Đối với Trương Nhất Bình mà nói, mặc dù cuộc sống không phải tất cả đều được như ý, cậu không thể có một gia đình hoàn mĩ như những đứa trẻ khác, cũng không có phòng riêng thuộc về mình, chưa từng được ăn sinh nhật ở KFC, chưa từng được đến Pizza Hut ăn pizza, càng chưa từng được đến Disneyland.
Nhưng cậu hoàn toàn không cảm thấy khó chịu chút nào, bà nội thường nói với cậu, ông trời không bao giờ dồn người nào vào đường cùng, một số người mất đi thứ này, thì tất nhiên sẽ nhận được thứ khác.
Còn về phần thứ khác đó là cái gì, thì Trương Nhất Bình vẫn luôn tin tưởng vào tương lai của cậu, cậu có thể không dựa vào cha mẹ, mà tự dựa vào chính nỗ lực của bản thân mình để nhận được những điều tốt đẹp mà cậu muốn trong tương lai.
Chính vì như vậy, nên cậu không cam chịu, mà rất nỗ lực cố gắng học tập, cậu cho rằng cuộc đời cậu cứ theo ước mơ của cậu mà mà tiếp tục trôi qua, thẳng đến một ngày cậu mua kem cho một đứa bé dễ thương, sau đó chẳng hiểu ra sao đã đồng ý với yêu cầu của phụ thân đối phương.
Trương Nhất Bình cũng không biết, rất nhiều năm sau đó, cuộc đời của cậu quả thực đã thay đổi rất nhiều rất nhiều.
Mặc dù hiện tại cậu vẫn còn là một cậu nhóc tám tuổi, một người do cảm kích mà đã phát thệ sẽ chiếu cố, bảo hộ Lâm An Chi ngốc ngốc một đời một kiếp.
…
…
Diệt Thiên ôm Tiểu Đoàn Tử trở về, Lâm Cửu lúc đầu còn sợ Tiểu Đoàn Tử không tiếp nhận mình, nhưng may mắn chính là Tiểu Đoàn Tử vừa nhìn thấy Lâm Cửu liền vươn hai tay ra muốn ôm một cái, Lâm Cửu thở phào một hơi, có chút kích động mà ôm lấy hài tử đã lâu không gặp, một nhà bọn họ rốt cuộc cũng trùng phùng đoàn tụ.
Làm người từ một thế giới đi tới một thế giới hoàn toàn xa lạ, cảm giác đó Lâm Cửu đã trải qua một lần, có chút sợ hãi, cũng có chút khó thích ứng, năm đó lúc y vừa xuyên đến Xích Thổ Đại Địa cũng phải mất không ít thời gian mới thích ứng được.
Hiện giờ Lâm Cửu lo lắng không biết Diệt Thiên liệu có thể nhanh chóng thích ứng được với thế giới hoàn toàn khác biệt Xích Thổ Đại Địa này hay không, thân là một người hiện đại, chí ít Lâm Cửu cũng đã xem không ít sách sử thời cổ cho nên cũng không cảm thấy Xích Thổ Đại Địa quá mức xa lạ, thế nhưng đối với Diệt Thiên mà nói, thế giới này lại có quá nhiều sự vật bất đồng.
Nhưng sự thực chứng minh, Lâm Cửu hiển nhiên là lo lắng hão, một người mới đi tới một thế giới xa lạ, lại có thể thản nhiên đối mặt với toàn bộ công nghệ cao mà hắn thấy, mấy thứ mới mẻ như là ti vi, ô tô hay máy bay, đại ma đầu có thể từ chỗ nào đó tự mình tìm được quần áo, sao có thể cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, tuỳ tiện thấy cái gì cũng liền hô toáng lên giống mấy diễn viên đóng vai người cổ đại xuyên đến hiện đại trong ti vi được chứ.
Ti vi, máy vi tính, tủ lạnh, lò vi sóng…
Dễ dàng nhận thấy, Diệt Thiên sử dụng mấy thứ đồ điện gia dụng này còn thành thạo hơn cả người hiện đại chân chính là Lâm Cửu đây, rồi từ dùng đồ diện gia dụng nhanh chóng biến hoá sang mấy thứ khác.
“Căn hộ quá nhỏ, bên ngoài cũng rất ồn, đổi một địa điểm tốt hơn đi.” Có một ngày, Diệt Thiên đột nhiên nói như vậy với Lâm Cửu.
“Căn… căn hộ này là ta phải vay tiền để mua, vừa mới thanh toán đầu kì.” Lâm Cửu có chút bất đắc dĩ và quẫn bách, ở xã hội hiện đại này y chính là một con người bình thường, như đa số mọi người đều đến trường đọc sách, tốt nghiệp, công tác, cô nhi không có của cải của cha mẹ để lại như y, mọi thứ đều phải dựa vào chính hai bàn tay của mình mà xây dựng.
Trước hôm rơi xuống vách núi không lâu Lâm Cửu vừa mới vay tiền để mua căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách này, vị trí không tính là quá tốt, dù sao nhà mà có vị trí tốt thì y cũng chẳng đủ sức mà mua nổi.
Đối với Diệt Thiên quen trụ ở nhã cư mà nói, căn phòng này đương nhiên là không xem vào mắt, Lâm Cửu cũng có chút bối rối, không, phải nói là rất rất bối rối, ví như vấn đề về hộ tịch của Diệt Thiên và Tiểu Đoàn Tử, được rồi, là y suy nghĩ quá nhiều, người như Diệt Thiên có lẽ chẳng thèm quan tâm xem có hộ khẩu hay không.
“Ân, ý của ta là, hiện giờ ta không có nhiều tiền.” Đây là một vấn đề rất thực tế khiến Lâm Cửu bối rối.
“Ha ha.” Diệt Thiên chỉ cười cười, xoay người đặt tay lên vai Lâm Cửu, ôn nhu mà nhìn y: “Nếu như ngươi bằng lòng vứt bỏ chỗ này, chúng ta có thể đến nơi khác, một nơi rất tốt.”
“A?” Lâm Cửu có chút không hiểu lời Diệt Thiên nói, ma đầu này ở trước mặt y thoạt nhìn như đã có dự tính trước.
Hiện tại không hiểu cũng không sao, bởi vì không lâu sau nữa Lâm Cửu sẽ nhanh chóng hiểu được ý tứ mà Diệt Thiên muốn nói, khi Diệt Thiên kéo Lâm Cửu và Tiểu Đoàn Tử xuống lầu, Lâm Cửu ôm Tiểu Đoàn Tử nhìn thấy một chiếc xe hơi mới tinh đẹp đẽ quý giá đang dừng ở ngay bên khu dân cư không tương xứng này, tài xế đeo chiếc gang tay trắng bóc sớm đã đứng bên cửa xe đợi.
Khoé miệng Lâm Cửu giật giật, đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành, xe này, tài xế này, không phải là Diệt Thiên tìm tới đi? Đại ma đầu suốt ngày ở bên y chạy ra tìm mấy thứ này lúc nào, sao Diệt Thiên lại tìm mấy thứ này đến?!
Lâm Cửu đột nhiên nhớ tới Diệt Thiên mấy ngài nay ở nhà làm “trạch ma đầu*”, nếu không phải ngồi trước máy tính thì cũng là trước ti vi, lại nói tiếp, rốt cuộc Diệt Thiên xem cái gì a!
(*Trạch XX: thường nói về những người suốt ngày chỉ ru rú trong nhà, cách biệt với thế giới bên ngoài)
“Đây… đây là?” Ánh mắt mang theo hoài nghi, Lâm Cửu nhìn Diệt Thiên đứng bên cạnh.
“Ô tô.” Câu trả lời của Diệt Thiên thiếu chút nữa khiến Lâm Cửu ở ngay trước mặt mọi người mà ném cho một ánh mắt khinh thường.
“Đại xa xa.” Tiểu Đoàn Tử hưng phấn, ước gì được lập tức bò vào trong món đồ chơi to lớn này.
“Xin mời.” Tài xế mở cửa xe. Diệt Thiên nhanh chóng đẩy Lâm Cửu vào, sau đó mình cũng vào theo, cửa xe đóng lại, xe từ từ di chuyển, cũng không biết là muốn đi về hướng nào.
Ngồi trong chiếc xe hơi xa hoa hoá ra là có cảm giác thế này, nhìn những thiết bị xa hoa thoải mái mà không tầm thường được lắp đặt bên trong, Lâm Cửu không khỏi hít sâu một hơi.
“Diệt Thiên, ngươi kiếm ra từ đâu đó?” Lâm Cửu rất sợ ở thế giới này Diệt Thiên cũng như hồi còn ở Xích Thổ Đại Địa tính tình tuỳ hứng làm bậy, nói cách khác, Lâm Cửu gần như có thể dự kiến được có một ngày phòng của bọn họ sẽ bị một quả bom nguyên tử bắn cho tan tành, Diệt Thiên nhất định sẽ trở thành người nguy hiểm nhất trên địa cầu này.
Chiếc xe hơi xa hoa Diệt Thiên có thể kiếm được, thế nhưng còn tài xế thì sao? Vị tài xế này từ đâu mà lôi ra vậy?
“Mua.” Ngồi trên sô pha, Diệt Thiên giống như một người thuộc tầng lớp quý tộc thượng lưu, lưng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng, tuỳ tay rót một li rượu mà Lâm Cửu chẳng biết là thuộc chủng loại gì, nhẹ nhàng thưởng thức, thong dong tự tại, tản mạn mà thoải mái.
Về phần Lâm Cửu… bộ quần áo không chút thưởng thức kia, bộ dạng có chút sợ hãi và bất đắc dĩ kia, quả thực là không ăn nhập với hoàn cảnh.
Lại nói tiếp, tuy rằng Diệt Thiên không quan tâm đến dáng vẻ bề ngoài của Lâm Cửu, trong lòng hắn Lâm Cửu bao giờ cũng là đẹp nhất, chẳng qua phẩm vị của Lâm Cửu quả thực hơi kém một chút.
Hồi trước ở Xích Thổ Đại Địa, y phục Lâm Cửu mặc trên cơ bản đều là Diệt Thiên cấp cho, vừa người mà lại hiển lộ được toàn bộ khí chất, hôm nay trở lại xã hội hiện đại, đơn giản chính là trở lại với tự do trước kia, khiến Diệt Thiên cảm thấy bộ quần áo này của Lâm Cửu thực sự là lãng phí vóc người đẹp đẽ của Lâm Cửu bây giờ.
Diệt Thiên đã có chủ ý, khi trở về nhất định phải phối lại trang phục cho Lâm Cửu lần nữa, tóc cũng phải chỉnh sửa, tuy nói là tóc ngắn trông rất năng động, nhưng đại ma đầu thích bộ dáng Lâm Cửu tóc dài hơn, nhất là vào ban đêm…
“Ngươi đi cướp ngân hàng sao?!” Trong đầu Lâm Cửu lập tức nảy ra ý niệm như vậy.
“Cướp ngân hàng?” Diệt Thiên lắc đầu, chuyện như vậy sao hắn có thể làm chứ, “Phương pháp để kiếm tiền trên thế gian này rất nhiều, không phải chỉ có cướp ngân hàng thôi đâu, Tiểu Cửu, ngươi đừng lo lắng, ta biết quy luật vận hành của thế giới này, sẽ không can thiệp vào quy luật ở đây lần nữa.”
Diệt Thiên cho Lâm Cửu một lời an tâm, rồi tiếp tục nói: “Chẳng qua nâng cao một chút chất lượng sinh hoạt, cũng không phải là không thể.”
Đặt li rượu xuống, Diệt Thiên ngồi sang bên cạnh Lâm Cửu, nói: “Ta biết mấy ngày ngay ngươi vẫn lo lắng cho ta không thể thích ứng được với thế giới này, ta cảm thấy hiện tại ngươi có thể an tâm rồi.”
Lợi dụng khoảng cách khi Diệt Thiên nói chuyện với Lâm Cửu, Tiểu Đoàn Tử bò từ trong lòng Lâm Cửu ra, bò qua Diệt Thiên, tiểu móng vuốt vươn đến li rượu Diệt Thiên vừa mới uống một ngụm.
Chờ ô tô ngừng lại, Lâm Cửu đang chuẩn bị tìm Tiểu Đoàn Tử, tiểu gia hoả này đã ôm chén rượu say đến lăn vào một góc nào đó, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cái miệng chúm chím còn bong bóng giọt rượu…
“An Chi!” Lâm Cửu bất đắc dĩ cười khổ.
Cùng ngày đó, Diệt Thiên mang theo Lâm Cửu và con ma men nhỏ Lâm An Chi đi tới nhà mới của bọn họ —— một ngôi biệt thự độc lập, hồ bơi được thiết kế đặc biệt theo kiểu thác nước, hoa viên yên tĩnh mà mĩ lệ…
Về phần căn nhà còn chưa trả được hết nợ kia của Lâm Cửu, cùng với quần áo và mấy thứ khác trong phòng, Diệt Thiên đã cho người xử lí ổn thoả.
“Những cái này là gì?” Vào đến phòng ngủ của bọn họ, Lâm Cửu thấy Diệt Thiên mang một ít quần áo đặt trước mặt y.
“Ta giúp ngươi thay.” Lâm An Chi say rượu còn đang ngủ vù vù trong căn phòng nhỏ của nó, Diệt Thiên nhanh chóng dẫn Lâm Cửu đến phòng ngủ, tiến lên bắt đầu cởi quần áo của nam nhân, kế tiếp rốt cuộc là muốn thay y phục, hay làm gì đây…
“Đinh linh linh ——” Một hồi chuông chói tai đánh vỡ bầu không khí ái muội nào đó.
“Chờ, chờ chút, ta tiếp điện thoại!” Vươn một tay từ trong chăn ra, sau đó lộ ra cái đầu, Lâm Cửu mò lấy chiếc điện thoại di động dưới giường, ấn nhận nghe.
“Uy?”
“Họp lớp? Cái này… Mình cũng phải đi à?”
“Nga, được rồi.”
Lâm Cửu ngắt điện thoại, nhìn Diệt Thiên đờ ra, lại là họp lớp, y ghét nhất là họp lớp, hay nên gọi nó là đại hội khoe khoang?