Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 783: Bệ Linh cáo biệt (1)




- Thần Lôi Chi Thành chúng ta quanh năm bao phủ ở bên trong Lôi Điện, Lôi Điện oanh kích Thần Lôi Chi Thành, một bộ phận hóa thành Lôi hệ Huyền Khí nồng đậm, một bộ phận khác thì ẩn vào trong tòa Lôi tháp này, năm này tháng nọ tích súc, căn cứ trên tộc điển ghi lại, ở vạn năm trước kia, tòa Lôi Tháp này cường đại đến đủ để đuổi giết Thần Huyền cường giả. Nhưng mà mấy ngàn năm qua, đã không có người có thể điều khiển tòa Lôi Tháp này.

Thì ra là thế, Diệp Thần nhẹ gật đầu, tòa Lôi Tháp này mỗi thời mỗi khắc đều đang không ngừng thu thập lấy năng lượng bên ngoài, có lẽ súc tích lực lượng thập phần khủng bố, chỉ tiếc bọn hắn không có đủ thực lực hoàn toàn kích phát cỗ lực lượng này.

- Thực lực người điều khiển Lôi Tháp càng cường, tòa Lôi Tháp này có thể phát huy ra uy lực cũng sẽ càng mạnh. Dùng thực lực của ta, không biết có thể thúc dục Lôi Tháp hay không, hơn nữa sau khi thúc dục có thể đánh chết Hắc Lân cự yêu hay không cũng là chuyện khác, nhưng vô luận như thế nào, ta đều phải thử một lần.

Bệ Linh nói xong, nhìn nhìn Diệp Thần, bên trong con mắt nàng giống như có vài phần lưu luyến, lại như cũ vô cùng kiên định.

Diệp Thần nhìn xem Bệ Linh, đột nhiên cảm giác được có chút không đúng hỏi:

- Thúc dục Lôi Tháp có thể bị nguy hiểm hay không?

- Không biết.

Bệ Linh lập tức trả lời, dáng tươi cười vũ mị nói.

- Tiểu đệ đệ, hiện tại tỷ tỷ là hi vọng lớn nhất của Lôi Thú nhất mạch rồi, ta như thế nào sẽ đơn giản mạo hiểm?

Diệp Thần nhẹ gật đầu, tạm thời tin tưởng Bệ Linh, mình một mực dừng lại ở bên người Bệ Linh, nếu nàng có nguy hiểm gì, đến lúc đó ngăn cản nàng cũng được.

Đứng ở trong tòa đại sảnh này, bên ngoài hết thảy đều tạo thành hình ảnh rõ ràng, phản chiếu đến trong đại sảnh này, người thao túng Lôi Tháp tùy thời có thể quan sát ra hết thảy bên ngoài, sau đó thúc dục Lôi Tháp công kích.

Hướng phía trên đại sảnh nhìn lại, có thể tinh tường chứng kiến, một Hắc Lân cự yêu màu đen ở trên bầu trời bay qua, mà khí cơ Lôi Tháp, thì thỉnh thoảng lại tập trung trên người Hắc Lân cự yêu này.

Thân ở bên trong Thần Lôi Cấm Địa, đã có phòng ngự mạnh nhất, lại thúc dục tòa Lôi Tháp này, thì có công kích mạnh nhất, bất luận địch nhân gì thân ở trên không Thần Lôi Chi Thành đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ, khó trách Thần Lôi Chi Thành tồn tại lâu như vậy cũng không có đình trệ.

Đáng tiếc chính là, Thần Lôi Chi Thành đã thật lâu không ai có thể thúc dục tòa Lôi Tháp này rồi.

Bệ Linh đứng ở trước Lôi Tháp, thỉnh thoảng lại nhíu mày, trên người vây quanh một cổ khí tức Lôi Điện, thỉnh thoảng cùng Lôi Tháp kia câu thông.

Bệ Âm cũng toàn lực phóng thích ra khí tức trên thân, ý đồ tiến vào bên trong Lôi Tháp.

Diệp Thần nhìn xem các nàng, trong nội tâm nghĩ đến, không biết các nàng có thể thúc dục tòa Lôi Tháp này hay không, nếu có thể thúc dục Lôi Tháp, ngược lại khả năng có vài phần thắng.

Diệp Thần có thể cảm giác được, bên trong tòa Lôi Tháp chín tầng này, tựa hồ đang ngủ say một ý thức cường đại, trong đầu linh quang lóe lên, hẳn là tòa Lôi Tháp này, tựu như chí bảo đồng dạng, là tiền bối nào đó của Lôi Thú nhất mạch dùng bản thân luyện chế mà thành?

Bệ Linh tựa hồ so với Bệ Âm trước một bước lấy được quyền khống chế Lôi Tháp, một cổ khí tức lẫn nhau giao hòa, Lôi Tháp kia rốt cục đã có một tia dấu hiệu thức tỉnh.

Sắc mặt Bệ Âm có một vẻ bối rối, lo lắng nhìn thoáng qua Bệ Linh, muốn nói lại thôi.

- Âm Nhi, ngươi đi ra ngoài trước, ta cùng Thần Dạ nói vài lời, đừng cho người khác tiến đến.

Bệ Linh nhoẻn miệng cười, nhìn về phía Bệ Âm nói ra.

Trong ánh mắt Bệ Âm lộ ra vài phần giãy dụa, há to miệng nhưng lại không có nói cái gì, cuối cùng trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu lướt thân mà ra, canh giữ ở bên ngoài đại sảnh.

Bệ Linh hiểu ý cười cười, dương tay bố trí xuống một cấm chế, đem tòa đại sảnh này cùng Bệ Âm ngoài cửa đều bao phủ ở trong cấm chế.

Bệ Âm đứng ở ngoài cửa trong nội tâm có chút nghi hoặc, không biết Bệ Linh rốt cuộc muốn đối với Diệp Thần nói cái gì đó, vì cái gì cần phải bảo nàng đi ra đại sảnh, dùng hồn niệm trao đổi không được sao?

Trong đại sảnh chỉ còn lại có Diệp Thần cùng Bệ Linh, Bệ Linh tiến lên vài bước đi vào trước mặt Diệp Thần.

- Tiểu đệ đệ.

Ngọc thủ của Bệ Linh nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má của Diệp Thần, lộ ra một tia mỉm cười vũ mị.

- Lúc này đây, không biết chúng ta có thể chiến thắng Hắc Lân cự yêu kia còn sống đi ra ngoài hay không, cám ơn ngươi có thể ở thời khắc này cùng tỷ tỷ.

Diệp Thần đang muốn nói cái gì đó, đã thấy Bệ Linh tới rất gần, làn gió thơm đập vào mặt, cúi đầu nhìn lại, liền chứng kiến da thịt trắng noãn cùng khe rãnh thật sâu của ngực Bệ Linh, một thân lôi giáp kia đem đường cong của bộ ngực nàng phác hoạ càng thêm hoàn mỹ, có một loại no đủ sinh động.

Sát lại gần như vậy, Diệp Thần không khỏi hơi có chút quẫn bách, hắn kiên định nói:

- Ta sẽ nghĩ biện pháp mang theo Linh tỷ tỷ ly khai nơi đây!

Trong đôi mắt Bệ Linh lờ mờ hiện lên một tia thủy quang, yên lặng nhìn xem Diệp Thần, như muốn đem Diệp Thần mỗi một tia hình dáng đều thật sâu khắc trong đầu.

- Bất kể như thế nào, ngươi nhất định phải ly khai Thần Lôi Chi Thàn, dùng thiên phú của ngươi nhất định có thể tấn thăng đến Thần Hải Cảnh, sau đó tiến về Thiên Nguyên cổ lục!

Bệ Linh nhìn xem Diệp Thần nghiêm túc nói.

Diệp Thần khẽ nhíu mày, bất kể như thế nào, Diệp Thần sẽ không bỏ xuống Bệ Linh, bằng không thì tính toán cái gì nam nhân, hắn nghĩ đến, không biết có thể dùng Thiên Tinh ấn mang Bệ Linh cùng cường giả các tộc khác đi ra ngoài hay không.

Bệ Linh để sát vào đi qua, khẽ cắn nhẹ vành tai Diệp Thần, dùng một loại thanh âm cực kỳ hấp dẫn, ở bên tai Diệp Thần nỉ non:

- Tiểu đệ đệ, lại yêu tỷ tỷ một lần!

Lôi giáp bó sát người Bệ Linh bỗng nhiên chảy xuống, lộ ra thân thể hoàn mỹ bên trong, tựa như một điêu khắc vô cùng xinh đẹp, cái da thịt kia yên nhiên phấn hồng giống như là đào mật, non đến có thể chảy ra nước.

Diệp Thần hơi sững sờ, nhìn xem Bệ Linh, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc, thò tay ôm lấy Bệ Linh, hai tay theo mặt lưng bóng loáng của Bệ Linh lướt qua.

Bệ Linh cuồng dã giải khai quần áo của Diệp Thần, một đôi đầy đặn bị đè ép đến có chút biến hình, cảm giác chắc chắn đầy đặn kia làm Diệp Thần cũng kìm lòng không được.

Tánh mạng sắp đi đến cuối cùng, có lẽ bọn hắn chỉ còn lại có thời gian cuối cùng này rồi, Diệp Thần hổ gầm một tiếng, đem Bệ Linh chống đỡ ở trên tường, trong nội tâm tràn ngập một tia bi thương.

- Tiểu đệ đệ, hãy trìu mến tỷ tỷ.

Thanh âm mị hoặc của Bệ Linh càng làm trong cơ thể Diệp Thần có một cỗ dục hỏa mãnh liệt bốc lên.

Tựa hồ là áp lực mạt nhật đến, làm trong nội tâm bọn hắn đều có một loại xao động cùng cuồng dã kiềm nén không được, ở trên đại sảnh để lại dấu vết mây mưa của Diệp Thần cùng Bệ Linh.