Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 266: Phản xuyên không




Dòng máu chảy đi, sinh mệnh tiêu tán, một số chấp niệm và ma chướng lưu lại trong năm tháng kia, một vài vết thương và đau đớn đã từng khắc sâu trong lòng không thể quên đi kia, đều cùng với nụ cười yếu ớt ngay thời khắc nhắm mắt lại đó mà trôi mất.

Như gió, như khói, lại như mây.

Nhẹ nhàng phiêu đãng, dần dần tản đi…

Vào một khắc mà khí tức chôn vùi cùng thế giới này, y cùng với hắn, chỉ còn lại lời thề chưa từng thay đổi, còn nhớ rõ hay không?

Tình không vì nhân quả, duyên chú định sinh tử.

Duyên đến duyên sinh, nhoáng cái đã nghìn năm

Ngươi là mạn châu sa hoa chốn địa ngục, hoa nở bên bỉ ngạn.

Ta là đoá bạch liên không gốc ở dị thế, phiêu phù trong nhân gian

Ngươi yêu hồng như máu

Ta trắng bợt như tuyết

Ngươi đau khổ với u minh hoàng tuyền lộ dài đằng đẵng

Ta rơi vào chốn trần yên thế tục tình mênh mang

Người rơi xuống huyền nhai, người xuyên qua dị thế

Một khắc đó, gặp gỡ ngươi, là duyên phận nghìn năm chưa từng tán

Đêm hôm đó, yêu ngươi, là kiếp số không đường trốn thoát

Bách chuyển nghìn hồi, yêu hận quấn quýt si mê

Một nghìn năm vật đổi sao dời

Chung quy không thể chạy khỏi mùi hoa đưa tình như mạn đằng quấn của ngươi

Một nghìn năm trôi qua

Ngươi vẫn là ngươi

Ta vẫn là ta

Chờ đợi và thủ vọng chưa từng thay đổi

Số phận của tịnh đế song sinh, tình duyến đời đời kiếp kiếp không cắt đoạn, cùng sinh, cũng phải cùng tử.

Cho nên, sao có thể lưu lại một người sống trên thế gian này?

Mười ngón đan chặt vào nhau, tình cảm không cho bất luận người nào kéo ra có thể sánh với kim liên.

Một đoá lại một đoá liên hoa bị máu của hắn và y nhuốm đỏ, cánh hoa run rẩy từ từ mở ra, ánh sáng nhu hoà óng ánh, giống như tiên cảnh trong giấc mộng vây quanh lấy hắn và y.

Tình ái gút mắt nghìn năm trước, cuối cùng cũng phải có một kết thúc, phải có một kết quả.

Như đoá hoa nhiễm máu đỏ tươi, cuối cùng vẫn sẽ nở rộ…





Mọi người còn chưa kịp từ trong khiếp sợ thống khổ tỉnh táo lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngây ngốc nhìn, sững sờ nhìn tất cả biến hoá phát sinh trước mắt, tàn diệp được Nghiệp Hỏa và Hoa Tư tìm về từ Đông Hải phảng phất như phượng hoàng, trầm bổng lướt về phía bạch liên pháp trận.

Một đoá lại một đoá liên hoa nở bung, một mảnh lại một mảnh bạch quang nhu hoà, như là bàn tay thần linh đến từ trên chín tầng trời, ôn nhu như vậy, nhẹ nhàng an ủi hài tử của hai người đang ngủ say.

Cửu thiên thần liên, liên sinh bất diệt.

Bạch quang giống như dòng nước trong suốt quanh quẩn bên cạnh, từng chút từng chút ngưng tụ lại, từng chút từng chút ôm trọn ba người bên trong pháp trận.

“Đây là… cái gì?” Nghiệp Hoả còn ngơ ngẩn quỳ trên mặt đất, đã bị vẻ đẹp không nói lên lời trước mắt chấn động đến mất đi năng lực tự hỏi, cúi đầu nhìn bàn tay trống trơn của mình, trong nháy mắt Nghiệp Hoả như đã hiểu ra.

Tất cả điều này, lẽ nào đều là dự liệu của Chí Thiện sao?

Sự tái sinh của Chí Thiện, cái chết của Diệt Thiên, sự xuất hiện của bạch liên pháp trận, hết thảy mọi thứ, đều là kết quả của việc hai nam nhân này chống lại số phận sao?

Có lẽ ở nhiều năm trước khi Chí Thiện bố trí pháp trận này cũng đã nghĩ tới, mặc dù khi đó U Minh hận chết Chí Thiện, nhưng Chí Thiện vẫn tin tưởng nhiều năm sau, Diệt Thiên sẽ lại lần nữa yêu chuyển thế của y.

Cái gọi là tín nhiệm, hoá ra là như vậy sao?

Nghiệp Hoả chậm rãi ngẩng đầu nhìn pháp trận dần dần biến mất trước mặt, khi Lâm Cửu thiết trí ma trận chết, khi ma niệm của Diệt Thiên tiêu tán, bạch liên pháp trận cũng không còn ý nghĩa tồn tại nữa.

Pháp trận tồn tại nghìn năm, tan biến.

Đến ngay cả những đoá bạch liên nở rộ trên mặt đất, những giọt máu nhiễm đầy bi thương, cả bạch quang quanh quẩn cũng đều biến mất không thấy nữa.

Khi bạch quang tán đi, ngôi miếu đổ nát vẫn là ngôi miếu đổ nát, nhưng đám người Hoàng Phủ Thiên Niên lại chỉ nhìn thấy một mình Lâm Cửu hôn mê nằm soài trên mặt đất, Diệt Thiên không thấy đâu, Diệt Thiên và hài tử của Lâm Cửu đều không thấy đâu cả.

Pháp trận vừa biến mất, Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư đã vội vã chạy qua ôm Lâm Cửu lên, lạ lùng chính là Lâm Cửu cư nhiên vẫn còn hô hấp, nam nhân này còn sống.

“Y còn sống! Y còn sống…” Hoàng Phủ Thiên Niên ôm Lâm Cửu vào lòng mình, kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ vết thương trên thân nam nhân, nhưng lại phát hiện lồng ngực vốn chảy máu lại không hề có vết thương nào, nếu không phải trên y phục Lâm Cửu còn một lỗ hổng bị rách do trâm cài tóc gây nên, Hoàng Phủ Thiên Niên còn tưởng rằng những gì bọn họ vừa thấy chỉ là ảo giác mà thôi.

“Kì quái, trên người Lâm Cửu không có bất luận vết thương gì, vậy thì… Diệt Thiên và hài tử của bọn họ ở đâu?” Hoa Tư nhìn mặt đất trống không nhất thời chưa tư duy được, vừa rồi bạch quang quanh quẩn hình như là để bên trong pháp trận phát sinh chuyện gì đó, Lâm Cửu còn sống, nhưng hai người khác thì lại không thấy đâu.

Chuyện gì đây?

“Ngô…” Nam tử nằm trong lòng Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ run rẩy đôi hàng mi, cổ họng phát ra một tiếng rên khó chịu, Lâm Cửu từ từ mở mắt.

“Tiểu Cửu…” Hoàng Phủ Thiên Niên lộ ra nụ cười đã mất mà hồi phục, vừa rồi hắn thực sự thiếu chút nữa bị Lâm Cửu hù chết, lúc này có thể lại nhìn thấy Lâm Cửu mở mắt ra lần nữa, thật sự khiến Hoàng Phủ Thiên Niên có một loại cảm giác như đang ở trong mộng.

“Tỉnh?” Thấy Lâm Cửu tỉnh lại, Hoa Tư cũng vội vã tiến qua.

Lâm Cửu sững sờ nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên, dường như có chút gì đó giật mình, không biết có phải là Hoàng Phủ Thiên Niên ảo tưởng hay không, nhìn thấy ánh mắt thanh tỉnh của Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Niên dường như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Hình như… có chút không thích hợp.” Hiển nhiên, Hoa Tư cũng cảm thấy điểm không thích hợp, “Ta không cảm nhận được khí tức của Lâm Cửu trên người y… có lẽ nên nói là, khí tức của Chí Thiện.”

“Đây…” Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ nhíu mày, ôn nhu hỏi nam nhân vừa tỉnh lại trong lòng, “Tiểu Cửu, có chỗ nào khó chịu không?”

“Hoàng thượng? Ta… ta đang ở đâu?” Nam tử vừa tỉnh lại chớp mắt nghi hoặc, chỉ ngây ngốc nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên, vẻ thông tuệ và cứng cỏi trong mắt Lâm Cửu từng khiến Hoàng Phủ Thiên Niên cảm thấy quen thuộc giờ đã không còn nữa.

Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Thiên Niên hiểu ra.

Lâm Cửu này, đã không còn là Lâm Cửu trước kia…

Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư liếc nhìn nhau, đều đã nhìn thấy từ trong mắt đối phương kết luận tương đồng, không chỉ không thấy Diệt Thiên và Tiểu Đoàn Tử, mà đến ngay cả Lâm Cửu cũng biến mất trên thế gian này.

Nếu ba người bọn họ không thấy nữa, vậy bọn họ đã đi nơi nào chứ?

“Có lẽ… Chí Thiện bọn họ là trở về ha.” Nghiệp Hoả từ trên mặt đất đứng lên, xoay người nhìn bầu trời màu lam bên ngoài, khoé môi khẽ cong lên ý cười nhàn nhạt, “Hẳn là bọn họ đã tới… một thế giới khác.”

Thế giới đã tửng để Chí Thiện ở tròn một nghìn năm, hoàn toàn rời xa phân tranh trên Xích Thổ Đại Địa, tuy rằng không khẳng định có đúng là Lâm Cửu và Diệt Thiên ở thế giới đó không, nhưng Nghiệp Hoả vẫn luôn có một loại cảm giác, Lâm Cửu và Diệt Thiên chưa chết, bọn họ chỉ đi tới một nơi rất xa, một thế giới đến bọn hắn cũng không thể chạm đến.





Nếu như tất cả đều là mộng, vậy thế giới này còn có chân thực không?

Nếu như tất cả đều chưa từng tồn tại, như vậy ai có thể nói cho y, vì sao tâm y lại đau đớn như vậy.

Hắn đã chết, hắn hẳn là đã chết rồi.

Lâm Cửu vẫn rõ ràng nhớ kĩ tâm nguội như tro thế nào khi y đâm trâm cài tóc vào trái tim mình, kì thực cũng không đau đớn như tưởng tượng, y còn chờ gặp mặt Diệt Thiên ở thế giới tử vong.

Một đạo bạch quang chói mắt vẫn lay động trước mắt y, trong lúc hoảng hốt, Lâm Cửu phảng phất như đang mơ một giấc mộng, nhìn thấy Chí Thiện ngồi ở bạch liên hồi tịnh đế song sinh liên ban đầu, nhưng y lại phát hiện ra bộ dáng người kia lại quen thuộc như vậy, thực quen thuộc, vì sao bộ dáng Chí Thiện lại giống một người vậy chứ?

Người này… không phải là bản thân mình khi chưa xuyên qua sao?

“A…” Mạnh mẽ từ trên giường bật dậy, Lâm Cửu hít thở từng ngụm từng ngụm, một mùi vị kim truyền quen thuộc xộc vào mũi y, đập vào mắt chính là màu trắng mờ mịt, bên tai, hình như còn vang lên thanh âm trong trẻo của hộ sĩ.

“Bệnh nhân tỉnh rồi!”

Lâm Cửu ngồi ở đầu giường ý thức còn mờ mịt nhìn quanh bốn phía, tường trắng, giường trắng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, còn có vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đi về phía y, theo sau bác sĩ còn có một nam nhân nhìn qua rất quen.

“Lão Vạn, rốt cuộc cậu cũng tỉnh! Làm mình sợ muốn chết, nhưng mạng của cậu cũng lớn thật đấy, từ vách núi ngã thẳng xuống vậy mà không chết!” Nam nhân vượt qua bác sĩ chạy tới bên giường Lâm Cửu, “Đại nạn không chết ắt có phúc cuối đời, tỉnh là tốt rồi.”

Lâm Cửu sững sờ nhìn nam tử, qua một hồi lâu mới nhớ ra, nam tử trước mặt này hình như là bằng hữu ở thế giới kia của y, nhưng, không đúng a…

Lâm Cửu lập tức trợn tròn mắt, vươn tay túm lấy cổ áo nam tử: “Ta đang ở đâu? Bây giờ là lúc nào rồi, Diệt Thiên… Diệt Thiên đâu? Hắn ở đâu?”