Cứu Thục

Chương 49




Mình lại sơ ý rồi!

Trong thang máy, Đoạn Dịch lo lắng nhìn con số đang dần tăng lên trên bảng điện tử thang máy.

Tên Quan Lưu này… luôn tự coi mình là nhất, từ khi Liễu Lăng Linh vào tù, phiền toái lớn nhất của mình chính là hắn, trong ba người mà lão già kia bồi dưỡng, hiện chỉ có hắn vẫn bình yên, an nhàn ngồi hưởng phúc… Đáng ghét, nhất định hắn đang ở chỗBạch Vĩnh!

Bảng điện tử hiện lên con số 99! Cánh cửa thang máy mở ra, Đoạn Dịch vội vàng chạy vào phòng làm việc của Bạch Vĩnh.

“Quan Lưu…” Đoạn Dịch chạy vào phòng, nhưng lại phát hiện bên trong không phải như hắn đã tưởng tượng. Bạch Vĩnh hình như có chút mệt mỏi mà ngồi trên ghế salon, hai tay gắt gao nắm chặt lấy vạt áo.

“Vĩnh… ngươi không sao chứ…?” Trực tiếp vọt tới trước mặt Bạch Vĩnh, Đoạn Dịch ngồi xổm xuống lo lắng hỏi.

“Ôi, thật là bạc tình bạc nghĩa, chẳng thèm quan tâm đến ta…” Quan Lưu đứng bên cạnh ha ha cười, sau đó cầm tờ giấy kín đầy chữ ra: “Chủ tịch Đoạn vừa họp khẩn cấp xong hả… Có phải luồng vốn của tập đoàn Đoạn thị bị lũng đoạn rồi đúng không? Lão già kia bắt đầu dồn ép ngươi hả?”

“Không phải chuyện của ngươi…”

“Ôi, tốt xấu gì chúng ta cũng đã ở chung với nhau lâu như vậy, này, ngươi xem cái này coi…” Vừa nói, Quan Lưu vừa đưa tớ giấy cho Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch cầm lấy, vài giây sau, sắc mặt hắn đã liền thay đổi: “Ngươi… đây là…”

“Thế nào, có tư liệu này, Lâm gia sẽ có cơ vùng dậy, Liễu Lăng Linh cũng sẽ được danh chính ngôn thuận mà ra ngục, tất cả cũng bởi vì hắn….” Đôi phượng nhãn hẹp dài nhìn về phía Bạch Vĩnh đang ngồi trên ghế salon: “Hắn thông đồng với Lâm gia, một khi hắn trì hoãn được việc ngươi ký kết hợp đồng với các công ty khác, thì cơ hội lũng đoạn Đoạn thị sẽ càng tăng hơn. Sau khi Lâm gia thành công, sẽ chuyển cho hắn một số tiền lớn vào tài khoản ngân hàng, ngươi nhìn đi, đơn từ chức cũng viết xong rồi nè… Đúng không, đại thúc…?” Nhìn Bạch Vĩnh đang sững sờ kinh ngạc, Quan Lưu nhếch mép tươi cười gian xảo.

Giấy trắng mực đen… dấu tay màu đỏ… tất cả chứng cứ đều xác thực rõ ràng…

Một năm qua… ta vì ngươi mà làm bao việc… vậy mà, kết quả ta có được là đây ư… Thật sự tất cả đối với ngươi chỉ như một trò chơi thôi sao…

“Biến!” Thất vọng gục đầu xuống, Đoạn Dịch không ức chế được run rẩy mà hét lên… “Biến! Cút ngay cho ta!” Đoạn Dịch nổi điên quăng đổ tất cả những gì hắn túm được…

Như một con sư tử nổi giận, Bạch Vĩnh bị Đoạn Dịch kéo ra khỏi tòa nhà Đoạn thị…

“Bạch Vĩnh, sau này ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa…”

Nói xong, Đoạn Dịch liền xoay người rời đi… chỉ lưu lại một bóng lưng tàn khốc…

Lần này rời đi… lại mang theo những mười năm liền…

Thật sự, có đôi khi, thời gian tuy dài nhưng thật ra cũng rất ngắn ngủi…

Chờ đến khi hết thảy rõ ràng… người nên đi cuối cùng cũng đi…

Niên niên tuế tuế hoa tương tự

Tuế tuế niên niên nhân bất đồng.

Theo dấu vết đi khắp mọi nơi, nam nhân tóc vàng tìm kiếm người mà mười năm nay hắn chưa bao giờ quên dù chỉ một khắc.

Trên con đường mòn, nam nhân cung kính hỏi thăm người dân về tung tích người kia.

“Người đàn ông mù hai mắt… đúng là có người như vậy…”



“Một lão già chống gậy, không thích nói chuyện với ai….”

“Đã lâu lắm rồi nhỉ…”

 

Bỗng từ phía sau truyền tới một giọng nói già nua: “Ngươi là bằng hữu của Bạch Vĩnh sao… Ôi, đứa nhỏ này thật đáng thương… không có thân nhân… hai mắt lại mù… Ta vẫn nhớ cái ngày trước khi xảy ra chuyện đó, nó đã đưa một thứ cho ta giữ…” Vừa nói, ông lão vừa vươn hai tay đầy nếp nhăn run rẩy cầm một cái nhẫn vàng chói mắt: “Sau đó, việc ngoài ý muốn đã xảy ra, hình như do sưởi ấm mà dẫn đến hỏa hoạn… căn nhà cũng đã cháy sạch… cả nó cũng… ôi…”

Nhìn chiếc nhẫn tỏa sáng trong lòng bàn tay… dòng chữ khắc trên đó vẫn còn hiện lên rất rõ ràng… Dịch love Vĩnh…

Thì ra… hắn vẫn giúp ta giữ nó…

Dưới ánh tàn dương… nam nhân bi ai thở dài…