Lại một tiếng nổ vang lên, động tĩnh lần này so với lần trước còn lớn hơn, ngay cả những người đang chiến đấu ở phía dưới cũng bị kinh động.
Tiếng nổ kết thúc, chỉ thấy một đạo thân ảnh chật vật bay ra, mọi người hô lên kinh hãi, thân ảnh đó không ngờ là Triệu Vũ.
Người ở đây trừ Đường Uyển Nhi ra, đều cho rằng Long Trần sẽ bị ngược đãi, kết quả không ngờ là Triệu Vũ bị đánh bay, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Phải biết rằng Triệu Vũ vừa rồi có thể lấy một địch ba, ngăn cản thế lực của Đường Uyển Nhi, chiến lực cường đại được mọi người công nhận.
Trong lòng Triệu Vũ cũng kinh hãi không thôi, trong cảm giác của hắn, Long Trần giống như một ngọn núi lớn, bất kể hắn có nỗ lực thế nào cũng vẫn nhỏ bé như vậy.
Đang kinh hãi, bỗng nhiên mắt hoa lên, trên mặt đau rát, đầu óc mê man, cả người lại bay ngược ra sau.
Bốp.
Một tiếng nổ giòn tan vang lên, truyền khắp toàn bộ chiến trường, phối hợp với thân ảnh bay ngược ra sau của Triệu Vũ cùng răng nanh dính máu phân tán trong không trung, giống như khiến thời gian dừng lại.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn thân ảnh lạnh lùng đó, Long Trần lúc này giống như chiến thần lăng thiên, khí thế ngút trời, hoàn toàn khác với vẻ cợt nhả vừa rồi.
Ngay cả Lôi Thiên Thương và Đường Uyển Nhi cũng giật nảy mình, thực lực của Triệu Vũ, bọn họ đều rất rõ.
Tuy Đường Uyển Nhi theo trực giác cũng cảm thấy Long Trần là một cao thủ, cầm chân Triệu Vũ chắc không có vấn đề gì, như vậy nàng ta có thể toàn lực kịch chiến Lôi Thiên Thương.
Nhưng không ngờ, chiến đấu nhanh như vậy đã phân ra cao thấp, Triệu Vũ ở trước mặt Long Trần, không ngờ là không chịu nổi một kích.
Hơn nữa nàng ta nhìn ra được, hai lần công kích của Long Trần đều không sử dụng linh khí, hoàn toàn là dựa vào lực lượng nhục thân, căn bản chưa sử dụng bản lĩnh thật sự.
Tuy chiến lực của Triệu Vũ ở trong mắt nàng thì không tính là gì, nhưng có thể đánh bại Triệu Vũ một cách thoải mái như vậy, chứng tỏ Long Trần tuyệt đối là một cao thủ.
Đồng thời cũng không khỏi có chút buồn cười, vốn lừa Long Trần vào trận doanh của mình là để trừng phạt sự vô lễ của tiểu tử này đối với mình, không ngờ âm soa dương thác thế nào lại lôi kéo được một trợ thủ cường đại.
Chẳng trách Diệp Tri Thu cũng muốn tới mượn sức Long Trần, xem ra Diệp Tri Thu từ sớm đã nhìn ra thực lực của Long Trần, nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi khiếp sợ, nhãn lực của Diệp Tri Thu cũng quá khủng bố rồi.
Chiến đấu toàn trường bởi vì bên Long Trần mà chậm lại, tuy vẫn đang chiến đấu, nhưng đại bộ phận tinh lực đều tập trung ở bên cạnh.
- Hỗn đản, ta muốn ngươi chết.
Triệu Vũ ôm mặt mình với với vẻ không dám tin, không cảm nhận lợi đã không còn răng, phát ra một tiếng gầm như bệnh tâm thần.
Hắn thân là thiên kiêu, ở trong gia tộc được sủng ái ngàn vạn, đã bao giờ phải chịu khuất nhục như vậy, trong nhất thời vẻ mặt dữ tợn, nộ khí ngập trời, trong mắt tràn ngập oán độc, giống như muốn cắn chết Long Trầnvậy.
- Ngu ngốc, chỉ cho phép ngươi đánh vào mặt người khác chứ không cho phép người khác đánh vào mặt ngươi à? Đây là lý luận ngu ngốc của đám đệ tử thế gia các ngươi sao?
Long Trần cười lạnh nói.
Triệu Vũ gầm lên một tiếng, đột nhiên quần áo trên người vỡ tan, toàn thân trên dưới chỉ còn một cái quần dài, trên làn da lộ ra ngoài, mọc đầy vảy màu đen.
Không chỉ trên người, ngay cả trên mặt cũng bị vảy bao phủ, nhìn qua cực kỳ dọa người, theo vảy bao phủ thân thể hắn, khí tức của hắn lập tức trở nên cực kỳ khủng bố.
- Thú hóa?
Có người hét lên, bộ dạng hiện tại của Triệu Vũ rõ ràng là một loại chiến kỹ, luyện hóa tinh huyết của ma thú, phóng thích một bộ phận lực lượng của ma thú.
Long Trần cũng hơi kinh hãi, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy thú hóa, lần đầu tiên là lúc ở đế đô, trên tết hoa đăng Phượng Minh Hoàng Thường từng sử dụng.
Mà Triệu Vũ trước mắt này ngay cả đầu cũng có một bộ phận bắt đầu thú hóa, so với Hoàng Thường thì càng triệt để hơn, hơn nữa khí tức trên người hắn khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn.
- Hỗn đản, ta phải ngươi chết.
Triệu Vũ gầm lên một tiếng, chân to giậm xuống mặt đất, để lại một cái hố to, cả người giống như đạn pháo bay về phía Long Trần, quyền đầu phủ kín vảy giống như đại chùy đập xuống Long Trần.
Quyền đầu chưa tới, không khí bởi vì không chịu nổi áp lực khủng bố đó mà phát ra tiếng rít như xé vải, khiến không gian run run.
- Một quyền khủng bố quá.
Có người hét lên kinh hãi, chẳng trách Triệu Vũ được Lôi Thiên Thương coi là phụ tá đắc lực, phần chiến lực này thực sự rất dọa người.
Đường Uyển Nhi chau mày, lạnh lùng nói:
- Triệu Vũ tiến vào thú hóa, tính tình cũng sẽ trở nên cuồng bạo, ngươi không sợ hắn gây ra tai nạn chết người à?
Phải biết rằng giết người trong khảo hạch, sẽ bị đuổi ra khỏi biệt viện, đây cũng là để bảo đảm an toàn cho mọi người, tránh đệ tử ở đây tự giết lẫn nhau.
Trên mặt Lôi Thiên Thương hiện lên một nụ cười lạnh:
- Sống chết của bọn họ liên quan gì tới ta, ở biệt viện, chỉ cần có một nhân vật chính như Lôi Thiên Thương ta là đủ rồi, người khác chỉ là râu ria.
Đường Uyển Nhi biến sắc, hừ lạnh một tiếng, chém ra một đạo phong nhận, đẩy lui Lôi Thiên Thương, lao về phía Long Trần.
- Ngươi hay là lo cho chính ngươi đi.
Lôi Thiên Thương hừ lạnh một tiếng, đột nhiên Lôi đình chi lực dưới chân di động, cả người giống như một đạo lưu quang, cản ở trước mặt Đường Uyển Nhi, đánh ra một quyền, chặn lộ tuyến của Đường Uyển Nhi.
Đường Uyển Nhi đỡ một kích của Lôi Thiên Thương, người lại bị chấn lui vài bước, cả giận nói:
- Ngươi ngay cả tương lai của thủ hạ mình cũng không để ý sao?
- Vậy thì sao, số mệnh của vai phụ chính là phục vụ cho vai chính.
Lôi Thiên Thương thờ ơ nói.
Đường Uyển Nhi tức tới mạnh lạnh tanh, tay ngọc chậm rãi khép lại trước ngực, một cỗ năng lượng khủng bố ngưng tụ trong hai tay nàng ta.
- Ngươi chính là một tên hỗn đản, vậy ta sẽ cho ngươi thấy, rốt cuộc ai mới là vai phụ.
Ầm.
Năng lượng trong tay vừa bắt đầu ngưng tụ, không đợi xuất kích, đột nhiên đại địa rung mạnh, sóng khí quét ra xung quanh, Đường Uyển Nhi nhìn ra xa xa với vẻ khiếp sợ.