Cửu Trọng Tử

Chương 277: Che trời




Đám người Hạ Liễn đã đến, khiến cho tình thế nguy cơ tứ phía đột ngột chuyển biến – bảy người xông vào Di Chí đường thì chết mất hai, còn lại đều bị bắt giữ.

Sắc mặt Nghiêm Triêu Khanh có thể khiến người ta chết vì lạnh.

Sau khi ông xác định Đậu Chiêu không sao, lập tức xin Đậu Chiêu cho mượn phòng củi: “…Xảy ra chuyện bất ngờ, cứ trì hoãn tất sẽ có biến, xin phu nhân cho phép tôi thẩm vấn tặc nhân ngay lập tức.”

Đậu Chiêu cũng biết tốc chiến tốc thắng mới là tốt, bảo Lô Nghĩa Gia dẫn Nghiêm tiên sinh và đám người Hạ Liễn đến phòng củi, mình thì chỉ huy đám vú già dọn dẹp sân vườn.

Trong phòng chứa củi vang lên những tiếng kêu thảm thiết, sau đó như có cái gì ngăn chặn lại, không còn tiếng vang nữa.

Lô Nghĩa Gia từ phòng bếp bước ra, sắc mặt tái nhợt, thần sắc hoảng hốt.

Đậu Chiêu thầm kinh hãi, nhỏ giọng nói với Tố Tâm: “Giờ nếu xảy ra tai nạn chết ngươi, về sau ai còn dám đi trực bếp nữa!”

Tố Tâm đáp: “Vậy để em đi nhắc Nghiêm tiên sinh một tiếng!”

Đậu Chiêu gật đầu.

Có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm: “Phu nhân, Lã quản gia đến.”

Di Chí đường có ánh lửa, người trong phủ Anh Quốc công cũng thấy được, nhưng với bọn họ mà nói, thế lửa ở ngoại viện quan trọng hơn Di Chí đường. Cho nên Đào Khí Trọng không có ở đây, Lã Chính vâng mệnh xử lý mọi chuyện trong phủ thấy hộ vệ Di Chí đường bỏ đi quá nửa, chạy tới Di Chí đường, hắn nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định đến xem tình hình, an ủi một phen.

Vừa khéo Đậu Chiêu đang muốn biết phủ Anh Quốc công có liên quan đến chuyện này hay không.

Nàng ra chính sảnh gặp Lã Chính.

Lã Chính chỉ dẫn theo hai gia đinh đang bước tới, đầu tiên là nhìn thấy hai thi thể xa lạ ở trước đường, sau đó ở giữa sân là một đống củi bị dập nước, hắn là người khôn ngoan, nếu không đã chẳng trở thành tâm phúc của Tống Nghi Xuân – Lã Chính lập tức ý thức được có người nhân lúc rối loạn công kích Di Chí đường. Đám người Đậu Chiêu chỉ đành tử thủ và phóng hỏa báo nguy hiểm.

Chỉ không biết rằng đây là chủ ý của ai?

Không chỉ thông minh mà còn nhanh trí.

Nhưng mà rốt cuộc đám người này là từ đâu mà ra? Sao lại xông vào Di Chí đường? Liệu có ai trong phủ làm tay trong, nội ứng ngoại hợp? Di Chí đường có bắt được tất cả mọi người? Nếu chỉ bắt được vài người trong số đó thì những kẻ còn lại đâu rồi?

Vừa nghĩ đến đây, Lã Chính cảm thấy ngực lạnh toát.

Trong nhà xảy ra đại sự như vậy, chắc chắn Thế tử gia sẽ vội vã quay về.

Vạn nhất Thế tử gia nghi ngờ chuyện này liên quan đến Quốc công gia, dâng biểu lên, Quốc công gia không có ở nhà, ai có thể, ai dám ngăn cản Thế tử gia?

Lã Chính mặt đen như đít nồi.

Nhưng hắn đã đi vào Di Chí đường, đành phải giả vờ không biết gì hết, kiên trì tỏ vẻ kinh ngạc hỏi Đậu Chiêu: “Phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ta còn đang muốn hỏi ngươi, giờ ngươi lại hỏi ngược ta thế này.

Đậu Chiêu thầm oán, nói qua sự tình cho Lã Chính. Về phần ai đưa ra chủ ý phóng hỏa, dội nước sôi thì nàng nói qua loa cho xong, không đào sâu.

Lã Chính nghe xong mồ hôi như mưa, vội quỳ xuống trước mặt Đậu Chiêu, vội vàng nói: “Phu nhân, thật sự không ngờ xảy ra nhiễu loạn như vậy, tất cả đều là lỗi của chúng tiểu nhân! Một lòng chỉ lo cứu hỏa, lại để cho tặc nhân trà trộn vào. Chỉ không biết Nghiêm tiên sinh đã thẩm tra được gì chưa? Có dặn lại bọn họ tổng cộng có bao nhiêu người? Sợ là sợ vẫn còn có kẻ xấu ẩn nấp trong bong tối, nhân lúc chúng ta lơi lỏng cảnh giác mà ra tay làm hại người…”

Đám tặc nhân đó hiển nhiên là tiến vào thông qua phủ Anh Quốc công, Đào Khí Trọng không ở đây, tạm thời mọi trách nhiệm chỉ đành do quản gia là hắn gánh vác lấy.

Đậu Chiêu thấy hắn tuy tỏ vẻ kinh ngạc nhưng trong đáy mắt đã hiện lên một sự hoảng hốt. Lòng nàng càng nghi ngờ, ngữ khí lại càng ôn hòa: “Chỗ Nghiêm tiên sinh còn chưa có tin tức gì, chuyện trong phủ chỉ sợ phải làm phiền Đào tiên sinh và Lã quản gia rồi.”

Nếu Lã Chính nói như vậy, mặc kệ chuyện này có liên quan đến Tống Nghi Xuân hay không, chuyện bên ngoài Di Chí đường cứ để bọn họ hao tâm tổn trí đi vậy.

Hai người đang nói chuyện, Đào Khí Trọng đến Ngũ Thành Binh mã tư mượn người đến giúp dập lửa quay về, nghe nói bên Di Chí đường bất ngờ có cháy, đám người Nghiêm tiên sinh đều chạy qua Di Chí đường, dãy phòng phía đông cũng cháy, đám gia đinh ở đây lo lắng tài vật, vợ con của mình, nào còn tâm tư dập lửa, thỉnh thoảng lại có người lén chạy về dãy phòng phía đông để dàn xếp, lúc quay về phủ Anh Quốc công đã vô cùng hỗn loạn. Ông ta biến sắc, vội vàng dặn dò Phó chỉ huy sứ đến trợ giúp mấy câu rồi dẫn tùy tùng dến Di Chí đường.

Ai chẳng biết Quốc công gia và Thế tử gia xung khắc, Thế tử gia không có ở nhà, nếu Thế tử phu nhân xảy ra chuyện gì, chỉ sợ người đời đều sẽ hoài nghi chuyện này là do Quốc công gia làm. Quốc công gia tuy không thích Thế tử gia, nhưng chuyện này chắc chắn ông ta sẽ không làm. Đến lúc đó bọn họ sẽ bị ngập trong vũng bùn, không phải cứt chó thì cũng là phân người.

Trên đường đi, tâm phúc ở trong phủ kể lại chuyện ở Di Chí đường cho Đào Khí Trọng.

Đào Khí Trọng thầm kêu khổ.

Đợi đến Di Chí đường thì vừa khéo Nghiêm Triêu Khanh bước ra gặp Đậu Chiêu. Ông ta nhìn thấy Nghiêm Triêu Khanh thì như thấy cỏ cứu mạng: “Nghiêm huynh, Nghiêm huynh, đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nghiêm Triêu Khanh chân không dừng bước, vừa đi về chính phòng vừa nói: “Ta đang muốn đi bẩm với phu nhân, ngươi cũng qua nghe một chút đi!”

Tim Đào Khí Trọng thót lại, sắc mặt thoáng xanh mét, đi theo Nghiêm Triêu Khanh vào phòng.

“Phu nhân, là đám giặc cỏ bên Thương Châu, không ở lại bên Thương Châu được nữa, đến kinh thành kiếm sống.” Tình hình cũng không nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Triêu Khanh: “Thấy người có nhiều của hồi môn, liền theo dõi, cấu kết với mấy người trong kinh thành, bỏ tiền mướn hai du hiệp, đi cướp ngục và đốt chuồng ngựa…”

Đậu Chiêu cứng họng.

Lã Chính lại như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở phào.

Là của hồi môn của Thế tử phu nhân gây họa, cái này cuối cùng không liên quan gì đến bọn họ nữa rồi!

Chỉ là hắn vừa mới thoải mái được một lúc, lại nghe Nghiêm Triêu Khanh nói: “Theo lời bọn họ khai, lần này tổng cộng có hai mươi sáu người lén lút vào đây, nay chúng tôi đã tìm được bảy người, những người còn lại thì không rõ, chuyện này chỉ sợ còn cần Đào tiên sinh đưa ra quyết định, xem phải làm sao bây giờ?”

Đào Khí Trọng không khỏi hối hận.

Sớm biết như vậy, nên nghe theo Nghiêm Triêu Khanh, thí tốt giữ xe, trực tiếp dỡ hai gian sương phòng ở dãy phía đông, cản trở thế lửa lan tràn. Chuồng ngựa kia cháy cũng được, xây lại là xong. Giờ lại có giặc cướp xông vào, trách nhiệm này có thể đổ hết lên đầu ông ta. Lại còn mười chín người giờ vẫn chưa bắt được…

Ông ta cảm thấy mình như con kiến rơi xuống chảo nóng.

“May mà Ngũ Thành Binh mã tư phái quân thành đông đến giúp.” Sắc mặt ông ta âm trầm vô cùng, “Để tôi đi an bài bọn họ tróc nã giặc cướp.” Lại nghĩ đến hộ vệ trong Di Chí đường có mấy người thân thủ cao siêu, thận trọng, kín đáo, không khỏi nói: “Cũng không thể để quân của Đông thành binh mã tư đi hết được. Xin Nghiêm tiên sinh cho mượn mấy người cùng Đông thành binh mã tư bắt giặc.”

“Không được!” Nghiêm Triêu Khanh quả quyết cự tuyệt. “Trước khi tìm được đám giặc cỏ này, hộ vệ của Di Chí đường đều phải ở lại Di Chí đường, bảo vệ an nguy của phu nhân.”

Đào Khí Trọng há miệng thở dốc nhưng cuối cùng không nói gì, cùng Lã Chính xám ngoét mà đi.

Nghiêm Triêu Khanh biết chuyện này còn có cách giải quyết.

Ông nghĩ đến sự quả cảm của Đậu Chiêu khi cứu Tống Mặc, nghĩ đến nàng khi nãy lâm nguy không loạn, uyển chuyển giải thích với Đậu Chiêu: “An nguy của phu nhân mới là quan trọng nhất. Phủ Anh Quốc công quá lớn, nếu chúng ta không cẩn thận, vạn nhất có giặc cỏ trốn trong nội viện, rất nguy hiểm!”

Lời Nghiêm Triêu Khanh nói lại khiến Đậu Chiêu chợt nghĩ ra một việc. Nàng cười nói: “Lúc trước nói giặc cỏ giết hộ vệ phủ Anh Quốc công, mọi người đều không tin, cứ nói là Thế tử gia giết. Giờ lại có giặc cỏ tấn công Di Chí đường… việc này cũng thật khéo!”

Lời nàng nói khiến Nghiêm Triêu Khanh mắt sáng bừng, nói: “Để tôi đi xử lý chuyện này!”

Đậu Chiêu cười nói: “Làm phiền tiên sinh rồi!”

Nghiêm Triêu Khanh cung kính hành lễ, lui xuống.

Hạ Liễn ngoài hành lang vội hỏi: “Phu nhân nói sao?”

Nhìn hai kẻ mặt bị phỏng nằm ngoài sân, ông cảm thấy Đậu Chiêu chính là bậc anh thư, vô cùng bội phục Đậu Chiêu.

Nghiêm Triêu Khanh nói qua ý định của Đậu Chiêu, Hạ Liễn không nhịn được mà dựng ngón tay cái, cảm than nói: “Thế tử gia cưới phu nhân. Thật đúng là như hổ thêm cánh!”

Nghiêm Triêu Khanh cười gật đầu, rất tán đồng lời Hạ Liễn.

Hai người liền đứng dưới mái hiên. Thương lượng chuyện phòng vệ Di Chí đường mấy ngày tới.

Tống Hàn dẫn theo hai gia đinh đi tới.

“Ta nghe nói bên đại tẩu có hỏa hoạn, đại tẩu không sao chứ?” Hắn lo lắng. “Ta vừa nghe tin thì vội chạy đến đây.”

Nghiêm Triêu Khanh cùng Hạ Liễn vội hành lễ với Tống Hàn, nha hoàn thì đi bẩm báo cho Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu bước ra tiếp đón: “Lúc này sao nhị gia lại tới đây?” Nàng mắng gia đinh của Tống Hàn: “Chẳng lẽ ngươi không biết trong nhà có giặc xông vào sao? Nay còn có mười chín kẻ chưa rõ hành tung, nếu nhị gia xảy ra chuyện gì, cẩn thận ta lột da ngươi!”

Gia đinh kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống đất mà run rẩy.

Tống Hàn cũng bị Đậu Chiêu dọa, hắn kéo tay Hạ Liễn: “Hạ hộ vệ, là thật sao?”

Hạ Liễn vội nói: “Là thật đó. Còn có người chưa tìm được.” Giọng nói vô cùng ôn hòa. “Lúc này Nhị gia không nên đến Di Chí đường.”

Nhất thời Tống Hàn không biết phải làm sao.

Đậu Chiêu vội bảo Hạ Liễn: “Ngươi đưa nhị gia về thượng viện.”

Hạ Liễn cung kính đáp lời, cùng Tống Hàn ra khỏi Di Chí đường.

Đậu Chiêu nhìn theo bóng dáng Tống Hàn, mãi đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt thì mới quay về phòng, bảo Cam Lộ: “Lửa lớn như vậy, ta nghĩ trong phủ không có ai ngủ được. Ngươi đi mời đại phu nhân cùng đại thiếu phu nhân tới đây, nói ta muốn hàn huyên.” Lại thấp giọng dặn dò Tố Tâm mấy câu.

Cam Lộ mời Đại phu nhân và Đổng thị đến.

Hai người nhìn Di Chí đường thủ vệ nghiêm mật, nhất tề thở dài nhẹ nhõm một hơi, đại phu nhân vừa khóc vừa mắng: “Đám giặc cỏ từ đâu mọc ra, cũng không chịu mở to mắt ra mà xem đây là nơi nào, đúng là mê bạc tới điên rồi…”

Đậu Chiêu bưng chung trà, nhàn nhã uống trà, để mặc bà ta mắng chửi.

Vẻ mặt bình thản của nàng không hiểu sao khiến Đổng thị kinh hãi. Nàng kéo vạt áo đại phu nhân, nhắc bà rằng Đậu Chiêu không có hứng thú, bảo bà bớt lời đi.