Cửu Trọng Tử

Chương 198: Quả ngọt




Kinh đô lại bước vào tháng năm, thời tiết sáng tối mát mẻ nhưng buổi trưa thì rất nóng bức.

Thái phu nhân cười khanh khách đưa Thái phu nhân phủ Trường Hưng Hầu lên xe ngựa, lúc này mới dùng khăn chấm chấm mồ hôi đầy trán, xoay người dặn dò con dâu là Đinh thị: “Chúng ta cũng về phủ thôi!”

Nàng ngừng cười, trong thần sắc có mấy phần mỏi mệt.

Đinh thị bước lên đỡ mẹ chồng, ân cần nói: “Thời tiết nóng như vậy, Thái phu nhân Trường Hưng hầu làm tang lễ cho lão hầu gia qua đời vì bệnh, chẳng qua chỉ ngẫu nhiên gặp người, hỏi người một tiếng xem vị sư phụ nào ở chùa Vạn Minh tụng kinh giỏi mà người cũng phải qua tận đây. Nhà ta và nhà Trường Hưng hầu vốn chẳng qua lại thân thiết, người cần gì phải đối xử với bọn họ cẩn thận như vậy?” Nói xong đón lấy quạt tròn trong tay nha hoàn, dùng sức quạt cho Thái phu nhân. “Mẫu thân, người cũng lớn tuổi rồi, Bảo Thiện cũng mấy lần bảo con phải chăm sóc mẫu thân, có chuyện gì mẫu thân cứ bảo con là được rồi mà.”

Bảo Thiện là con trưởng của Thái Bật.

Đinh thị nhìn đám nha hoàn, ma ma bên cạnh một cái.

Bọn họ đều hiểu ý mà tản ra.

Lúc này Thái phu nhân mới nói: “Chuyện gì cũng phải cẩn thận mới được. Giờ chưa có gì nhưng con dám chắc rằng sau này sẽ không qua lại gì sao? Lần này ta đưa thái phu nhân đến chùa Vạn Minh, chẳng phải là đã có qua lại rồi sao? Đừng bao giờ thiển cận như vậy!” Sau đó ép giọng nói: “Trường Hưng hầu làm xằng làm bậy, không biết bao nhiêu người đàn hặc hắn nhưng hắn vẫn có thể đứng vững như vậy, người bình thường làm được sao? Kết giao với người nhà họ Thạch chắc chắn chỉ có lợi chứ không có thiệt.” Lại nói. “Con có nhớ Lâm Quan Lan lão tiên sinh làm viện chưởng Hàn Lâm viện trước kia qua lại thân thiết với nhà ta không? Ba năm trước Lâm đại nhân bị bệnh mà chết, cháu của ông ấy ở Giang Nam xảy ra chuyện, kết quả một phong thư của Lâm gia gửi đến tay Tuần phủ Giang Nam Đào Trạch Vũ, Lâm thiếu gia chẳng phải không bị làm sao mà còn được Đào Trạch Vũ cho tờ ngân phiếu một ngàn lượng đưa về kinh thành. Con nói xem đây là chuyện gì? Chẳng qua vì năm đó Đào Trạch Vũ vừa mới đỗ Thứ cát sĩ, Đào lão phu nhân theo con đến kinh thành ở, khẩu âm người Phúc Kiến khiến cho mọi người coi thương. Lúc ấy Lâm thái phu nhân từng ra mặt nói đỡ cho bà mấy câu mà thôi.” Sau đó dặn dò Đinh thị. “Con phải nhớ kỹ, giúp người cũng là giúp ta. Cho dù không thể giúp thì cũng vạn vạn lần không được đắc tội với người. Hôm nay ta đưa con đi cũng là muốn con và nhà Trường Hưng Hầu có được mói quan hệ tốt.”

“Lời mẫu thân dặn con xin ghi nhớ!” Đinh thị gật đầu lia lịa, tự mình cầm ghế nhỏ bên xe, đỡ Thái phu nhân lên xe ngựa.

Đúng lúc Thái phu nhân một chân vừa bước lên ghế thì từ chiếc xe ngựa bên cạnh, có người đột nhiên vươn tay vén rèm xe, một vị phu nhân đeo vòng ngọc phỉ thúy nhô đầu ra cười nói: “Thái phu nhân? Bà là Thái phu nhân đúng không?”

Hai mẹ con quay đầu lại.

Vẻ mặt Đinh thị mơ hồ, không nhớ nổi mình đã gặp qua người này ở đâu. Thái phu nhân thoáng suy nghĩ rồi cười nói: “Là Đậu gia thất phu nhân đúng không? Ta đang nghĩ, trông xinh đẹp thế này, sao ta lại không nhớ chứ?” Nói xong thu chân đứng bên xe ngựa.

Đúng là rất biết nịnh nọt.

Vương Ánh Tuyết thầm oán trách.

Hôm nay nếu là ngũ phu nhân, chỉ sợ sớm đã điên cuồng chạy mất rồi ấy chứ.

Vương Ánh Tuyết gạt bỏ sự khó chịu này. Cười cười xuống xe, tiến lên chào hỏi mẹ chồng nàng dâu nhà họ Thái. Hai bên hàn huyên đôi câu, Vương Ánh Tuyết thấy không khí rất tốt thì thân thiết ôm tay Thái phu nhân.

Thái phu nhân và Đinh thị đều bất ngờ, Vương Ánh Tuyết lại cười dài nói: “Thái phu nhân, mời gặp không bằng tình cờ gặp. Tôi vốn định mấy ngày nữa đến quý phủ bái phỏng, không ngờ lại gặp ngài ở đây, tôi cũng không khách khí nữa – có chuyện này muốn xin ngài giúp đỡ…” Ý bảo bà qua bên cạnh nói chuyện.

Chuyện thế này Đinh thị cũng chẳng thấy lạ, lơ đễnh cười cười dẫn nha hoàn, ma ma bước qua một bên.

Vương Ánh Tuyết mời Thái phu nhân vào xe ngựa của mình ngồi.

Thái phu nhân nghĩ nghĩ rồi cười, bước lên xe Vương Ánh Tuyết.

Đinh thị ở ngoài đợi khoảng một canh giờ, thỉnh thoảng lại nghe được trong xe ngựa có tiếng khóc truyền ra.

Ma ma bên người Thái phu nhân có chút lo lắng hỏi Đinh thị: “Sẽ không có chuyện gì chứ?”

Đinh thị cười nói: “Dù có chuyện gì, Đậu gia còn có ngũ phu nhân, chắc chắn không đến lượt chúng ta ra mặt đâu!” Sau đó đoán, “Có thể là gặp chuyện gì tủi thân, muốn xin ngũ phu nhân ra mặt giúp nhưng không tiện nói với Ngũ phu nhân nên mới nhờ mẫu thân chuyển lời!”

Ma ma kia nghĩ lại, cảm thấy Đinh thị nói rất có đạo lý, thần sắc hòa hoãn lại, nhàn nhã đứng đó chờ.

Lại thêm một khắc nữa, Thái phu nhân xuống xe ngựa, Vương Ánh Tuyết định tiễn nhưng bị Thái phu nhân cản lại nói: “Thất phu nhân về trước đi, chuyện này ta sẽ nghĩ kỹ rồi trả lời phu nhân.”

Vương Ánh Tuyết vội nói: “Đa tạ Thái phu nhân!” Ánh mắt sưng đỏ, thần sắc dịu dàng mà đau xót.

Đinh thị vừa nghĩ “Chẳng biết thất phu nhân tìm mẫu thân có việc gì” vừa tiến lên đỡ Thái phu nhân.

Vẻ mặt Thái phu nhân căng thẳng. Bà vừa lên xe đã cao giọng hô mã xa phu: “Mau quay về!”

Đinh thị hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Mẫu thân, sao vậy?”

Thái phu nhân như không nghe thấy, thần sắc hoảng hốt, khăn tay trong tay bị vày vò một hồi.

Đinh thị biết đây là lúc mẹ chồng gặp chuyện khó xử, không dám thở mạnh, lẳng lặng ngồi một bên.

Xe ngựa đi nhanh, rất nhanh đã về đến ngõ Chỉ Mã nhà họ Thái ở. (Chỉ mã chính là hàng mã đấy mọi người :D)

Thái phu nhân lại ngồi bất động trong xe.

Ma ma bên ngoài đợi lâu không thấy người xuống xe, vén rèm muốn nói chuyện lại bị ánh mắt của Đinh thị cản lại.

Mặt trời dần ngả về tây, trong ngõ nhỏ làn gió nhẹ mát mẻ nhưng trong xe ngựa lại nóng bức vô cùng, Đinh thị cảm thấy ngực sắp ướt đẫm mồ hôi rồi, cầm quạt tròn giúp Thái phu nhân quạt mấy cái, mình cũng nhân cơ hội tránh nóng. Thái phu nhân đột nhiên như lấy lại tinh thần, thấp giọng hỏi nàng: “Con nói xem, nếu chúng ta có cơ hội kiếm một vạn lạng bạc thì nên làm hay thôi?”

Đinh thị hoảng hốt nói: “Chỉ sợ sẽ rất mạo hiểm thôi?”

Thái phu nhân vuốt cằm, muốn nói lại thôi.

Đinh thị cũng mặc kệ oi bức, đi đến bên cạnh Thái phu nhân rồi ngồi xuống, nói nhỏ: “Có liên quan đến chuyện của Đậu gia?”

Thái phu nhân thì thầm với Đinh thị mấy câu.

Đinh thị sợ tới mức mặt trắng bệch, quạt tròn trong tay rơi thẳng xuống chân khiến ma ma bên ngoài vội vàng vén rèm hỏi: “Làm sao vậy?” Đinh thị mắng một tiếng cho bọn họ lui xuống.

“Mẫu thân, người định thế nào?” Giọng nói của Đinh thị hơi run lên, “Chỉ sợ sau này sẽ có sơ hở để lại!”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Thái phu nhân nói, “Tuy nói có thể làm nhưng đây là chuyện lớn, ít nhất tội thất trách là ta không thể trốn được. Người ở ngõ Hòe Thụ ngoài miệng không nói nhưng chắc chắn sẽ nghi ngờ. Huống chi muội muội con ở nhà bọn họ… Ta suy đi tính lại đều thấy chuyện này không dễ làm!”

Mẫu thân nói là “Không dễ làm” chứ không phải là “Không thể làm.”

Đinh thị lập tức nhìn thấu tâm tư của Thái phu nhân.

Vừa muốn một vạn lạng bạc kia lại không muốn đắc tội với bên ngõ Hòe Thụ.

Nàng trầm ngâm nói: “Nếu không, chúng ta coi như không biết đến việc này?”

“Hồ đồ!” Thái phu nhân khiển trách, “Nếu nàng đã nói ra, còn cho phép ta coi như Vương gia đã nợ ta một món nợ ân tình tức là đã hạ quyết tâm rồi, chúng ta không đồng ý thì chắc chắn nàng sẽ nghĩ cách khác, quyết không từ bỏ ý đồ. Đến lúc đó mặc kệ có thành công hay không đều sẽ gây nên một hồi phong ba. Chúng ta biết chuyện nhưng không nói cho ngõ Hòe Thụ một tiếng, con nói xem, người nhà họ Đậu sẽ nghĩ gì?”

“Vậy ý của mẫu thân là?” Đinh thị thoáng đã hiểu được tính toán của mẫu thân.

Thái phu nhân nói nhỏ: “Chuyện này, ta thấy vẫn là nên nói cho Đậu gia. Vậy còn một vạn lạng bạc kia. Chúng ta cũng nhận đi. Đến lúc đó, đưa ngân phiếu đến trước mặt ngũ phu nhân, chỉ nói là tình thế bức bách, không thể không nhận… Nói gì thì nói, ngũ phu nhân cũng là người thoải mái. Thất phu nhân người ta đã bỏ ra một vạn lạng bạc, bà ấy chắc chắn cũng không thể không bỏ ra chút gì chứ? Chúng ta vừa làm người tốt vừa có thể danh chính ngôn thuận kiếm tiền. Về phía Thất phu nhân, nếu ngũ phu nhân đã biết thì quyết sẽ không kéo chúng ta ra đối chất với thất phu nhân, ngũ phu nhân cũng không thể để thất phu nhân làm xong việc này đâu. Đến lúc đó chúng ta nghe theo ngũ phu nhân an bài là được.”

Đinh thị vội nịnh hót: “Đúng là gừng càng già càng cay! Con vừa nghe đã hoảng hốt, không ngờ mẫu thân lại có thể đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy…”

“Được rồi, được rồi.” Thái phu nhân nói, “Chúng ta đến ngõ Hòe Thụ đi.” Trên mặt lại vì lời con dâu nói mà tươi cười.

Đinh thi lại nói: “Mẫu thân, chuyện lớn như vậy, người xem có nên bàn bạc trước với phụ thân không? Hơn nữa cũng sắp đến sinh nhật của Nhân ca nhi rồi, con thấy giờ đi không bằng để qua mấy ngày nữa hãy đi. Đậu gia thất phu nhân làm ra chuyện như vậy, hẳn cũng không phải là loại người đơn giản đâu.” Ý từ là, sợ Vương Ánh Tuyết phái người theo dõi bọn họ.

“Con nói rất có lý.” Thái phu nhân vui mừng vỗ vỗ tay con dâu “Nhưng chuyện này đừng để phụ thân con biết thì hơn. Chúng ta có thể nói là phụ thân con không biết, vẫn còn đường lui.” Sau đó để Đinh thị hầu hạ xuống xe ngựa.

Vương Ánh Tuyết phái người đi theo dõi người nhà họ Thái mấy ngày qua đều báo về rằng không thấy động tĩnh gì, Thái phu nhân lại phái con dâu Đinh thị cầm tờ ngân phiếu một vạn lạng bạc kia đi, lúc này Vương Ánh Tuyết mới an tâm được quá nửa, bắt đầu an bài ma ma làm bếp, nha hoàn tâm phúc…

Cùng lúc đó, mấy ngày này Đậu Thế Anh đều bị ngủ lại trong cung, hoàn toàn không biết gì về chuyện trong nhà.

Đợi đến ngày sinh nhật trưởng tôn của Đậu Thế Xu là Đậu Khải Nhân, Thái phu nhân mặc quần áo mới tinh đến ngõ Hòe Thụ.

Ăn mỳ trường thọ, tặng quà cho Nhân ca nhi, Thái phu nhân kéo ngũ phu nhân vào phòng ngũ phu nhân nói chuyện.

Ngũ phu nhân nhìn tờ ngân phiếu một vạn lạng không có ký hiệu gì trên bàn kia, vừa sợ vừa vội, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại, giận đến gân xanh trên trán toát ra, muốn mắng hai câu, lời vừa đến miệng lại sợ bị Thái phu nhân chê cười nên đành nhịn lại. Còn phải cảm động đến rơi nước mắt mà cảm ơn Thái phu nhân. “Nếu không phải có phu nhân thì chỉ sợ Đậu gia ta đã thành trò cười khắp kinh thành rồi! Kẻ là bá mẫu như ta cũng khó mà trốn tránh trách nhiệm. Phu nhân đúng là đã cứu giúp cả nhà chúng ta!”

Đâu có chút kiêu ngạo nào của một phu nhân các lão?

Ngũ phu nhân hận không thể nhổ nước miếng vào mặt Vương Ánh Tuyết kia.

Thái phu nhân nếu đã làm chuyện tốt thì đương nhiên phải làm đến cùng thì người ta mới có thể cảm kích đến tận đáy lòng.

Bà vội nắm tay ngũ phu nhân, trấn an ngũ phu nhân rồi nói: “Nhà ai mà chẳng có chuyện này chuyện kia, cũng may việc này còn chưa có ai biết, chúng ta là người cùng một nhà, tôi mà giúp được gì thì bà cứ bảo tôi một tiếng.”