gia lại đi xin Tưởng phu nhân.


- Tưởng phu nhân là người hiểu lý lẽ, nói rằng nếu Quốc Công gia thích thì nạp làm thiếp cũng được nhưng đứa trẻ không thể giữ vì tuổi hai đứa quá gần nhau. Nếu cô nương đó chấp nhận hủy đi cái thai, Tưởng phu nhân sẽ đứng ra làm chủ, cho phép nàng ta vào cửa Tống gia.


- Lão Quốc Công hơi không vui.


- Lục lão phu nhân lại thấy vô cùng ổn.


Nói đến đây, Tống Thế Trạc liền thở dài, vẻ mặt cũng trở nên buồn bã.


- Quốc Công gia nghe vậy thì rất vui mừng, cầm tay Tưởng phu nhân không ngừng cảm tạ, còn ôm cả vai Lục lão phu nhân ngọt ngào gọi "mẫu thân", sau đó phấn khởi ra ngoài.


- Lão Quốc Công biết cô nương đó trốn trong chùa Vạn Minh, hơn nữa còn chấp nhận hủy đi cái thai, chỉ cần có thể vào cửa Tống gia là được.


- Lão Quốc Công lập tức đá Quốc Công gia một cước, tức giận mắng: "Loại đàn bà như vậy mà người còn muốn nạp vào cửa? Có phải người chán những ngày sống thanh thản rồi không?".


- Quốc Công gia ôm chỗ bị Lão Quốc Công đá trúng, ngơ ngác không hiểu Lão Quốc Công hỏi gì: "Chẳng phải các người đã hứa rồi sao? Chỉ cần nàng ấy chấp nhận hủy đi cái thai thì sẽ cho nàng ấy vào cửa. Bây giờ nàng ấy chấp nhận rồi, sao các người lại lật lọng?".


- Nói xong, Quốc Công gia nghĩ đến điều gì đó, chạy như điên ra ngoài, vừa chạy vừa la hét: "Ta biết ngay mà! Các người lừa ta! Lừa ta nói ra chỗ trốn của Điệu Nương, rồi sau đó đối phó chúng ta. Vốn dĩ các người không muốn cho nàng ấy vào cửa......" .


- Lão Quốc Công tức gần chết, lệnh cho gia đinh bắt lấy Quốc Công gia giao cho tôi giám sát, sau đó dẫn theo Lý quản sự đến chùa Vạn Minh.


- Rất nhanh Lão Quốc Công đã trở về, mặt tràn đầy mệt mỏi, nói chuyện đã xử lý tốt.


- Quốc Công gia như thú hoang bị nhốt, đẩy Lão Quốc Công rồi chạy đi mất.


- Tôi rất lo lắng, sau khi Lão Quốc Công ngầm đồng ý thì vội vàng đuổi theo.


- Giường gạch, đệm chăn toàn máu. Cô nương đó không còn một tia huyết sắc, đang nằm co quắp trên giường.


- Quốc Công gia ôm cô nương đó gào khóc thảm thiết.


- Tôi bước tới thử, thấy không còn hơi thở thì lập tức lui ra ngoài.


- Không bao lâu, một nha hoàn dẫn huynh trưởng của cô nương đó đến.


- Hắn ngơ ngác đẩy cửa vào phòng.


- Chốc lát sau, trong phòng vọng ra tiếng khóc bi ai, rồi huynh trưởng của cô nương đó bắt đầu đánh Quốc Công gia.


- Tôi thấy Quốc Công gia không phản kháng thì chạy vào kéo người ra, rồi tìm một quán rượu bên cạnh chùa Vạn Minh cùng uống với Quốc Công gia, đợi Quốc Công gia mơ màng say mới đưa về phủ.


- Lão Quốc Công phái tôi đi xử lý nốt những chuyện còn lại.


- Vị huynh trưởng của cô nương đó đúng là người ương ngạnh, ném tất cả bạc Lão Quốc Công đền bù đi, nhưng quả phụ kia lại rất thực dụng, chờ con trai quay lưng, bà ta lập tức nhặt chỗ bạc bị ném lên, còn cò kè mặc cả với tôi, muốn thêm hai ngàn lượng ngân phiếu.


- Sau đó tôi trở về Bảo Định, Lý quản sự được lệnh làm việc bên cạnh Quốc Công gia.


- Tôi nghe Lý quản sự kể, từ đấy về sau Quốc Công gia không còn làm gì xằng bậy nữa.


- Bởi vì chướng mắt phẩm hạnh của cô nương đó, thế nên Lão Quốc Công không muốn để nàng ta vào phủ, cũng thấy lời Tưởng phu nhân rất đúng lý hợp tình. Còn Quốc Công gia giống như chột dạ chuyện này, càng khom lưng cúi đầu trước mặt Tưởng phu nhân, đặc biệt là sau khi sinh hạ Thế tử gia. Lúc Quốc Công gia bị Quảng Ân bá liên lụy, tuy đang mang thai nhị gia, nhưng Tưởng phu nhân vẫn ôm bụng bầu đến xin cho Quốc Công gia, vì vậy, Quốc Công gia hoàn toàn quy phục Tưởng phu nhân.


- Lão Quốc Công ngao ngán lắc đầu.


- Nhưng khuyên mấy lần vẫn vô dụng, không còn cách nào, cuối cùng đành phải giao phủ Anh Quốc Công cho Tưởng phu nhân và giữ lại mấy người cho Thế tử gia.


Đậu Chiêu trợn mắt há mồm.


Không ngờ lúc còn trẻ Tống Nghi Xuân có thể làm ra một chuyện như vậy?


Nhưng chuyện này liên quan gì đến mâu thuẫn giữa Tống Nghi Xuân và Tống Mặc?


Không lẽ vì chuyện cũ năm xưa nên Tống Nghi Xuân muốn giết người vợ chung chăn gối mấy chục năm và trưởng tử nối dõi gia nghiệp?


Ông ta chung tình như vậy sao?


Thế này quá vô lý rồi!


Hơn nữa, không thể chỉ vì Tống Nghi Xuân hại chết Tưởng phu nhân mà Tống Mặc giết cha sát đệ, hủy đi huyết mạch phủ Anh Quốc Công được?


Đậu Chiêu nghĩ tới mấy nha hoàn trong Tê Hương viện.


Chẳng lẽ, Tống Nghi Xuân là loại háo sắc dâm loạn? Nhưng vì Tưởng phu nhân nên phải khốn khổ kiềm chế, lâu dần tâm lý thay đổi?


Cũng không đúng!


Theo như suy nghĩ của Lão Quốc Công, Tưởng gia vốn có thói quen nạp thêm cơ thiếp, Tưởng phu nhân không để tâm đến chuyện đó mới phải. Tống Nghi Xuân muốn nạp mỹ nhân vào cửa, Tưởng phu nhân sẽ không ngăn cản, Tống Nghi Xuân cần gì phải làm bộ làm tịch?


Hoặc là Tưởng phu nhân không giống người thường, bởi vì đã chứng kiến cảnh thê thiếp tranh đấu quá nhiều, nên đặc biệt phản cảm chuyện nạp thiếp?


Đậu Chiêu thấy đau đầu.


Không biết chuyện này còn tốt, biết rồi thì lại lún sâu hơn, càng ngày càng mù mờ.


Chương 392: Nữ Sắc


 Đậu Chiêu sắp xếp Tống Thế Trạch ở trong tiểu viện của Trần Khúc Thủy, cũng dặn ông ta:


- Nếu ai đó hỏi đến thì ngươi cứ nói mình là bằng hữu của Trần tiên sinh, tới thăm Trần tiên sinh.


Tống Thế Trạch ngập ngừng hỏi lại:


- Nếu ai đó nhận ra tôi thì sao?


- Cũng đâu liên quan gì.


Đậu Chiêu cười đáp:


- Ngươi là lão nhân trong phủ, lại từng làm đại chưởng quầy vào nam ra bắc, kiến thức chắc chắc sâu rộng. Ngươi xem đối phương đến vì mục đích gì rồi tùy cơ ứng biến. Ta tin Tống chưởng quầy có thể xử lý được.


Tống Thế Trạch liền nghĩ thầm trong lòng: "Hóa ra mình hấp tấp chạy tới phủ Anh Quốc Công còn để làm mồi nhử!"


Nhưng việc đã đến nước này, ông không thể do dự. Hiện tại, ông chỉ còn một cách là toàn tâm toàn ý đi theo Di Chí Đường. Nếu như gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng Thế tử gia, cho dù làm mồi nhử, ông cũng phải chấp nhận.


Sau khi hạ quyết tâm, Tống Thế Trạch không còn một chút hối hận nào.


Ông cung kính hành lễ với Đậu Chiêu, rồi theo Trần Khúc Thủy lui xuống.


Đậu Chiêu lập tức ra cửa tìm Tống Mặc.


Nha môn Kim Ngô Vệ đặt tại phủ Đô đốc Ngũ quân, nhưng ở trong nội cung còn có một phòng trực. Hôm nay đến phiên Tống Mặc phải trực nên nàng ngồi đợi hắn ở trong một quán trà cạnh phủ Đô đốc Ngũ quân.


Có lẽ vì xung quanh đều là nha môn lục bộ nên quán trà này không lớn, lối vào cũng khá quanh co. Nếu không được Liêu Bích Phong dẫn đường, e rằng các nàng không thể tìm ra một nơi như này.


Sau khi thúc giục tiểu nhị dâng trà bánh cho Đậu Chiêu, Liêu Bích Phong cùng nhóm người Võ Di lui ra ngoài hiên canh.


Đậu Chiêu ngồi suy nghĩ trong nhã gian, bây giờ mới thấy mình quá liều lĩnh.


Trước khi cha con họ trở mặt, Tống Mặc chưa từng nghi ngờ phụ thân mình, đương nhiên chỉ biết những chuyện mặt nổi của Tống Nghi Xuân. Nhưng sau đó, Tống Mặc không ít lần điều tra Tống Nghi Xuân, Tống Nghi Xuân cũng không ít lần điều tra Tống Mặc. Nếu Tống Nghi Xuân vẫn còn qua lại với Điệu Nương kia, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Rõ ràng đúng như lời Tống Thế Trạch nói, từ đó về sau Tống Nghi Xuân không còn phạm phải sai lầm nào nữa.


Chuyện đã kết thúc cách đây mười mấy năm, trước cả khi Tống Mặc được sinh ra, vậy mình hấp tấp cái gì?


Đậu Chiêu bật cười.


Nhưng cũng không thể chối bỏ, nàng rất tò mò, không biết Điệu Nương kia là nữ nhân như thế nào mà có thể khiến Tống Nghi Xuân làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy.


Nàng bảo Nhược Chu tiếp tục rót trà cho mình thì thấy Tống Mặc hớt hải chạy tới.


- Đã xảy ra chuyện gì?


Tống Mặc biết rõ Tống Thế Trạch bí mật vào phủ, mà Đậu Chiêu lại đột nhiên tìm đến, cho nên hắn rất lo lắng. Thậm chí ngay cả Đổng Kỳ đang trực cùng mình cũng bị hắn bỏ qua một bên rồi vội vàng xuất cung.


- Có chuyện gì nàng cứ phái người mang thư cho ta. Sao lại tự mình đến đây? Nàng thế này không thể ngồi xe ngựa được.


Đậu Chiêu sờ lên bụng, cười đáp:


- Chàng đừng lo lắng! Ta ngồi kiệu tới đây.


Rồi thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, biết hắn vội vàng chạy tới, nàng liền bảo Nhược Đồng mang nước lên để Tống Mặc rửa mặt.


- Tống Thế Trạch nhắc lại chuyện xưa, ta thấy vô cùng bồi hồi nên tới gặp chàng.


Nàng ngồi xuống cạnh Tống Mặc, kể cho hắn nghe toàn bộ lời Tống Thế Trạch nói.


Tống Mặc trợn trừng hai mắt, rất lâu sau khi Đậu Chiêu kể xong mới đáp lại: