Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 93: Đúng hay sai




“Chưởng môn đời trước có ba thân truyền đệ tử, như ngươi đã biết, ta là đại đệ tử trong đó, Trần Khôi là nhỏ nhất.” Diệt Thiên tiếp tục nói: “Còn những người khác đều không phải, Thiên Thuỷ hôm nay ngươi gặp chỉ là một trong phần đông môn đồ của Hiền Môn, những môn đồ này đều được xưng là môn chủ thân truyền vi trường.”

Lâm Cửu gật gật đầu xem như đã hiểu được một ít, có điều theo như cách nói của Diệt Thiên, hiện giờ người trong Hiền Môn thấy Diệt Thiên phải gọi là sư huynh hoặc sư bá, vậy mình thì sao a? Có tính là đệ tử của môn chủ đời trước không?

Lâm Cửu ngẩng đầu hỏi: “Ta thì sao?”

“Ngươi đương nhiên cũng là đệ tử của môn chủ đời trước.” Diệt Thiên giải thích: “Thân là đại đệ tử ta có quyền thay mặt môn chủ truyền đạo thu đồ đệ, hiện giờ ngươi là đệ tử thân truyền của môn chủ đời trước, ví như đám người Thiên Thuỷ thấy ngươi cũng phải gọi ngươi một tiếng sư huynh.”

Nghe xong Diệt Thiên giải thích, Lâm Cửu gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới hôm nay y vẫn kêu Thiên Thuỷ là sư tỷ, vậy ngày mốt sau khi thấy Diệt Thiên, Thiên Thuỷ chẳng phải sẽ gọi y là sư huynh, còn Vô Nguyệt thì gọi y là sư bá?!

Rời khỏi viện tử của Diệt Thiên, Lâm Cửu đến báo cáo phụ thân chuyện ngày mốt phải đi tham gia yến hội của Hoàng Phủ Thên Hách, sau khi nhận được sự cho phép thì quay trở về phòng mình.

“Tiểu thối miêu, gần đây ngươi sinh bệnh gì à?” Vươn tay chọc chọc con Tiểu thối miêu tử khí trầm trầm đang lười biếng nằm trên giường, dù biết rõ Tiểu thối miêu căn bản không thể nói, Lâm Cửu vẫn lẩm bẩm hỏi.

Phàm nhân thuỷ tính dương hoa, phàm nhân vong ân phụ nghĩa, phàm nhân ngu dốt đến cực điểm… Thối miêu vẫn thối mặt như cũ, rất thối, phi thường thối…

Ban đêm, Tiểu thối miêu đang yên giấc trên giường khẽ mở đôi mắt màu đỏ tươi, nhìn thấy nam tử nửa đêm không ngủ được nhảy cửa sổ đến nơi nào đó, trong mắt biểu lộ nồng đậm vẻ không vui, xoay người, Tiểu thối miêu vùi cái đầu tròn tròn của mình vào trong chăn, có lẽ, mắt không thấy, tâm không phiền.

Hắn không thích tên phàm nhân kia, một chút đều không có, tuyệt đối không.

Hắn là Thú vương, tương lai còn phải nối dõi tông đường, sao có thể thích một phàm nhân, chỉ cần đợi đến khi thân thể này hồi phục, hắn sẽ rời đi, rời khỏi phàm nhân này.

“Ô…” trong chăn truyền đến tiếng mèo con nhẹ giọng nức nở.





Buổi tối hôm sau nhận được thiếp mời đến tham gia yến hội của Hoàng Phủ Thên Hách, Lâm Cửu cũng không để tâm, dù sao chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, ngày hôm qua lúc đi trên đường đột nhiên nghĩ mình cần phải làm một sinh kế nào đấy kiếm chút thu nhập, để y làm quan vẫn là miễn đi, quan trường cũng không phải là nơi có thể tuỳ tiện tiến vào, nếu như đả chiến y không biết mình có đủ phần quyết đoán cũng đảm thức*(gan dạ quyết đoán)kia không.

Tuy kiếp trước y cũng từng xem qua tiểu thuyết quân sự, từng sùng bái Vệ Thanh, chỉ là nếu thật sự sa trường đầy máu, Lâm Cửu không cho rằng mình thực sự thích nơi đồ sát sinh mệnh đó.

Người trong thời đại này đa số đều có tập quán trọng nông ức thương, nhưng Lâm Cửu cũng không quan tâm những thứ đó, dựa vào tầm nhìn và nhận thức của y từ kiếp trước, hơn nữa y còn có tiền vốn, Lâm gia ở Hoàng Thành cũng coi như có chút quyền thế, lúc này làm chút sinh ý hẳn là cũng không mệt, nhưng nên làm cái gì đây?

Một mình ngồi trong xe ngựa, xuyên qua song cửa nhìn những cửa hàng rực rỡ muôn màu trên đường phố, Lâm Cửu ngẩng đầu híp mắt nhìn thái dương nóng bỏng, lại nhìn đường phố náo nhiệt, trong đầu bỗng nhiên có một ý tưởng.

Lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại, Lâm Cửu hạ song liêm, hỏi xa phu bên ngoài: “Làm sao vậy?”

“Thiếu gia, người này cản đường, nói là quen ngài, muốn gặp ngài.” Xa phu nói vọng vào.

Y ở trong Hoàng Thành có người quen sao? Lâm Cửu nhớ rõ hôm nay y xuất môn không nói cho ai, nam tử tiến lên kéo một góc rèm, quả nhiên thấy một người áo xám đứng trước xe ngựa: “Sao lại là ngươi?”

Người ngăn Lâm Cửu lại cư nhiên là Trần Khôi, sao người này lại đột nhiên ở trên đường tìm y, xem chừng có chuyện gì muốn nói với y, Lâm Cửu nhìn thiếu niên xinh đẹp ngồi trong xe ngựa của mình không khỏi tấm tắc lấy làm kì, nhân vật trong Hiền Môn đều là tuấn nam mỹ nữ nha.

“Trần Khôi đại hiệp, ngài tìm ta có chuyện gì nha?” Lâm Cửu hỏi.

Trần Khôi ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Cửu, rồi sau đó lại cúi đầu nhìn đầu gối của mình, lạnh lùng nói: “Ta nói sẽ không làm tổn thương ngươi thì sẽ không tổn thương ngươi, lần này đến đây ta muốn giải thích một chút chuyện ngày trước với ngươi, còn một ít chuyện về sư huynh, ta nghĩ muốn nói qua với ngươi.”

Lâm Cửu hơi sửng sốt, người này cư nhiên muốn giải thích với y, xem ra cũng không phải là một người hoàn toàn không thể thông suốt, có điều Trần Khôi muốn cùng y nói chuyện về Diệt Thiên? Lâm Cửu tiếp tục lắng nghe.

“Đại ma đầu lừng lấy đại danh trên giang hồ hóa ra là cùng một người với Hiền Môn Thánh Giả, chuyện này chắc hẳn hắn đã nói qua cho ngươi.” Trong mắt biểu lộ một tia mê mang, Trần Khôi tiếp tục nói: “Kì thật ta cũng chỉ trong năm nay mới biết Diệt Thiên chính là Thiếu Thiên sư huynh.”

“Ngươi nói là, ngươi năm nay mới biết được?” Lâm Cửu cảm thấy thật kinh ngạc: “Nói cách khác, lần trước dưới đáy cốc, ngươi cũng là mới biết chuyện Diệt Thiên là Thiếu Thiên không bao lâu?”

Trần Khôi gật gật đầu, trên mặt khôi phục vẻ lãnh đạm bình tĩnh, y tiếp tục nói: “Mười năm trước sư phụ dẫn sư huynh rời đi, không nghĩ rằng từ đó về sau không thấy người trở về, sau người trong môn cùng ta phát hiện ra thi thể sư phụ, đại sư huynh lại không biết tung tích, kế tiếp trong mười năm ta không ngừng truy tìm tung tích đại sư huynh, mà ngay tại một năm này, ta rốt cuộc cũng tìm được tung tích của huynh ấy, lại phát hiện sư huynh lúc trước đã thành ma.”

Sau khi Trần Khôi tìm được Diệt Thiên, người nọ cũng không kiêng dè trực tiếp nói cho Trần Khôi lúc ấy vẫn còn kinh ngạc không thôi. Diệt Thiên hiện giờ chính là Thánh Giả Thiếu Thiên mười năm trước, lúc Trần Khôi hỏi mười năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Diệt Thiên cũng không chút che giấu nói hết cho Trần Khôi biết.

Mười năm trước chưởng môn tiền nhiệm của Hiền Môn có việc rời khỏi Hiền Môn, đồng thời mang theo Diệt Thiên lúc đó, mà tất cả mọi người không biết, hoá ra môn chủ đời trước rời đi là vì muốn nhốt Diệt Thiên lại.

“Hắn muốn giết ta, ta liền giết hắn.” Trong mắt biểu lộ chút bi thương, Trần Khôi thàn nhiên nói: “Sư huynh lúc ấy nói với ta như vậy, sư phụ muốn giết sư huynh, cuối cùng ngược lại lại bị sư huynh giết.”

“Vì sao sư phụ của ngươi lại muốn giết Diệt Thiên? Diệt Thiên không phải là đồ đệ của hắn sao?” Lâm Cửu khó hiểu hỏi.

Trần Khôi cười lạnh một tiếng nói: “Sư huynh không chỉ là đồ đệ của sư phụ, mà còn là đồ đệ được sư phụ xem trọng nhất, thương yêu nhất, nếu không phải mười năm trước sư huynh mất tích, vậy chức vị Hiền Môn môn chủ hiện giờ có lẽ đã thuộc về sư huynh. Ngươi muốn biết nguyên nhân sư phụ muốn giết sư huynh, ta cũng rất muốn biết, nhưng mà nhìn đến sư huynh nhập ma hiện giờ, ta nghĩ có lẽ khi đó sư phụ cũng đã cảm thấy được việc này nên mới muốn sớm để kịp ngăn chặn sự ma hoá của sư huynh.”

Có lẽ chuyện này chạm đến chỗ đau của Trần Khôi, người nọ trầm mặc một lát mới thu liễm tâm thần, ngẩng đầu nói với Lâm Cửu: “Ngày đó ở trong cốc ta không biết ngươi là ai, nguyên nhân tập kích ngươi cũng là vì muốn dẫn sư huynh ra, sau khi thấy một mặt của sư huynh, sư huynh cũng không còn gặp lại ta nữa.”

“Nga.” Lâm Cửu không biết nên nói gì, Trần Khôi cũng thật là một người đáng thương, truy đuổi mười năm rốt cuộc cũng tìm được sư huynh, kết quả người nọ chẳng những là người thí sư, lại còn thành ma, trong lòng Trần Khôi nhất định thực mẫu thuẫn bi thương ha, nhưng mà vì muốn dẫn Diệt Thiên ra mà lại mượn y xuống tay thì cũng…

Quên đi, dù sao việc này giờ cũng đã là quá khứ.

“Ngươi tìm ta chỉ vì muốn nói cho ta biết chuyện này thôi sao?” Nói cho y để làm gì nha, chuyện mười năm trước rất phức tạp y không rõ, chỉ cần biết biết y hiện tại cùng một chỗ với Đại ma đầu, hắn đối y tốt lắm, như vậy là đủ rồi.

“Cho tới bây giờ ta cũng không hiểu sư huynh rốt cuộc là muốn làm gì, ta cảm thấy hắn có thể sẽ làm một việc.” Trần Khôi dừng một chút, nhìn vào mắt Lâm Cửu: “Hiện tại người hắn tín nhiệm nhất là ngươi, có lẽ ngươi không cẩm nhận được nhiều lắm, nhưng mà điểm này ta có thể nói rõ ràng cho ngươi, từng ấy năm tới giờ ta chưa từng thấy hắn quan tâm đến ai, tương lai nếu hắn làm sai chuyện gì, ta hi vọng ngươi có thể đứng ra ngăn cản hắn.”

“Chuyện sai.” Lâm Cửu chợt động, rồi sau đó cười nói: “Ngươi quá coi trọng ta rồi, ta nào có năng lực lớn như vậy, hắn muốn làm chuyện gì ta há có thể ngăn cản, hơn nữa ngươi không sợ ta cũng đi theo hắn làm «chuyện sai» sao?”

“Ngươi sẽ không.” Trần Khôi nói.

“Ngươi liền lập tức khẳng định?” Lâm Cửu cười nói.

“Bởi vì ngươi là người mà hắn coi trọng.” Sau khi nói ra một câu mạc danh kì diệu, Trần Khôi liền nhảy xuống xe ngựa bỏ đi, lưu lại Lâm Cửu ngồi trầm mặc một mình trên xe ngựa.

Đại ma đầu sẽ làm chuyện gì sai nha? Vì bí tịch võ công? Đại ma đầu đã cùng y hợp tu, có lẽ sẽ không.

Vì tiền tài quyền thế? Đại ma đầu giống như không thiếu tiền, quyền thế cũng có vẻ không ham.

Lâm Cửu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Trần Khôi nói quá mức hư ảo, cái gì gọi là «chuyện sai» a? Thế gian này định nghĩa về đúng sai thế nào, định nghĩa này là ai định ra? Rất nhanh sau đó y đã ném việc này ra sau đầu, sự tình về sau, để về sau xem xét đi.