Cửu Thiên

Chương 2: Đồng tiền thần bí




Dịch giả: Cửu Dao
Biên: VoMenh

“Đúng là ngươi nên cảm ơn ta, nhưng mà hai con sói kia...”

Tình huống này có vẻ nằm ngoài ý muốn rồi; Phương Quý dù có đầu óc lanh lợi cũng ngượng ngùng cả buổi mới dám trả lời.

“Tiểu thư ở đó kìa...”

Người đâu chưa thấy đã nghe thấy tiếng thét lo lắng từ bìa rừng vọng lại. Sau đó, Phương Quý trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy hai cột khói trắng bốc lên không trung từ phía bìa rừng đang trên đường lao thẳng đến bọn họ. Có hai người đang đứng trên đám mây đó, nhìn kỹ thì thấy là một cô gái mặc áo xanh, búi tóc cao, trông như một vị thị nữ - người nàng ta thấm đẫm máu đỏ, một người khác lại là một lão bà cao tuổi, mặc áo đen, tay cầm một chiếc gậy đầu rồng!

“Thần... là Thần tiên ư?”

Phương Quý ngoác mồm, trợn mắt kinh ngạc.

Hắn vẫn luôn tin mình được Thần tiên đưa đến tá túc tại Ngưu Đầu thôn, từ trước đến giờ luôn nghĩ Thần tiên là quyến thuộc. Dù vậy, hắn ở tại thôn nhỏ mười năm, nào có bao giờ thấy người tu tiên trong truyền thuyết, đây đúng là lần đầu được mở rộng tầm mắt.

Hắn cảm thấy vô cùng kích động ngay lúc ấy, cũng chẳng rõ đó là hưng phấn hay kích động nữa.

Vừa lúc đó, nữ hầu áo xanh và bà lão áo đen đáp xuống bên cạnh hai người rồi đánh giá tiểu nha đầu này vài lần, thấy trên mặt nàng có vài vết xước rỉ máu, bỗng nhiên căng cứng cả người; hai người này phóng mắt quan sát xung quanh, khi nhìn thấy hai cái xác sói nằm xa xa kia thì sắc mặt của bọn họ còn sa sầm nghiêm trọng hơn ban nãy.

Bà lão ôm tiểu nha đầu lên, mò mẫm khắp người, nhận ra trên người nàng không có bất cứ vết thương gì thì mới yên tâm trở lại, sau đó căm hận nói: “Thì ra bọn yêu nhân Dã Lĩnh quật cũng đến, quả thật là gan to bằng trời, đúng là muốn chết mà!”

Thị nữ áo xanh trả lời lạnh lùng: “Giết lui bọn chúng không dễ đâu, tốt nhất chúng ta nên đi khỏi đây nhanh lên.”

Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của nàng xoay ngang nhìn Phương Quý, nhíu mày hỏi:

“Tên tiểu tử này là ai?”

Phương Quý thấy hai vị tiên tử này nhìn về phía mình, vội nói: “Tiểu tử này là tiểu tử nào? Khi nãy ta nhìn nàng suýt chút nữa làm mồi trong miệng sói, mới chạy đến cứu nàng!” Mặc dù bản thân hắn không xác định được là ai cứu ai, nhưng mình cứ mở miệng chiếm đạo lý trước chẳng phải là tốt hơn sao?

Bà lão nghe xong hơi ngạc nhiên: “Ngươi cứu nàng thật à?”

Lão bà bà vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn sang tiểu nha đầu dọ ý. Tiểu cô nương này có chút ngại ngùng, hơi do dự, sau đó gật đầu nhẹ xem như đồng thuận với câu trả lời của Phương Quý.

Bà lão áo đen và thị nữ áo xanh nhất thời trở nên xoắn xít.

Hai người rõ ràng là biết thực hư câu chuyện, chỉ là hỏi thăm cho có lệ, chỉ là nghe hai tên nhóc trả lời như thế này cũng chẳng biết nên tức hay nên cười.

Hai nàng vốn dị biết rõ hai con sói dữ này không thể nào tổn thương được tiểu thư nhà mình, chỉ là chẳng biết tên nhóc hoang dã này từ đâu nhảy ra, lại to gan lớn mật ra tay cứu người trước nanh vuốt của hai con Hồng Bối Yêu Lang.

Quả thật là gan lớn nha!

“Ngươi từ đâu tới? Tại sao lại xuất hiện tại nơi này?”

Thị nữ áo xanh nhíu mày, nhìn Phương Quý một chút rồi lên tiếng hỏi.

Phương Quý giật thót tim nhưng vẫn tỏ vẻ thành thật, lí nhí đáp:

“Đệ... đệ sống tại Ngư Đầu thôn. Do đệ đói bụng nên chạy vào rừng bắt thỏ ăn, sau đó liền gặp sói... Bọn sói đó là muốn ăn thịt tiểu muội muội...”

Lão bà khẽ cau mày: “Làm gì có thỏ giữa hoang sơn dã lĩnh như thế này, phụ thân, mẫu ngươi đâu?”

Phương Quý lắc đầu nói: “Cháu không có phụ mẫu!”

Cô gái áo xanh và bà lão áo đen nhìn nhau giây lát, cả hai người bọn họ đều là tu sĩ, dĩ nhiên có thể nhận ra Phương Quý chính xác là một người phàm. Bên cạnh đó, nhìn Phương Quý có vẻ mặt khá là thành thật, quần áo dân dã, lại bị rách xước lỗ chỗ xen lẫn vết máu tươi do lăn dài từ trên triền núi xuống, trong lòng hai người bỗng nảy sinh lòng trắc ẩn.

“Tiểu tử này đúng là có lòng hiệp nghĩa mà!”

Bà lão áo đen chau mày lại, nói:

“Bọn người Dã Lĩnh quật còn chưa bị diệt sạch, yêu vật khắp nơi tại vùng núi này. Nếu để tên nhãi con này tại đây, sớm muộn cũng bị mất mạng, thôi thì chúng ta mang nó về trước đã.”

Thị nữ áo xanh có thương thế khá nghiêm trọng, nghe thế bèn cau mày phản bác:

“Bảo vệ tiểu thư mới là chuyện quan trọng nhất!”

Bà lão áo đen nhìn nàng, nói:

“Lão thân tự có tính toán trong lòng.”

Thị nữ áo xanh dường như hiểu ra gì đó, bèn lặng im, không dám nhiều lời.

Sau khi thống nhất ý kiến, bà lão nọ bèn bế tiểu nha đầu ấy lên trong khi cô nương áo xanh thả ra một đạo khói cuộn quanh người Phương Quý, nâng hắn bay lên. Trong nháy mắt, bốn người lao nhanh vun vút trong màn đêm, mất hút giữa miền núi non chập chùng.

Phương Quý lúc này đang nương thân vào đám mây mềm nhũn, thò đầu nhìn ra từng hàng cây lướt qua bên dưới, trong lòng có chút phần khích.

Hắn vốn dĩ chỉ thi triển trảm phong pháp tắc với người dân trong thôn mà thôi, ai ngờ đâu lại có thể gặp được Thần tiên như thế này!

Lần này hên quá! Nếu mình có thể dựa dẫm vào các vị Thần tiên tỷ tỷ này, nhờ họ dạy mình hai, ba đạo pháp thuật, lúc về trấn để bọn họ phải ngẩng đầu mà nhìn nha!

Đống thịt trong nhà lão mổ heo họ Lý, bày gà của lão thái thái họ Trương, nghĩ đến là thèm, lúc đó chẳng phải mình muốn ăn là ăn hay sao?

...

Tên tiểu tử Phương Quý này luôn tự xưng là Phương đại gia, đến từ Ngư Đầu thôn cách đây ba mươi dặm. Tuy nhiên, hắn không phải sinh ra tại cái thôn đó, mà là do một vị Tiên nhân ôm đến gửi gắm cách đây mười năm...

Đó là câu chuyện mà người dân Ngưu Đầu thôn từng kể cho Phương Quý nghe, hắn được mang đến nơi này bởi một vị Tiên nhân nào đó.

Lại có người kể rằng: cách đây mười năm, dân làng đang tụ tập tham gia một buổi tiệc nho nhỏ tại tiểu gia trang nhà họ Đông, thì mây đen kéo đến dày đặc trên bầu trời, sấm sét nổ vang; giữa bầu trời giông bão ấy, có một ông lão râu tóc bạc phơ đạp mây giáng xuống, ôm một đứa bé trong lòng.

Lão tiên nhân trông có vẻ gấp gáp, nghe đồn rằng họ còn trông thấy vết máu vương vãi trên y phục của ông ta. Người đó vừa đến trấn nhỏ, bèn chộp lấy một người nông dân đang quỳ gần đó dặn dò: “Chăm sóc thằng bé cẩn thẩn, nhanh thì ba ngày, lâu thì nửa tháng, ta sẽ quay lại đó nó đi!”

Dứt lời, lão tiên nhân trao cậu bé cho người nông dân đó rồi đạp mây bay lên trời biến mất.

Cả làng ai ai cũng trợn mắt ngoác mồm nhìn chằm chằm vào đứa bé đang ngủ say trong chiếc tã lót kia.

Em bé đó dĩ nhiên chính là Phương Quý Phương đại gia hiện tại đây.

Khi đó, dân làng trong thôn đâu có dám chậm trễ làm lỡ việc của tiên nhân, dù gì đi nữa thì những truyền thuyết về họ đều vô cùng đáng sợ.

Những nhân vật đáng sự ấy có thần thông quảng đại, thủ đoạn thông thiên. Bọn họ chỉ cần nói một câu, lão hoàng đế còn phải nép mình; họ tiện tay ban cho một viên tiên đan, có thể chữa trị những căn bệnh nhiều năm như thấp khớp hoặc là rổ mặt. Bên cạnh đó, nếu những đấng tiên nhân này mà tức giận thì...

Những quốc gia bị tiêu diệt do chọc giận các đấng tiên nhân ấy được kể lại trong truyền thuyết không phải là một con số nhỏ.

Do đó, các thôn dân chất phác này lập tức mang Phương Quý Phương đại gia này chăm sóc cẩn thận, tận tụy tìm ba bà thím to béo cùng với trích sữa của một con bò cái mập mạp để hầu hạ hắn. Ai ai cũng nơm nớp lo sợ hắn ốm o gầy còm, thậm chí còn kính sợ hắn hơn cả tổ tông nhà mình nha.

Những tưởng tầm ba đến năm ngày là vị tiên nhân kia sẽ quay lại rước hắn đi, tiếp đó hài lòng với sự chăm sóc của thôn làng liền ban cho bọn họ một chút Tiên duyên, hay đơn giản là làm phép biến mấy tảng đó trong xóm thành vàng khối rồi cả thôn cùng chia nhau, vì thế ai ai cũng tình nguyện góp công góp sức.

Thế nhưng mà, ba ngày, rồi năm ngày,...

Nửa tháng trôi qua, chẳng thấy bóng dáng vị tiên nhân đó đâu cả...

... Tiên ông mà cũng nói dối ư?

Ngươi dân trong Ngư Đầu thôn bèn xoắn xuýt, chẳng biết phải làm gì với đứa bé mập mạp này cả!

Có người đoán rằng, lúc vị tiên ấy mang đứa bé này đến đã lấm lem vết máu trên người, phải chăng là đang bị kẻ thù truy sát?

Không may tiên ông ấy chết rồi, kẻ thù giết đến, chẳng phải cả làng liên lụy hay sao?

Vừa nghĩ đến đó, cả xóm làng liền muốn ném đứa nhỏ này vào trong chuồng lợn!

Dù vậy, vẫn có người phản đối. Ngộ nhỡ lão tiên nhân đó quay lại thì sao? Chẳng phải chuyện tốt hóa tai ương ư?

Đắn đo phải trái, cuối cùng, lão trưởng thôn quyết định không thể vứt đó nhỏ này đi. Lão tiên nhân có thể cưỡi mây đạp gió, nếu ngày ấy nổi giận thì cái thôn nhỏ này sẽ hóa thành tro bụi trong thoáng chốc ngay thôi.

Vì thế, cả làng không được để hắn chết đói, cứ nuôi hắn trước đã; một ngày nào đó nếu tiên trưởng quay lại, cả làng sẽ đòi ngài ấy một chút thù lao, do đó... phải chăm sóc hắn thật tốt...

Cơ bản mà nói, chẳng ai cam tâm tình nguyện nuôi nấng đứa nhỏ này.

Lý do đơn giản, nếu như giả thuyết ban nãy – lão tiên nhân bị kẻ thù giết chết, sau đó tiện tay tìm đến ngôi làng này, thế ai mà nhận nuôi đứa nhỏ đó chẳng phải sẽ bị vạ lây hay sao?

Cuối cùng, lão thôn trưởng lại quyết định lần nữa, thay phiên nhau nuôi nấng Phương Quý!

Tại Ngôn Đầu thôn nho nhỏ này, có mấy chục hộ gia đình định cư bằng đủ các loại ngành nghề, giết heo, mổ trâu, dạy học, săn bắn, ai ai cũng phải gánh một phần trách nhiệm!

Vì lời phán quyết ấy, từ đó, Phương Quý náu thân tại mỗi nhà khác nhau qua từng ngày.

Vị tiên nhân kia vẫn không quay về, hắn cũng chỉ đành sống tại Ngưu Đầu thôn.

Thời gian qua dần, hắn lớn lên nhưng chẳng có tên họ. Thế rồi, một vị tiên sinh có chút học vấn liền thuận miệng đặt cho hắn một cái tên dựa vào sự kiện ngày hôm ấy.

Hắn mang họ Phương, do không ai biết hắn đến từ phương trời nào. Hắn được một tiên nhân mang đến, tựa như một quý nhân, lại vô cùng quý báu!

Mặc dù tên Phương Quý nghe cũng chân chất, nhưng cơ bản đây cũng là tấm lòng của toàn dân làng bên trong Ngưu Đầu thôn.

Phương Quý sống tại thông nhỏ này, dần dần lớn lên đến năm mười tuổi. Ban đầu, do ảnh hưởng của lão tiên nhân vẫn còn làm dân làng kính sợ, nên dù đến nhà ai, hắn đều đủ ăn đủ mặc. Tuy nhiên, vị ấy bặt tung bặt tích mười năm, thái độ của những người trong làng cũng dần dần thay đổi. Dù rằng họ không cấm cửa Phương Quý, nhưng ghét bỏ hắn là có xảy ra.

Hắn vẫn được cho đầy đủ quần áo, nhưng chất lượng kém dần.

Trước đây, mỗi khi hắn đến nhà người nào, người đó liền tiếp đãi nồng hậu; nhưng hiện tại, họ lại cố từ chối hắn bằng nhiều cách khác nhau.

Ngược lại, Phương Quý đã được nghe tiểu sử của chính bản thân mình là do Tiên trưởng mang tới, do đó luôn ảo tưởng mình không phải là thường nhân, biết đâu còn có cả khối tài sản khổng lồ của Tiên gia để lại cho mình thừa kế. Do đó, gia thế mình đã cao sang nhường ấy, làm sao chịu được những hành động khinh khi như vậy?

Chắc chắn không thể nhịn được!

Ví như ngươi bằng mặt không bằng lòng thì ta cũng cho qua nha, còn này thái độ ra mặt chẳng phải là coi thường Phương đại gia ta hay sao?

Do đó, Phương Quý liền bày mưu lập kế, chờ lúc mọi người trong trấn giận mình tội ăn trộm gà, hắn liền giận dỗi ngược lại. Ta xem cả thôn này như là nhà của ta, nay người trong cùng một mái nhà đói bụng, bắt gà ăn, sao lại đổ lỗi ta ăn trộm cơ chứ?

Vỗ bàn một cái, hắn đường đường chính chính khoác lác rằng: Đêm qua hắn nằm mơ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, đạp gió cưỡi điện, vô cùng tiên phong đạo cốt. Ông ấy bảo hắn ra hẹn gặp tại núi Hắc Phong cách đây ba mươi dặm, có chuyện quan trọng dặn dò hắn. Do đó, con gà mà hắn trộm hôm nay chính là để làm lương khô đi đường đến đó.

Cả xóm làng nghe thế bèn giật mình hoảng sợ, dù không biết thật giả ra sao, nhưng phải đề phòng cho chắc ăn. Thế là từ đó, lời ra tiếng vào trong Ngưu Đầu thôn ít hẳn. Bên cạnh đó, Phương Quý lại cô cùng vênh váo, hắn quyết định đi núi Hắc Phong một chuyến thật. Sau đó, hắn định bụng quay về nói là mình đã gặo lão Tiên nhân, tiếp theo thêu dệt câu chuyện rằng ông ấy bảo hắn chờ ở ngôi làng này thêm mười năm nữa. Hắn muốn nhìn xem có ai dám không sợ oai đức của lão thần tiên!

Bên cạnh đó, nguyên nhân mà Phương Quý chọn núi Hắc Phong là do nơi đây có nhiều truyền thuyết về yêu ma, quỷ thần, lại có dã thú thường xuyên rình rập. Từ đó, hắn có thể tránh được trường hợp dân làng lén lút đi theo rình xem. Phương đại gia có tâm tư rất là cẩn thận nha!

Chỉ là, Phương Quý cũng không ngờ rằng bản thân mình lại may mắn đến như vậy!

Có lẽ nhờ vào chiếc đồng tiền này, mà hắn mới có cơ hội gặp được các vị thần tiên.

Chiếc đồng tiền ở ngực này chính là tín vật duy nhất của Phương Quý, từ khi sinh ra đã mang ở trên người. Đồng tiền có hình tròn, bên trong có rãnh vuông vức, màu đồng, bên trên khắc chữ "Kiền Nguyên thông bảo". Bốn chữ này không rõ là đại diện cho quốc gia nào, ngay cả thầy đồ họ Chu và lão thôn trưởng cũng chẳng biết lai lịch. Tuy nhiên, trong thời gian Phương Quý đeo đồng tiền này bên người, hắn phát hiện ra một năng lực đặc biệt của nó.

Mỗi khi hắn phân vân do dự, chỉ cần hắn tung đồng tiền và nghe theo nó, hắn sẽ có một quyết định mang tính chất có lợi sau này.

Ví dụ, khi còn bé, hắn phân vân không biết nên đi Nam Sơn trộm táo hay đến Bắc Sơn chọc tổ chim. Hắn vội tung đồng tiền một cái, mặt ngửa đi hướng Bắc, mặt sấp đi hướng Nam, sau đó đồng tiền cho ra kết quả đi hướng Bắc. Hắn nghe theo kết quả của đồng tiền, liền đi về phía Bắc. Đến nơi đó, bên cạnh việc bắt lấy được tổ chim, Phương Quý còn phát hiện có một cây táo to, trái chín nặng trĩu cành. Một lần khác, hắn đắn đo không biết nên đi nhà gã giết mỗ họ Lý hay nhà Trương tú tài để ăn cơm, nên tung đồng tiền dò ý. Kết quả, hắn chạy đến nhà Trương tú tài theo kết quả của đồng tiền. Trên đường đi, hắn phát hiện nhà gã đồ tể họ Lý hôm nay chỉ ăn cháo loãng, trong khi đó nhà của lão tú tài họ Trương nghèo túng hôm nay lại lén lúc hầm thịt ăn!

Do đó, lần này hắn muốn cứu người cũng là do đồng tiền này ra quyết định, cuối cùng hắn đạt được vận may to!

Đây chính là thần tiên nha...