Cửu Trọng Tử

Chương 194: Đối sách




Qua mùng hai tháng hai, gió thổi qua người đã không còn hơi lạnh nữa.

Những gốc cây nảy chồi, cỏ xanh xuyên mặt đất mà lên, những bông hoa đón xuân nở bừng thật xinh đẹp, hoa nở khắp sườn núi, toàn bộ đất trời như sáng bừng lên,

Đậu Chiêu mặc áo lụa màu bạc, váy dài màu xanh, yên lặng ngồi trên ghế mỹ nhân trong lương đình bát giác ở hậu hoa viên, yên tĩnh như một dòng suối theo khe núi róc rách chảy xuôi.

Kỷ gia lão thái gia tự mình ra mặt, hòng duy trì chủ ý của ngũ bá phụ – lấy để Tư sử lang trung Phương Châu trong Lại Bộ đến Chiết Giang nhậm chức làm điều kiện, cùng ngũ bá phụ đã thống nhất được chuyện này.

Kỷ gia sao đột nhiên lại xem trọng nàng?

Nhưng lại còn là lúc nàng sắp xuất giá.

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Kỷ gia sao còn có thể sống yên ổn ở Giang Nam được nữa?

Cũng khó trách mọi người biết chuyện này đều kín tiếng không nói ra!

Đậu Chiêu cũng không xem thường bản thân nhưng cũng không mù quáng tự đại.

Luận nhân phẩm, so sánh với những hiếu nữ, liệt nữ thanh danh lan rộng; nàng còn kém xa, luận xuất thân, mẫu thân nàng sớm đã qua đời; luận tướng mạo, nàng còn kém từ nghiêng nước nghiêng thành nhiều lắm; luận dòng dõi, Đậu gia tuy nhờ ngũ bá phụ vào Nội các mà trở thành một trong số những danh môn vọng tộc bậc nhất ở Bắc Trực nhưng dù sao ngũ bá phụ cũng chỉ mới vào nội các, căn cơ còn kém, những thế gia trăm năm ở Giang Nam nhiều lắm, Kỷ thị cũng là một trong những số đó, Kỷ lão thái gia không thể nào vì lợi ích của gia tộc mà kết thân với Đậu gia, huống chi Kỷ gia và Đậu gia đã có quan hệ thông gia rồi, lục bá phụ lấy con gái nhà họ Kỷ lại là anh em ruột với ngũ bá mẫu, so ra còn thân hơn cháu gái như nàng nhiều, Kỷ gia căn bản không cần làm điều thừa…

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng.

Kỷ gia hy vọng thông qua nàng để ước thúc Kỷ Vịnh.

Đậu Chiêu suy nghĩ , ánh mắt lại dừng lại trên bông hải đường phía xa xa.

Đóa hoa đỏ thẫm nở rộ, diễm lệ như sông, sáng bừng như lửa.

Kỷ Vịnh biết ý đồ thực sự của Kỷ lão thái gia sao?

Hắn sẽ nghĩ thế nào?

Đậu Chiêu cảm thấy mình hẳn là nên gặp Kỷ Vịnh một lần.

Chỉ là không đợi nàng dặn dò Tố Tâm thì Trần Khúc Thủy đã cầm sổ sách tới gặp nàng.

“Thế tử gia muốn gặp tiểu thư một lần.” Hắn vừa gẩy bàn tính vừa nói. “Nghe khẩu khí thì có vẻ rất muốn biết chuyện người không muốn gả cho Tế Ninh hầu.”

Đậu Chiêu đau đầu.

Chuyện Ngụy gia còn chưa giải quyết thì Kỷ Vịnh đã lăn vào, giờ lại nảy nòi ra một tên Tống Mặc…

Nàng nói: “Ông nói với thế tử, hôn sự của tôi đã có các trưởng bối làm chủ, mời hắn đừng nhúng tay vào.”

Trần Khúc Thủy chần chừ.

Đậu Chiêu đem chuyện Kỷ lão thái gia tới chơi nói lại cho Trần Khúc Thủy.

Trần Khúc Thủy hoảng hốt: “Sao có thể như vậy chứ?”

So với Ngụy gia, hôn sự với Kỷ gia có thể nói là môn đăng hộ đối.

“Tôi muốn từ hôn, ngầm đồng ý cho Tống Mặc ra tay, cái này đồng nghĩa với điều gì?” Đậu Chiêu nói :” Huống chi tính cách của Tống Mặc ông cũng hiểu rõ rồi đó, hắn không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định là sẽ thành công. Nhưng sau đó thì sao? Chỉ sợ tôi chân trước từ hôn với Ngụy gia, chân sau sẽ bị Kỷ gia đến cầu hôn – Kỷ gia không như Ngụy gia, bọn họ có thể giúp ngũ bá phụ chuyện triều chính, nếu chuyện hôn nhân này được định đoạt thì sẽ không thể nào dễ dàng hủy bỏ được. Tôi có liều chết không thành thân, đừng nói là nhị thái phu nhân, ngũ bá phụ mà dù phụ thân, lục bá mẫu, Thôi di thái thái cũng sẽ không chịu nghe theo tôi nữa, sẽ lại làm lớn chuyện. Chẳng lẽ tôi thực sự phải lấy Kỷ biểu ca sao? Thế chẳng thà lấy Tế Ninh hầu, ít nhất Tế Ninh hầu còn dễ đối phó. Kỷ biểu ca kia, ngủ cũng phải mở to một mắt. Đời này tôi muốn sống thật thoải mái, thọ chung chính tẩm rồi cưỡi hạc về trời, không muốn giúp trượng phu phong vương làm tướng, vì danh lợi lưu danh sử xanh, làm vợ hiền dâu thảo.”

Trần Khúc Thủy không nhịn được mà bật cười: “Tôi ngần này tuổi còn chưa đến mức phải sống phải chết, tiểu thư vẫn còn trẻ lại nói chuyện như người già thế này. Chẳng qua lời tiểu thư nói không phải là không có lý. Kỷ Kiến Minh tuy rằng tài trí hơn người, nhưng tính tình kiêu căng. Không dễ ở chung. Hơn nữa Kỷ gia nhánh chính là sáu phòng, các nhánh còn lại có mười ba phòng, hơn nữa dựa vào quan hệ thông gia với bọn họ tính ra cũng phải đến trăm gia tộc, giả cho Kỷ Kiến Minh chẳng thà lấy Tế Ninh hầu.”

Có thể hiểu được nàng muốn lo giữ mình đức tốt, mặc kệ kẻ khác tốt xấu ra sao, chỉ có Trần Khúc Thủy.

Nhận được lời khẳng định của ông, tâm tình của Đậu Chiêu cũng tốt lên.

Nàng nói: “Tôi thấy chuyện này còn phải bắt đầu từ Ngụy gia – chỉ cần Ngụy gia không đồng ý từ hôn thì Đậu gia cũng không thể bàn chuyện thành thân với Kỷ gia. Đến lúc đó Kỷ gia chắc chắn sẽ dụ dỗ Ngụy gia từ hôn, chỉ cần chúng ta nắm được nhược điểm của hai nhà Kỷ Đậu thì chúng ta sẽ chiếm được thượng phong. Ngũ bá phụ đừng hỏng gả tôi vào Kỷ gia nữa.”

Trần Khúc Thủy trầm ngâm nói: “Ý của tiểu thư là, chỉ trích Kỷ gia phá hoại nhân duyên của người… Cứ như vậy, cho dù là ngũ lão gia muốn cùng Kỷ gia bàn chuyện hôn sự cũng không thể gánh được cái tiếng cấu kết làm chuyện xấu sau lưng, hãm hại cháu gái!”

“Không sai.” Đậu Chiêu cười nói, “Ngụy gia bội tín vong nghĩa, Kỷ gia cậy mạnh hiếp yếu, tôi có thể lấy đó làm cớ, từ nay về sau cổ phật thanh đăng, không bao giờ bàn chuyện kết hôn nữa. Nể tình số tài sản kia, tôi tin Nhị thái phu nhân sẽ thuyết phục được ngũ bá phụ giữ ta ở nhà.”

Trần Khúc Thủy lại lo lắng nói: “Nếu Kỷ gia và Ngụy gia cứ kéo dài mãi như thế thì sao?

Tế Ninh hầu tuổi không còn nhỏ, trong nhà lại không có ai chủ trì chuyện nội trợ, Ngụy gia không thể nào cứ mãi thế được, nhiều nhất là đến mùa thu năm nay, chuyện hôn sự này phải có tin tức.”

Đậu Chiêu cười nói: “Vậy ông cảm thấy Kỷ gia sẽ cùng Ngụy gia cứ thế dây dưa mãi mãi sao?”

Trần Khúc Thủy khó hiểu: “Kéo dài sẽ chỉ có lợi cho Kỷ gia thôi, dù sao bọn họ cũng là bên không có lý lẽ.

Trần Khúc Thủy cười khổ.

Đậu Chiêu nói: “Ông giúp tôi mời Tế Ninh hầu đến nhà gặp mặt một lần đi!”

“Là ở đây hay ở ngõ Tĩnh An tự.”

“Đương nhiên là ở ngõ Tĩnh An tự.” Đậu Chiêu nói. “Nơi này dù sao cũng do ngũ bá mẫu quản lý, có nhiều việc rất bất tiện.” Lại nói, “Tiện thể ông nói bóng gió với Tống Mặc một tiếng, tốt nhất làm cho hắn cảm thấy tôi tuy đau lòng muốn chết nhưng vẫn hi vọng có thể cứu vãn hôn sự của mình, tránh để hắn nhúng tay vào làm cho sự tình trở nên càng phức tạp.”

Trần Khúc Thủy gật đầu.

Hai người lại thương lượng một số chi tiết, Đậu Chiêu tiễn ông ra cửa thùy hoa rồi lại đụng phải Kỷ Vịnh.

“Kỷ biểu ca!” Đậu Chiêu chào hắn một tiếng.

Mặt hắn đỏ bừng, quanh co vài tiếng rồi ngẩng đầu mà bước qua nàng.

Đậu Chiêu lại vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi thư đồng tiễn Kỷ Vịnh :”Kỷ biểu ca tới làm cái gì?”

Thư đồng cười nói: “Ngũ lão gia năm nay có được kì nghỉ hiếm có, Kỷ thiếu gia cố ý đến đây vấn an ngũ lão gia, nói chuyện học vấn.

Đậu Chiêu “À” một tiếng, trở về chính viện.

Kỷ thị đang cùng ngũ phu nhân nói cái gì đó, sắc mặt có chút khó coi. Thấy nàng tiến vào. Hai người lập tức ngừng đề tài, không hẹn mà cùng cười nói với nàng: “Đã về rồi à!”

Đậu Chiêu cười khanh khách bước lên hành lễ với hai vị bá mẫu rồi ôm tay lục bá mẫu.

Người lục bá mẫu thoáng cứng đờ.

Ngũ bá mẫu lại cười nói: “Muội xem, hai người đứng như vậy tựa như một đôi mẹ con vậy đó.”

Lục bá mẫu không lên tiếng.

Đậu Chiêu hì hì cười, đợi quản gia tiến vào xin lệnh của ngũ bá mẫu, nàng kéo lục bá mẫu vào tây sương phòng, bưng bánh điểm tâm tự tay làm chiêu đãi lục bá mẫu.

Vẻ mặt lục bá mẫu có chút rối rắm, nàng cầm bánh điểm tâm, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Đậu Chiêu, thấp giọng nói: “Thọ Cô, nếu lục bá mẫu có làm gì không đúng, con nhất định phải tha thứ cho ta.”

Đậu Chiêu hiểu.

Một bên là nàng, một bên là nhà mẹ đẻ, nàng kẹp ở giữa rất khó xử.

Nếu Kỷ Vịnh không ra gì còn dễ nói, ít nhất lục bá mẫu còn có lý do phản đối nhưng đáng tiếc Kỷ Vịnh lại là thiếu niên tài tuấn, là thám hoa tiền đồ vô lượng trong mắt người đời, lý do này của lục bá mẫu căn bản không phải là một lý do.

Nàng cười dựa đầu vào vai lục bá mẫu, cười nói: “Con không chê mẹ xấu, người yên tâm đi. Cho dù người có đem vòng vàng của con cho thập nhất tẩu, con cũng không trách người đâu.”

“Đứa nhỏ này!” Kỷ thị vỗ vỗ đầu Đậu Chiêu, lòng lại xót xa, cũng thầm hạ quyết tâm, nếu Kỷ Vịnh dám làm gì tổn hại đến Đậu Chiêu thì dù có trở mặt với đại tẩu nàng cũng sẽ không để Đậu Chiêu phải chịu tủi cực.

Nàng không khỏi lẩm bẩm: “Con đừng lo. Con sẽ sống thật hạnh phúc.”

Mũi Đậu Chiêu cay cay, thiếu chút nữa rơi lệ.

※※※※※

Ngụy Đình Du biết Đậu Chiêu muốn gặp hắn, vội vàng may bộ áo màu xanh của trúc thêu mây nổi đang lưu hành lúc ấy rồi đến ngõ Tĩnh An tự.

Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại, Đậu Chiêu nghiêm túc đánh giá Ngụy Đình Du.

Khuôn mặt trẻ trung, bên môi còn có thể thấy lớp lông tơ mỏng, đang ngồi nghiêm túc ở đó, có vẻ rất câu nệ khiến nàng cảm thấy vừa quen vừa lạ.

“Uống trà đi!” Đậu Chiêu chỉ chỉ vào bích loa xuân trên bàn.

“Đa tạ!” Ngụy Đình Du đỏ mặt khẽ đáp, mang chung trà lên nhấp một ngụm.

Hoặc là quá khẩn trương hoặc là uống quá nhanh, hắn lập tức bị sặc nước trà, bắt đầu ho khan.

Đậu Chiêu vội bảo Tố Tâm mang khăn lau cho hắn.

Ngụy Đình Du xấu hổ cảm tạ, thần sắc rốt cuộc cũng thoải mái hơn lúc nãy một chút.

Đậu Chiêu bắt đầu đi vào câu chuyện: “Ngươi muốn từ hôn sao?”

“Không có, không có.” Ngụy Đình Du nghe vậy thì vội xua tay, thần sắc bối rối, “Ta chưa từng nghĩ như vậy…”

Đậu Chiêu nói: “Ta cũng tin tưởng ngươi và muội muội của ta không có gì…”

“Tứ tiểu thư!” Nàng còn chưa nói xong thì vẻ mặt Ngụy Đình Du đã hoảng hốt rồi.

Từ sau khi bị người phát hiện hắn và Đậu Minh hẹn gặp ở chùa Đại Tướng Quốc, tỷ tỷ không nói một lời đã tát hắn một cái, mẫu thân khóc lóc không ngừng, cho dù tỷ phu luôn bênh vực hắn cũng tỏ vẻ thất vọng, Uông Thanh Hải càng quá đáng, vui sướng khi người gặp họa, hỏi hắn: “Tỷ tỷ đẹp hơn hay muội muội đẹp hơn?”

Chỉ có Đậu Chiêu tin tưởng hắn và Đậu Minh không có tư tình.

“Ta và lệnh muội thực sự không có gì!” Hắn kích động nói. “Lúc trước lệnh muội sai người nhắn cho ta, nói có chuyện gấp tìm ta, là về hôn sự của chúng ta, bảo ta lặng lẽ đến chùa Đại Tướng Quốc, nha hoàn của nàng đã chờ ta ở…”

Đậu Chiêu thực sự tin tưởng điều này.

Đậu Minh cũng không phải là đứa ngốc.

“Ngươi không cần biện giải.” Đậu Chiêu nói, “Ta tin tưởng ngươi.”

“Đa tạ tứ tiểu thư.” Ngụy Đình Du vô cùng cảm kích.

“Chỉ là đã xảy ra nhiều như vậy chuyện, ta cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, các vị trưởng bối trong nhà lòng lại không tin.” Đậu Chiêu nói, “Hôn sự của chúng ta có phải nên đợi thêm mấy ngày nữa rồi nói tiếp? Mọi người đều có thời gian tĩnh tâm, cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện.”

Ngụy Đình Du ngạc nhiên.

Đậu Chiêu là có ý gì?

Nói tin tưởng hắn, lại muốn kéo dài hôn sự.

Khung cửa sổ phòng khách rộng mở, muôn hồng nghìn tía ngoài kia đập vào mắt nhưng Ngụy Đình Du lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ.