Mặt Đường Uyển Nhi giống như bị lửa đốt, nàng ta là nữ hài tử, sao có thể miệng kề miệng độ khí cho người ta?
Nhưng Long Trần giống như đang hấp hối, giống như có di ngôn muốn dặn dò, nhưng lại không đủ sức, không thể nói ra.
- Không được, điều này tuyệt đối không thể.
Mặt Đường Uyển Nhi đỏ như quả táo, lắc đầu khó xử nói.
- Ta!
Long Trần vẫn muốn nói tiếp, nhưng khí tức không đủ, chỉ có thể thốt ra một chữ, sau đó chỉ lập bập miệng, không phát ra được thanh âm.
Lúc này khí tức của Long Trần càng lúc càng mỏng manh, giống như ngọn nến trong gió, tùy thời đều có khả năng chết đi, khiến người ta chua xót.
Vẻ mặt Đường Uyển Nhi đầy khó xử nhìn Long Trần, lại nhìn chung quanh một cái, phát hiện không có ai.
- Được rồi, ngươi dù sao cũng sắp chết, ta giúp ngươi nói ra tâm nguyện của ngươi!
Đường Uyển Nhi cắn răng một cái, chậm rãi cúi xuống trước người Long Trần.
Mắt Long Trần sáng lên, vẻ mặt cảm kích nhìn Đường Uyển Nhi, tim Đường Uyển Nhi đập như hươu chạy, ngực nhấp nhô, lộ ra sự không bình tĩnh trong nội tâm.
Nhìn khuôn mặt của Long Trần, môi anh đào chậm rãi kề sát miệng Long Trần, Long Trần chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Khà khà, bị lừa lâu như vậy, lần này xem như đòi được cả vốn lẫn lời.
Trong lòng Long Trần vô cùng sảng khoái, nếu để người ta biết, Đường Uyển Nhi không ngờ lại chủ động dâng hiến môi thơm cho Long Trần, không biết bao nhiêu người sẽ đố kỵ tới phát cuồng.
Khi Long Trần đang chờ mong môi thơm hôn tới, đột nhiên trên đùi đau nhói, không khỏi hét lên.
- Ái ôi.
Long Trần trợn mắt lên, thấy Đường Uyển Nhi đang vẻ mặt trêu tức nhìn mình, một tay ngọc của nàng ta đang hung hăng nhéo lên đùi Long Trần.
- Ngươi có bệnh à, ta là một người sắp chết rồi, ngươi còn nhéo ta làm gì?
Long Trần giận dữ, có điều lập tức lại ngẩn ra, xong rồi, lòi đuôi rồi.
- Người sắp chết còn có tinh thần mà mắng chửi người ta như vậy à, ngươi đúng là chết cũng không đổi tính.
Đường Uyển Nhi không có hảo ý nhìn Long Trần nói.
- A? Ta nhớ ra rồi, ta vốn là sắp chết, có điều ta nghĩ, ta chết rồi sợ ngươi phải một mình đối mặt với một người chết thì sẽ sợ hãi, cho nên ta quyết định không chết nữa.
Long Trần xấu hổ cười nói.
- Vậy ngươi hay là đi chết đi, tên hỗn đản!
Đường Uyển Nhi nói xong giơ nắm đấm lên, giống như hạt mưa đập tới Long Trần, Long Trần vội vàng ôm, để mặc nàng ta đấm như đánh trống.
Có điều lực lượng của Đường Uyển Nhi quả thật vô cùng bình thường, trận đánh này giống như gãi ngứa, đánh cho Long Trần cảm thấy thoải mái.
Trân mát xa quyền cước này kéo dài chỉ chốc lát, không biết là Đường Uyển Nhi đánh mệt rồi hay là trong lòng đã hết tức.
- Ngươi đứng lên đi, chúng ta nói chuyện tử tế.
Đường Uyển Nhi nói.
Long Trần ôm đầu, nhẹ nhàng hé ra một lỗ nhỏ, phát hiện Đường Uyển Nhi đứng đó, sắc mặt đã dịu đi rất nhiều, mới thả tay xuống, vẻ mặt cười nịnh nói:
- Uyển Nhi tiểu thư, ngươi làm sao mà phát hiện ra vậy?
Trong lòng Long Trần vô cùng buồn bực, sắp đắc thủ rồi, vào thời khắc cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, không khỏi ảo não không thôi.
Quan trọng nhất là, hắn tự nhận hành động này của mình vô cùng kín kẽ, biểu cảm, động tác, khí tức, các phương diện đều làm giống y như thật, sao lại thất bại?
- Hừ, tuy hành động của ngươi không tồi, lại há có thể qua mắt được bản cô nương?
Đường Uyển Nhi thờ ở nói.
Có điều trong lòng lại thầm kêu nguy hiểm thật, thì ra nàng ta thật sự bị Long Trần lừa, ngay khi Long Trần nhắm mắt lại, chờ Đường Uyển Nhi độ khí cho hắn, xuất hiện một sơ hở nho nhỏ.
Thì ra chỗ Long Trần ngồi có lất nhiều cỏ dại, mà đùi Long Trần lộ ra ngoài lại vừa hay có một trái cây của Thử Vĩ Thảo.
Lông của trái cây đó mang theo một tia độc tính, tuy độc tính cũng không mãnh liệt, nhưng lại khiến người ta ngứa ngáy không chịu nổi.
Lúc ban đầu Long Trần vẫn chịu đựng, nhưng khi Long Trần cho rằng đã đắc thủ, nhắm mắt lại chờ đợi môi thơm, lại lén dùng một chân khác gãi chỗ ngứa.
Kết quả lúc ấy Đường Uyển Nhi đang chậm rãi tới gần Long Trần, vừa hay nhìn thấy một màn đó, lập tức khiến nàng ta bừng tỉnh, một người sắp chết lại còn có thể đi gãi ngứa à?
Đồng thời Linh hồn chi lực của Đường Uyển Nhi lặng lẽ tản ra, quả nhiên phát hiện thủ đoạn của Long Trần, người bình thường khi sắp chết, Linh hồn chi lực sẽ trở nên uể oải, sau khi chết cũng tắt theo.
Nhưng tuy Linh hồn chi lực của Long Trần che giấu vô cùng tốt, nhưng lại dồi dào giống như đại dương mênh mông, đâu có giống người sắp chết?
Cho nên nhìn Long Trần vẫn đang vẻ mặt say mê chờ nàng ta độ khí, Đường Uyển Nhi liền tức giận nhéo cho Long Trần một cái.
Thấy Đường Uyển Nhi không chịu nói, Long Trần đành phải từ bỏ, Lôi đình chi lực trong cơ thể lại ập tới, khiến Long Trần không khỏi nhíu mày.
- Ngươi vì sao lại ngu như vậy, muốn đưa Lôi đình chi lực vào kinh lạc, nếu chỉ bị thương tới tạng phủ, có ta giúp ngươi, chỉ cần hơn mười ngày là có thể quét sạch.
Nhưng hiện giờ đã xâm nhập vào kinh lạc, cho dù thanh trừ được Lôi đình chi lực, kinh lạc của ngươi cũng đã bị tổn thương nghiêm trọng, cần thời gian rất dài để hồi phục, không phải sẽ làm chậm trễ thời gian quý báu à?
Tuy Đường Uyển Nhi không biết vì sao Long Trần muốn làm như vậy, hành động này đối với nàng ta mà nói, quả thật là không thể lý giải.
Đặc biệt loại chuyện ngu xuẩn này lại phát sinh ở trên người một kẻ giảo hoạt như Long Trần, lại khiến người ta không thể đoán được mục đích trong đó, cho nên mới lên tiếng hỏi.
- Tiểu đệ tiết độc tiên tử, tự thấy nghiệp chướng nặng nề, mới tự nhận trừng phạt!
Long Trần thở dài, có điều vừa nói tới đây, đùi lại đau nhói, vội vàng nói:
- Ấy đừng nhéo nữa, ta nói thật là được chứ gì.
Đường Uyển Nhi lúc này mới thu hồi tay ngọc, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Long Trần:
- Sớm nói thật có phải tốt không, sao cứ muốn nói hưu nói vượn.
Long Trần xoa xoa đùi, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Đường Uyển Nhi, hỏi:
- Tiểu tử Quách Nhiên này nói ngươi là một người dễ ở chung nhất trong năm người, ta thực sự rất hoài nghi lời hắn nói.
.