Cửu Trọng Tử

Chương 163: Thám hoa




Hàn thị biết mình lỡ lời, bối rối đến đỏ mặt.

Kỷ Kỳ không muốn để thê tử phải xấu hổ, vội chuyển đề tài: “Bên tổ phụ có tin tức gì không?”

Hàn thị thoải mái hơn chút, đáp lời: “Tin mới truyền ra ngoài vài ngày thôi, nào có nhanh như vậy!”

“Vậy chỗ Kiến Minh nàng phải để tâm hơn mới được.” Kỷ Kỳ dặn mấy câu rồi đến nha môn, Hàn thị nghĩ nghĩ rồi đi đến chỗ Kỷ Linh Tắc.

Vừa khéo Tứ thiếu phu nhân Hàn gia là Lưu thị và Thập tiểu thư Hàn gia là Hàn Tố đang ở chỗ Kỷ Linh Tắc.

Một phòng toàn người Hàn gia, không khí vì vậy mà vô cùng thân mật.

Lưu thị kia là con gái họ Lưu ở Nghi Hưng, gả đến nhà họ Hàn ở Hồ Châu, từ nhỏ đã thân thiết với Hàn thị, gặp mặt đã lôi kéo Hàn thị cao giọng “Chúc mừng”, đón lấy trà trong tay nha hoàn tự tay đưa cho Hàn thị, thân thiết kéo Hàn thị ngồi xuống, nói đôi câu đã bắt đầu hỏi hôn sự của Kỷ Vịnh: “… Cô cô cũng không thể để mặt biểu đệ tùy hứng mãi được, lúc cần cứng rắn thì phải cứng rắn một chút.”

Kỷ Linh Tắc mím miệng cười nhìn Hàn Tố hiểu ý.

Nhà họ Lưu nhiều tiểu thư, Lưu thị còn hai muội muội ruột chưa thành thân, trong đó có một người còn từng gặp gỡ Kỷ Vịnh, rất được Kỷ lão thái gia tán thưởng.

Hàn thị chưa kịp đau đầu vì chuyện của Kỷ Vịnh và Đậu Chiêu, nghe vậy lòng thoáng tức giận, nhíu mày nói: “Kiến Minh từ nhỏ đã lớn lên bên lão thái gia, hôn sự của nó đương nhiên là do lão thái gia làm chủ. Ta chỉ là người đàn bà trong nhà, bất luận là kiến thức hay mắt nhìn người đều không thể bằng lão thái gia được. Chuyện này ta cũng mặc kệ, cứ an nhàn ngồi chờ làm mẹ chồng thôi!”

Trong lòng lại nghĩ, nếu lão thái gia vì để chặt đứt sự cố chấp của con mà dùng dao sắc chặt đay rối, định ra một mối hôn sự thì trăm ngàn lần đừng là cô nương Lưu gia, không phải nói nhiều, chỉ dựa vào sự lắm mồm của con gái nhà họ Lưu thì chắc chắn con sẽ không thích rồi.

Chợt cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nàng vốn định đến hỏi thăm chuyện của Đậu gia tứ tiểu thư nhưng Lưu thị ở đây, xem ra là không hỏi được rồi.

Hàn thị nhẫn nại hàn huyên với Lưu thị.

Kỷ Vịnh thì đang nói chuyện với Đậu Khải Tuấn.

Lần thi hội này, Đậu Khải Tuấn thi trượt.

“Sao vội về thế?” Kỷ Vịnh cực lực giữ Đậu Khải Tuấn ở lại. “Không bằng chờ kết quả thi ban ra đi. Ngươi cũng có thể xem văn bát cổ của Trạng Nguyên, đối chiếu xem rốt cuộc mình thiếu ở chỗ nào.” Lại nói, “Ta cũng có chuyện muốn về Chân Định, đến lúc đó chúng ta cùng về là được.”

Kỷ thị đã ở lại Kinh thành, hắn còn có chuyện gì muốn đến Chân Định?

Đậu Khải Tuấn kinh ngạc.

Kỷ Vịnh cười nói: “Tứ muội muội cập kê đúng lúc ta có việc bận, ngay cả quà cũng chưa tặng. Thi đình rồi sẽ thi Thứ cát sĩ, đến hàn lâm viện rồi sẽ chẳng còn mấy cơ hội được rời khỏi kinh thành, nhân dịp này đi ra ngoài một chút.”

Hắn nói vô cùng thoái mái, ai cũng đều biết Đậu Chiêu đã đính hôn, Đậu Khải Tuấn chẳng nghi ngờ gì, cười nói: “Ngươi muốn đi chơi còn lôi ta ra làm cái cớ. Thôi đi, ai bảo ngươi là trưởng bối của ta. Ta chịu thiệt một chút vậy.” Cuối cùng đồng ý cùng Kỷ Vịnh về Chân Định.

Kỷ Vịnh vô cùng cao hứng, bảo Thử Thượng mở tiệc, hai người vừa ăn vừa nói chuyện lần thi hội vừa rồi, mãi đến lúc trăng lên sao sáng mới thôi.

Không lâu sau đến mùng một tháng ba.

Kỷ Vịnh thay bộ áo cà sa lụa màu xanh ngọc mới tinh, đến Tây Uyển.

Thi đình một ngày, quả nhiên Kỷ Vịnh đỗ Thám hoa.

Họ hàng Kỷ gia đều đến chúc mừng.

Kỷ Vịnh lại cảm thấy lòng ấm ức khó có thể tiêu tan, vẻ mặt sa sầm.

Hắn lấy ra cây trâm gỗ tặng cho Đậu Chiêu nhìn chăm chú hồi lâu rồi “ba” một tiếng, ném vào tráp vứt xuống góc giường, nằm chợp mắt trên ghế túy ông trong thư phòng, để mặc khách khứa bên ngoài, khóe mắt đuôi mày cũng chẳng buồn động.

Mấy người Tử Thượng vội vã vô cùng nhưng chẳng ai dám giục hắn đi tiếp khách.

Hàn thị mặc áo đỏ thẫm đi đến, thấy mấy người đều đứng nhấp nhổm ngoài cửa thư phòng, nàng không khỏi thấp giọng nói: “Làm sao thế?”

Tử Tức nhỏ giọng đem chuyện Kỷ Vịnh và trâm gỗ ra cho Hàn thị nghe.

Hàn thị vừa mừng vừa sợ. Sợ là vì con quả nhiên vô cùng để ý đến Đậu gia tứ tiểu thư, mừng là chưa biết chừng vì thế mà con ngại không muốn xuất hiện trước mặt tứ tiểu thư, về lâu về dài cũng không phải là chuyện tốt.

Nàng đang muốn dặn bọn Tử Tức chăm sóc Kỷ Vịnh thì lại nghe “cót két” một tiếng, cửa thư phòng mở rộng, Kỷ Vịnh từ trong bước ra.

Thấy mẫu thân, hắn cũng chẳng kinh ngạc.

Năm nay rất nhiều người đến chúc mừng hắn, hắn không ra mặt, mẫu thân lo lắng đến tìm hắn cũng là chuyện nằm trong dự kiến.

Hắn gật đầu với mẫu thân, nói một tiếng: “Con ra ngoài tiếp khách” rồi cầm hộp gỗ đưa cho Tử Tức, nói: “Đây là lễ vật ta tặng Đậu gia tứ tiểu thư nhân lễ cập kê. Ngươi mau chóng đưa đến Chân Định đi.”

Thoải mái tự nhiên như vậy ngược lại khiến cho Hàn thị và Tử Tức đều có chút mất tự nhiên. May mà Tử Tức là người cơ mẫn, nhanh chóng che giấu sự quẫn bách, kính cẩn bước lên đón lấy hộp gỗ, lên tiếng đáp lời mà đi.

Kỷ Vịnh có tâm sự, cũng chẳng để ý đến mẫu thân và Tử Tức, đợi Tử Tức đi rồi, hắn hỏi mẫu thân: “Người có muốn vào phòng con ngồi không? Con thay đồ rồi ra tiền viện.”

“Được!” Con đang làm gì thế, Hàn thị thấy lòng bất an, đi theo con vào phòng.

Đậu Chiêu nhận được tin của Kỷ Vịnh đã là chuyện của năm ngày sau đó. Nàng nhìn thư trong hộp gỗ, không khỏi bật cười.

Vừa khéo Tố Tâm bưng bánh mới làm từ phòng bếp bước vào, thấy thế cười nói: “Trong thư Kỷ thiếu gia viết gì thế?”

Đậu Chiêu vừa cất thư lại vừa cười nói: “Hắn nói lần này lúc bắt đầu thi Đình, Hoàng thượng từng đi dạo một vòng trong đại điện, thấy hắn trẻ tuổi nhất còn nhìn hắn mấy lần. Hắn nghi ngờ rằng Hoàng thượng căn bản không đọc văn vẻ của hắn mà chẳng qua là vì thấy hắn trẻ nhất nên cho hắn làm thám hoa. Hắn đã đọc kỹ văn của Trạng Nguyên Cố Nguyên, căn bản chẳng hay bằng hắn.”

Tố Tâm cũng không nhịn được mà bật cười.

Đậu Chiêu ăn bánh, nói: “người như Kỷ biểu ca vẫn cứ như trẻ con vậy. Biết rõ sinh nhật của ta nhưng cứ phải chờ mình đỗ thám hoa rồi mới tặng quà. Nếu lần này hắn thi trượt thì chỉ sợ còn lâu mới để ý đến ta. Nói tới nói lui, vẫn là nhớ lời ta nói hắn và Đậu Minh làm loạn.”

Tố Tâm gật đầu, châm trà cho Đậu Chiêu rồi nói: “Người như Kỷ thiếu gia, tuy rằng vô cùng kiêu ngạo nhưng rất thẳng thắn, rất dễ ở chung.”

“Ai nói không đúng.” Đậu Chiêu cười đi vào thư phòng. “Ta viết thư đáp trả hắn, chắc chắn tất cả mọi người trong thiên hạ đều cảm thấy giờ hắn đường quan thênh thang, chỉ sợ có mỗi hắn nghĩ rằng đỗ thám hoa là chuyện nhục nhã, ngay cả nhắc cũng không muốn nhắc đến!”

Tố Tâm nghĩ, cảm thấy Kỷ Vịnh đúng là người như vậy.

Nàng không khỏi mỉm cười giúp Đậu Chiêu mài mực.

Lúc Kỷ Vịnh nhận được hồi âm của Đậu Chiêu thì đang do dự không biết có nên đến Hàn lâm viện nhậm chức không.

Bá phụ hắn là Kỷ Tụng và phụ thân Kỷ Kỳ thì vội vã vô cùng, Kỷ Kỳ lại oán trách nói: “Sao đến giờ tổ phụ còn chưa có hồi âm? Chuyện của Kiến Minh rốt cuộc nên làm sao đây, lão nhân gia không đưa ra quyết định thì chúng ta cũng không tiện làm việc mà.”

Kỷ Tụng cười khổ.

Tử Tức cầu kiến.

Hai người đều vội vã cho Tử Tức vào đáp lời.

“Thiếu gia dặn con đi nói với người quản kiệu một tiếng…” Tử Tức thở phì phò, hiển nhiên là chạy vội mà đến. “Sáng mai thiếu gia muốn dùng kiệu đến Lại Bộ báo danh.”

Kỷ Tụng thở phào.

Kỷ Kỳ cũng “A” một tiếng, vội hỏi: “Sao Kiến Minh lại đột nhiên thay đổi quyết định?”

Tử Tức thở dồn dập rồi mới nói: “Thiếu gia vừa nhận được thư của Đậu gia tứ tiểu thư, chẳng biết tiểu thư đã viết gì, thiếu gia mỉm cười rồi sai con đi nói với người quản kiệu một tiếng.”

Kỷ Tụng và Kỷ Kỳ nhìn nhau.

Kỷ Kỳ thoáng do dự rồi nhỏ giọng hỏi Tử Tức: “Trong thư Đậu gia tứ tiểu thư đã viết gì?”

Tử Tức lắc đầu.

Kỷ Tụng vuốt râu nhẹ giọng nói: “Vậy nghĩ cách xem xem trong thư Tứ tiểu thư đã viết gì?”

Tử Tức ngạc nhiên, không khỏi ngẩng đầu nhìn Kỷ Kỳ.

Lại thấy Kỷ Kỳ khẽ ho khan một tiếng rồi cúi đầu uống trà, như không hề nghe thấy câu này.

Tử Tức thầm cười khổ, lại không thể không nghe, hôm sau nhân dịp Kỷ Vịnh ra ngoài, tìm được thư Đậu Chiêu gửi, vội xem qua rồi về báo cho Kỷ Tụng và Kỷ Kỳ: “…Cũng không nói gì khác, Đậu tiểu thư chỉ nhắc đến mấy chuyện tâm đắc lúc trồng hoa mà thôi.”

“Chuyện trồng hoa?” Kỷ Tụng ngạc nhiên.

“Vâng!” Tử Tức chắp tay, cung kính nói, “Trong thư Đậu tiểu thư viết, muốn xây một đình viện, ngoài việc muốn trồng hoàng dương, sồi xanh còn muốn trồng những loại cỏ cây nở hoa bốn mùa, cảnh sắc đình viện mới động lòng người. Mùa xuân thường có thủy tiên, kiến lan, sơn trà, đỗ quyên, hoa báo xuân… Thủy tiên thanh nhã, kiến lan cao ngạo, sơn trà xinh đẹp, đỗ quyên rực rỡ chỉ có hoa báo xuân là tầm thường nhất, trồng bên góc đình. Chỉ cần trời ẩm ướt thì sẽ nở rộ như mây khiến người ta không thể quên. Mặc kệ là ai, chỉ cần nhắc tới mùa xuân thì sẽ nghĩ đến hoa báo xuân. Không phải vì hoa này sang quý cỡ nào mà vì mùa nó nở hoa… Ngay cả những cảnh tượng bình thường, nếu đã chiếm lấy màu sắc đầu tiên của mùa xuân thì chính là loài hoa đẹp nhất thế gian. Cần gì phải câu nệ nó là hoa gì?”

Kỷ Tụng nhíu mày không nói.

Kỷ Kỳ đau đầu trầm ngâm nói: “Nếu có thể biết Kiến Minh viết gì cho Đậu tứ tiểu thư thì tốt rồi?”

Tử Tức toát mồ hôi.

Hai vị lão gia không định bắt hắn đi thăm dò thiếu gia đấy chứ?

Nếu để thiếu gia cảnh giác thì rắc rối to rồi!

Đang lúc hắn lo lắng thì Kỷ Tụng lại phất tay nói với hắn: “Ngươi đi xuống đi, chuyện này đừng nói với người khác.”

Tử Tức vội khom người vâng dạ, lui ra ngoài.

Kỷ Tụng lo lắng, nói với Kỷ Kỳ: “Đệ cũng đừng đoán. Lời trong thư của Đậu tứ tiểu thư hiển nhiên là phép so sánh, cổ vũ Kiến Minh hăng hái tiến lên. Theo lý thuyết, 10 năm học hành gian khổ, như Kiến Minh đã coi như là công đức viên mãn, nó còn có gì mà không hài lòng? Thà nói với Đậu tiểu thư cũng không nói với chúng ta? Làm sao Đậu tứ tiểu thư lại biết được khuyên như vậy là có tác dụng?”

Bọn họ cũng thường xuyên khuyên Kỷ Vịnh đọc sách, phấn đấu nhưng càng khuyên thì Kỷ Vịnh càng làm trái lời nên bọn họ căn bản không dám khuyên nữa.

“Đúng vậy!” Kỷ Kỳ nói. “Nếu sớm biết Đậu tứ tiểu thư có thể khuyên bảo được Kiến Minh thì chúng ta cũng chẳng đến mức bó tay với nó!”

Kỷ Tụng thở dài, về phòng rồi lập tức viết một phong thư cho tổ phụ.