Cửu Trọng Tử

Chương 331: - 335




Chương 331: Ứng phó


Editor: uyenchap210


Cũng không thể thừa nhận là bởi vì hắn cách xa Liêu Vương một bước nên nàng mới vui.


Đậu Chiêu nghĩ bụng, lại cảm thấy không biết nên khóc hay cười, chỉ đành liếc xéo hắn, nũng nịu nói: "Chàng biết rồi đó".


Tống Mặc sửng sốt, ngay sau đó bật cười.


Đậu Chiêu luôn có cách khiến hắn sung sướng.


Hắn bế ngang Đậu Chiêu lên, khẽ cắn vành tai nàng: "Chúng ta dùng bữa tối thôi."


Sự bất ngờ này Đậu Chiêu không kịp phòng bị, vội vàng bám lấy cổ Tống Mặc, bình tĩnh lại mới phát hiện mình đã bị Tống Mặc ôm trong ngực.


"Chàng mau thả ta xuống!" Nàng mặt đỏ tai hồng, "Đèn còn sáng kia kìa, sao đã làm loạn rồi!"


Bộ dạng cố gắng bình tĩnh lại ngượng ngùng kia chọc cho Tống Mặc một trận cười lớn, còn thổi thổi lên cổ nàng, nói một cách mập mờ: "Nếu tắt đèn thì có thể làm loạn?"


Cái tên này thật là... Cái gì cũng nói được!


Nàng càng thẹn, hắn càng lấn tới.


Sao người ngoài có thể nghĩ hắn đa mưu túc trí, tâm địa độc ác, ra tay tàn nhẫn chứ?


Đậu Chiêu mắng thầm. Tống Mặc không tốn chút sức nào đã ôm nàng đến phòng ngoài.


Nhóm người Cam Lộ vội vàng bày bát đũa, bộ dạng làm như không trông thấy gì cả.


Đậu Chiêu bất lực thở dài.


Hai người ngồi đối diện nhau dùng bữa tối.


Tống Mặc thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc Đậu Chiêu một cái khiến Đậu Chiêu hai lần gắp rơi thức ăn. Đậu Chiêu không thể lý giải được được sự ngọn ngào đang tràn ngập trong tim mình.


Dùng xong bữa tối, hai người ngồi trên giường đất cạnh cửa sổ vừa uống trà vừa nói chuyện.


"Khi chàng đi, ta đã gặp Trần Gia." Đậu Chiêu kể lại sự tình lúc đó cho Tống Mặc.


Tống Mặc nghe xong thì cười không ngừng: "Hắn nhạy bén thật đó!"


Nhận ra lời Tống Mặc có ẩn ý, Đậu Chiêu bèn hỏi: "Nói như vậy, đúng là Trần Gia vô tình chạm mặt với đám đạo tặc kia?"


Tống Mặc gật đầu, hàn quang chợt lóe qua mắt hắn.


Hắn đưa mắt về phía Tê Hương Viện, hạ thấp giọng: "Là của vị kia!"


Đậu Chiêu sửng sốt, thất thanh nói: "Sao có thể..." Lời vừa ra khỏi miệng thì cảm thấy mình hỏi hơi vô lý.


Trong thiên hạ này ngoại trừ Tống Nghi Xuân thì còn ai hận Tống Mặc như vậy?


Nếu nhắm vào nàng, cũng chỉ có thể bên ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm giết người không dao.


Nhưng tam cương ngũ thường còn đó, dù phụ tử tương tàn, Tống Nghi Xuân cũng không thể quá trần trụi, lỗ mãn như vậy! Vô cớ sát hại con trai, hậu quả sau đó gánh không nổi đâu. Không thì ông ta đã tự cầm dao đuổi giết Tống Mặc rồi, cần gì phải làm ra nhiều chuyện như vậy.


Vậy thì vì sao Tống Nghi Xuân lại chọn thời điểm này, lấy phương thức này xuống tay?


Đậu Chiêu trầm ngâm: "Đã xảy ra chuyện gì? Ông ấy hành sự như vậy quá là không hợp với lẽ bình thường!"


Tống Mặc lạnh lùng nói: "Thân phận hai tử sĩ kia đã xác định. Còn vì sao ông ấy làm như thế thì phải đợi tra tiếp. Chắc khoảng hai ngày nữa sẽ có kết quả.


Nhìn gương mặt trầm tĩnh thanh lãnh như băng tuyết của Tống Mặc, Đậu Chiêu chỉ cảm thấy đau lòng.


Nàng tình nguyện muốn hắn giống như vừa rồi, cùng cùng nàng vui cười pha trò.


Đó mới chính là một người sống bình thường!


Đậu Chiêu im lặng ôm eo Tống Mặc, dựa vào vai hắn.


Dường như làm như vậy mới có thể truyền cho Tống Mặc một chút hơi ấm, giúp hắn cảm thấy không rét lạnh, cô đơn.


Tống Mặc lại cười véo véo mũi Đậu Chiều, thì thầm: "Làm sao vậy? Có phải muốn ta không? Lát nữa, ta nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi..."


Tên đáng ghét này!


Từ khi thành thân với nàng thì không có một khắc nào đứng đắn.


Đậu Chiêu cố hết sức đấm hắn. Tống Mặc chớp chớp mắt nhìn nàng, bày ra bộ dạng đáng thương: "Ta không nói sai, vì sao lại đánh ta".


Đậu Chiêu phải bật cười ra tiếng. Những buồn khổ, thương tâm vừa rồi đều tan thành mây khói, biến mất không bóng dáng.


Đậu Chiêu hơi giật mình.


Có lẽ đây mới là mục đích của Tống Mặc


Không muốn để mình buồn...


Nàng nghiêm túc nhìn Tống Mặc. Tống Mặc cũng chăm chú nhìn nàng, ý cười tràn ngập trong mắt.


Đậu Chiêu rướn người hôn môi hắn, dịu đàng mà triền miên.


Tống Mặc kinh ngạc, nhiệt tình đáp lại nàng.


Nhưng cuối cùng Đậu Chiêu vẫn không cho hắn tiếp tục: "Ta hơi mệt, chàng nhịn..."


Tống Mặc được một tấc lại muốn tiến một thước, cầm tay nàng hướng xuống dưới: "Vậy nàng giúp ta đi."


Hai kiếp làm người, Đậu Chiêu chưa từng làm chuyện này. Nàng cảm thấy quá..... phóng túng.


Tống Mặc ôm nàng gọi "Thọ Cô", thân thể nóng bỏng như nước sôi trào.


Đậu Chiêu vùi đầu trong ngực Tống Mặc, đỏ mặt nhắm mắt, bịt tai trộm chuông, mặc hắn muốn làm gì thì làm.


Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Mặc tinh thần sảng khoái rời giường đi luyện võ, Đậu Chiêu lười biếng trốn trong chăn.


Cam Lộ mặt đỏ ửng nhắc nhở Đậu Chiêu: "Đã là giờ mão."


Bình thường giờ này, nàng đang ngồi thêu thùa ở phòng trà của Tê Hương Viện.


Nhưng hôm nay, nàng chẳng còn tâm trạng đối phó với Tống Nghi Xuân nữa.


"Ngươi tìm một gia đinh canh cổng." Đậu Chiêu lười biếng phân phó, "Nếu có người tới thăm Quốc Công gia thì bảo hắn lập tức bẩm với ta. Đến lúc đó, chúng ta qua phòng trà của Tê Hương viện cũng không muộn."


Cam Lộ cứng họng, một hồi lâu mới nói: "Chỉ sợ những quản sự ma ma trong phủ sẽ nói linh tinh."


Nếu truyền ra ngoài, có thể Đậu Chiêu sẽ phải gánh trên lưng chữ bất hiếu.


Đậu Chiêu lười biếng mỉm cười: "Vậy ngươi cứ truyền lại lời của ta, vừa hay ta muốn xem kẻ nào thích bàn tán thị phi."


Tuy trong lòng bất an nhưng Cam Lộ không dám trái ý Đậu Chiêu, nhanh chóng đi truyền lời.


Phủ Anh Quốc Công trầm trồ, có thể tưởng tượng ra sóng ngầm quyết liệt giữa Đậu Chiêu và Tống Đại phu nhân. Các ma ma quản sự uy tín và bọn đại nha hoàn đều im lặng đến quỷ dị, chỉ dám bấm bụng nói trong lòng.


Đậu Chiêu thở dài: "Vẫn là vú già của phủ Anh Quốc Công được dạy dỗ tốt. Nếu còn ở Chân Định, chỉ sợ nước miếng đã bay đầy trời rồi."


Cam Lộ đang rót trà cho Đậu Chiêu chu miệng: "Dọa chết chúng em, vậy mà người còn có tâm trạng nói đùa."


Tố Tâm sắp xuất giá, nàng mấy năm nay đều đặt hết tâm tư trên người Đậu Chiêu, cho nên chưa có chuẩn bị gì, Đậu Chiêu bảo Liêu Bích Phong an bài một quản sự đắc lực, để giúp tỷ muội Biệt thị mua sắm đồ cưới. Cam Lộ và Tố Quyên thay thế Tố Tâm và Tố Lan, hầu hạ bên người Đậu Chiêu.


Chỉ tiếc hai người này cũng sắp xuất giá!


Đậu Chiêu thở dài trong lòng, bảo Cam Lộ lấy hai bộ chăn đệm trong của hồi môn của mình ra.


Cam Lộ còn tưởng là tặng cho Tố Tâm, chọn một bộ đỏ thẫm thêu Đan Phượng Triêu Dương, một bộ xanh biếc thêu Bách Điểu Triêu Phượng.


Đậu Chiêu lại nói: "Là cho Thế tử gia dùng."


Cam Lộ há hốc mồm.


Buổi tối, Tống Mặc thấy chăn đệm trên giường đất thì càng kinh ngạc, cười nói: "Nàng giận ta thật à?" Lại thì thầm: "Đêm qua là ai ôm ta không chịu buông tay nhỉ?"


Nhớ đến phong tình kiều diễm hôm qua, gò má Đậu Chiêu lại ửng hồng, thái độ càng thêm quyết liệt: "Nếu chàng không ngủ trên giường đất thì phải ngủ ở thư phòng."


Bấy giờ, Tống Mặc mới ngừng cười, nghiêm túc hỏi: "Thọ Cô, nàng nói thật với ta đi. Chuyện gì xảy ra vậy?"


Đậu Chiêu không biết nên trách Tống Mặc chuyện gì cũng dám hay là trách chính mình cự tuyệt không được dụ hoặc của hắn. Nàng trừng mắt: "Chàng còn dám hỏi ta? Có ai không biết tiết chế như vậy không?"


Tống Mặc ngượng ngùng gãi gãi mũi. Không phải hắn không thể, chỉ là hắn thích nhìn bộ dạng Đậu Chiêu mất khống chế dưới thân mình.


Nhưng nghĩ đến nhụy hoa trướng hồng của Đậu Chiêu, hắn vẫn hơi chột dạ, không dám nhiều lời, ngoan ngoãn nghỉ trên giường đất.


Đậu Chiêu lập tức mềm lòng, tự mình rót cho hắn ly trà, ngồi bên mép giường đất lẩm bẩm: "Ta nghỉ hai ngày sẽ tốt thôi."


Tống Mặc nắm tay nàng: "Vậy nàng cũng ngủ trên giường đất với ta đi. Ta bảo đảm sẽ không quá trớn."


Thế có khác gì cùng ngủ trên giường.


Đậu Chiêu chán nản: "Chàng cũng biết mình quá trơn!"


Nàng không thèm để ý tới Tống Mặc, lập tức lên giường.


Nửa đêm khát nước tỉnh dậy thì phát hiện Tống Mặc đã bò lên giường từ khi nào, đang cuộn tròn ngủ ngon lành bên cạnh nàng.


Đậu Chiêu bật cười, nhẹ nhàng giúp Tống Mặc dịch góc chăn, hôm sau lại bảo Cam Lộ cất bộ chăn đệm kia vào hòm xiểng.


Tống Mặc không hiểu nhưng vẫn như bình thường nghỉ trên giường, cơ mà đã ngoan ngoãn hơn trước


Đậu Chiêu đặt toàn bộ tâm tư ở hôn sự của Tố Tâm.


Của hồi môn gồm: tòa nhà, điền trang, cửa hiệu, trang sức, đồ dùng..... không bỏ sót thứ gì, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, đều hỏi đến.


Nhị thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân của Lục gia tới chơi,  thấy vậy thì cười đến đau bụng, trêu ghẹo nàng: "Muội gả tỳ nữ hay gả khuê nữ vậy?"


Đậu Chiêu đúng là có tâm trạng như gả khuê nữ đi.


 Bọn họ có thể thuận buồm xuôi gió như ngày hôm nay, không phải ai cũng có thể hiểu.


Đậu Chiêu chỉ cười: "Ngọn gió nào hôm nay đưa hai vị tới đây?" Sau đó bảo Cam Lộ, "Báo với quản sự phòng bếp, ta muốn mời hai vị thiếu phu nhân dùng bữa."


Cam Lộ vâng dạ rồi đi


Nhị thiếu phu nhân là thê tử của Lục Hàm - trưởng tôn của Ninh Đức trưởng công chúa, Tam thiếu phu nhân là thê tử của Lục Thẩm - thứ tôn của Ninh Đức trưởng công chúa, hai người cũng không tỏ ra khách khí, hào phóng nói cảm ơn. 


"Hôm nay phải nếm thử tay nghề bà tử phòng bếp của nhà biểu đệ muội mới được".


Đậu Chiêu cảm thấy kỳ quái.


Hai vị thiếu phu nhân xuất thân hiển hách. Nàng vừa gả vào phủ Anh Quốc Công, cũng không có giao tình gì. Sao hai người lại nồng nhiệt với nàng thể?


Nàng bình tĩnh trò chuyện cùng hai người. Lục tam thiếu phu nhân nói tới sinh thần của phu nhân nhà Cảnh Quốc Công vào tháng sau.


"Đến lúc đó, chúng ta cùng đi đi?"


Kiếp trước, nàng thường đến phủ Cảnh Quốc Công nhưng không có lần nào vui vẻ ra về, cho nên ở kiếp này, nàng thực sự không có hứng thú với nơi đó.


"Đến lúc đó rồi nói sau!" Đậu Chiêu cười giải thích, "Quốc công gia vẫn còn bệnh!"


Nhị thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân kinh ngạc hỏi: "Quốc công gia chưa khỏe ư?"


Tống Nghi Xuân không muốn bị người người cười vào mặt, nói là ông ta phát bệnh vì con dâu có nhiều thêm trang. Thế nên bên ngoài đều đồn Tống Nghi Xuân bị nhiễm phong hàn.


Đậu Chiêu ấp úng thừa nhận, cùng hai vị thiếu phu nhân Lục gia nói tới mấy chuyện khác ở Kinh đô.


Hai vị thiếu phu nhân đều là người khóe léo nhạy bén. Nếu Đậu Chiêu không muốn nói nhiều thì các nàng cũng sẽ không hỏi nhiều. Mọi người nói chuyện nhà, không khí hoà thuận vui vẻ, nói một câu đi kèm một tiếng cười.


Chỉ là tới buổi chiều, tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Phu nhân, có vị Thiêm sự Trấn phủ ti Cẩm Y Vệ họ Trần, phái vú hầu trong nhà tới gặp phu nhân. Bảo là trước đó vài ngày đi Thiên Tân xử lý việc công được mấy sọt lựu, muốn biếu phu nhân."


Chương 332: Lựu


Thiêm sự Trấn phủ ti Cẩm Y Vệ họ Trần?


Đậu Chiêu không cần suy nghĩ cũng đoán được người này là Trần Gia.


Nàng nhớ rõ thời điểm gặp nàng, Trần Gia mới chỉ là một tiểu kỳ nho nhỏ ở Cẩm Y Vệ, vậy mà không tới mấy ngày đã thành Thiêm sự Trấn phủ ti của Cẩm Y Vệ rồi...... Có vẻ như Tống Mặc đã ra tay giúp hắn.


Cơ mà nàng không có ý định dùng hắn.


Dù xuất phát từ mục đích gì, Trần Gia giúp Tố Tâm là thật. Nếu hắn đã không liên quan đến vụ đạo tặc tấn công Tố Tâm mà Tống Mặc lại nói tốt cho hắn một lời, xem như đã trả đủ ân tình.


Đậu Chiêu bảo tiểu nha hoàn: "Thưởng cho vú hầu kia một lượng bạc. Còn về số lựu đó thì bảo bà ta mang về cho cháu đi!"


Tiểu nha hoàn vâng dạ rồi lui xuống.


Nhị thiếu phu nhân Lục gia ngạc nhiên hỏi: "Sao dệ muội lại biết người của Cẩm Y Vệ?"


Người của Cẩm Y Vệ thanh danh không tốt, vương công đại thần khi nhắc tới đều biến sắc.


Đậu Chiêu vội nói: "Là người quen của Thế tử gia. Không biết vì sao lại tặng lự, chờ Thế tử gia trở về, muội sẽ hỏi."


Thần sắc Nhị thiếu phu nhân lúc này mới buông lỏng, ân cần nói: "Thế tử phu nhân phủ Duyên An Hầu, Đại phu nhân phủ Cảnh Quốc Công, Tứ phu nhân Vân Xương Bá, phu nhân phủ Đông Bình Bá, đều là người đôn hậu, nếu muội có thể tham dự lễ mừng sinh thần của phu nhân Cảnh Quốc Công, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu những người này với muội, cũng miễn cho muội buồn chán một mình."


Đậu Chiêu biết nàng nói thật tâm, liên tục cảm tạ, trong lòng lại nhịn không được hiện lên điểm kỳ dị. Kiếp trước, Phu nhân Đông Bình Bá cùng hai nhi nữ của mình trở thành nữ tử của Tống Mặc.


Lúc này, Chu thị vẫn đang tuổi hoa, mới gả cho Đông Bình Bá chưa được mấy năm.


Buổi tối, thời điểm Tống Mặc đang đọc sách dưới đèn, Đậu Chiêu không khỏi ngẩng đầu đánh giá hắn.


Rốt cuộc kiếp trước Tống Mặc đã làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường?


Khi hắn bên cạnh những nữ tử khác như Chu thị, liệu có giống khi bên cạnh nàng, buông thả không kiềm chế bản thân?


Trong đầu nàng lập tức hiện ra hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim run khi bọn họ bên nhau.


Giống như uống phải hũ dấm hỏng, Đậu Chiêu cảm thấy vừa chua vừa đắng.


Kiếp này, Tống Mặc còn gặp những người đó nữa không?


Nàng vo viên vạt áo, mặt cũng trở nên trắng bệch.


Một khắc trước Tống Mặc còn đang đắc ý vì Đậu Chiêu dùng ánh mắt si mê lặng lẽ ngắm nhìn hắn, một khắc sau lại bị sắc mặt của nàng dọa sợ.


"Thọ Cô! Thọ Cô!" Tống Mặc vội ôm Đậu Chiêu vào lòng, dùng nhũ danh mà chỉ khi nào hai người thân mật gọi, "Nàng làm sao vậy? Chỗ nào không khỏe?"


Vòng tay ấm áp khiến cảm xúc Đậu Chiêu rất nhanh chóng trở về bình thường.


Nàng hít một hơi thật sâu, không thể không nhắc nhở bản thân. Đó là chuyện kiếp trước, mình không thể lẫn lộn kiếp này với kiếp trước được, như vậy chỉ tự chuốc lấy buồn rầu thôi .


Nàng tuyệt đối sẽ không để những chuyện ở kiếp trước lại xảy ra.


"Không sao," sắc mặt Đậu Chiêu vẫn hơi xanh nhưng đã dịu rất nhiều, "Ta thấy chàng đọc không rời mắt