Cứ như vậy mà chết đi… mình cũng thật bi thảm…
“Tên nô lệ này chắc bị câm rồi.” Mãnh liệt cắm vào hậu huyệt Bạch Vĩnh, nam nhân không yên lòng mà nói.
“Quản hắn làm gì. Có thể chơi đùa là được rồi, ngươi nhanh lên đi! Ta còn muốn chơi tiếp đó!”
“Hô! Mặc kệ làm bao lần, hắn vẫn chặt như xử nữ! Con mẹ nó sướng thật! Nếu có thể rên rỉ chắc sẽ tuyệt vời hơn nhiều!” Vuốt ve mỗi tấc da thịt trắng nõn, nhưng do dùng sức quá mạnh, làm cho làn da xuất hiện đầy vết xanh tím, Bạch Vĩnh đau đớn há miệng, thống khổ la lên, nhưng lại không thể phát ra nổi một tiếng…
“Có sao đâu! Chơi đùa như vậy cũng hay mà!”
Phun ra từ ngữ xấu xa, nam tử bắt đầu tấn công một lần nữa.
Chịu đựng đau đớn, kéo theo thân thể ngập đầy vết thương, Bạch Vĩnh chạy lung tung trên hành lang, Nhiễm Húc đại khái cũng đã buông lỏng cho hắn, cho nên cũng không nhốt hắn ở trong phòng nữa.
“Đây không phải là nô sao?”
“Thì ra chạy đến tận nơi này.”
Nhìn thấy bốn nam tử cao lớn trước mặt, Bạch Vĩnh vội nhào tới, ôm lấy một người, rồi phát ra tiếng nức nở, do dược hiệu đã tan đi một ít, cho nên Bạch Vĩnh đã phát ra được một vài âm đơn giản vô nghĩa, nhưng con ngươi càng ngày càng trở nên u ám, thị lực giảm xuống rất nhiều, hai tròng mắt vốn sáng ngời nay phảng phất như bị bịt kín bởi một tầng bụi đen mịt mờ, trống rỗng mà vô hồn.
“Ô…” Bạch Vĩnh ôm cổ nam tử, phát ra tiếng nức nở yêu cầu.
“Tiểu tiện nhân, các gia lập tức thỏa mãn ngươi… Ơ, lão đại…” Đang nhìn Bạch Vĩnh, bỗng thấy Nhiễm Húc đột ngột xuất hiện, nam tử liền lộ ra chút bối rối.
“Ai cho phép các ngươi làm ô nhiễm nơi này? Thật dơ bẩn!”
“Vâng! Thuộc hạ lập tức đi ngay!” Nói xong, bốn người liền biến mất không để lại chút dấu vết.
Bạch Vĩnh híp hai mắt, cố gắng nhìn rõ nam tử trước mặt, nhưng kết quả cũng chỉ nhìn thấy một mảnh xanh sẫm: “Ô…” Phát ra tiếng nức nở bất mãn, Bạch Vĩnh liền chạy lên ôm chặt lấy Nhiễm Húc.
“Tiện nhân! Đừng chạm ta!”
“Bốp!”
Bạch Vĩnh bị đá té ngã trên mặt đất: “Ô…” Cau mày, hắn cố gắng chịu đau đớn gắng sức đứng dậy như một hài tử hiếu thắng.
“Ha ha! Đáng đời.” Lời nói mang đầy ý châm chọc, nhưng nhìn nam nhân chịu đựng đau đớn cố gắng đứng lên rồi lại ngã xuống, Nhiễm Húc không cảm thấy có chút vui vẻ gì, mà ngược lại, trái tim bỗng co rút khó chịu… Rốt cuộc là vì sao…?
“Mang hắn đi!” Phân phó cho tên vệ sĩ phía sau, Nhiễm Húc hứng thú liếc nhìn nam nhân một cái: “Đại thúc, đêm nay là sinh nhật Đoạn Dịch, ngươi chờ xem kịch vui đi! Ha ha ha…”
“Chủ tịch, Nhiễm tiên sinh gửi thiệp mời tới cho ngài.”
“Ồ?” Nhìn tấm thiếp đỏ chói ánh vào mắt, Đoạn Dịch hững hờ trả lời: “Biết rồi, ngươi đi đi.”
Nhiễm Húc gửi tới? …Aizz, thật thú vị…
Chiếc xe màu bạc phóng nhanh trên đường lớn, như thể đang chạy đua với thời gian, dù đầu đã đầy mồ hôi, nhưng tài xế cũng không rảnh mà lau đi, Bạch Vĩnh ngồi ghế đằng sau, hai mắt bị miếng vải đen che lại, trong miệng còn bị nhét khẩu tắc.
Bỗng “kít” một tiếng, xe dừng lại trước cửa một tòa biệt thự có phong cách Châu Âu.
“Xuống đi!” Tài xế mở cửa xe rồi tàn nhẫn túm Bạch Vĩnh kéo ra ngoài.
“Ô ô!” Thân thể bị ngã trực tiếp trên mặt đất, máu tươi bắt đầu chảy ra uốn lượn theo cánh tay gầy gò, Bạch Vĩnh cố chịu đựng đau đớn, để mặc cho tài xế kéo đi.
Tiến vào trong, Bạch Vĩnh bị mang tới một gian phòng, dù đã được gỡ miếng vải đen xuống, nhưng trước mắt vẫn chỉ là một mảnh mơ hồ. Muốn giơ tay chạm vào, nhưng lại bị trói chặt, không cách nào giãy giụa được. Bạch Vĩnh cảm thấy như cổ đang bị ai đó buộc một cái hạng quyển bằng da.
“Ô!” Hạng quyển đột nhiên bị kéo lên.
“Tiện nhân, nghe kỹ cho ta, hôm nay lão đại mời rất nhiều danh môn vọng tộc, ngươi phải cố gắng hầu hạ bọn họ, hiểu chưa?”
“Ô…” Khó chịu mà gật đầu, thân thể Bạch Vĩnh vốn chưa khỏi hẳn, lại vừa bị cảm giác khó thở hành hạ, khiến hắn quỳ rạp trên mặt đất mà thở hổn hển.
“Đừng lề mề nữa, đi thôi.” Túm lấy tóc Bạch Vĩnh, nam nhân kéo hắn ra ngoài.