Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 90: Phiền phức tới cửa




Rời khỏi tiệm trang sức nổi danh Hoàng Thành, ngồi trong chiếc xe ngựa đang lăn bánh trên con đường phồn hoa, bụng Lâm Cửu đã bắt đầu kêu gào, đoàn người chọn một tửu điếm nổi tiếng ở vùng phụ cận để nghỉ chân, thuận tiện an ủi lục phủ ngũ tạng một chút.

Thuý Trúc Cư, trong Hoàng Thành coi như cũng có chút danh tiếng, xây liền kề với một hồ nước, bên cạnh có một rừng thuý trúc xanh biếc di nhân, khách nhân có thể thoả chí ngồi trong rừng trúc, cảnh đẹp món ngon, ti trúc huyền nhạc, tất nhiên là đã hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người, trong đó chiếm đa số là văn nhân học sĩ.

Ôm Tiểu thối miêu gần đây vẫn tử khí trầm trầm không biết sinh bệnh gì, dẫn theo Tư Tư cùng Lâm Xung đi vào Thuý Trúc Cư, một đoàn ba người này thật hấp dẫn sự chú ý của người khác, Lâm Xung cao lớn khôi ngô, Tư Tư xinh đẹp mê người, Lâm Cửu một thân bạch thường bay bay theo gió, mái tóc đen như mực tuỳ ý buộc lại, thanh nhàn nhưng cũng không mất đi phong thái phiêu dật, nhất là khuôn mặt sạch sẽ đẹp đẽ kia, mang theo ý cười như gió mùa xuân, say động lòng người, cứ như tiên nhân bước ra từ trong tranh vậy.

Băng qua lầu thuỷ tạ, ba người một miêu chọn đình tử giữa rừng trúc, bên cạnh đình còn có một dòng suối nhỏ trong veo, sóng gợn lăn tăn, bên trong là những chú cá đủ màu sắc đang thoả sức nô đùa, giữa đình đặt một chiếc bàn mang hương vị cổ xưa, mỗi một thứ bày biện trên đó đều vô cùng tinh xảo, mà giữa các đình tử trong rừng trúc đều được dựng lên bằng hàng hàng cây trúc, tạo nên một nhã gian thiên nhiên.

Thân ở trong một mảnh lục ý dạt dào thế này, cả thể xác lẫn tinh thần đều không khỏi cảm thấy thoải mái, khó trách Thuý Trúc Cư lại hấp dẫn nhiều văn nhân nhã sĩ như vậy, đến ngay cả một tục nhân như Lâm Cửu cũng vô cùng thích địa phương u tĩnh này.

Mấy người ngồi xuống, gọi đồ ăn, uống trà, Tư Tư thân là thị nữ từ trước đến nay đều không dám cùng ngồi cùng ăn với chủ tử, nhưng Lâm Cửu chung quy không phải là một người bình thường, chẳng những bảo Tư Tư không cần cả ngày quỳ đến bái đi, cũng thường xuyên kêu nữ tử này ngồi xuống ăn chung, lúc đầu Tư Tư còn không dám, nhưng bị Lâm Cửu giáo dục vài lần, sau cũng dần dần thoải mái hơn.

Ngồi bên cạnh, Tư Tư mỉm cười nói: “Công tử, không bằng để Tư Tư gảy một bản giúp vui nha.”

Lâm Cửu vỗ tay cười nói: “Được a, làm một khúc nào đừng quá bi thương, nhẹ nhàng một chút là được rồi.” Hôm nay Lâm Cửu vừa mới mua cho Tư Tư một cây tì bà, hiện tại đồ ăn còn chưa lên, chỉ ngồi không thế này, không bằng nghe Tư Tư khảy một bản tì bà.

“Vâng.” Tư Tư nghe theo đáp. Lập tức duỗi ngón tay nhẹ gảy, tiếng đàn du dương như nước chảy mây trôi, âm thanh ào ào bên rừng trúc theo gió tựa như tiếng mưa rả rích, quyện lại càng tôn nhau lên, thật không khỏi khiến người ta trầm mê trong đó, liền đến ngay cả Lâm Xung từ trước đến nay vẫn chuộng võ cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt khoan khoái.

Nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu thối miêu trầm mặc nhu thuận trong lòng, cúi đầu nhìn con tiểu miêu tựa hồ hưng trí không cao giống như đang bị mắc chứng u buồn này, trong lòng thêm một chút lo lắng cùng nghi vấn, Tiểu thối miêu từ trước đến nay đều thích giành đồ của chủ. Trước kia không phải cùng y cướp đồ ăn thì cũng là chiếm giường ngủ, nhưng mà hình như từ lúc rời Ân Đô, tiểu thối miêu liền luôn rầu rĩ không vui.

Chẳng nhẽ thương thế của tiểu thối miêu còn chưa khỏi hẳn, thân thể cảm thấy không thoải mái? Nhưng mà đại ma đầu nói thân thể tiểu thối miêu không có vấn đề gì, Lâm Cửu cũng đã tự mình kiểm tra qua, thân thể tiểu thối miêu quả thật không có vấn đề, chỉ là tinh thần uể oải, luôn không có tinh thần, cứ như là bị thất tình vậy.

Lâm Cửu đột nhiên xuất ra một ý nghĩ: Chẳng nhẽ bởi vì gần đây y luôn ở cùng một chỗ với đại ma đầu không để ý đến Tiểu thối miêu? Nghĩ nghĩ, Lâm Cửu nhịn không được tự cười nhạo chính mình, Tiểu thối miêu không phải là người, khó có thể nào cũng biết ăn dấm chua, vậy thì mấy ngày tới bồi bồi Tiểu thối miêu nhiều nhiều một chút, hiện tại tuy rằng thực ngoan, nhưng y vẫn thích con Tiểu thối miêu suốt ngày ầm ỹ lại có sức sống kia hơn.

“Hay! Nhạc khúc tuyệt vời như thế thật khiến người ta khuynh đảo.” Cùng với thanh âm không thể nào tính là dễ nghe kia, ba nam tử y quan chỉnh tề từ trong rừng cây đi tới.

Tuy y quan chỉnh tề nhưng bộ dáng chỉ có hai người là văn nhân toả ra một cỗ mùi vị chua thối khiến Lâm Cửu không tài nào thích nổi, trên mặt là vẻ cao cao tại thượng thanh thanh coi thường bất luận kẻ nào trên thế gian, công tử đứng đầu y phục hoa quý, nhưng hai mắt vô thần, quanh mắt là một vòng thâm quầng, cái mặt bóng loáng vừa thấy đã biết là ăn chơi quá độ, mấy công tử trang phục lụa là tuổi còn trẻ đã vắt kiệt thân xác, sinh là yêu, nhưng lại cố tình làm ra vẻ là người có văn hoá, thật nực cười.

Hai vị văn nhân ánh mắt như dính tại đỉnh đầu đi theo phía sau công tử trang phục lụa là này, một người phe phẩy quạt, người kia chắp tay sau mông, bộ dáng đó thật khiến Lâm Cửu muốn bật cười, sinh là con cóc, dù có tiếp tục đong đưa cũng không thành Chu Du* được, Lâm Cửu thật muốn biết hai vị kia cổ ngẩng cao như vậy có thấy mỏi không a.

Vị công tử trang phục lụa là kia cũng cầm một cái quạt phe phẩy a phe phẩy, một đôi mắt như cá chết đầu tiên là phiêu thẳng đến nữ tử mặc xiêm y vàng nhạt chính là Tư Tư nhà chúng ta, ánh mắt loé sáng tham lam kia thật sự là phá huỷ hứng thú ăn cơm của Lâm Cửu.

Có điều chẳng qua bao lâu, đôi mắt cá chết của công tử trang phục lụa là lại như đóng đinh trên người Lâm Cửu, cái bộ dáng trợn mắt há mồm như sắp chảy nước miếng đến nơi kia thật khiến Lâm Cửu muốn lật bàn.

Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ sao? Lâm Cửu tâm tình khó chịu lườm công tử kia một cái, nhưng người nọ trái lại còn nở nụ cười, cười ha ha đi về phía bọn Lâm Cửu, chẳng qua khi đến gần đình, Lâm Xung cao lớn khôi ngô đã phát huy tác dụng, lạnh lùng trừng mắt nhìn công tử trang phục lụa là kia.

Lâm Xung tuy rằng tuổi không lớn, nhưng là người đã từng theo Lâm Phong ra chiến trường, về bản chất cũng coi như là một quân nhân thực sự, hoàn toàn không giống ánh mắt chỉ có tức giận nhưng không mang chút lực sát thương nào như của vị công tử ca kia, liền giống như một con dao nhỏ dính đầy máu hung hăng róc thịt công tử trang phục lụa là, thẳng đến lúc đối phương không dám tiến lên thêm nữa.

Công tử trang phục lụa là huých phải tảng đá trong lòng mắng to Lâm Xung cứ như thủ hộ, nhưng trên mặt vẫn duy trì nét mỉm cười hư tình giả ý như cũ, ôn nhu nói: “Ta nói lúc này ai lại mang theo mĩ quyến như thế, hoá ra là Lâm công tử a, Lâm công tử còn nhớ rõ tại hạ chăng?”

Hoá ra người này nhận thức Lâm Cửu? Lâm Cửu trong lòng khe khẽ thở dài, sao y có thể quên, vị Lâm Cửu trước kia cũng là loại người thích chơi đùa, trong Hoàng Thành có không ít hồ bằng cẩu đảng, chẳng qua lúc ấy Lâm Cửu là đối tượng ái muội của hoàng tử, bọn người kia cũng thức thời không dám làm càn.

“Không nhớ rõ.” Ngay cả tâm tình cùng đối phương vòng vo cũng không có, Lâm Cửu không chừa lại chút mặt mũi nào cho đối phương một ngụm phủ quyết, nhìn thấy biểu tình như ăn phải ruồi bọ của công tử kia, tâm tình Lâm Cửu sảng khoái vô cùng.

Không nghĩ tới đối phương lại không cho mình chút thể diện nào, công tử quần áo lụa là lập tức không thể hạ đài, cũng không biết phải tiếp tục thế nào, mà lúc này hai vị văn nhân thân là thực khách liền nổi lên tác dụng, đúng vậy, chủ tử chịu khổ, nên đây là lúc chúng nô tài hiến bảo triển lộ tài năng.

“Vị công tử này tính tình thực táo bạo, nói vậy nhất định là Lâm Cửu Lâm công tử chết mà sống lại nổi tiếng khắp kinh thành đi, nghe danh không bằng gặp mặt, Lâm công tử quả nhiên so với cô nương còn đẹp hơn nhiều, khó trách đến ngay cả Hiền Môn Thánh Giả đã biến mất mười năm cũng phải động tâm, trở thành sư huynh của Lâm công tử, thật khiến người ta hâm mộ không thôi a.”

Nghe lời này, uốn a uốn éo, cũng không sợ cắn phải đầu lưỡi của mình, Lâm Cửu thầm khinh thường trong lòng một chút, đây không phải đang nói y và Diệt Thiên có một chân sao? Tuy rằng y với Diệt Thiên đúng là có một chân thật, nhưng mà từ trước đến nay y vẫn ghét nhất mấy thằng cha ưa nói chuyện vòng vo kiểu này, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không nên quanh co mắng chửi người, thứ tốt không học lại đi học cái trò dùng miệng lưỡi xấu xa mắng chửi người.

Cứ nói thẳng là y sắc – dụ Hiền Môn Thánh Giả lại bán – thân cho người trong Hiền Môn người người kính ngưỡng không phải xong sao, nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, hey, có điều các ngươi cứ tiếp tục hâm mộ đi, hận đi, ghen tị đi, người trong miệng có thể thốt ra lời nói thế này nếu có thể vào được Hiền Môn, đó mới là tai hoạ diệt môn.

So về tài ăn nói, Lâm Cửu tuy rằng cũng là một người tốt nghiệp từ trường nổi tiếng, nhưng đáng tiếc không phải học khoa văn, công phu miệng lưỡi không so được với người khác, nhưng y hiện tại có nắm đấm, từ xưa đến nay, nắm đấm chính là lão đại, ngươi nha không phải có thể nói sao? Ta sẽ đánh khiến ngươi ngay đến tên mình cũng không nói ra được!