Lâm Cửu vẫn thực hâm mộ Diệt Thiên, hâm mộ người nọ về sự thần bí khó lường, cường đại vô cùng, còn có một con Hắc Long cực suất, tuy rằng y cũng có một con tiên hạc Vân Nhiễm đưa cho, nhưng mà làm một người nam nhân, so với con tiên hạc tiên khí phiêu linh, thì một con Hắc Long vô cùng phong cách mới là truy cầu của y.
Có điều Diệt Thiên nói với Lâm Cửu, thế gian này tổng cộng chỉ cỏ có bảy con huyễn thú long, hơn nữa toàn bộ đều đã có chủ, Lâm Cửu không thể có cách nào để tìm được một con rồng làm toạ kị.
Vì thế Lâm Cửu vẫn luôn phiền muộn đã lâu.
Chỉ là y không nghĩ tới Diệt Thiên đi ra ngoài cư nhiên là vì muốn giúp mình tìm một con huyễn thú tương xứng với Hắc Long, lúc này y hẳn là phải nên hưng phấn nhảy dựng lên hỏi Diệt Thiên mấy câu hỏi đại loại như là đó là loại huyễn thú gì, có phải thật sự tương xứng với Hắc Long, có phải thật sự tồn tại hay không, chuyến đi này có tìm được hay không.
Thế nhưng y lại không thế, noãn ý*(tình cảm ấm ấp) cùng cảm động trong lòng còn chưa kịp biểu hiện ra ngoài thì chỉ thấy nam tử trước mặt đang càng ngày càng tiến gần đến mình, tuấn dung thánh tà bất phân càng lúc càng phóng đại…
Bàn tay vừa vén tóc y giờ đang khoác trên bả vai y, nóng đến mức khiến người ta có chút run rẩy.
Đây là lần đầu tiên Lâm Cửu cảm thấy không thể nhúc nhích, cũng là lần đầu tiên Lâm Cửu từ trong hắc đồng cổ tỉnh vô ba*(giếng xưa không sóng) kia thấy được một tâm tình khác.
Đối với chuyện chuẩn bị phát sinh kế tiếp y đều minh bạch, có chút khẩn trương, lại có chút hoang mang, nhưng càng nhiều lại là cảm giác nóng lòng muốn thử cùng kích động không thể kìm nén dấy lên từ tận đáy lòng.
Muốn càng nhiều, muốn dựa vào càng gần, muốn đôi tay kia mang đến cho y càng nhiều khí tức băng lãnh chỉ thuộc về Diệt Thiên.
Miệng khô lưỡi khô mà liếm liếm môi, ánh mắt Lâm Cửu như bị ghim lại trên mặt đối phương không thể rời, nhìn Diệt Thiên cúi đầu nhẹ nhàng dùng môi cọ sát cổ mình, Lâm Cửu khẽ thở dài một tiếng, thì thào hỏi: “Muốn… muốn làm gì?”
“Ngươi nghĩ muốn làm gì?” Thanh âm hơi trầm của Diệt Thiên từ sau tai truyền đến, Lâm Cửu hơi hơi run rẩy, cước bộ dưới nước lộn xộn tiến vài bước về phía trước, cả người như bị một loại băng lương khác thường vây quanh, giống như lên trời, rời khỏi nhân thế, cái lạnh đến thấu xương kia nhưng lại khiến y có một cảm giác toàn thân thoải mái không nói nên lời.
Cho dù biết đây là do tác dụng phụ của việc hợp tu quấy rối —— nhưng Lâm Cửu cũng không quá tin tưởng cho rằng dù mình không hợp tu, cũng không ái thượng cường đại nam tử trước mặt này.
Một chuyện đã thanh thanh sở sở, minh minh bạch bạch, chân chân thiết thiết không thể trốn tránh đã xảy ra trước mặt Lâm Cửu, chỉ trong một thời gian sống chung không ngắn cũng chẳng dài, y đã triệt triệt để để, mơ mơ hồ hồ, mạc danh kì diệu, thân bất do kỉ mà ái thượng một người đồng giới, một một người nam nhân, nhìn như đột ngột rồi lại như nước chảy thành sông hết mức tự nhiên.
Đã quen với sự sủng nịch cùng ôn nhu độc nhất vô nhị mà đối phương dành cho mình, đã quen với việc đối phương thời thời khắc khắc đều ở bên mình, khiến y luôn có cảm giác an toàn vô ưu vô lự, nếu có một ngày Đại ma đầu này rời khỏi mình, vậy phần ôn nhu, phần tin cậy không chỗ cố kị kia biết làm thế nào đây?
Chỉ cần tưởng tượng một chút, đau thương cùng sợ hãi tuôn ra từ đáy lòng khiến Lâm Cửu không dám tiếp tục nghĩ nữa.
“Diệt Thiên…” Đầu tựa vào vai đối phương, Lâm Cửu rầu rĩ nói: “Mặc kệ là vì chuyện gì, lần sau không được không nói lời nào đã đột nhiên rời đi.”
Ngươi không biết, trong lòng ta sẽ hoảng loạn nhường nào.