Cứu Thục

Chương 57




Ngưng Ải quốc

 

“Tam hoàng tử điện hạ, bệ hạ đang nói chuyện quan trọng với lục hoàng tử, tạm thời không thể gặp ngài…” Thị vệ lễ phép ngăn cản Thượng Quan Tử Hư.

“Có chuyện quan trọng… chuyện gì mà quan trọng hơn cả thông tin của nước láng giềng…” Giả vờ cau mày, Thượng Quan Tử Hư làm bộ không hiểu gì.

“Tiểu Hư, chờ phụ hoàng bàn chuyện quan trọng với Phỉ nhi xong đã.” Thượng Quan Cẩm Duyên ưu nhã đưa tay khoác lên vai Tử Hư, rồi nói tiếp: “Hay là chúng ta đừng nên quấy nhiễu bọn họ, đi thôi, dù sao vẫn còn việc phải làm…”

Tử Hư vui vẻ cười: “Cũng đúng, đi thôi Cẩm Duyên đại ca.”

“Đáng ghét…” Bên trong phòng, tiếng rên rỉ kiều mị đứt quãng truyền ra.

“Ôi, Phỉ nhi đáng yêu của ta, các ca ca của con cũng không quản con nữa rồi.” Một nam nhân vóc dáng thon cao đang ghé vào thiếu niên tóc đỏ bị cột trên đầu giường.

“Ngươi… hỗn đản… a!” Cố gắng phun ra vài chữ, cuối cùng lại bị nỗi đau đớn kịch liệt ngăn cản. Thiếu niên tóc đỏ vẻ mặt tràn đầy thống khổ.

“Thật không thông minh mà, xem ra còn phải điều giáo thêm.” Nam nhân vừa nói vừa vươn tay tới hạ thể của thiếu niên.

“A! Dừng lại!!”

Bên trong phòng thoáng chốc tràn ngập tiếng rên rỉ đau đớn của thiếu niên.



“Theo ta ra ngoài một chút.” Bạch Vĩnh đi vào Thiển Giáng các, nói với Đoạn Dịch đang ngẩn người ngồi trên giường.

 

“…”

“Đi thôi, chủ nhân.” Dực nhi nhu thuận cầm áo choàng khoác lên người Đoạn Dịch.

Là ngày hôm nay ư… đúng rồi, cùng mấy người kia giao ước hình như là hôm nay…

Qua con đường đầy xóc nẩy, Đoạn Dịch đi vào một cánh cửa lớn đầy hoa lệ, tới một đoạn hành lang, tiến vào trong căn phòng rộng rãi, Bạch Vĩnh trang nghiêm cúi người, cung kính hô: “Hoàng thượng…”

“Vũ Văn, đệ tới rồi hả.” Chỉ nghe thấy một thanh âm vô cùng quen thuộc vang lên từ sau tấm rèm.

“Vâng, đệ đã mang theo cả tứ hoàng tử tới.”

“Ừ.”

Hoàng thượng chậm rãi bước ra, Đoạn Dịch liếc mắt một cái liền nhận ra ngay…

Nhiễm Húc…

Đây là kiếp trước của hắn sao…

Thì ra từ kiếp trước, ba người chúng ta đã có gút mắc với nhau rồi…

“Truyền lệnh, đêm nay hoàng cung thiết yến tiệc, triệu tập tất cả quốc vương các nước.”

Tiệc rượu của hoàng tộc quả nhiên danh bất hư truyền, cái bàn dài hơn mười thước tràn đầy đồ ăn thức uống, cũng rất nhiều người ăn mặc khác nhau ngồi đó, đương nhiên kể cả người của Ngưng Ải quốc. Nhìn quốc vương Ngưng Ải quốc đang ôm Thượng Quan Phỉ, Đoạn Dịch trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng chán ghét. Mưu quyền soán vị không phải là chuyện của hắn, đối với hắn mà nói, có được Bạch Vĩnh mới là điều quan trọng nhất.

Yến hội diễn ra rất thuận lợi, kính rượu, uống rượu, phát rượu liên tục, mà món ngon thì lại chẳng ai thèm nhấm nháp.

“Ta có chút say.” Bạch Vĩnh cung kính đứng dậy, nhìn về phía Nhiễm Húc gật đầu một cái, sau đó đi về phía rừng cây u tĩnh đằng xa…

Hắn muốn đi đâu?

Đoạn Dịch thấy vậy liền đi theo Bạch Vĩnh, đến giữa rừng cây, bỗng Bạch Vĩnh ngừng lại.

“Cuối cùng ngươi cũng không giết hắn… ngươi yêu hắn rồi sao?” Trên cây, một tên hắc y nhân bỗng nhảy xuống, đi tới trước mắt Bạch Vĩnh mà chất vấn hắn.

“Không, không phải, chỉ là ta không thể hạ thủ giết người được mà thôi…”

“Nếu vậy, người phải chết chính là ngươi… Ta nói ngươi biết, dù ngươi không giết hắn, huynh đệ chúng ta vẫn sẽ giết sạch tất cả mọi người đang ở yến tiệc kia!”

Từ phía yến tiệc đang diễn ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.

Thượng Quan Cẩm Duyên bắt đầu động thủ rồi sao?

“Ta biết.” Bạch Vĩnh lẳng lặng chờ đợi.

“Vậy giờ ngươi chịu trừng phạt đi!” Nói dứt lời, thanh trường kiếm trong tay hắc y nhân vung lên, đâm nhanh về phía Bạch Vĩnh.

Không!!!

Không suy nghĩ nhiều, Đoạn Dịch theo bản năng lao vội ra, lấy thân đỡ lấy một kiếm đang đâm về phía Bạch Vĩnh, sau đó cầm tiểu đao mang theo để phòng thân hướng về phía hắc y nhân.

Đối mặt với tình cảnh này, Bạch Vĩnh mặt vẫn không chút đổi sắc.

“Ngươi thật là khờ, ta biết ngươi vẫn đi theo ta…” Nhìn Đoạn Dịch chậm rãi ngã xuống, Bạch Vĩnh giễu cợt tươi cười: “Đời này, bất luận kẻ nào ta cũng không tin…” Sau đó phất tay áo, xoay người đi vào trong rừng sâu…

Đoạn Dịch chậm rãi ngã xuống… nghĩ muốn giữ Bạch Vĩnh lại, nhưng thế nào cũng không phát ra tiếng. Muốn vươn tay, nhưng chỉ chạm được đến sợi tóc thật dài.

Thân thể dần lạnh như băng, ý thức cũng trở nên mơ hồ…

Đời này, chẳng lẽ ta không cách nào giữ được ngươi sao…

“Ôi, kiếp này duyên đã hết, cần gì phải cưỡng cầu đây?”

Nháy mắt, Đoạn Dịch lại ở trong “phòng làm việc” của Diêm Vương.

“Chỉ có thể trách ngươi không biết quý trọng, duyên phận cứ thế trôi qua. Vô luận cho ngươi bao lần cơ hội, ngươi cũng chỉ có kết cục này.”

“Vậy sao…” Đoạn Dịch cúi xuống nhìn vào hồ nước, thấy Bạch Vĩnh đang cùng một người nam nhân….

“Cũng khó trách, người trẻ tuổi như các ngươi đều không biết quý trọng những gì trước mắt. Cho ngươi một bài học, cố mà quý trọng đi, bây giờ vẫn còn kịp đó!” Câu nói của Diêm Vương gia như một đòn đâm thẳng vào lòng Đoạn Dịch.

Quý trọng ư… đã quá muộn rồi…

Đột nhiên, thời gian xoay chuyển thật nhanh, vạn vật nghịch chuyển, Đoạn Dịch cảm thấy tất cả cũng đều đang quay lại.

“Ầm.” một tiếng, Đoạn Dịch mất đi tri giác…



“Đoạn Dịch! Đoạn Dịch! Ngươi sao vậy?” Chậm rãi mở mắt ra, Đoạn Dịch nhìn thấy mình đang ở trong phòng làm việc của tập đoàn Đoạn thị, hai người này…

Quan Lưu cùng… Bạch Vĩnh?!

“Đoạn Dịch, ngươi sao vậy, sao đột nhiên không nói gì? Nhanh xem chứng cứ này, còn cả dấu vân tay của nam nhân nữa.” Quan Lưu vừa nói vừa giơ lên cho Đoạn Dịch coi, ai dè, Đoạn Dịch chẳng thèm bận tâm, mà chỉ vội vàng vọt đến trước mặt Bạch Vĩnh rồi ôm chặt lấy hắn.

“Oái?” Bạch Vĩnh run rẩy nằm trong lòng Đoạn Dịch, tưởng rằng Đoạn Dịch sẽ giận dữ với mình một phen, ngờ đâu…

“Đi thôi, chúng ta đi du lịch, đi tới những nơi mà ngươi muốn.” Đoạn Dịch vừa nỉ non bên tai Bạch Vĩnh, vừa ôm hắn bước nhanh ra khỏi phòng.

“Ngươi… ngươi tin tưởng ta?” Trong thang máy, Bạch Vĩnh vẫn chưa bình tĩnh được mà nhìn Đoạn Dịch, nhưng lại phát hiện trong đôi mắt hắn, tất cả đều là hình bóng của mình…

“Tin tưởng, ta vĩnh viễn tin tưởng ngươi…” Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Bạch Vĩnh, Đoạn Dịch nói tiếp: “Ta đã mơ một giấc mộng thật dài, một giấc mộng đủ để ta hối hận cả đời… Sau khi tỉnh mộng, ta thề tuyệt đối sẽ không làm cho giấc mộng này tái hiện…”

“…”

“Đi thôi, ra nước ngoài, chúng ta cùng sống một cuộc sống hạnh phúc.”

“Ừm…”

Nụ cười ngọt ngào một lần nữa lại hiện trên gương mặt của Bạch Vĩnh, Đoạn Dịch cảm thấy còn sống trên đời thật là tốt…