Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 1350: Di Cuồng lên sân khấu! (2)




- Lĩnh ngộ ba đạo Thời Không Đạo Văn chi lực thì có thực lực bực này, xem như không tệ, bất quá muốn thắng ta, còn kém xa lắm!

Vũ Văn Tường hừ lạnh một tiếng, chung quanh Thời Không Đạo Văn chi lực như là long xà, không ngừng ở quanh người hắn xoay quanh, khí tức của Vũ Văn Tường không ngừng kéo lên, cái kia thịnh nhất là một đạo hồng sắc Thời Không Đạo Văn chi lực, giống như là Hỏa Diễm hừng hực phóng lên trời.

Di Cuồng nổi giận gầm lên một tiếng, Thời Không Đạo Văn chi lực quanh người hắn hóa thành một con Cự Thú dữ tợn, phốc phốc phốc! Trên ngón tay Di Cuồng dài ra móng tay bén nhọn, bộ lông trên người cũng đột nhiên trở nên dị thường tràn đầy, hắn như là hóa thân thành một con Mãnh Hổ, đột nhiên thả người mà lên, hướng Vũ Văn Tường đánh tới.

Bành!

Hai cỗ lực lượng kịch liệt đụng nhau, một cỗ sóng xung kích cực lớn hướng bốn phía chấn động đi ra ngoài.

Chúng đệ tử Chí Tôn Liên Minh khẩn trương nhìn xem đạo tràng trung ương luận võ, trong lòng bàn tay cũng không khỏi đổ mồ hôi.

- Di Cuồng sư huynh cố gắng lên a!

- Di Cuồng sư huynh phóng xuất ra Thú Linh, hắn nhất định sẽ thắng!

Các đệ tử Chí Tôn Liên Minh hò hét, giống như bài sơn đảo hải, để cho người nhiệt huyết sôi sục, nghe tiếng gọi ầm ĩ kích động kia, trong nội tâm Diệp Thần cũng không khỏi nhúc nhích, không có nghĩ tới những đệ tử Chí Tôn Liên Minh đến từ khắp nơi kia, ở thời khắc này cư nhiên đoàn kết như thế, có được cảm giác vinh dự mạnh như vậy.

Côn Viêm nhìn xem đạo tràng trung ương tỷ thí, nhếch miệng lên một tia cười lạnh, mặc dù dung hợp Thú Linh thì như thế nào? Di Cuồng nhất định không phải đối thủ của Vũ Văn Tường, đánh bại Di Cuồng, Nhung Nguyên cùng Linh Thước liền không thể không kết cục rồi, đến lúc đó, hắn nhất định phải làm cho Chí Tôn Liên Minh thất bại thảm hại, thua không ngẩng đầu được lên!

Lại một lần nữa đứng ở trên đạo tràng này, hắn không khỏi nghĩ tới năm đó, hắn thua ở trong tay Cốc Vũ lĩnh ngộ năm đạo Thời Không Đạo Văn chi lực, chật vật như vậy.

Đáng tiếc Cốc Vũ đã tấn giai Tinh Chủ rồi, bằng không thì hắn nhất định muốn cho Cốc Vũ nhìn xem, mình vài năm tiến bộ, đến cùng có bao nhiêu!

- Di Cuồng sợ là sẽ thua!

Linh Thước nhíu mày nhìn xem trong tràng, âm thầm lo lắng, luận thực lực nàng so với Di Cuồng không mạnh hơn bao nhiêu, Di Cuồng vừa bại, nàng cùng Nhung Nguyên liền không thể không kết cục rồi. Nhưng bất kể là nàng hay là Nhung Nguyên, đều khó có khả năng đánh thắng được Côn Viêm, tất nhiên sẽ lọt vào đối phương nhục nhã!

Nhung Nguyên thần sắc ngưng trọng nhìn xem Di Cuồng cùng Vũ Văn Tường thi đấu trong tràng, cảm thấy ánh mắt Côn Viêm kia miệt thị nhàn nhạt, hắn nắm chặc nắm đấm.

Vì cái gì ta chậm chạp không thể lĩnh ngộ đạo Thời Không Đạo Văn chi lực thứ năm!

Bằng không thì cũng sẽ không khiến những tạp chủng Xích Viêm Tinh Cung này khoa trương như thế.

- Diệp Thần tiểu tử, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?

Sư gia lệch ra ngồi dưới đất, hắn không biết từ nơi nào làm ra một rễ cây Linh Dược, đang đặt ở trong miệng nhai nuốt lấy, một bên không mặn không nhạt nói.

- Ta cũng nói không chính xác.

Diệp Thần lắc đầu nói, song phương so đấu tuy Di Cuồng ở vào hoàn cảnh xấu, nhưng Di Cuồng còn ẩn tàng một bộ phận thực lực.

Di Cuồng rất thông minh, biết rõ yếu thế, làm cho đối phương buông lỏng cảnh giác, sau đó cho đối phương một kích trí mạng.

- Tiểu tử Di Cuồng này thiên phú không tồi, đầu óc cũng thông minh, thế nhưng mà tu vi so với đối phương kém một đoạn, đây là chênh lệch khó có thể đền bù!

Sư gia có chút tiếc hận nói.

Trên trận đánh nhau cực kỳ kịch liệt, thắng bại huyền ở một đường, mà Diệp Thần cùng Sư gia, y nguyên lười biếng ngồi đó, không thấy khẩn trương chút nào.

Diệp Thần ngồi ở chỗ kia, còn là tiếp tục tu luyện.

Ánh mắt tất cả Chí Tôn, đều chú ý các đệ tử Thị Thần thập trọng của Xích Viêm Tinh Cung cùng Chí Tôn Liên Minh thi đấu.

- Năm nay trong hàng đệ tử Xích Viêm Tinh Cung, xác thực hiện lên không ít thiên tài!

Chúc Chiếu Thần Đình Linh Đăng Chí Tôn nói ra, ánh mắt của hắn rơi vào trên người mấy người đằng sau Côn Viêm, ngoại trừ Côn Viêm, Xích Viêm Tinh Cung còn ẩn tàng mấy đệ tử tu vi không kém.

- Bên Chí Tôn Liên Minh này, mấy đệ tử lĩnh ngộ năm đạo Thời Không Đạo Văn chi lực đều ở trước đây ít năm lần lượt tấn giai Tinh Chủ rồi, cho nên năm nay thắng bại, cũng không coi là cái gì.

Ngọc Hư Tinh Cung Thanh Hư Chí Tôn nói ra, thanh âm của hắn không nặng không nhẹ, lại vừa có thể làm cho tất cả Chí Tôn nghe được.

- Thắng bại là chuyện thường binh gia!

Thanh Hư Chí Tôn ý tứ, là muốn cho Chí Tôn Liên Minh cùng Xích Viêm Tinh Cung đều đừng đem thắng bại coi quá nặng, không muốn vì vậy mà sinh ra mâu thuẫn.

Mấy Chí Tôn khác cũng nhao nhao phụ họa, hi vọng tận lực hóa giải song phương mâu thuẫn, nếu không hậu quả thật là thiết tưởng không chịu nổi.

Thần Viêm Chí Tôn nghe những người này nói, khinh thường nhếch miệng, bất động thanh sắc hướng Linh Lung Chí Tôn nhìn thoáng qua.

Thần sắc Linh Lung Chí Tôn thủy chung bình tĩnh không có sóng, giống như Cửu Thiên Thần linh, không phải là sự tình thế gian phàm tục có thể nhiễu, da thịt nàng không tỳ vết, trắng muốt Như Ngọc, trên người bao phủ đạo đạo ngũ sắc hào quang, bất luận người gì đã gặp nàng, sẽ kìm lòng không được bị phong độ tư thái của nàng thuyết phục.

Ngoại nhân căn bản không biết, Thần Viêm Chí Tôn cùng Linh Lung Chí Tôn tầm đó đến cùng có gút mắc gì.

Linh Lung Chí Tôn thật sự quá đẹp, rất khó để cho người không sinh ra lòng ái mộ, hơn nữa thiên tư Vô Song, hơn một nghìn năm liền tu luyện đến cấp Chí Tôn, thiên chi kiều nữ như thế, tự nhiên sẽ có rất nhiều người theo đuổi.

Người bình thường cho dù yêu Mộ Linh Lung Chí Tôn, cũng căn bản không dám đi truy cầu, bởi vì kém quá xa rồi. Năm đó, có bảy vị Chí Tôn theo đuổi Linh Lung Chí Tôn, Thần Viêm Chí Tôn cũng là một cái trong số đó, Thần Viêm Chí Tôn đánh bại sáu vị Chí Tôn còn lại, sau đó hướng Linh Lung Chí Tôn cầu ái.

Nhưng mà, Thần Viêm Chí Tôn ở trên tay Linh Lung Chí Tôn ngay cả năm chiêu cũng không tới, liền bị đánh bại rồi, lúc Linh Lung Chí Tôn rời đi chỉ là nhàn nhạt nói một câu:

- Nam nhân của Linh Lung ta, hẳn là cái thế anh hùng, ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại, sao xứng cùng ta sóng vai mà đứng?

Những lời này, mỗi thời mỗi khắc đều quanh quẩn ở bên tai Thần Viêm Chí Tôn, lúc Linh Lung Chí Tôn nói những lời này, mỗi một tia thần thái, hắn đều nhớ rõ thanh thanh sở sở, đó là một loại đạm mạc triệt để, triệt để bỏ qua!

Chuyện kia là đau nhức cùng sỉ nhục lớn nhất của Thần Viêm Chí Tôn!

Ở một khắc này, hắn liền thề, một ngày nào đó, hắn muốn cho Linh Lung Chí Tôn quỳ trước mặt hắn, vĩnh viễn ngưỡng mộ hắn!

Từ ngày đó bắt đầu, Thần Viêm Chí Tôn lại bắt đầu điên cuồng tu luyện, ở sau khi Linh Lung Chí Tôn trở thành Chí Tôn liên minh chưởng khống giả không bao lâu, hắn cũng thành chưởng khống giả của Xích Viêm Tinh Cung.