Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 867: Ngươi bằng cái gì? (1)




Đám người Diệp Thần lần đầu tiên vào Tiểu Thiên Nguyên Giới liền buôn bán lời hơn năm ngàn vạn ảnh kim, lần thứ hai vào Tiểu Thiên Nguyên Giới lại càng buôn bán lời hơn bảy nghìn vạn ảnh kim, so với các quý tộc kia vào Đại Thiên Nguyên Giới kiếm tiền lời còn cao hơn không ít!

Trong khoảng thời gian này có một phần quý tộc tài vụ xuất hiện nguy cơ, bọn họ phải tự mình tổ chức thành đoàn thể vào Đại Thiên Nguyên Giới mạo hiểm kiếm tiền, nghe nói có một quý tộc chết ở bên trong Đại Thiên Nguyên Giới.

Dĩ vãng các quý tộc Yên Vân thánh thành bình thường là rất không vui vào Đại Thiên Nguyên Giới, bởi vì bọn họ cảm giác mạng mình quá quý giá, có thể tận tình hưởng thụ, làm sao phải đi những địa phương Đại Thiên Nguyên Giới kia mạo hiểm? Nhưng mà hiện tại, vì giải quyết tài vụ nguy cơ, có một chút người không muốn cũng phải đi.

Các quý tộc khác ở Yên Vân thánh thành vì vị quý tộc chết ở Đại Thiên Nguyên Giới kia cử hành tang lễ, bọn họ càng thêm thống hận đám người Diệp Thần, Cố Phi, Cố Lan, nếu không phải ba người này, bọn họ những quý tộc kia từ trong tay các bình dân bóc lột đạt được thu vào, liền đủ để cho bọn họ sinh sống xa hoa, nhưng mà hiện tại đám người Diệp Thần, Cố Phi, Cố Lan sinh sôi cắt đứt rất nhiều thu vào của bọn họ, có thể nhẫn nhưng không thể nhục!

Có mấy quý tộc manh động thối ý, bọn họ chuẩn bị bán đi một chút tư sản ở Yên Vân thánh thành, dời đi thánh thành khác, bao gồm vị quý tộc chuẩn bị bán lãnh địa đi Hoàng Thành Tử Hoa Thần Triều kia, cũng là một người trong đó!

Nhưng mà phần lớn quý tộc vẫn không muốn đi, bọn họ ở Yên Vân thánh thành kinh doanh lâu như vậy, ở nơi này có địa vị rất cao, nếu dời đi chỗ khác, lại muốn bắt đầu lại từ đầu, một người ngoại lai muốn ở trong những thế lực khác tìm được một chỗ ngồi, là chuyện rất khó khăn! Bọn họ không muốn lại trải qua một lần.

Bọn họ quá không cam lòng, tại sao phải bị một đám hạ đẳng bình dân đuổi đi ra? Cho nên bọn họ mưu kế, nên như thế nào đoạt lại địa vị của bản thân.

Sáu ngày thời gian, năm mươi phần nguyên liệu tiêu hao hầu như không còn, Diệp Thần tổng cộng luyện chế ra mười hai viên thành đan, trong đó một quả đã bị hắn ăn hết, còn dư lại mười một mai, Diệp Thần chuẩn bị bán đi năm viên trong đó cho Tiền Lai, lại từ Tiền Lai mua một chút nguyên liệu.

Diệp Thần từ cửa tiểu viện đi ra ngoài, một người ăn mặc như tôi tớ hướng Diệp Thần đi lên.

- Chủ nhân ta mời ngươi đi qua, hắn muốn cùng ngươi nói chuyện.

Tần Anh liếc mắt nhìn Diệp Thần, thần thái có chút vênh váo tự đắc, ở hắn xem ra, Diệp Thần coi là thứ gì, có thể được chủ nhân mời?

- Chủ nhân ngươi là ai?

Diệp Thần lãnh đạm nói, nhìn sang người kia, cũng không biết là chó nhà ai, tới mời người cũng lớn lối như vậy.

- Chủ nhân ta là quý tộc lớn nhất Yên Vân thánh thành trừ thành chủ ra, Lân Hoàng đệ tử, Nhất Ngôn các hạ!

Tần Anh leng keng có lực nói, thần sắc ngạo nghễ, một loại chỉ cần hắn lộ ra danh hiệu Nhất Ngôn, coi như là những quý tộc kia đối với hắn cũng phải khách khí.

- Nhất Ngôn? Nếu như có chuyện để cho chính hắn tới gặp ta, ta còn có việc đi trước.

Diệp Thần xoay người rời đi, nhìn cũng không nhìn Tần Anh một cái.

Tần Anh mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin nhìn Diệp Thần xoay người đi, Diệp Thần lại cứ như vậy cự tuyệt, hơn nữa còn nói để cho Nhất Ngôn đại nhân tự mình đến gặp hắn? Diệp Thần không phải là bị điên chứ? Diệp Thần coi là thứ gì, lại dám để cho chủ nhân tự mình đến thấy?

Bị Diệp Thần hoàn toàn không nhìn, sắc mặt Tần Anh nhất thời âm xuống, thẹn quá thành giận, một phát bắt được phía sau lưng Diệp Thần.

- Ngươi đứng lại đó cho ta, ai cho ngươi đi! Ngươi là thứ gì, cho mặt không biết xấu hổ!

Tần Anh lớn tiếng quát mắng, thần tình trên mặt cực kỳ kích động, Diệp Thần không nhìn Nhất Ngôn muốn mời, quả thực so sánh với không nhìn chính hắn còn muốn cho hắn tức giận. Ở trong lòng hắn Nhất Ngôn tôn quý vô cùng, địa vị cao thượng, mà Diệp Thần, bất quá là một bình dân mà thôi!

Đang ở thời điểm Tần Anh níu lấy phía sau lưng Diệp Thần, Diệp Thần trở tay một cái cái tát hướng trên mặt Tần Anh, "Ba " một tiếng, cả người Tần Anh bay lên, ngã ở trên tường, má phải cao cao sưng phồng lên, năm dấu tay hết sức rõ ràng, Tần Anh hoàn toàn bị tỉnh mộng, bụm mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thần, tựa hồ còn không thể tin được mình lại bị đánh.

- Ngươi! Ngươi lại dám động thủ đánh ta!

Tần Anh thanh âm bén nhọn kêu to, mặc dù hắn chỉ là một người hầu, nhưng mà có tu vi Thần Hải ngũ trọng, hắn tự nghĩ tu vi của mình cao hơn Diệp Thần, cho nên hoàn toàn không đem Diệp Thần để vào trong mắt, nhưng Diệp Thần xoay người lại tát một cái, đánh cho hắn đầu óc choáng váng, bộ dạng không phải Thần Hải ba bốn trọng, quả thực so sánh với Thần Hải thất bát trọng còn muốn hung tàn!

Khí thế của Tần Anh thoáng cái kém vài phần, nếu tiếp tục động thủ, lỗ lả nhất định là hắn!

Dựa theo luật pháp Đạo Đình, là Tần Anh ra tay trước, kia Diệp Thần động thủ hoàn toàn không có vấn đề gì, cho nên bị đánh cũng là đáng đời!

- Đánh đúng là ngươi, một cái quản gia, cũng dám ở chỗ này sủa loạn, trở về nói cho Nhất Ngôn, người khác sợ hắn, nhưng ta không sợ, có âm mưu quỷ kế gì cứ phóng ngựa tới đây là được, minh ám Diệp Thần ta đều nhận!

Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, Nhất Ngôn phái Tần Anh tới đây, rõ ràng là muốn nhục nhã mình, Diệp Thần tự nhiên sẽ không khách khí, hắn không hề để ý tới Tần Anh nữa, trực tiếp hướng cửa thành Yên Vân thánh thành đi tới.

Trên mặt Tần Anh âm tình bất định, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy người lớn lối như thế, thân làm một bình dân, lại dám khiêu khích Nhất Ngôn các hạ là quý tộc thân phận cao quý như vậy! Cùng Diệp Thần tiếp tục dây dưa như vậy đi xuống, lỗ lả nhất định là hắn, hắn thấy chung quanh mấy bình dân võ giả đã hướng bên này nhìn tới, cũng là vẻ mặt không có hảo ý, hắn lập tức bò dậy, xám xịt chạy đi.

Trong tửu quán của Nhất Ngôn, đám người Nhất Ngôn, Từ Thanh đang ở nơi đây uống rượu, mấy thiếu nữ xinh đẹp đang ở một bên phụng bồi.

Đúng lúc này, Tần Anh đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Nhất Ngôn, lập tức hướng Nhất Ngôn quỳ xuống, khóc rống lưu nước mắt.

- Người mời có tới không?

Thấy bộ dạng của Tần Anh, Nhất Ngôn vẻ mặt lạnh lẻo hỏi.

- Gia chủ, tiểu tử kia căn bản không đem ngài để vào trong mắt. Ta hảo tâm mời hắn, hắn lại đánh ta, gia chủ, người xem!

Tần Anh chỉ vào dấu tay trên mặt mình, khóc hô.

- Đây rõ ràng là không để cho ngài mặt mũi, ngài cần phải làm chủ cho ta a! Hắn còn nói, muốn gặp hắn, để cho ngài tự mình đi tìm hắn! Nói ngài bất kể tới minh hoặc ám, hắn cũng nhận!

Thấy dấu tay rõ ràng có thể thấy được trên mặt Tần Anh, nghe lời của hắn thuật lại, Nhất Ngôn nổi giận đứng lên, một lần ném vụn mấy bình sứ trên bàn, mấy thiếu nữ bị làm cho sợ đến mức nơm nớp lo sợ quỳ xuống.