Chương 328: Nhân duyên
Cho dù Trần Gia quen biết không ít người, nhưng muốn nhờ một bà mối có thể đi lại với nhà quyền thế cũng không phải chuyện dễ dàng. Đặc biệt, từ khi Thiêm sự Trấn phủ ti của Cẩm Y Vệ được điều đến Tiền tiêu quân của Thần Cơ Doanh, chức Thiêm sự Trấn phủ ti hiện vẫn cứ bỏ trống, mà Đô chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ - Sử Xuyên còn gặp riêng Trần Gia, ám thị với hắn chỉ cần Thế tử Anh Quốc Công - Tống Nghiên Đường nguyện ý ra mặt nói giúp một lời, chức Thiêm sự này liền thuộc về hắn.
Hiện tại cần tìm một người khéo léo, có thể cùng Thế tử Anh Quốc Công phu nhân - Đậu thị nói mấy chuyện của nữ tử với nhau mới là mưu tính trọng yếu.
Hắn gấp đến độ không kịp nuốt nước miếng.
Lúc trước hắn đem mấy thông tin mình biết về Uông Uyên ra trao đổi, Tống Mặc không giết người diệt khẩu đã may mắn lắm rồi, hắn làm sao dám đi tìm Tống Mặc tiếp?
Càng đừng nói mời Tống Mặc ra mặt giúp đỡ.
Nhưng nếu lần này hắn không thể thỉnh đến Tống Mặc, thì tấm da hổ chuyện hắn lôi kéo được Tống Mặc sẽ bị vạch trần, chờ đợi hắn, chỉ có sống không bằng chết.
Làm sao bây giờ?
Trần Gia đi qua đi lại trong phòng.
Hổ Tử cho hắn chủ ý: "Nếu không, tìm cách đánh tiếng với Đậu đại nhân ở ngõ Tĩnh An Tự, ta thấy Thế tử gia rất kính trọng nhạc phụ của mình"
Mấy ngày nay, vì có thể tìm được cơ hội gặp mặt nói chuyện, bọn họ không ngừng điều tra những việc liên quan đến Thế tử Anh Quốc Công phu nhân.
"Chỉ sợ không thể." Trần Gia bác bỏ đề nghị của Hổ Tử, "Lúc trước Vương thị vào cửa, Đậu Triệu hai nhà liền trở mặt, bằng không, cũng không có chuyện Tây Đậu chịu lấy ra một nửa sản nghiệp cho Thế tử phu nhân làm của hồi môn. Mấy năm nay Thế tử phu nhân vẫn luôn ở tại Chân Định, mỗi tháng đều cùng cữu cữu, cữu mẫu trao đổi thư từ. Lại cùng kế muội Đậu Minh như nước với lửa, hơn nữa vừa vào kinh liền đã xảy ra chuyện tỷ muội gả thay, có thể nhìn ra được quan hệ của Thế tử phu nhân và Đậu đại nhân đến mức nào. Cho dù vì đạo hiếu mà Thế tử phu nhân không thể oán hận, nhưng cũng không có khả năng hết lòng tôn kính Đậu đại nhân. Chúng ta gần với ngõ Tĩnh An Tự, chưa chắc đã tốt." Nói tới đây, hắn nghĩ đến chỗ sản nghiệp trên danh nghĩa của Đậu Chiêu, không khỏi đau răng.
Một nữ tử có quyền, có tiền, có người, còn có một tâm địa quả cảm hơn cả nam nhân; cho dù bọn họ gặp mặt được, nhưng dựa vào cái gì để đả động đến nàng ta đây?
Trần Gia không khỏi vỗ trán thở dài, lẩm bẩm: "Thế tử phu nhân, rốt cuộc thiếu cái gì?"
Hổ Tử nhịn không được oán giận: "Thiệt tình! Ngươi nói xem một nữ tử xuất thân gia đình nhiều đời làm quan, đã mời một cử nhân để phụ tá thì thôi, lại còn dưỡng thêm một đống hộ vệ cao thủ. Cho dù là nam nhân phải gánh vác gia tộc, cũng không khí thế như vậy. So với nam nhân còn mạnh mẽ hơn. Thế tử gia sao lại chịu đựng được, còn đồng ý cho phụ ta và hộ vệ của phu nhân ở trong Di Chí Đường......"
"Tư từ đã!" Thần sắc Trần Gia trấn động, mắt sáng như đuốc chiếu lên người Hồ Tử, "Ngươi vừa rồi nói cái gì? Người của phu nhân ở trong Di Chí Đường?"
"Đúng vậy!" Hổ Tử đáp, "Ngươi không biết sao? Tam lão gia và Tam gia Đậu gia đã trở về Chân Định, nhưng những người hộ tống lại ở lại, ta âm thầm nhìn qua, đúng là nhóm người ở Chân Định đi theo phu nhân Thế tử phu nhân từ trước......"
"Không. Không. không." Trần Gia hưng phấn mà xoa xoa hai tay, mặt đầy hồng quang, nói, "Ta biết chuyện này. Ta đang trách ta tại sao lại không nghĩ theo hướng khác." Hắn ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh Hổ Tử , "Ngươi ngẫm lại xem, nàng một thân nữ tử, được gả tới phủ Anh Quốc Công, Thế tử gia tôn trọng nàng như vậy, nàng chỉ cần nói một câu, Thế tử gia liền có thể vì nàng sở dụng, vì sao nàng không đuổi phụ tá và hộ vệ lúc trước đi? Chắc chắn là có toan tính gì đó! Hơn nữa toan tính này còn liên quan tới lợi ích của Thế tử gia! Ta đã nói, Thế tử gia cùng nàng chưa từng quen biết, sao đột nhiên coi trọng nàng như thế. Hổ Tử, trên đời này bất kể việc gì, chỉ cần đi phía trước kẻ khác, liền sẽ làm nên đại sự, đây cũng là lý do vì sao nhiều đại quan biên cảnh muốn nịnh bợ tiểu quan triều đình, thậm chí nịnh bợ thái giám. Ngươi nói xem, nếu ta lấy thân phận Thiêm sự Trấn phủ ti nguyện trung thành với Thế tử phu nhân, để Cẩm Y Vệ vì nàng sử dụng, liệu Thế tử phu nhân có thể cự tuyệt được không?"
"Cái, cái gì?" Hổ Tử sợ tới mức nhảy dựng lên, "Sao có thể? Trấn phủ ti là tai mắt của Hoàng Thượng, giám sát đủ mọi loại quan......"
Trần Gia không kiên nhẫn mà phẩy tay, chặn ngang lời hắn: "Ta cũng không phải gia nô của Thế tử phu nhân, bất quá là lợi dụng quyền lực của Trấn phủ ti, ở phạm vi nhất định làm vài việc nhỏ không gây hại đến triều đình, loại sự tình này, những Bách hộ, Thiên hộ của Trấn phủ ti có ai không trải qua, bằng không bọn họ dựa vào cái gì ở Trấn phủ ti hét tam uống bốn trang đuôi to dương tử......"
Hổ Tử vẫn cảm thấy không ổn: "Chi bằng cúi đầu trước Thế tử Anh Quốc Công! Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng coi như nắm được nhược điểm của Thế tử, hắn sử dụng cũng thuận tay hơn!"
"Ngươi hồ đồ rồi!" Trần Gia nói, "Với địa vị hiện tại của Thế tử Anh Quốc Công, chỉ sợ đến Sử Xuyên còn phải ngóng trông Thế tử tìm hắn sai bảo chút việc vặt, không biết có bao nhiêu người muốn nương nhờ cửa này, chúng ta lấy cái gì đả động Thế tử? Chỉ có thể tìm đường tắt mà đi!"
Hổ Tử không khỏi cười mỉa.
Cho dù muốn trở thành một thanh đao trong tay Thế tử gia, cũng phải xem có đủ sắc bén khiến Thế tử vừa lòng không đã!
Trần Gia phân phó Hổ Tử: "Mấy ngày tiếp theo ngươi đừng làm gì hết, tự mình giám sát Di Chí Đường, chỉ cần xe ngựa của phu nhân ra ngoài, Thế tử gia không ở bên người, ngươi liền báo ta biết, ta nghĩ cách gặp mặt Thế tử phu nhân một lần, ta không tin, Trấn phủ ti Cẩm Y Vệ không đả động được phu nhân!"
Hổ Tử liên tục gật đầu.
Đậu Chiêu còn không biết có người trăm phương ngàn kế, chỉ vì muốn thấy mặt mình.
Triệu Lương Bích đi theo Chung Bỉnh Tường xem sổ sách, nàng cùng Trần Khúc Thủy ngồi trong tiểu thư phòng của Tống Mặc thương lượng hôn sự của Tố Lan và Tố Tâm: "...... Tiên sinh thấy như vậy có thỏa đáng không?"
Trần Khúc Thủy cũng là trưởng bối của tỷ muội Biệt thị, để Trần tiên sinh ra mặt thử Tố Tâm, không còn gì tốt hơn.
"Đứa nhỏ Lương Bích này, chính mắt tôi nhìn nó lớn lên, Tố Tâm và Tố Lan theo người vào kinh, phần mộ của Biệt sư phó, tế bái hàng năm, đều là hắn tự lo liệu, phẩm hạnh đoan chính, lại có chí tiến thủ, nếu việc hai đứa có thể thành, tôi nghĩ chính là Biệt sư phó, cũng sẽ không phản đối." Trần tiên sinh rất cao hứng, "Tố Lan gả cho Trần Hạch cũng thực tốt. Như vậy quan hệ của chúng ta và Di Chí Đường cũng tăng thêm một bậc. Chỉ là Tố Lan hoạt bát, Trần Hạch ổn trọng, không biết hai người có hợp nhau hay không...... Nếu Tố Lan không đồng ý, chi bằng người tính đến Cam Lộ và Tố Quyên, hai đứa tuổi cũng không nhỏ, cũng tới lúc ra phủ rồi."
Đậu Chiêu cười nói: "Ngài dày dặn kinh nghiệm đối nhân xử thế, chuyện này còn phiền tiên sinh ra mặt"
Kiếp trước nàng và Ngụy Đình Du chính là không thể hợp nhau, nhưng lấy chồng theo chồng, nàng chỉ có thể tìm cách để cuộc sống ngày một tươi sáng hơn, vừa khổ vừa mệt, chịu nhiều ủy khuất, cũng không nghĩ tới oán giận. Kiếp này theo Tống Mặc, mới biết trong lòng cũng hy vọng thật nhiều ở người bên cạnh. Nàng hy vọng người mình gả cho thật tốt, không muốn có kết cục phu thê bất hòa.
Trần Khúc Thủy vui vẻ đáp ứng.
Ngày hôm sau, người đưa trà cho Triệu Lương Bích đổi thành Cam Lộ.
Đậu Chiêu nhấp miệng cười.
Triệu Lương Bích lại như kiến bò trên chảo lửa, nhờ Cam Lộ hỏi Tố Tâm : "Tỷ tỷ vì sao không đi đưa trà cho Triệu quản sự?"
Tố Tâm ngồi trên giường đất là xiêm y, nghe vậy cười khanh khách, mặt đỏ bừng, nói: "Ta là vì phu nhân gặp hắn, cho nên tiện tay thôi. Chẳng lẽ còn bắt ta đi hầu hạ hắn?"
Nàng nói chuyện chưa bao giờ sắc bén như vậy, Cam Lộ sợ chết khiếp, mở mịt đi đáp lời cho Triệu Lương Bích.
Tống Mặc trở về, Đậu Chiêu đem chuyện này kể cho hắn nghe.
Tống Mặc ôm vai Đậu Chiêu, ngọt ngào mà hôn mà nàng, cười nói: "Nàng a! Càng ngày càng bướng bỉnh!"
Thật không?
Đậu Chiêu ngẫm lại, bản thân mấy ngày nay đích xác không nghiêm cẩn như trước.
Chỉ là ý niệm mới nổi lên, Tống Mặc đã cười lại hôn cái trán của nàng, ở nàng bên tai nói nhỏ: "Bất quá nàng như vậy, ta rất thích." Nữ nhân chỉ có toàn tâm toàn ý mà tin tưởng nam nhân bên cạnh, mới có thể buông lỏng, không quản những cái mưa gió bên ngoài.
Đậu Chiêu lại nhớ tới bọn họ mấy ngày nay trên giường vui vẻ.
Hai kiếp làm người, nàng chưa từng phóng túng như vậy.
Thật là quá "bướng bỉnh".
Ý niệm thoáng qua. Đậu Chiêu hơi sửng sốt.
Nguyệt sự của nàng, hình như chưa đến.
Chẳng lẽ?
Tâm tình nàng nhất thời khó kiềm chế mà kích động...... Sau đó lại liều mạng áp chế xuống......
Ngàn vạn đừng nghĩ sai.
Không thể giải thích được, bản năng nàng cho rằng nếu nàng ầm ĩ gây hiểu lầm, Tống Mặc chắc chắc sẽ rất thương tâm khổ sở.
Nàng hít thật sâu, ổn định cảm xúc bản thân, lại khiến cho Tống Mặc chú ý.
"Nàng làm sao vậy? Có phải thấy không thoải mái?"
"Không có, không có." Kiếp trước khi nàng mang mấy hài tử, ngoại trừ thi thoảng muốn ói, không có cái gì không khỏe, bà tử đỡ đẻ cho nàng còn nói đùa "Người có phúc khí như phu nhân, nên sinh nhiều hài tử".
Chờ đến khi đủ hai tháng có thể khám hỷ mạch, rồi nói cho Tống Mặc cũng không muộn.
Đậu Chiêu quyết định, buổi tối không dám để Tống Mặc chạm vào mình.
Hắn quá mức hung mãnh, hoàn toàn không giống bộ dạng thanh lãnh ung dung trước mặt người ngoài, nàng sợ hắn làm hài tử bị thương.
Tống Mặc đương nhiên không miễn cưỡng, lại thấy nàng có chút tâm thần không yên, vẫn luôn dịu dàng ôm nàng.
Đậu Chiêu vốn dĩ rất kiên cường, kiếp trước từ lúc mang thai đến khi sinh hài tử vẫn chỉ có một mình. Hiện tại ở trong lòng Tống Mặc lại không biết vì sao mà cảm thấy tức ngực khó thở, một lát xoay người sang trái, một lát xoay người sang phải, một lát muốn uống nước, một lát lại cảm thấy ánh đèn quá chói mắt, đem Tống Mặc lăn lộn tới hơn nửa đêm, nàng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Tống Mặc nhìn Đậu Chiêu cuộn tròn nằm trong lòng hắn, mày nhăn thành một chữ "xuyên".
Đậu Chiêu chắc chắn có buồn phiền không thể nói với hắn!
Giữa trưa ngày hôm sau hắn bất động thanh sắc hỏi Tố Tâm.
Tố Tâm vẫn đặt nặng tâm tử ở lời Trần Khúc Thủy nói, nào biết Đậu Chiêu có gì khác thường, mặt ngượng đến đỏ tím, ấp úng nói không ra nguyên nhân.
Tống Mặc lại đi hỏi Trần Khúc Thủy.
Trần Khúc Thủy ha hả cười, đem việc Đậu Chiêu tìm ông nói cho Tống Mặc: "Rốt cuộc là hầu hạ phu nhân nhiều năm như vậy, giống như tỷ muội, thế nào bỏ được?"
Tống Mặc trở về cùng Đậu Chiêu thương lượng: "Nếu không, để cho Tố Tâm ở lại Di Chí Đường, Triệu Lương Bích một đại nam nhân, chạy hai bước chân cũng không phải chuyện gì lớn, Tố Tâm chỉ cần giống như trước bồi nàng một chút là được."
Nếu Tố Lan có thể gả cho Trần Hạch, đương nhiên cũng muốn ở lại Di Chí Đường, sắp xếp như vậy, sinh hoạt của Đậu Chiêu vẫn giống như trước, không có gì thay đổi.