Cửu Thiên Tuế - Tú Sinh

Chương 3: Tam thước kiếm nhất nhung y




Đây không phải lần đầu tiên đại nội cấm cung có hồ yêu đến đả thương người.
Tất cả cung nhân trong Khôn Ninh cung đều biến sắc, người lanh lợi một chút thì chạy đến cửa cung phòng thủ, sợ hồ yêu xông vào làm hại hoàng hậu.
Ngu hoàng hậu vẻ mặt lo lắng: "Sai người đi thăm dò xem thế nào? Lần này ở đâu? Bao nhiêu người bị thương?"
Tiểu cung nữ vừa nãy mới báo tin run rẩy nói: "Ở Trữ Tú Cung. Nhóm tú nữ mới tiến cung vừa trở về từ Quỳnh Hoa Đảo thì gặp phải Hồ yêu, trảo thương năm sáu người, sau đó hồ yêu chạy về phía Tây không thấy bóng dáng."
Ngu hoàng hậu trầm tư suy nghĩ, an bài từng việc một: "Trước tiên truyền thái y đi trị liệu cho nhóm tú nữ, sau đó lệnh cho Cẩm Y Vệ tăng cường tuần tra trong cung cấm tìm kiếm tung tích của hồ yêu, vừa lúc bổn cung qua đó xem thử." Nói xong liền đứng lên, sai người bãi giá Trữ Tú cung.
"Nương nương ngàn vạn lần không được." Nhũ mẫu hầu hạ thấy vậy liên tục can ngăn: "Nếu như hồ yêu quay lại đụng phải nương nương thì làm thế nào?"
Ngu hoàng hậu nghe vậy thì hơi chần chừ nhưng khi nghĩ đến đây là lần thứ ba hồ yêu làm hại người lại thấy kiên định hơn.
Mỗi lần hồ yêu đến đều khiến cho cung nhân hoảng sợ, nàng mang thân phận Trung Cung Hoàng Hậu cao quý, lúc này cần phải ra mặt trấn an. Tuy nàng không tin quỷ thần nhưng con hồ yêu này năm lần bảy lượt làm người bị thương vậy mà đến cái bóng cũng không tìm thấy, khó tránh xuất hiện lời đồn.
"Không bằng để nhi thần thay mẫu hậu đến đó."
Ngay khi nhũ mẫu không biết phải làm gì, Ân Thừa Ngọc lên tiếng.
Y ấn bả vai Ngu hoàng hậu để cho nàng ngồi xuống mới chậm rãi nói: "Việc về hồ yêu nhi thần cũng có nghe qua, hoàng cung Đại Yên là nơi long khí* hội tụ, tà ám nào dám quấy nhiễu? Xem ra có người giả thần giả quỷ gạt người."
Ngu hoàng hậu cũng nghi ngờ như vậy nhưng vẫn luôn không tìm được chứng cứ, sau một hồi suy nghĩ mới gật đầu nói: "Được, quá tam ba bận, nếu có thể từ đó tìm ra nguyên do thì tốt rồi."
Sau khi Ân Thừa Ngọc trấn an nàng liền dẫn theo người đi đến Trữ Tú Cung kiểm tra.
Hồ yêu xuất hiện liên tiếp làm năm sáu người bị thương, lúc này bốn phía Trữ Tú Cung không hề có cung nhân nào, chỉ có cẩm y vệ giáo úy thủ vệ bốn phía, các đội ngũ khác lấy Trữ Tú Cung làm trung tâm kiểm tra khắp nơi xung quanh.
Thấy Ân Thừa Ngọc tới, Vương thiên hộ vội vàng tiến lên hành lễ.
Ân Thừa Ngọc quét qua một vòng, nói: "Có phát hiện gì không?"
"Bẩm điện hạ, vẫn chưa." Vương thiên hộ lắc đầu nói: "Căn cứ vào lời cung nhân tận mắt chứng kiến thì con hồ yêu này toàn thân đỏ sậm, lúc đến lúc đi không để lại dấu vết, mỗi khi xuất hiện bốn phía sẽ xuất hiện sương mù dày đặc, ở giữa còn có rất nhiều ma trơi*. Nghe nói người nào gặp phải hồ yêu đều sẽ bị hút mất hồn phách, thần trí không rõ."
(*Ma trơi: Là những đốm lửa sáng lập lòe khi ẩn khi hiện nhìn thấy được vào ban đêm ngoài những khu nghĩa trang, là hiện tượng các hợp chất phosphor được hình thành từ hoạt động của vi khuẩn sống dưới lòng đất phần mộ - Gồm 2 chất đó là PH3 và Diphotphin trong xương người và sinh vật dưới mộ bốc lên thoát ra ngoài.)
"Tử bất ngữ quái lực loạn thần*." Ân Thừa Ngọc liếc hắn ta một cái: "Bên trong đại nội cung cấm vì sao lại có tai họa này? Cẩn thận tra rõ, chỉ sợ là có người âm thầm gây chuyện."
(*Nguyên gốc: "Tử bất ngữ quái lực loạn thần" => Nghĩa: Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, không khinh suất nói về tích quỷ thần.)
"Điện hạ nói phải." Vương thiên hộ mặt đau khổ, tuy rằng ngoài miệng đồng ý nhưng biểu tình lại tin vào việc hồ yêu hút hồn đoạt phách người.
Ân Thừa Ngọc cũng không so đo với hắn ta, lướt qua đi ra ngoài cung.
—— Dựa theo quỹ đạo đời trước, hồ yêu còn xuất hiện một lần vào đêm Trừ Tịch.
Truyền thuyết Yêu Hồ vốn từ hang cùng ngõ hẻm trong dân gian truyền ra.
Chuyện kể là có một thư sinh họ Triệu đi ra ngoài thăm người thân, nửa đường cứu được một vị nữ tử. Nàng ta rất xinh đẹp, thư sinh kia vừa thấy đã yêu liền mang người về nhà, ngày ngày ân ái quấn quýt si mê. Chỉ có điều hơn một tháng sau khi nàng ta vào cửa thì thân nhân của thư sinh lần lượt chết thảm ngay cả thư sinh đó cũng không ngoại lệ. Từ đó cũng không thấy nữ tử xinh đẹp được mang về kia đâu nữa. Hàng xóm đều cho rằng thư sinh này đã gặp phải một con hồ yêu hung ác.
Tiếp đó khắp kinh thành có nhiều người đồn nửa đêm thấy một nữ tử xinh đẹp lang thang trên đường, sau lại có thêm vài nam tử trẻ tuổi chết thảm.
Vì thế truyền thuyết hồ yêu dần dần lan rộng. Ban đầu chỉ có ở trên phố nhưng đến cuối năm nay ngay cả cung cấm cũng xuất hiện tung tích hồ yêu.
Hai lần trước hồ yêu làm hại người cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ có một số cung nhân nói là thấy được bóng dáng của hồ yêu, sợ hãi quá mức nên bị vài vết thương nhẹ. Lần này hồ yêu xuất hiện ở Trữ Tú Cung là nghiêm trọng nhất, đả thương liên tiếp năm sáu tú nữ.
Hai ngày nữa việc này sẽ đến tai Long Phong Đế.
Vị phụ hoàng này của y cực kỳ tiếc mệnh, hết lòng tin tưởng pháp thuật, không những tăng cường nhân thủ tuần tra trong cung còn phái người đi tìm đạo sĩ tu vi cao thâm vào cung trừ tà.
Mà đây chính là mục đích của người đứng sau mọi chuyện.
Đối phương dụng tâm thiết lập mưu kế chẳng qua muốn gây ra một trận náo loạn ở đêm Trừ Tịch khiến mọi người khủng hoảng sau đó thuận thế đưa Vong Trần đạo nhân đến trước mặt hoàng đế.
Kiếp trước y mất cơ hội, chờ đến khi phát hiện ra âm mưu bên trong thì Vong Trần đạo nhân đã được Long Phong Đế tin tưởng.
Y nhiều lần nhắc nhở Long Phong Đế rằng Vong Trần đạo nhân mưu mô xấu xa, chuyện hồ yêu đả thương người cũng có nhiều điểm đáng ngờ nhưng lại bị hoàng đế răn dạy.
Khóe miệng Ân Thừa Ngọc gợi lên một tia trào phúng, chậm rãi kéo áo choàng ngoài lại, ôm lò sưởi không nhanh không chậm xuyên qua hành lang.
Lúc này đây, đương nhiên y sẽ không đi làm cái chuyện ngu xuẩn không có kết quả tốt này nữa.
*
Quả nhiên hai ngày sau Long Phong Đế nghe được chuyện hồ yêu hại người ở Trữ Tú Cung. Cũng như kiếp trước, ông ta cho tăng cường tuần tra trong cung, sai người đi tìm đạo sĩ tu vi cao thâm vào cung trừ yêu.
Triều thần đối với việc này kín đáo phê bình.
Thân là đế vương lại hết lòng tin theo quỷ thần, khó tránh khỏi làm cho người ta liên tưởng đến hôn quân tiền triều tầm tiên học đạo không quan tâm triều chính, sinh ra cảm giác hoảng loạn. Thậm chí ngoại tổ Ngu Hoài An còn vì việc này mà tìm Ân Thừa Ngọc.
Mặc dù Ân Thừa Ngọc có thể tránh đám triều thần nhưng không thể không gặp ngoại tổ phụ của mình.
Ân Thừa Ngọc nghênh đón người vào cửa, dâng trà, lại sai người đưa bàn cờ tới. Sau khi hai ông cháu đánh một ván cờ, Ngu Hoài An nhíu mi nhìn quân cờ bên mình bị giết gần hết, nghi hoặc nói: "Gần đây Điện hạ thay đổi rất nhiều."
Từ trước đến giờ, thái tử Ân Thừa Ngọc luôn luôn hoàn mỹ trong lòng mọi người – Ôn hòa nhân từ, lòng dạ thẳng thắn vô tư, kính trên nhường dưới, sau này kế thừa ngôi vị nhất định là một vị minh quân nhân từ. Nhưng Ngu Hoài An nhìn nước cờ phát hiện y thay đổi, tác phong nhu hòa trở nên sắc bén còn mơ hồ lộ ra sự khác thường không giống y trước kia.
Ân Thừa Ngọc cười không đáp, chỉ nói: "Thế sự như cờ, trời đất khó lường. Hiện giờ dân gian chỉ biết thái tử không biết hoàng đế, đối với Cô mà nói cũng không phải chuyện tốt."
Dứt lời liền hạ quân cờ cuối cùng chặn đường lui của Ngu Hoài An.
Ngu Hoài An nhận thua, vuốt cằm nói: "Trong lòng Điện hạ hiểu được là tốt."
Ngày trước danh tiếng Thái Tử quá lớn làm ông có chút lo lắng bất an cũng đã từng âm thâm nhắc nhở. Nhưng từ nhỏ thái tử được dạy dỗ vô cùng tốt, mọi chuyện đều lấy phụ hoàng và dân chúng làm trọng không quan tâm chính mình. Ông nhiều lời liền biến thành ly gián tình phụ tử hoàng tộc nên chỉ có thể cố gắng đè nén không nhắc tới nữa. Hiện giờ y có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận là chuyện tốt, chỉ không biết đã xảy ra chuyện gì khiến y chuyển biến như vậy.
Ngu Hoài An hồi thần khom lưng chắp tay: "Nếu như thế việc bên ngoài không dám phiền điện hạ, nội các còn nhiều sự vụ cáo từ trước."
Vốn dĩ ông đến đây vì đám quan viên thấy bệ hạ làm việc quá sức hoang đường nên muốn thái tử ra mặt khuyên nhủ một phen, nhưng hiện giờ thái tử đóng cửa Từ Khánh Cung không gặp ai nên chỉ đành phó thác cho ông.
Hiện tại xem ra thái tử sẽ không xen vào việc này, ông cũng không cần nói thêm gì nữa.
Ân Thừa Ngọc gật đầu tự mình đưa ông tới Kì Chỉ Môn. Lúc tạm biệt y vẫn nói ra điều cất giấu trong lòng đã lâu: "Ngoại tổ phụ, hiện giờ trời rét tuyết lớn, ngài tuổi tác cao nên trân trọng bản thân, không cần phải cố gắng chống đỡ làm gì."
Y không hề lấy thân phận quân thần mà thay lời đám con cháu, trong mắt tràn đầy thâm ý.
Ngu Hoài An đã sáu mươi tám, ông đỗ Trạng Nguyên trong thời Thành Tông. Trải qua hai triều đại Thành Tông, Hiếu Tông, lên lên xuống xuống mới ngồi vào vị trí như bây giờ.
Nội các thủ phụ áp chế lục bộ, quyền thế có thể so với Tể tướng, còn chưa nói đến trước kia ông dẫn đầu đứng ra ủng hộ Long Phong Đế lúc đó còn là hoàng tử kế vị.
Năm đó trong mắt hoàng đế Hiếu Tông không có cương thường*, làm việc hoang dâm vô độ, năm vị hoàng tử học theo vị phụ hoàng này tranh quyền đoạt vị cực kỳ thảm khốc. Nhưng không ai đoán được năm vị hoàng tử đến cuối cùng đều thua, ngược lại làm cho Long Phong Đế có mẹ đẻ thân phận thấp kém, lớn lên ở lãnh cung được lợi.
(*Tam cương (quân thần, phụ tử, phu phụ) và ngũ thường (nhân, lễ, nghĩa, trí, tín).)
Từ nhỏ Long Phong Đế đã sống ở lãnh cung nên không được dạy dỗ tử tế. Ông ta tự biết xuất thân và học thức của mình không được lòng triều thần, bề ngoài làm bộ cung kính bái Ngu Hoài An làm thái phó sau đó lại cưới con gái duy nhất của ông. Sau này Ngu hoàng hậu mang thai sinh ra con cả liền lập làm Thái Tử.
Hoa tươi trên gấm, lửa đổ thêm dầu cũng chỉ như vậy.
Những năm gần đây Long Phong Đế ngồi trên ngôi vị hoàng đế ngày càng vững vàng nên cũng không còn cung kính nghe theo giống như lúc trước, từ từ bỏ bê triều chính, lộ ra bản chất vốn có nhưng Ngu Hoài An lo cho thái tử và triều đình dân chúng, không oán không giận thay Long Phong Đế thu thập cục diện rối rắm.
Nam tử bảy mươi về hưu, Ngu Hoài An chỉ còn hai năm nữa liền có thể cáo lão hồi hương, an hưởng tuổi già song kiếp trước vào năm về hưu thanh danh bị hủy đi nhận lấy kết cục thê lương xét nhà diệt tổ.
Vì vậy Ân Thừa Ngọc mới khuyên ông ra khỏi dòng nước đang chảy xiết này.
Y biết tổ phụ thân là nội các thủ phụ, rút dây động rừng muốn rút lui cũng không dễ dàng cho nên hiện tại y chỉ có thể cảnh báo ông.
Về phần chuyện sau này còn cần phải từ từ tính toán.
Ngu Hoài An sửng sốt vẻ mặt đăm chiêu, một lúc lâu sau mới vuốt cằm vỗ mạnh lên bả vai y: "Ngoại tổ đã biết."
Hai người chia tay ở Kì Chỉ Môn, Ân Thừa Ngọc híp mắt nhìn bông tuyết bay lả tả đầy trời.
Tiếp theo chỉ chờ đến Trừ Tịch.
*
Đêm Trừ Tịch thưởng yến tiệc cho bá quan, quan viên tứ phẩm trở lên đều đưa gia quyến đến tham dự.
Ngày hôm nay Long Phong Đế sẽ có mặt.
Nhân lời đồn hồ yêu xuất hiện nên trong cung tăng cường phòng vệ, gần như là năm bước một người mười bước một trạm gác, không chỉ riêng Cẩm Y Vệ mà ngay cả phiên dịch ở Đông, Tây Xưởng đều tham gia.
Ân Thừa Ngọc gặp được Tiết Thứ ở ngoài điện Hoàng Cực.
Hắn thân cao chân dài, tay dài eo thon*, đứng trong một đám phiên dịch phá lệ chói mắt. Đồng phục của phiên dịch thống nhất là bố y đi giày trắng vậy mà khi mặc ở trên người hắn lại mang theo vài phần khí thế hiên ngang.
(*Bản gốc là Viên tý phong yêu - 猿臂蜂腰.)
Y sớm biết hắn rất xuất chúng nhưng lúc này vẫn nhịn không được nhìn một cái.
Tiết Thứ đang làm nhiệm vụ canh gác, phát hiện ánh mắt y liền thẳng tắp nhìn qua.
Hai người đối mặt trong chớp mắt, Ân Thừa Ngọc như bị phỏng mà thu hồi ánh mắt hừ lạnh một tiếng, mắt không nhìn loạn đi lướt qua hắn.
Tiết Thứ nhìn bóng dáng y, ngón tay rũ xuống bên hông hơi hơi nắm chặt, hô một tiếng"Điện hạ".
Ân Thừa Ngọc nghe được nhưng vờ như không nghe thấy, phất tay áo đi vào trong điện.
Triều thần đến dự tiệc đều tự ngồi vào chỗ, Ân Thừa Ngọc đi đến vị trí của mình ngồi xuống, lại đợi thêm một khắc Long Phong Đế mới khoan thai đến muộn.
Ông ta ngồi xuống vị trí phía trên nâng chén nói vài câu hình thức xong mới sai người khai tiệc.
Âm nhạc nổi lên, nhóm vũ cơ điểm mũi chân nhẹ nhàng xoay tròn tiến vào trong điện.
Cầm sáo hòa tấu, mỹ nhân uyển chuyển nhảy múa.
Đám triều thần uống rượu đàm tiếu, không khí nhất thời cực kỳ hòa hợp.
Ân Thừa Ngọc bưng chén rượu, có người đến kính rượu thì nhấp một ngụm nhưng thật ra trong lòng y đang canh tính thời gian.
Sau tiếng chuông canh ba, bên ngoài điện Hoàng Cực bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao, dường như còn có tiếng hét kinh hoảng.
Ân Thừa Ngọc bất ngờ đặt chén rượu xuống, trong lòng nói "Đến rồi".
Động tĩnh bên ngoài lớn đến nỗi âm thanh ca múa cũng không át được. Long Phong Đế không vui ra lệnh dừng vũ nhạc: "Sai người đi xem bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Chưởng ấn thái giám Cao Hiền hầu hạ ở bên người Long Phong Đế lập tức ra hiệu liền có tiểu thái giám vội vàng ra ngoài điện thăm dò.
Một lát sau tiểu thái giám quay lại, trên mặt đầy hoảng sợ giọng run rẩy: "Hồ yêu, là hồ yêu xuất hiện!"
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường ồ lên.
Một nhóm triều thần không tin yêu tà lập tức lên tiếng bác bỏ nhưng vẫn có người kinh nghi bất định* cho rằng vẻ mặt của tiểu thái giám này không giống như giả vờ.
(*Kinh nghi bất định: Không biết nên tin hay không.)
Mọi người châu đầu ghé tai, âm thanh náo loạn nổi lên bốn phía.
Sắc mặt Long Phong Đế cực kỳ khó coi, rất muốn người khác che chở ông ta rời đi trước nhưng lại sợ mất thể diện, vẻ mặt thay đổi mấy lần cuối cùng nhìn Ân Thừa Ngọc phía dưới: "Dưới chân Thiên tử yêu tà sao dám lui tới làm loạn? Thái tử thay trẫm đi xem thế nào."
Ân Thừa Ngọc cong môi giấu đi trào phúng trong mắt, đứng dậy đi kiểm tra.
Nhóm quan lại kiên định không tin quỷ thần cùng đi theo, khi đến nhìn thấy một đám thủ vệ ngã nhào trên đất, bầu trời đầy sương đỏ cùng với ma trơi dày đặc thì lòng tin cũng bị dao động.
Các triều thần vừa ra tới cảm thấy tình hình không ổn lập tức bảo vệ Ân Thừa Ngọc sau lưng chuẩn bị rút vào lại trong điện.
Ân Thừa Ngọc không hề hoảng loạn, đứng tại chỗ lớn giọng ra lệnh: "Mau triệu cung thủ đến, tăng thêm gấp đôi đuốc, Cô muốn xem người nào dám giả thần giả quỷ."
Thái tử gặp nguy không hề sợ hãi, đám thủ vệ đang bối rối rốt cuộc tìm được người đáng tin cậy nên cũng bình tâm lại. Cần điều binh thì điều binh, người tìm đuốc thì tìm đuốc, lần nữa dựng lại phòng tuyến kiên cố.
Trái lại Long Phong Đế đến sau thấy được cảnh tượng này thì sợ vỡ mật, thất thanh nói: "Mau! Mau! Mau đi mời Vong Trần đạo nhân đến bắt yêu!"
Một câu này của ông ta làm dấy lên nghi hoặc trong lòng mọi người.
Rốt cuộc là do yêu tà làm loạn hay do kẻ ác quấy phá?
Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, ngay lúc trong lòng còn đang lăn tăn liền nghe thấy Ân Thừa Ngọc lớn tiếng tâu: "Phụ hoàng, sương đỏ và ma trơi này hệt như thủ pháp của nghệ nhân ảo thuật trên phố mà Cô từng thấy qua, chỉ sợ là có người..."
Y nói không phải không có lý, đám triều thần nghe được suy đoán của y lại nhìn bầu trời đầy sương đỏ và ma trơi liền thay đổi suy nghĩ, cảm thấy không còn đáng sợ như trước nữa.
Nhưng Long Phong Đế đương nhiên không tin, ông ta ngắt lời Ân Thừa Ngọc, sắc mặt trắng bệnh quát lớn:"Người đâu hộ giá, bãi giá Càn Thanh cung!"
Rõ ràng là muốn bỏ lại mọi người, một mình đi trước.
Ân Thừa Ngọc muốn nói lại thôi, có vẻ như còn muốn khuyên nữa nhưng lúc này Nhị hoàng tử Ân Thừa Chương lên tiếng: "Dù là người hay yêu cũng nên lấy long thể của phụ hoàng làm trọng. Nếu hoàng huynh cảm thấy đây là do con người làm ra, không bằng ở lại tìm ra người đứng sau màn bắt lấy!"
Đời trước cũng từng xảy ra cuộc đối thoại này.
Nhưng lúc đó Ân Thừa Ngọc không có chuẩn bị, tuy rằng làm đủ mọi cách cũng không thể bắt được người đứng phía sau mà cũng không giết được yêu thú. Cuối cùng vẫn là nhờ Vong Trần đạo nhân ra tay mới xua được sương đỏ, tiêu diệt hồ yêu.
Có điều lần này y đã sớm có tính toán.
Y vờ như vô ý nhìn lướt qua Ân Thừa Chương cùng với tam hoàng tử Ân Thừa Cảnh đứng bên cạnh, thản nhiên cười cười: "Dám ở trong cung giả thần giả quỷ, dĩ nhiên Cô muốn bắt được người thao túng phía sau rồi."
Long Phong Đế không muốn nghe cuộc tranh luận vô ích này nữa, ông ta thật sự tiếc mệnh, ra lệnh cho Cẩm Y Vệ vây ba vòng xung quanh muốn nhanh chóng rời đi.
Vẻ mặt Ân Thừa Ngọc thay đổi liên tục, không khuyên ngăn nữa mà chỉ híp mắt nhìn Long Phong Đế đang được bảo vệ ở giữa.
Trong lòng y chậm rãi đếm, vừa đếm đến mười liền thấy một con vật to lớn từ trong màn sương đỏ lao ra, há to miệng gào lên một tiếng kì dị sau đó lao thẳng về phía Long Phong đế đang được bảo hộ ở bên trong.
Con thú đó lông đỏ sậm, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh âm u tối tăm, miệng há lớn thở ra mùi tanh hôi, vừa xuất hiện liền đánh cho mọi người trở tay không kịp.
"Là hồ yêu! Hồ yêu đến đây!"
Cục diện cố gắng lắm mới giữ được ổn định lại bị đảo loạn. Mọi người kinh hoàng, người nhát gan đã bắt đầu chạy trốn khắp nơi.
Long Phong Đế được Cẩm Y Vệ che chở lui về sau nhưng bởi vì lúc này quá hỗn loạn nên không kịp quay về phòng ngự, thoáng chốc để cho con thú hung ác phá được vòng vây lao thẳng đến chỗ Long Phong Đế.
"Bệ hạ!"
"Mau hộ giá!"
Chỉ trong thời gian ngắn, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
Long Phong Đế sớm bị dọa cho mặt cắt không còn một giọt máu, cứng đờ ngã ngồi trên mặt đất.
Ân Thừa Ngọc lạnh mắt nhìn, cũng không có cảm xúc gì nhiều. Y quay mặt qua Tiết Thứ đứng cách đó không xa không tiếng động ra hiệu: Giết! Nó!
Tất cả mọi người đều vội vàng tự bảo vệ mình hoặc là đang chạy trối chết, chỉ có Tiết Thứ chạy ngược lại như muốn đến bên cạnh y nhưng vừa nhấc mắt liền nhận được mệnh lệnh của y.
Chỉ do dự trong chớp mắt, Tiết Thứ nhanh chóng xoay người lại, bổ nhào về phía Long Phong Đế đang ngẩn người, lấy thân bảo vệ ông ta đồng thời rút bội đao bên hông ra hung hăng đâm về phía bụng hồ yêu.
Yêu hồ bị thương, kêu đau một tiếng, móng vuốt sắc nhọn cào về phía hắn.
Tiết Thứ không trốn tránh, miễn cưỡng chịu một đòn sau đó thuận thế nắm lấy lông hồ yêu, mượn lực leo lên lưng nó, hai chân kẹp chặt ổn định thân hình, hai tay cầm đao cắm thẳng xuống cổ hồ yêu.
Trường đao xuyên ngang gáy.
Hồ yêu bị đâm xuyên qua, máu tươi văng khắp nơi, giãy dụa ngã xuống đất.
Tràng diện này quá sức đẫm máu, nhất thời bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.
Tiết Thứ thở hổn hển rút đao ra, qua loa lau máu tươi văng tung tóe trên mặt, quay đầu nhìn thẳng Ân Thừa Ngọc.
Như đang nói: Ngươi muốn ta giết, ta sẽ giết.
- ---------------------------------------------------------------------------
Tiết Thứ: Anh tuấn tài giỏi như ta điện hạ nhất định sẽ thích.
Ân Thừa Ngọc: (¬_¬)