Cứu Thục

Chương 16




Hợp ý?



Bạch Vĩnh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đoạn Dịch giấu diếm, sự xuất hiện của Duyệt, mà mình đang ở đâu đây, còn nam tử trước mắt là ai…

“Nam nhân, tên ngươi là gì?” Nam tử từ trên cao nhìn xuống hỏi, làm cho Bạch Vĩnh phảng phất nhớ về Lâm gia.

“Bạch Vĩnh.” Gần như chỉ là phản xạ có điều kiện mà trả lời.

“Bạch Vĩnh.” Nam tử đánh giá một chút, “Thật là một cái tên bình thường…” Trong ánh mắt tràn ngập bất mãn.

Thì ra đến cả cái tên của mình cũng khiến người khác khó chịu…

Bạch Vĩnh bất đắc dĩ cười cười, thế nhưng nhất cử nhất động của hắn đều chiếu hết vào trong mắt nam tử. “Nụ cười thật mê người… Duyệt, ngươi dẫn hắn đi đi.”

“Vâng.”

“Duyệt, sao ngươi lại ở đây, còn nam tử lúc nãy là ai thế?” Dọc đường đi, Duyệt trầm mặc không hề lên tiếng, Bạch Vĩnh đi theo phía sau, nhìn bóng lưng Duyệt, nam nhân cảm thấy vô cùng kỳ quái.

“Tới rồi.” Đi tới trước một cánh cửa, Duyệt mở ra, “Từ nay đây chính là phòng của ngươi.”

Phòng không lớn, bên trong chỉ có duy nhất một cái giường được trải ga trắng noãn và một phòng vệ sinh nhỏ, “Đại thúc, ngươi tắm rửa đi.”

Dứt lời, Duyệt chuẩn bị đóng cửa rời đi.

“Duyệt!” Bạch Vĩnh gọi lại, “Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì…”

“Nhiễm Húc, người cũng như tên, phóng đãng không kiềm chế được, cậy tài khinh người, kiêu ngạo vô cùng.” Nghiêng đầu, con ngươi màu hồng nhạt gợn lên một tia tình cảm, giống như quan tâm, cũng như bất đắc dĩ. “Đại thúc… ngươi phải cẩn thận…” Chỉ lưu lại một câu nói khó hiểu, sau đó cánh cửa liền đóng lại.

Nhiễm Húc, là tên nam tử vừa nãy sao… ta phải cẩn thận cái gì…

Từng câu hỏi cứ luẩn quẩn trong lòng Bạch Vĩnh.

Ngồi ở trên giường, lại nghĩ tới lời hứa hẹn với Đoạn Dịch….

Ta sẽ đi ra nhanh thôi….

Bạch Vĩnh nắm chặt tay, như đối với lời thề của mình, nhưng càng như đối với Đoạn Dịch…

Không biết qua bao lâu, ở trong không gian khép kín này, Bạch Vĩnh đờ đẫn nhìn cánh cửa. Đột nhiên: “Rầm.” Một sức mạnh thật lớn đá văng cánh cửa ra.

“À… ta còn tưởng lão đại cho chúng ta thứ gì tốt, thì ra chỉ là một lão già, lão đại quả nhiên không thích làm niên hạ a.”

*Niên hạ: công ít tuổi hơn thụ.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện bốn người ăn mặc kỳ quái, trang sức cũng có các đặc điểm riêng biệt, trong đó có một tiểu tử tóc đỏ ngang ngược ngông cuồng đi về phía Bạch Vĩnh: “Thoạt nhìn trông cũng ngây thơ, thật đáng yêu~~~”

“Này, Diệc, ngươi không phải không thích nam nhân lớn tuổi sao?” Một nam tử tóc màu nâu đi lên khoát tay lên vai nam tử tóc đỏ.

“Lần này là ngoại lệ, lão đại thích thứ gì thì ta thích thứ đó, đúng không A Lộ~~” Nam tử tóc đỏ ngửa đầu về phía sau, một nam tử đeo kinh đen liền gật đầu: “Ừ.”

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này…

Đối với việc đột nhiên xuất hiện bốn người nam tử làm Bạch Vĩnh không biết làm sao: “Các ngươi… rốt cuộc đây là đâu…”

Bạch Vĩnh nghi hoặc mà hỏi, nhưng kết quả lại làm bốn người ở trước mặt ngây người ba giây, sau đó nam tử tóc đỏ liền bật cười: “Ha ha ha… thật buồn cười! A Khải, hắn cư nhiên không biết mình ở nơi nào!”

Nam tử tóc nâu cũng chỉ vào nam nhân mà cười to.

“Ơ…” Bạch Vĩnh càng thêm bối rối: “Xin nói cho ta biết, đây là đâu?”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của nam nhân, nam tử đeo kính liền đi lên: “Tập đoàn Triệt Nguyệt, đứng đầu trong tứ đại hắc bang. Mà ngươi, rất không may mắn, đã thành lễ vật mà lão đại cho chúng ta…”