Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 56: Cẩu huyết đích nhân sinh




*Cẩu huyết (máu chó): có nguồn gốc từ :shit, người trung sử dụng dần dần biến thành: đủ shit (gòu shit) âm đọc gần giống “cẩu huyết” (gǒu xiě), nó thường mang ý nghĩa là những vở kịch, tình tiết, mẩu chuyện có thể nói là kinh điển của kinh điển,lặp đi lặp lại, quen thuộc đến nỗi nhàm chán, thậm chí đôi khi rất sến.

“Phim truyền hình?” Đây là cái gì? Vì sao đến giờ hắn chưa từng nghe qua, nhìn ấn kí hình hoa sen kì quái trên trán Lâm Cửu, nam tử nghi hoặc hỏi.

“A… ân… không có gì, chắc ngươi nghe lầm rồi, ha ha.” Lâm Cửu xấu hổ sờ sờ đầu, dù sao có nói về vấn đề này với đối phương thì đối phương cũng sẽ không hiểu, có điều y cũng không khỏi có chút kính nể với đối phương, cho dù bị y phát hiện chuyện nam tử giấu đồ, thế nhưng nam tử vẫn thản nhiên đối thoại với y, tựa hồ một chút cũng không lo lắng y sẽ nổi lên dị tâm.

Nam tử như vậy hoặc là cực kì ngốc, hoặc… chính là cực kì tự tin.

Nam tử này hẳn thuộc loại người sau.

“Ta chỉ ngẫu nhiên tới nơi này mà thôi, đối với đồ vật sau lưng tượng phật hoàn toàn không hứng thú, tuyệt đối không có hứng thú.” Có điều Lâm Cửu vẫn giải thích một phen, y không muốn rước lấy phiền toái vào mình.

“Ngươi là người trong Ân Đô thành?” Nam tử mỉm cười, cũng không để ý Lâm Cửu phát hiện bí mật phía sau tượng phật, ngược lại chủ động nói: “Ta trước đây từng tới Ân Đô, lúc đó trong toà miếu này còn có không ít hoà thượng, lúc ấy ta lặng lẽ giấu phía sau tượng phật một khối ngọc bội.”

Nam tử vươn tay, trong tay quả nhiên cầm một khối ngọc bội, chính là hắn lại ném ngọc bội cho Lâm Cửu.

Khi còn bé Lâm Cửu cũng thích giấu đồ linh tinh, có điều chỉ là giấu một ít tờ giấy mà thôi, trên tờ giấy viết một vài thứ mà ngày thường không thể nói, hoặc là ước muốn, hoặc là người thích, người đáng ghét, lặng lẽ nhét vào khe hở giữa tường, chuyện như vậy Lâm Cửu trước đây cũng từng làm: “Ta không phải người trong Ân Đô thành, đi ngang qua thôi.”

“Ngọc bội này?” Là khối ngọc tốt a, gia hoả nhà ngươi vứt cho ta là ý gì, chẳng nhẽ đây là thứ hắn ăn trộm, giờ muốn vu oan giá hoạ cho ta?! Lâm Cửu hồ nghi nhìn nam tử.

“Nhận nó đi.” Là loại khẩu khí ra lệnh.

Miếu cũng nhìn rồi, tượng phật cũng ngã rồi, cả tình tiết nam nam hôn môi cũng có, sao lời nói của vị nhân huynh này cũng nhiều hơn, còn tặng y ngọc bội gì gì đấy, cảm giác có chút không thích hợp a, lúc này y có phải là nên đi hay không?

Lúc Lâm Cửu ho nhẹ hai tiếng chuẩn bị trả lại ngọc bội, đột nhiên nghe thấy nam tử phía sau nói: “Tại hạ họ Hoàng, không biết tính danh công tử?”

Lúc này đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mấy cẩm y nam tử thần sắc khẩn trương vội vàng chạy tiến vào: “Đại nhân, ngài không có việc gì chứ?”

Hoàng Phủ Thiên Niên như có chút không vui nhíu nhíu mày, quay đầu lại thì phát hiện vị bạch y nam tử đặc biệt kia đã không còn thấy bóng dáng, ngay lúc thấy tên thủ hạ chạy đến, người nọ liền nhân cơ hội chạy mất.

Bạch y nam tử kì quái trên trán có liên hoa ấn kí lại gần ba mươi tuổi, thật sự là một người vô cùng thú vị, đáng tiếc đã đi rồi. Hoàng Phủ Thiên Niên lắc lắc đầu, thôi, hắn chẳng qua là hứng khởi nhất thời mới muốn đến đây tìm ngọc bội ngày trước giấu, chẳng qua không nghĩ tới ngẫu nhiên lại bị người khác phát hiện.





Cẩu huyết! Thật sự là cẩu huyết!

Lâm Cửu đã chạy xuống chân núi từng ngụm từng ngụm thở phì phò, một bộ dáng kinh hồn vẫn chưa bình tĩnh lại được.

“Cẩu hoàng đế kia sao lại chạy tới đây, kháo a, thảo nào ta thấy sao lại nhìn quen mắt như vậy!” Lâm Cửu vỗ vỗ ngực của mình, phun nước miếng nói: “Thực con mịa nó tục, có phải tất cả hoàng đế đều thích chơi cái chiêu cải trang vi hành không, cải trang vi hành thì cải trang vi hành, còn cố tình nói mình họ Hoàng, sợ người khác không biết ngươi là hoàng đế a! Thực quái đản!”

Tưởng tượng đến mình vừa rồi cùng Hoàng Phủ Thiên Niên có một cái KISS cực cẩu huyết, Lâm Cửu nhịn không được phun một ngụm: “Phi! Phi! Phi! Thực cha nó ghê tởm, cư nhiên gặp được loại chuyện xúi quẩy này, tên kia quả nhiên là cẩu hoàng đế, phi phi phi!”

Sờ sờ miếng ngọc bội trong ngực, Lâm Cửu nghĩ nghĩ vẫn thấy không nhẫn tâm vứt bỏ: “Lãng phí là đáng xấu hổ a!” Cầm đi bán có lẽ cũng được không ít tiền, hơn nữa thứ này dù sau cũng là của cẩu hoàng đế, nói không chừng ngày nào đó còn có tác dụng.

Giữ vững nguyên tắc kiên quyết không lãng phí, Lâm Cửu đành “miễn cưỡng” thu nhận miếng ngọc bội.