Cữu Tình Như Hỏa

Chương 8




Ngày hôm nay bầu không khí trong “Phi Long Đường” thập phần quỷ dị.

Nguyên do là vì không biết từ đâu đột nhiên có một người con gái xinh đẹp tóc ngắn, thanh lệ tuyệt mỹ đột nhiên xuất hiện.

Một đống các anh chàng xấu xí nhât thời nổ tung mà bàn tán như điên…

“Oa, đây là lần đầu tiên tôi thấy phụ nữ đến Phi Long Đường tìm anh hai nha!”

“Đúng vậy, cô em này quả thật rất xinh đẹp, tôi từ trước đến giờ chưa từng thấy cô gái nào đẹp đến chảy cả nước miếng như thế nha!”

“Hắc hắc, chính xác vẻ mặt của cô nàng nhìn rất nai tơ, tôi vốn cho rằng anh hai nhà mình phải mê mấy bà nạ dòng lẳng lơ cơ, không nghĩ tới anh ấy thích kiểu con gái này ế!”

“Sai bét cả, trước đây tôi cứ tưởng anh hai thích loại người như Kỷ công tử cơ.” Tiểu Luân thường thường hay thấy hai người họ đi cùng nhau nên phát biểu.

“Chú thần kinh a! Kỷ công tử tuy rằng cũng rất đẹp, nhưng hắn là trai mà, làm thế quái nào với anh hai được?”

“Đúng vậy, Kỷ công tử là cháu trai của anh hai mà. Đồ tâm thần!”

Tiểu Luân nhất thời bị mọi người đồng loạt tấn công.

“Thì tôi chỉ ví dụ thế thôi, theo tôi quan sát, anh hai là thích loại con gái tóc dài, tính tình mạnh mẽ rồi.” Tiểu Luân ủy khuất nói

“Cái gì mà ví dụ! Dù thế nào cũng không được kéo Kỷ công tử dính vào!”

“Đúng vậy, anh hai của chúng ta là nam nhân đỉnh thiên lập địa, vì cớ gì lại đi thích nam nhân? Cẩn thận cái mồm đi, cứ nói bậy bạ tôi giết chú bây giờ.”

Hoàn toàn không biết ngoài cửa đã đại chiến mấy ngày liền, cô gái xinh đẹp mà người người tán thán bây giờ lòng nóng như lửa đốt cầm lấy tay Giang đại đường chủ cầu cứu…

“Chú Long! Chú Long! Chú mau cứu mạng a!” Vành mắt Bích Na ửng đỏ sốt ruột nói.

“Làm sao vậy? Tiểu Bích!” Giang Kiêu Long không hiểu gì cả thắc mắc nhìn.

“Tối hôm qua anh họ Borgia vương tử của cháu bị Tiêu đường chủ bên cậu mang đi, bây giờ còn chưa thấy về”

“Không thể nào? Không  phải bên người vương tử đầy tùy tùng hộ vệ sao? Thế nào nói mang đi là mang đi được? “ Giang Kiêu Long kinh ngạc mở to mắt.

“Ai mà biết cái tên nam nhân kia thần thông quảng đại thế nào. Đêm qua lúc cháu nhìn thấy anh họ là anh ấy đang ở cùng với Tiêu Viễn đó. Chú Long, chú mau giúp cháu liên lạc với Tiêu đường chủ có được hay không? Ngày hôm nay anh họ cháu phải gặp mặt những người cực kỳ quan trọng, nếu như lỡ hẹn, chắc chắn sẽ có chuyện lớn. Đến lúc đó nếu như quốc vương truy cứu tới, cháu sợ chuyện của Tiêu Viễn và anh họ sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.”

“Phơi bày ra ánh sáng thì cứ phơi bày, có gì đặc biệt đâu?” Giang Kiêu Long lơ đễnh nhún vai.

“Ai nha, chú Long à, chú không biết, quốc vương của chúng ta rất dễ bị chọc giận, nếu người biết Tiêu đường chủ cùng con người cấu kết, người nhất định nghĩ biện pháp giết chết Tiêu đường chủ ngay, nói không chừng còn liên lụy đến Vân Dật Hội.”

“Má ơi, sao chuyện lại lớn như thế? Được, cháu đừng nóng, chú lập tức liên lạc với hắn.” Giang Kiêu Long vội vàng cầm điện thoại gọi cho Tiêu Viễn.

“Con mẹ nó, thằng này làm sao lại tắt điện thoại?”

“Trời ạ, hiện tại thời gian chỉ còn có nửa ngày, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

“A! Chú biết rồi! Tiểu Bích, để cậu đi tìm anh hai, nhất định hắn biết làm sao tìm được Tiêu Viễn.”

Hội trưởng tượng trưng cho quyền lực tối cao của Vân Dật Hội ngay lúc này đây đang trình diễn một màn máu lửa.

Thanh niên tướng mạo tuấn mỹ bị đặt trên bàn làm việc, hai chân dang rộng, tùy ý cho dương cụ của nam nhân điên cuồng xỏ xuyên qua.

Giữa lúc hai người đang chơi nhau, khí thế ngất trời, “gian tình” gần lên đến cao trào thì…

“Không được! Giang đường chủ! Anh không được vào a!”

“Mẹ nó, tránh ra ngay, tao có việc gấp muốn báo cho anh hai.”

“Không được, hội trưởng có nói, ai cũng không được vào quấy rối, vi phạm sẽ xử lý theo bang quy!”

“Xử lý thì xử lý! Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm! Mau tránh ra!”

“Không được a—-không —- ngăn Giang đường chủ lại đi a!”

“Cái tên Giang Kiêu Long này, rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì?”

Tiếng động ngoài cửa quá lớn, Thẩm Quan Kiệu không thể làm gì khác hơn là dừng lại luật động, định rút khỏi thân thể bảo bối.

“Em không cho anh rút đâu. Anh rể, không cần lo cho bọn họ, chúng ta cứ tiếp tục đi.”

Ngay lúc hai người sảng khoái bắn tinh, có một tên ngu ngốc không biết sống chết ngang nhiên xông vào—-

“Anh hai, em có chuyện muốn nói về—“

“Không được nhìn.” Để không cho thân thể bảo bối bị nhìn thấy, Thẩm Quan Kiệu nhanh tay lẹ mắt cầm bình thủy tinh trên bàn ném về phía nam nhân.

“Oa a a a a—-“ ngay cách lỗ tai không tới 1 cm bình thủy tinh vỡ nát bấy, Giang Kiêu Long nhắm chặt hai mắt, kêu lên sợ hãi, đứng yên ngay tại cửa không dám nhúc nhích.

Qua cao trào, ôm cả người bảo bối mềm nhũn vào lòng, Thẩm Quan Kiệu ôn nhu giúp y chỉnh lại quần áo, bế vào phòng nghỉ bên trong.

Thẩm Quan Kiệu đặt y nằm trên giường lớn, lấy khăn mặt ấm áp, tỉ mỉ chà lau hạ thân cho y. “Mệt không? Ngủ một chút đi.”

Hoắc Phi tựa như con mèo nhỏ nhẹ nhàng phát sinh tiếng ưm.

“Tỷ phu ra ngoài chút, em ngủ đi!” Thẩm Quan Kiệu yêu thương, nhẹ nhàng hôn lên trán y.

Điều chỉnh điều hòa ở nhiệt độ vừa phải, giúp bảo bối hắn đắp một cái chăn bông, Thẩm Quan Kiệu nhanh tay nhanh chân đi ra ngoài.

“Ách, anh hai, em mở mắt được chưa?” Giang Kiêu Long thấp thỏm hỏi.

“Hừ.”

Nghe lão đại hừ lạnh một tiếng, mồ hôi lạnh của Giang Kiêu Long một chút đã chảy xuống.

“Ôi, anh hai, anh hừ một tiếng như thế rốt cuộc là có cho em mở mắt hay không vậy?”

“Mở đi.” Thẩm Quan Kiệu lạnh giọng nói.

Giang Kiêu Long nghe vậy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm “Hô, anh hai, thật sự vừa rồi làm em sợ muốn chết. Thiếu chút nữa là em chết đứng rồi.”

“Không thèm quan tâm mệnh lệnh của tôi, tự nhiên xông vào thì không phải là muốn chết rồi sao?” Thẩm Quan Kiệu trừng mắt nhìn y.

“Không, không anh hai, Giang Kiêu Long em đang sống rất thư thái, tự nhiên tìm chết làm gì. Thật sự là em có việc gấp nên mới xông vào như thế.”

“Nhanh, còn không mau nói.”

“Ô, là như vầy, anh hai, tối hôm qua Tiêu Viễn hắn đi tìm Borgia, hơn nữa còn đem người ta bắt đi đến bây giờ vẫn chưa thấy về. Lần trước chúng ta bắt Borgia là âm thầm tiến hành, thế nhưng hiện trường lần này lại có người từng thấy hai người cùng một chỗ, hôm nay bên kia đã cử người tới đòi người rồi, em sợ cứ như vậy sẽ xảy ra đại sự mất.

“Cái thằng Tiêu Viễn này? Thế nào đối với tên hỗn đản đó không chịu buông tay chứ?”

Bởi vì trước đây Borgia rất ngứa mắt, nên lần này Thẩm Quan Kiệu đối với y cũng chả có tí thiện cảm. Nhưng Tiêu Viễn dù sao cũng là anh em của mình, cũng không thể mở mắt nhìn hắn gặp chuyện không may.

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ kêu Vũ Thụy đi tìm người. Y thông minh kiệt xuất, thế nào cũng sẽ nghĩ ra cách tìm được Tiêu Viễn.”

“Nhưng không phải Hạ Vũ Thụy hiện đang nghỉ ngơi sao?”

“Không sao đâu. Tôi nghĩ là dù cậu có quấy rối thì y cũng không để ý đâu.”

“Được, anh hai đã nói thế thì em an tâm. Để em gọi điện thoại tìm Hạ Vũ Thụy.”

Thấy Giang đại đường chủ của mình vội vã chạy mất, trong nháy mắt trên mặt ông trùm Vân Dật Hội hiện lên một nụ cười không chút lương thiện.

“Uy, Hạ Vũ Thụy! Tôi là Giang Kiêu Long, tôi tính nói—-“

A—-

Điện thoại bị gác.

“Sao? Chuyện gì xảy ra vậy?” Gọi lại lần nữa.

“Uy, Hạ Vũ Thụy, tôi tìm không được tên Borgia, chú giúp tôi —-“

A—-

Điện thoại lần thứ hai bị gác.

“Làm cái quái gì thế này?” Chưa từ bỏ ý định, gọi thêm lần nữa.

“Uy, Hạ Vũ Thụy, di động của chú bị gì thế? Nghe máy một chút thôi mà, chú cần gì phải tiết kiệm như thế…

“Ân…cái tên Long thối kia, bản thiếu gia đang nghỉ ngơi mà cũng dám gọi điện thoại tới làm phiền…A…”

“Hạ Vũ Thụy chú làm sao vậy? Cứ ừ ừ a a miết vậy, hổng lẽ đang ngồi trên bàn cầu.

“Trên cái đầu anh ấy.”

“Không phải thì tốt rồi, tôi nói với chú cái này a, Tiêu Viễn bắt Borgia đi rồi, hiện tại tôi đang vội vã đi tìm bọn họ. Chú có cách nào liên lạc được với Tiêu Viễn không?”

“Liên lạc cái rắm! Hai người bọn họ một tên ưa hành hạ một tên nguyện chịu đựng. Mẹ nó, ai mà thèm để ý. Cho chết mẹ đi!”

“Đừng nói tàn nhẫn như thế, cái tên Borgia kia—-“

“Y a a a a—“

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai, làm lỗ tai Giang Kiêu Long muốn thủng luôn.

“Hạ Vũ Thụy! Chú làm sao vậy?”

“Sâu quá! Thụy Thụy lần sau không dám nói năng thô tục nữa đâu. Papa tha con đi.”

Điện thoại lại bị cắt đứt.

Giang Kiêu Long nghe đến đó rốt cuộc cũng minh bạch chuyện gì xảy ra.

Mồ hôi lạnh trên trán nhỏ giọt long tong…

Xong, tên Hạ Vũ Thụy có oán tất báo này nhất định khi trở về sẽ hung hăng đòi trả thù.

Như thế này chỉ sợ y phải chết thế nào cũng không biết.

Ô, anh hai, nhất định là anh cố ý bắt em gọi điện cho Hạ Vũ Thụy đúng không?”

Cho dù em ngăn cản chuyện tốt của anh với Hoắc thiếu gia thì anh cũng không nên chỉnh em thế chứ a a a?

Thảm rồi, không thể trông cậy vào Hạ Vũ Thụy rồi, làm thế nào tìm được Tiêu Viễn đây?

Ngay lúc Giang Kiêu Long với Bích Na gấp đến độ xoay vòng vòng, Tiêu Viễn không hề báo trước đột nhiên xuất hiện ở “Vân Dật Hội”.

“Má ơi, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi, ông đây xém chút nữa là bị anh hại chết rồi.” Để tìm được hắn,phải liên tiếp phá vỡ chuyện tốt của cả anh hai lẫn Hạ Vũ Thụy, Giang Kiêu Long phiền muộn đến chút nữa hộc máu.

“Này, anh mang anh họ của tôi giấu đi đâu rồi? Mau giao ra đây ngay!” Bích Na hai tay chống nạnh tàn bạo trừng mắt nhìn hắn.

“Y trở về rồi. Bên các người không phải sắp đặt một cuộc gặp mặt quan trọng cho y hôm nay sao? Tôi vừa đưa y trở về rồi.”

“Thế á?” Bích Na hoài nghi nhìn hắn.

“Đúng vậy. Tiểu bảo bối của tôi dây dưa với tôi đến tận hừng đông, tuy rằng y rất luyến tiếc ly khai tôi, nhưng không có biện pháp nào khác, y nhất định phải đi. Lúc đi còn lưu luyến không rời mà nói với tôi rằng sau khi xong việc nhất định sẽ quay lại bên tôi ngay.”

Khuôn mặt nam nhân vốn thập phần nghiêm khắc, lúc này lại có vẻ ôn nhu không gì sánh được.

“A? Sao có thể như thế được? Ngày hôm qua hai người không phải còn đòi gặp nhau quyết đấu sao?” Mới tối hôm qua còn là kẻ thù đối chọi sâu sắc, làm thế nào mà chỉ sau một đêm liền trở thành vợ chồng sinh tử không lìa thế này?

“Ái tình thế nhưng thay đổi liên tục, tin hay không tùy cô em.” Tiêu Viễn thong thả xoa hai tay.

“Thật sao? Được, để tôi hỏi anh họ.” Bích Na cầm lấy di động bấm số điện thoại. “Uy, anh họ, em là Tiểu Bích đây. Anh đang ở đâu?”

“Anh đang ở khách sạn. Em đâu rồi? Làm sao mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng hả? Con gái không nên cả ngày chạy loạn như thế.”

“Em chạy loạn? Em còn đang định hỏi anh tối hôm qua biến đi nơi nào rồi đây? Anh họ, nói thiệt đi, có phải đêm qua anh với Tiêu đường chủ ở cùng một chỗ không?”

“A? Đâu, không có a, anh đêm qua là chạy ra ngoài chơi thôi, không quan hệ gì tới hắn.”

“Phải không đấy? Thế sao em lại nghe “người nào đó” nói có người dây dưa với hắn đến tận hừng đông,  luyến tiếc ly khai a?”

“Ai, ai nói bậy bạ thế? Bản vương tử sao lại làm ra cái hành vi đáng thẹn đấy được?”

“Thấy chưa, em đã nói là anh họ sao lại làm thế được. Ghê tởm! Cái tên Tiêu Viễn kia dám bịa đặt lung tung, phá hư danh tiếng hoàng thất của anh họ, em nhất định phải hảo hảo sữa chửa hắn mới được.”

“Cái gì? Em, em định đi nói với Tiêu Viễn?”

“Đúng vậy, hắn giờ đang ở trước mặt em. Em sẽ kêu quân đội hoàng gia tới chộp cổ hắn, vứt cho —“

“Không nên! Tiểu Bích, anh không cho em bắt hắn!”

“Cha! Lộ móng ngựa ra rồi? Rõ ràng làm vợ người ta thích muốn chết còn bày đặt gì nữa.”

“Thích, thích cái đầu á.”

“Hi, anh họ xấu hổ nha!”

“Nhóc con đừng dài dòng. Mẹ nuôi tìm em, nói em sau khi trở về thì tìm mẹ nuôi, đừng làm mẹ nuôi mất hứng.”

“Nga, biết rồi, em sẽ đi gặp mẹ nuôi.”

“Được, cứ vậy đi.”

Nghe được anh họ vội vã cúp máy, Bích Na cười ha ha.

“Hahaha…Thật muốn nhìn Borgia vương tử tự cho mình siêu phàm đỏ mặt quá. Vẻ mặt xấu hổ ấy bán cho các bà mai nhất định kiếm bộn tiền.”

“Yên tâm, bộ dạng đỏ mặt thẹn thùng của tiểu bảo bối nhà ta chỉ mình ta được thấy.” Tiêu Viễn vung hai tay, nói chắc chắn.

“Tên thối này!” Bích Na giả vờ làm mặt quỷ, chuyển hướng quay về phía nam nhân bên cạnh. “Chú Long, chú mau đưa cháu đi tìm mẹ nuôi đi a!”

“Mẹ nuôi bây là ai? Chú làm sao biết a!” Giang Kiêu Long nhếch mày nghi hoặc.

“Chú đương nhiên là biết rồi. Mẹ nuôi của cháu là mẹ của Tiểu Hạo, cũng là chị cả của cậu chứ đâu.”

Mẹ của Bích Na và mẹ của Tử Hạo là hai chị em kết nghĩa. Bích Na khi vừa sinh ra đã được nhận làm con gái nuôi.

“A! Thì ra là thế. Vậy bây không cần gọi chú này nọ, gọi hẳn cậu đi.”

“Cái tên Tiểu Hạo kia không cho cháu gọi thế a, cháu đâu dám. Chú à, chú phải hảo hảo quản cái tên ấy đi. Hắn đối với chú cứ một mực giữ rịt vào người thế quả thật biến thái mà.”

“Đúng vậy, hảo hảo quản nha!” Tiêu Viễn ở một bên trêu chọc nói.

“Anh đi mà lo quản anh ấy. Tiểu Bích đi thôi, đi thôi, chú đưa bây đi tìm mẹ nuôi.” Giang đại đường chủ biết rõ ý định tà ác của cái tên nam nhân đấy, thành ra đành vội vã bỏ trốn mất dạng…

~~~~~~~~~~~~~

Chị cả của Giang Kiêu Long – Giang Mỹ Cầm vừa nhìn thấy con gái nuôi yêu quý liền tâm tình vui vẻ. “Tiểu Bích a! Con cuối cùng cũng tới thăm mẹ nuôi rồi. Nếu hôm trước không phải do Tiểu Hạo lỡ miệng nói ra thì mẹ còn không biết là con đã tới đây.”

“Mẹ nuôi, xin lỗi, lần này con là len lén chuồn đến đây, không muốn kinh động nhiều người.” Bích Na áy náy nói.

“Cái con ranh này, con chạy tới đây ba mẹ ở nhà sẽ lo lắm, rốt cuộc là vì chuyện gì a?” Giang Mỹ Cầm thắc mắc hỏi.

“Vì bị một tên “trư” chọc tức chết a!” Bích Na nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

“Trư? Trư nào a?”

“Không cần phải lo nữa rồi. Mẹ nuôi, bao tử con sôi sung sục rồi này, con muốn ăn điểm tâm quá!”

“Hảo hảo, mau đến ngồi. Mẹ nuôi biết con sau khi trở về, đã sớm chờ, đây mẹ cho con.” Giang mỹ Cầm mở ngăn tủ lấy ra bánh quy tự tay làm.

“Oa, chị cả bất công. Vì sao không làm cho em ăn?” Giang Kiêu Long rất mê ăn đồ ngọt một bên bất mãn oán giận.

“Sao còn bắt chị làm nữa? Tiểu Hạo không phải từ sớm đã giúp em làm một đống, em thì chỉ ăn một lát là cả ngăn tủ trống không, thật là thằng nhóc này đem cậu sủng lên trời.”

“Đâu có.” Giang Kiêu Long giận dỗi phủ nhận.

Hừ, cái thằng nhóc thối kia làm gì có chuyện sủng mình chứ? Hắn vốn là muốn vỗ béo mình ăn no rồi xơi sạch sẽ.

“Còn nói không có, có bao giờ em thấy Tiểu Hạo hầu hạ người khác chưa? Hắn đối với chị đây là mẹ còn không được tốt vậy, thế mà em còn than không đủ?”

“Hảo hảo, chị muốn nói thế nào thì nói.” Giang Kiêu Long khó chịu nói.

Dù gì thì cả nhà cũng bảo y là ông cậu ngược đãi cháu trai, chẳng biết cảm ơn cháu thôi mà.

Mắt thấy bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, Bích Na nhanh chóng lái sang chuyện khác. “Ai nha, mẹ nuôi, con nhớ mẹ nói lần này có một món quà rất quý giá để mang về Giang gia chúc thọ, mẹ rốt cuộc là mang theo cái gì a?”

“Hi, nói đến cái này mẹ nuôi mới nhớ. Lần này quà của mẹ sẽ khiến ông rất thích, mấy chị em cho dù có tìm được thứ khác đắt đỏ đến đâu cũng không khiến ông vui được như quà của mẹ đâu.”

“Rốt cuộc là cái gì? Mẹ mau nói đi a…”

“Hảo hảo, mẹ nói.” Giang Mỹ Cầm tới sát vách phòng làm việc lấy lên một cái hộp lớn.

“Hi, là cái này đây.”

Giang Kiêu Long hiếu kì nhìn vào…”Là cái gì thế? Chị cả, sao sinh nhật ba hôm đấy không thấy món quà này.”

“Hừ, em cùng Tiểu Hạo ngày hôm đó không biết làm cái gì, cơm nước xong lập tức biến mất, đương nhiên không thấy được rồi.” Giang mỹ Cầm bất mãn trừng mắt nhìn y nói.

Giang Kiêu Long nhớ tới ngày đó bị tên tiểu quỷ kia tha về chà đạp chết đi sống lại, mặt không khỏi đỏ lên.

“Hi, con muốn xem. Con muốn xem.” Tiểu Bích khẩn cấp mở hộp. “Cái gì a? Thì ra là cái này sao?”

Nghe được giọng của Tiểu Bích có hơi thấy vọng, Giang mỹ Cầm cười cười nói. “Đây là hình chụp từ nhỏ đến lớn của Tiểu Hạo, Tiểu Bích không muốn coi sao? Tương lai, đây chính là hôn…”

Giang Mỹ Cầm chữ “phu” còn chưa kịp nói đã bị con gái nuôi cắt lời.

“A a —- con muốn xem con muốn xem. Mẹ nuôi, mẹ cho con xem đi.”

Đề phòng trước mặt chú Giang, mẹ nuôi lại nói ra chuyện hôn ước của hai người, Bích Na vội vã làm bộ hưng phấn mà lật xem…

“A, Tiểu Hạo năm ba tuổi rất khả ái nha!”

“Đúng vậy, rất khả ái đúng không? Đây là khi Tiểu Hạo năm tuổi.” Giang Mỹ Cầm đắc ý nói.

Ảnh chụp đứa bé trai hoạt bát thật khả ái không gì sánh được.

Nhưng luôn luôn làm trái lại mọi người, Giang Kiêu Long mạnh miệng nói “Đâu có? Em thấy giống khỉ thấy mồ.”

“Cậu nói cái tên siêu phàm Kỷ đại công tử giống khỉ sao? Ha ha…” Bích Na nghe vậy  lập tức ôm bụng cười to.

“…Giang Kiêu Long, mày câm miệng ngay cho chị. Mày đối với Tiểu Hạo có thâm cừu đại hận đúng không?” Giang Mỹ Cầm quả thật tức đến điên. “Ngày khi nó còn bé rõ ràng mày rất cưng cháu trai, mỗi lần chị nghỉ đông hay nghỉ hè đều ráng đưa cháu nó về, hai cậu cháu rõ ràng dính chặt lấy nhau, có tách cũng không được. Bây giờ mày thế nào đối với cháu nó cứ như là e sợ chịu thua, ngay cả Tiểu Hạo muốn tìm mày cùng đi ăn mày cũng nhất quyết khước từ! Giang Kiêu Long, mày ngày hôm nay phải nói cho chị rõ, Tiểu Hạo rốt cuộc đã phạm tội ác tày trời nào mà mày đối với Tiểu Hạo bất mãn như thế?”

Mười lăm tuổi đã cưỡng gian cậu ruột, mười sáu tuổi ép buộc cậu ở chung, đến bây giờ đã là hai năm, cái tên kia quả thật tinh lực như cầm thú, mỗi ngày trước khi ra ngoài đều ít nhất chơi y đến ba lần, như thế chẳng lẽ không phải tội ác tày trời sao?

“Nói a, mày làm sao không nói, có đúng hay không?” Giang Mỹ Cầm gây hấn hỏi.

Khổ không nói nên lời, Giang Kiêu Long quả thật không còn lời nào để nói.

“Ai nha, mẹ nuôi đừng nóng giận. Chúng ta tiếp tục xem hình đi mà…” Bích Na để hòa hoãn bầu không khí nhanh chóng lật hình cho đến một tấm…

Má ơi, muốn chết, sao lại có tấm ảnh này ở đây? Nghìn vạn lần để chú Long thấy được…

Ngay lúc Bích Na định lật sang tấm hình khác để che giấu quá khứ thì Giang Mỹ Cầm như vớ được chứng cứ, tự chỉ vào ảnh chụp mà kêu to lên “A ha, đây thấy chưa! Giang Kiêu Long mày ra đây mà nhìn. Có thấy không? Ảnh chụp con gấu chó lớn này – Hắc Bảo. Là thú cưng Tiểu Hạo yêu thương từ bé, khi nó chết đi, Tiểu Hạo khóc rất thương tâm. Khi đó Tiểu Hạo vừa nhìn thấy mày đã kiên quyết chắc nịch, nghĩ mày nhìn rất giống Hắc Bảo, vì thế mà từ lúc đó lúc nào cũng một lòng một dạ với mày. Mày xem, hai người các ngươi không phải rất có duyên sao?” Không biết chính mình đang gây đại họa, Giang Mỹ Cầm cứ thao thao bất tuyệt mà nói.

Giang Kiêu Long nghe đến đó rốt cuộc cái gì cũng đều minh bạch.

Hắc Bảo…

Thì ra thằng nhóc ấy xem mình như vật cưng Hắc Bảo…

Không, thậm chí y còn không được làm vật cưng, y chỉ là thay thế cho nó mà thôi.

Thảo nào, khó trách cho tới bây giờ hắn chưa từng tôn trọng ý nguyện của mình, cho tới bây giờ chưa từng nói với mình là thích…

Thích?

Trong lòng Giang Kiêu Long đột nhiên toát ra hai chữ đáng sợ đến cứng đờ người.

Không…mình cần gì hắn nói thích mình chứ!

“Ông đây không cần a!” Giang Kiêu Long đột nhiên kêu to nhảy dựng lên.

“Giang Kiêu Long, mày phát điên rồi sao?” Giang Mỹ Cầm nhìn em trai hoảng sợ.

“Tôi là điên rồi…tôi là điên rồi mới để hắn đối với tôi như vậy!” Giang Kiêu Long suy nghĩ, viền mắt đỏ hồng, kích động xông ra ngoài cửa.

“Giang Kiêu Long trở về ngay!”  Giang Mỹ Cầm tức giận đến đá cả chân.

Xong…

Bích Na chỉ có thể ngồi ở sô pha giương mắt nhìn.

Chính là muốn ngăn cản mẹ nuôi nói ra chuyện hôn ước, thế nào lại không ngăn được chuyện này?

Ai, Tiểu Hạo, anh em tốt của tôi, tôi làm thế coi như đã tận lực rồi, anh tự cầu phúc vậy…