Nhắm mắt lại, hít sâu một ngụm gió sớm giữa hoa cỏ núi rừng, cơn gió mát rượi buổi sáng mang theo vị mật hoa trong lành tràn ngập trong hơi thở, khi mở mắt ra, đập vào mắt lại là ánh nắng ấm áp xuyên qua màn sương mù mênh mông.
Lại một ngày mới, không phải sao?
Chuyện tối hôm qua cứ quên đi là được rồi, coi như đó chỉ là giấc mộng bị chôn giấu trong sương sớm.
Buổi sáng sau khi Lâm An Chi rời đi, Trương Nhất Bình nhanh chóng từ trên giường đứng lên, vẫn như ngày thường bắt đầu công việc quét dọn, đi ra ngoài tưới hoa, nhổ cỏ dại, tới khoảng mười giờ, Trương Nhất Bình lại quay về phòng, lúc này Lâm An Chi còn chưa trở về, hoặc có thể là đang ở trong căn phòng nào đó, chẳng qua là Trương Nhất Bình không biết mà thôi.
Quay về căn phòng của Lâm An Chi, Trương Nhất Bình đứng bên giường nhìn đám giường chiếu vẫn lộn xộn như cũ, nam nhân cứ đứng như vậy, cơn gió hiu hiu cùng với tia nắng ban mai vương vãi trên mái tóc bờ vai cậu, một hình ảnh thật ấm áp.
“Vẫn nên ném đi ha.” Đột nhiên lẩm bẩm một câu, Trương Nhất Bình chớp chớp mắt, sau đó bắt đầu thu dọn đệm giường, tháo ga giường, vỏ chăn và vỏ gối ra, vừa ngâm nga hát, vừa ôm lấy tấm ga vỏ chăn dính chút máu đỏ tươi ném vào thùng rác.
Dù cậu có giặt sạch, chỉ sợ Lâm An Chi cũng sẽ không dùng lại nữa nhỉ?
Tìm tấm ga và vỏ chăn trong thùng rác, Trương Nhất Bình có chút bất đắc dĩ mà cười cười, nhanh chóng ngồi xổm xuống dùng cái túi lớn màu đen nhét hết đám rác rưởi vào, đem bế tắc cùng chiếc túi rác này ném hết đi, sau đó lại trở về trải lại ga giường và thay vỏ chăn cho Lâm An Chi.
Sau khi làm xong mọi việc, Trương Nhất Bình phát hiện bản thân cư nhiên không còn tý khi lực nào, tay chân bủn rủn như nhũn ra, trong nháy mắt chuyển từ tư thế ngồi sang đứng mà trước mắt đen xì một lúc, qua vài giây mới thấy đỡ hơn.
Cố sức lắc lắc đầu, Trương Nhất Bình thầm nghĩ, chẳng lẽ do chuyện tối hôm qua sao? Khi mới rời giường, cũng chỉ có chỗ kia có chút đau nhức như xé rách thôi, rõ ràng đã bôi dược rồi mà.
Mặc kệ làm sao, thân thể không khoẻ vẫn là sự thực, nếu vẫn còn thế này mà đi quét dọn hay gì gì đó chỉ sợ sẽ té xỉu, dù sao vẫn còn cách bữa trưa một khoảng, cứ về phòng mình nghỉ ngơi một chút một tiếng sau ra làm cơm ha.
Phòng của Trương Nhất Bình nằm ngay sát phòng Lâm An Chi, chỉ cách có một bức tường mà thôi.
Kéo theo thân thể uể oải trở về phòng mình, chỉ cởi mỗi giày, quần áo cũng không thay, Trương Nhất Bình vừa chạm tới tấm chăn ấm áp liền ngủ thẳng, một giấc ngủ này, cư nhiên lại kéo dài cả một ngày.
Lúc nằm xuống ngủ là buổi sáng ánh mặt trời xán lạn, khi tỉnh lại thì đã là sắc hoàng hôn màu cam ấm áp, Trương Nhất Bình ngồi trên giường sửng sốt, như đột nhiên nhớ tới cái gì lập tức từ trên giường nhảy xuống, cơ hồ bổ nhào xuống giường.
Nguy rồi, cậu chưa làm bữa trưa!
“Ba ——” Một tiếng vang dội, chân trước vừa chạm xuống đất, còn chưa chạy được một bước đã ngã rạp xuống sàn gỗ, đầu gối hơi đau, Trương Nhất Bình nhíu nhíu mày, khẽ hít sâu một hơi rồi đứng dậy, trên quần chỗ đầu gối thấm ra vết máu nhàn nhạt, cú ngã vừa rồi có lẽ đã làm rách đầu gối rồi.
Chưa kịp nhìn kĩ xem đầu gối có bị xanh hay tím gì không, Trương Nhất Bình nhanh chóng đến phòng bếp, chung quanh phòng không thấy Lâm An Chi đâu, không biết buổi trưa Lâm An Chi có về hay không, nhưng dù thế nào, Trương Nhất Bình vẫn phải nhanh chóng nấu cơm, chuẩn bị món ăn mà thường ngày Lâm An Chi thích ăn nhất.
Từng món đặt lên bàn cơm, đến khi tất cả các món đều được chuẩn bị tươm tất, Lâm An Chi vẫn chưa trở về.
Lẳng lặng ngồi chờ bên bàn ăn, từ hoàng hôn đến khi mặt trời khuất núi, trăng sáng mọc lên…
Cơm nước đã lạnh, Trương Nhất Bình cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, trên mặt biểu thị mười một giờ bốn mươi ba phút tối, ngồi lâu như vậy, thân thể đã sắp tê cứng rồi.
Đứng dậy bật đèn trong phòng khách lên, Trương Nhất Bình một mình xới cơm ăn đồ ăn nguội, cũng đổ luôn đồ thừa đi.
Sáng hôm sau, Trương Nhất Bình vẫn như mọi ngày làm điểm tâm, ngồi bên bàn ăn chờ, từ lúc mặt trời lên đến khi mặt trời lặn, từ vui mừng dào dạt đợi đến ôm hai chân ngồi đờ ra trên ghế.
Mỗi ngày đều như vậy, thức dậy làm cơm, sau đó chờ, ăn cơm nguội, lại làm cơm, tiếp tục chờ, không ăn uống, ngủ…
Mãi đến buổi tối ngày thứ bảy, nam nhân vừa nhai thức ăn nguội lạnh, vừa nhịn không được chảy nước mắt, cậu cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy khó chịu, lại nhịn không được mà khóc, kết quả thế này, ngay từ buổi sáng đầu tiên đã có thể đoán được…
Có lẽ bởi vì thực sự hiểu rõ, kì thực căn bản không có hi vọng.
Có lẽ bời vì dáng điệu chủ động của mình ngày đó thực sự khiến người ta cảm thấy quá khó coi.
Có lẽ bởi vì đêm đó quá ôn nhu, mà đêm nay lại quá cô đơn và lạnh lẽo, vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ như cái móc dễ dàng đâm nhói trái tim giữa đêm khuya thanh vắng.
…
…
Đến tận một tháng sau đó, Lâm An Chi mới quay lại, khi Lâm An Chi trở về, Trương Nhất Bình vẫn không có gì khác với ngày thường, vẫn trước sau như một xử lí hết mọi chuyện to to nhỏ nhỏ trong nhà, hơn nữa dường như còn càng cởi mở hơn trước kia, còn mua thêm một cây đàn dương cầm về.
“Ngươi mua cái này làm gì?” Lâm An Chi chỉ hỏi một câu thản nhiên như thế, tuy từ hồi còn bé đã cùng Trương Nhất Bình học đủ loại nhạc khí, trong đó có cả đàn dương cầm, nhưng hình như Lâm An Chi thích đàn cổ và sáo trúc hơn những loại nhạc cụ này.
“Thiếu gia, cậu trở về rồi?” Trương Nhất Bình ngồi bên cây đàn dương cầm nhanh chóng đứng dậy, khoé miệng mang theo nụ cười ôn nhu.
“Nói thừa.” Không biết vì sao, tâm tình của Lâm An Chi tựa hồ có chút không được tốt lắm, nhìn Trương Nhất Bình một cái rồi trở về phòng mình.
Lâm An Chi đã trở về, Trương Nhất Bình không biết trong một tháng này Lâm An Chi đã đi đâu, làm cái gì, là tức giận, hay vui vẻ, hay bị chuyện đêm đó quấy nhiễu.
Chính như Lâm An Chi cũng không biết trong một tháng này, mấy ngày đầu Trương Nhất Bình mỗi ngày phải tự mình rửa sạch vết thương của mình thế nào, tự mình bôi thuốc, lại phải chịu đựng từng ngày từng ngày trôi qua ra sao.
Tất cả như khôi phục lại tình hình khi trước, như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ngay khi Trương Nhất Bình đã gần như hoàn toàn cắt đứt được mơ mộng trong lòng, chuẩn bị an phận sống qua một đời, thành thành thật thật tiếp tục làm công việc nô bộc của của cậu như trước, thì một chuyện không biết có nên gọi là ngoài ý muốn hay không lại xuất hiện.
Một đêm giữa hạ, mưa rền gió dữ, sấm sét vang trời, thời tiết oi bức dị thường khiến người ta thấy bức bối.
Lúc này cách lần ngoài ý muốn đã gần ba tháng, Trương Nhất Bình cũng dần dần quên đi chuyện đêm đó, đứng bên cửa sổ nhìn tia sét đáng sợ ngoài trời, Trương Nhất Bình nhanh chóng đóng cửa sổ lại, kéo tấm rèm che khuất bão tố ngoài kia.
Đến quá nửa đêm, tiếng sấm vẫn như trước, rền vang khắp bầu trời, Trương Nhất Bình giật mình tỉnh giấc, đôi mắt ngái ngủ mông lung hơi hé ra lại phát hiện cửa phòng cậu mở một ra một khe hở, ánh đèn mờ mờ xuyện qua khe cửa chiếu vào, lẽ nào trước lúc đi ngủ cậu quên đóng cửa?
Trương Nhất Bình đáng thử nhớ lại xem mình đã đóng cửa chưa, thì lại thấy có người đẩy cửa ra, do ngược chiều ánh sáng nên không thấy rõ gương mặt người đó mà chỉ thấy thân ảnh cao gầy thon dài của nam tử, nhưng thân ảnh của nam tử này đối với Trương Nhất Bình mà nói đã là quá quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
“Thiếu gia?” Trương Nhất Bình ngồi dậy, ngơ ngơ nhìn nam tử đi tới bên giường.
“Xuỵt ——” Ngón trỏ đặt lên bờ môi, Lâm An Chi ngồi bên giường nhanh chóng vươn tay ôm lấy Trương Nhất Bình, nhẹ nhàng áp xuống, dễ dàng mà đặt Trương Nhất Bình lên giường.
“Thiếu… thiếu gia…” Cảm giác được bàn tay nam tử đang luồn vào áo ngủ của mình, Trương Nhất Bình hoảng hốt còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, ai có thể nói cho cậu biết, đang xảy ra chuyện gì không?
Có chút vội vã mà kéo áo ngủ nam nhân dưới thân ra, Lâm An Chi lui vào trong ga giường hôn lên thân thể Trương Nhất Bình, từ gương mặt, cổ , đến vai và ngực, có chút thô lỗ và bức thiết, lại mơ hồ trộn lẫn với một tia ôn nhu nhàn nhạt như nước, chính là chút xíu ôn nhu như vậy, cũng đủ để nam nhân nào đó hoàn toàn từ bỏ chống cự, hoàn toàn từ bỏ sự kiên quyết ban đầu.
Nếu cứ như vậy, thì sẽ không có cách nào hoàn toàn triệt để chặt đứt được hi vọng xa vời trong lòng nữa…
“Thiếu gia… đau, nhẹ… chậm… chậm một chút.” Cắn răng chịu đựng cảm giác bị dị vật xâm nhập, Trương Nhất Bình siết chặt lấy tấm ga giường dưới thân.
“Gọi An Chi.” Lâm An Chi dịu dàng thì thầm bên tai nam nhân.
“An Chi… a ngô…” Gọi ra cái tên này đồng thời Trương Nhất Bình cũng nhịn không được mà ngưỡng đầu về phía sau, cái gì là đau nhức a, cái gì là tôn nghiêm a, đều đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần người cậu gọi tên, là nam tử Lâm An Chi này, Trương Nhất Bình a Trương Nhất Bình, mày thật là hết thuốc chữa rồi.
Gút mắt như vậy, dường như vĩnh viễn không thể nào dừng lại, như mớ lộn xộn càng quấn càng loạn, càng quấn càng chặt.