Cửu Trọng Tử

Chương 202: Hôn lễ




Đậu Chiêu thấy cữu mẫu và biểu tỷ, cảm thấy thật thoải mái, lại có ngũ phu nhân, lục phu nhân mở yến tiệc tẩy trần cho cữu mẫu và biểu tỷ, nhất thời còn náo nhiệt hơn cảnh đưa lễ chúc mừng ở ngoại viện.

Buổi tối, cữu mẫu và Đậu Chiêu ngủ trên giường cùng trò chuyện với nhau, cẩn thận hỏi han bình thường đến dịp lễ tết Ngụy gia tặng quà thế nào, mời ai làm bà mối, lúc đón tư trang của tân nương thì mang cái gì lại… Với sự an bài của Ngụy gia, cữu mẫu đại khái cũng vừa lòng, chỉ cảm thấy quà tặng mỗi dịp lễ tết của Ngụy gia đưa qua có chút keo kiệt, dặn dò nàng: “Con đừng nhìn vào những việc nhỏ này, nhưng nhìn bọn họ bình thường có chút keo kiệt nhưng bề ngoài vẫn rất tươm tất, hẳn là những người thích hư danh. Con ở nhà tiêu tiền như nước quen rồi, gả qua thì phải để tâm một chút, chuyện gì cũng đừng xuất đầu lộ diện, cũng đừng quyết định, nhà bọn họ ăn cháo thì con ăn cháo theo, nhà bọn họ ăn mì con cũng ăn mì, đừng bao giờ đem của hồi môn của mình đem ra dùng cho chi phí sinh hoạt. Con có lòng tốt nhưng chưa biết chừng mẹ chồng con lại nghĩ con tiêu tiền như nước, không biết tiết kiệm, muốn ăn gì, mặc gì cũng phải kiên nhẫn một chút. Cũng đừng tùy tiện đem của hồi môn của mình ra làm thể diện cho nhà chồng, phải biết rằng những chuyện như vậy có một lần là sẽ có hai…”

Đậu Chiêu không khỏi cảm thán.

Gừng càng già càng cay.

Nhưng lần này cữu mẫu đoán nhầm rồi.

Ngụy Đình Du là người vô cùng hào sảng, thực sự lại không thể lấy ra nhiều bạc như vậy được.

Kiếp trước, lúc Ngụy gia lấy nàng khiêng ba mươi sáu hòm sính lễ, nàng gả qua mới biết, đây đa số đều là của hồi môn của Điền thị. Kiếp này có thể vì buôn bán với Uông Thanh Hoài, Cố Ngọc mà đặt mua đồ cũng tươm tất hơn nhiều.

Đậu Chiêu không định gả qua, đương nhiên cũng sẽ không giải thích gì với cữu mẫu, nghĩ cữu mẫu ngàn dặm xa xôi đến tiễn nàng đi lấy chồng, nàng chột dạ không thôi, cữu mẫu nói cái gì nàng cũng đều gật đầu cười khanh khách đáp “vâng”, sao dám nói nhiều lời gì.

Vất vả lắm mới đợi cữu mẫu nói chuyện xong, nha hoàn hầu hạ cữu mẫu đi rửa mặt. Triệu Chương Như còn bĩu môi oán giận: “Muội nhỏ hơn ta hai tuổi mà đã phải đi lấy chồng, hôn sự của ta giờ còn chẳng biết đang ở đâu nữa? Ta thực sự không muốn ở nhà nữa rồi.”

Đậu Chiêu nghe xong toát mồ hôi hột nhưng lại chẳng thể làm gì.

Kiếp trước nàng thực sự không biết rốt cuộc Triệu Chương Như gả cho ai.

Cũng may Triệu Chương Như tính tình lạc quan, cảm thán đôi câu rồi lại ném chuyện này ra sau gáy, sau đó xem đồ cưới của Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu bảo Cam Lộ thắp đèn, mở nhà kho ra cho nàng xem.

Nàng cầm một khối ngọc như ý tặc lưỡi khen ngợi: “Hoa văn dát vàng của miếng ngọc này thật đẹp.”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của cữu mẫu: “Đó là của hồi môn của tổ mẫu con, lúc cô cô con xuất giá thì đưa cho cô cô.”

Giờ là của Đậu Chiêu.

Triệu Chương Như trợn mắt nhìn Đậu Chiêu một cái, vội tỏ vẻ nhu thuận ôm tay mẫu thân, ngọt ngào gọi một tiếng “mẫu thân” rồi giải thích: “Con chỉ tò mò, đến xem thôi…”

Cữu mẫu cũng không giận mà cầm miếng ngọc như ý này nhìn một hồi, nói với Đậu Chiêu: “Đồ cưới của con ta đã xem qua, chút khí độ này Đậu gia vẫn phải có. Những thứ đồ của mẫu thân con bọn họ đều bảo quản rất cẩn thận, trong danh mục không thiếu chút nào.”

Đậu Chiêu cười lạnh.

Nàng sớm đã sai đem của hồi môn của mẫu thân để lại và của hồi môn của Đậu gia viết vào danh mục quà tặng. Đến lúc đó đồ của mẫu thân nàng thiếu thứ gì thì ba nhà Đậu, Kỷ, Ngụy đều đừng hòng trốn tránh trách nhiệm!

Đậu Chiêu đưa miếng ngọc như ý này cho Triệu Chương Như, nói với cữu mẫu: “Coi như tam biểu tỷ được lộc của con. Con bảo bọn họ gạch miếng ngọc như ý này khỏi danh mục quà tặng là được.”

Kiếp trước nàng lo lắng hết lòng mới được gả cho Ngụy Đình Du, kiếp này không muốn lập gia đình thì hoa đào lại không ngừng, chẳng lẽ chuyện này cũng là không muốn lại được?

Hôn sự của Triệu Chương Như không thuận là tâm bệnh của cữu mẫu, nghe vậy cũng không trì hoãn, vội bảo Triệu Chương Như xin lỗi Đậu Chiêu, cũng nói: “Ta tặng con một miếng ngọc như ý khác nhé.”

“Không cần đâu mà!” Đậu Chiêu cười nói, “Khó lắm mới có dịp biểu tỷ thích đồ gì của con, về sau con thích đồ gì của biểu tỷ, biểu tỷ cũng không được keo kiệt mới được.”

Triệu Chương Như cười khanh khách nói: “Nói vậy thì ta chiếm món lợi lớn rồi!”

Hai tỷ muội nói nói cười cười thật vui vẻ.

Cữu mẫu ở bên nhìn, cũng mỉm cười hạnh phúc.

Hôm sau, cữu mẫu dẫn Triệu Chương Như đến ngõ Hòe Thụ thỉnh an nhị thái phu nhân.

Tố Tâm lặng lẽ nói với Đậu Chiêu: “Nhị thái phu nhân sai Mã Tuấn Gia đến đây giúp đỡ thái phu nhân.”

Đậu Chiêu buồn cười.

Mã Tuấn Gia, chính là người lần trước đi theo Liễu ma ma đến Vương gia làm khó Vương Hứa thị, nghe nói mồm miệng lanh lợi, ngay cả Bàng Ngọc Lâu là dạng chợ búa cũng phải cúi đầu trước mặt nàng,

Ngụy gia phát hiện tân nương tử bị đánh tráo chắc chắn sẽ đến nói lý với Đậu gia, để cho Mã Tuấn Gia đi theo thái phu nhân cùng đưa dâu, ý đồ là gì khỏi cần nói cũng biết.

Chiều hôm sau, Ngụy gia đến thúc giục.

Một trăm hai mươi hòm đồ cưới tràn đầy, đi đầu là tượng phúc lộc thọ bằng ngọc lam điền, chiều cao hơn một thước, bóng loáng dưới ánh mặt trời khiến người đi đường đều dừng bước nhìn.

Đến ngày lễ, vì nhị thái phu nhân là góa phụ, không thể đến xem lễ, Đậu Chiêu vùng lục bá mẫu qua ngõ Hòe Thụ từ sáng để chào từ biệt nhị thái phu nhân.

Nhị thái phu nhân cười khanh khách trò chuyện với nàng, không chút thương cảm khi sắp li biệt mà cũng chẳng dặn dò nàng cái gì. Đợi đến khi nàng chuẩn bị đi thì mới như đột nhiên nhớ ra cái gì, bảo Liễu ma ma cầm khối ngọc bội bỉ dực song phi cho Đậu Chiêu làm quà cưới. (Sát cánh tung bay @.@ Ý như chim liền cánh ấy mà :D)

Xem ra, mọi người đều biết hôm nay gả qua là Đậu Minh.

Đậu Chiêu lại càng trấn định , trở lại ngõ Tĩnh An Tự, tắm rửa, rửa mặt chải đầu.

Vương Hứa thị dẫn đám Cao thị, Bàng Thị, Vương Nam đến uống rượu mừng.

Đậu Chiêu lấy cớ đã phải đi trang điểm, không đi ra ngoài bái kiến.

Cao thị cũng không nghĩ ngợi nhiều, dẫn Cao Minh Châu vào trong nhà chúc mừng nàng.

Đậu Minh ngồi một bên, thần sắc có vẻ có chút bất an.

Đậu Chiêu không khỏi nhìn nàng một cái, lúc này mới phát hiện Đậu Minh cũng đã rửa mặt, mái tóc đen nhánh chải gọn gàng không rối lấy một sợi.

Ta thành thân ngươi cũng thành thân, ta đường đường chính chính ngồi đây nghe mọi người chúc mừng còn ngươi lại lén lén lút lút. So sánh ra, chẳng lẽ lòng ngươi không thấy gì sao ?

Đậu Chiêu tự hỏi trong lòng.

Đậu Minh cũng không nhìn Đậu Chiêu lấy một lần, cùng Cao thị đi ra khỏi phòng.

Mặt trời xuống núi, ánh sáng dần tắt, đèn lồng đỏ thẫm treo cao, ngõ Tĩnh An Tự đèn đuốc sáng trưng, tiếng người cười nói ồn ào.

Đậu Chiêu đã trang điểm xong xuôi.

Thái phu nhân bưng canh hạt sen bách hợp tiến vào.

Đậu Chiêu uống từng thìa một, không lâu sau, bát canh kia đã trống rỗng.

Cữu mẫu cười lớn không thôi, nói với lục bá mẫu ngồi bên cạnh: “Đúng là đứa trẻ ngốc. Chỉ cần ăn tượng trưng hai thìa là được.” Lại nói. “May mà nhà cô gia gần đây, bằng không chẳng biết con phải làm thế nào nữa!”

Tân nương tử đã lên kiệu thì sẽ không thể chạm đất nữa, bình thường mấy ngày trước khi xuất gia đã bắt đầu ăn ít đi, đến ngày xuất giá chỉ ăn hai quả trứng cho đỡ đói.

Lục bá mẫu cũng cười, cầm khăn đến lau miệng giúp nàng, yêu chiều nói: “Ăn ít một chút. Cẩn thận làm nhòe son đó.” Sau đó hỏi Tố Tâm cũng gả theo qua. “Túi nhỏ ta đưa ngươi ngươi đã cất đi chưa? Chờ đến lúc bái thiên địa vào tân phòng cũng không được ăn uống linh tinh. Trong túi là mấy loại điểm tâm, đói bụng thì ăn cái đó nhé.”

Đậu Chiêu cười hì hì đáp “Vâng ạ!”

Lục bá mẫu lại nói với cữu mẫu: “Bà xem nó cười này, đợi lát nữa xem khóc thế nào đây!”

Cữu mẫu và lục bá mẫu nhìn nhau cười.

Lúc này Đậu Chiêu mới rơi nước mắt.

Chuyện Đậu Minh gả thay nàng chỉ giấu hai vị trưởng bối thân thiết, đối xử tốt với nàng nhất.

Cữu mẫu ôm nàng vào lòng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, đây là chuyện vui. Khóc cái gì mà khóc?”

Vợ Đậu Chính Xương là Hàn thị xuất hiện ở cửa phòng: “Mẫu thân, hai vị phu nhân ở ngõ Ngọc Kiều đều đến rồi. Ngũ bá mẫu gọi người qua đó cùng ngồi.”

Lục bá mẫu vội vàng đưa khăn cho Đậu Chiêu nói: “Ngoan, đừng khóc, lát nữa người bên nhà cô gia còn muốn xem tân nương tử, đừng để lúc đó mặt bị nhòe phấn.” Sau đó theo Hàn thị ra phòng khách.

Thái phu nhân bảo Tố Tâm: “Ngươi đi xem xem đồ tiểu thư muốn mang đi đã chuẩn bị xong xuôi chưa.”

Có mấy thứ phải đưa theo đồ cưới nhưng một số thứ đêm tân hôn cần dùng lại là do nha hoàn bên người mang theo.

Tố Tâm cười nói: “Tiểu thư bảo con ở nhà, ba ngày sau lại mặt thì mới cùng theo qua.”

Thái phu nhân sửng sốt. Hiển nhiên không ngờ lại có chuyện này nhưng lại nhanh chóng nghĩ ra kế sách khác, thì thầm với Tố Tâm: “Lát nữa cữu phu nhân có chuyện muốn nói với tiểu thư. Ngươi ra ngoài này theo ta đi.”

Xem ra tình hình có biến, các nàng an bài cữu mẫu ở lại nói chuyện với mình.

Đậu Chiêu ngầm nhìn Tố Tâm ra dấu.

Lúc này Tố Tâm mới theo Thái phu nhân đi ra ngoài.

Mã Tuấn Gia tiện tay kéo cả Triệu Chương Như ra ngoài.

Lúc này cữu mẫu mới cười cười ngồi xuống bên cạnh Đậu Chiêu : “Những lời này vốn là do mẫu thân con nói với con…” Nói đến đây, ánh mắt hơi ảm đạm, khẽ thở dài, sau đó lại lấy lại tinh thần, nói với nàng chuyện đêm tân hôn.

Đậu Chiêu nghe nghe, đầu óc có chút mờ mịt .

Nàng biết là canh hạt sen bách hợp kia đang phát huy tác dụng.

Đậu Chiêu cố gắng lấy tinh thần, vất vả lắm mới chờ cữu mẫu nói xong, Thái phu nhân cười dài đi vào: “Cữu phu nhân ra ngoài uống chén trà, chờ tứ tiểu thư của chúng ta nghĩ ngợi thêm mới được.”

Cữu mẫu không nghi ngờ gì, mỉm cười cùng Thái phu nhân đi ra ngoài.

Lúc này mi trên với mi dưới của Đậu Chiêu đã bắt đầu đánh nhau rồi.

Nàng dứt khoát nằm xuống giường.

Có người gọi “Thọ Cô” bên tai nàng, giọng nói khi lớn khi nhỏ, khi xa khi gần.

Đậu Chiêu biết là những người đó lo lắng, đến thăm dò nàng.

Đoạn Công Nghĩa đã nấp ở trên xà nhà rồi.

Nàng mặc kệ, nặng nề ngủ thiếp đi.

※※※※※

Đậu Chiêu bị người lay tỉnh.

Nàng mắt mũi nhập nhèm tỉnh dậy, lại thấy gương mặt xanh mét của phụ thân.

“Thọ Cô, Thọ Cô, con sao rồi?” Đậu Thế Anh lắc lắc con gái.

Đậu Chiêu trợn mắt nhìn, lúc này mới phát hiện cữu mẫu, biểu tỷ, Tố Tâm, ngũ bá mẫu và cả bọn Liễu ma ma đang vây kín gường nàng, vẻ mặt lo lắng.

Trong phòng đèn đuốc sáng ngời, bốn phía im ắng, vừa không có tiếng sáo cũng chẳng có tiếng trống chiêng.

Như vậy hẳn là Đậu Minh đã gả qua rồi.

Đậu Chiêu suy nghĩ , nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu, nói: “Con không sao!” Giọng nói khàn khàn, đầu nặng như chì, có chút khó chịu.

Không nghĩ thuốc này lợi hại như vậy.

Đậu Chiêu nghĩ, liền thấy người trong phòng nhất tề thở phào nhẹ nhõm.