Cứu Thục

Chương 20




Giống như con đường bất tận, Bạch Vĩnh đứng ở ngã ba đã lâu lắm rồi, đột nhiên ở cuối con đường trông thấy một bóng dáng mờ mờ ảo ảo, hắn đứng đó thật lâu, có chút rung động không hiểu nổi, như ẩn như hiện, lúc thăng lúc trầm, nghĩ muốn bám chặt lấy cái bóng đó, nhưng hắn lại do dự….



Mang theo chút mất mát, Bạch Vĩnh chẫm rãi mở mắt ra, hai tròng mắt tan rã nhất thời không tìm được tiêu cự, mơ hồ chỉ thấy một mảnh hắc ám tràn ngập khắp nơi.

“Tỉnh rồi?” Nam tử vừa hỏi vừa thưởng thức bộ dáng mê mang của nam nhân.

“Uh…” Bạch Vĩnh phản xạ có điều kiện mà mở miệng: “A! Ngươi là…” Trong chốc lát tỉnh táo lại, Bạch Vĩnh kinh ngạc mà mở miệng: “Duyệt đâu?”

Nhìn quanh bốn phía rồi vươn tay cố gắng túm lấy hình bóng nam tử tóc bạc.

“Chớ tìm, hắn đã sớm đi rồi…” Bất mãn mà nhắc nhở: “Này, đại thúc, ngươi chăm chú một chút đi, ta đang ở đây.”

“A…” Lúng túng động đậy, kết quả đau đớn lại càng thêm mãnh liệt: “Ngươi là… Nhiễm Húc?”

“Xem ra trí nhớ của ngươi cũng không tệ, đại thúc. Không hổ là người mà Đoạn Dịch tặng ta, lâu lắm rồi cũng chưa từng thấy mấy tên kia khen không dứt lời như vậy…” Mang theo nụ cười tà ác, nhưng Nhiễm Húc trông vẫn xinh đẹp như cũ.

“Đoạn Dịch?!” Nghe thấy cái tên quen thuộc kia, trái tim Bạch Vĩnh không khỏi thắt lại, cầm lấy vạt áo Nhiễm Húc: “Chuyện ta phải làm, đã xong rồi chứ… có thể thả ta được không…?”

“Bốp!” Vẻ mặt Nhiễm Húc đầy chán ghét mà hất cánh tay của Bạch Vĩnh ra, sau đó hắn đừng dậy khinh miệt nhìn nam nhân suy sụp trước mắt: “Ngươi không thể đi được… lão già… ngươi đã ô uế…”

…Ô uế…

Ánh mắt kinh ngạc của Bạch Vĩnh dần ảm đạm.

Đúng vậy, mình đã sớm ô uế rồi.

Cúi đầu, mái tóc đen buông rơi xuống khuôn mặt.

“Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể ở chỗ này, bởi vì trong Hắc bang có rất nhiều nam nhân cần ngươi giúp bọn hắn phát tiết…” Câu nói vừa rồi, Bạch Vĩnh cũng nghe không vào, bây giờ trong lòng hắn chỉ còn lời nói ôn nhu của nam tử tóc vàng kia.

Xoa tấm lưng trần giăng đầy vết thương của nam nhân, mặc dù bị thương mà trở nên có chút thô ráp, nhưng vẫn rất mịn màng: “Trách không được… Diệc cũng thích ngươi như vậy, đại thúc.”

Nhìn nam nhân vì đau đớn mà cố gắng chịu đựng, đôi mắt màu xanh lạnh lẽo lộ ra sung sướng: “Bộ dạng bây giờ của đại thúc rất dễ bị bắt nạt đó.”

Nhiễm Húc vừa nói vừa ấn ngã Bạch Vĩnh xuống, sau đó mở hai chân hắn ra.

“Không…” Nam nhân sớm đã hiểu rõ hành động này có ý nghĩa gì, vì vậy liền cố gắng giãy dụa.

“Nếu ngươi muốn nếm thử cảm giác bị trật khớp một lần nữa, ta cũng vui vẻ nguyện ý phụng bồi.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, phảng phất như một liều thuốc an thần, trong nháy mắt, Bạch Vĩnh ngừng giãy dụa.

Cái loại đau đớn xâm nhập tận cốt tủy này… mình không bao giờ muốn nếm lại nữa…

Một khắc lúc Nhiễm Húc đâm vào, đôi môi Bạch Vĩnh vẽ lên một tia cười lạnh nhạt đầy cay đắng.

Tại sao ai cũng đối xử với mình như vậy…