Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 264: Bạch nhận chi thương




Không còn cách nào nữa…

Hắn thông minh như vậy, cho nên cũng hiểu rõ ràng, lúc này hắn đã không còn bất luận biện pháp gì có thể mang ra để khống chế được bản thân.

Chết, không đáng sợ.

Hắn, từng sợ hãi tử vong sao?

Diệt Thiên mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng lau đi lệ ngân nhàn nhạt trên gương mặt Lâm Cửu, nếu đời này kiếp này không thể ở cùng nhau, vậy kiếp sau gặp lại thì được rồi.

Nếu pháp trận này có thể vây khốn thất hồn lục phách của hắn cũng chẳng có vấn đề gì, tình và ái của bọn họ đều mãi khắc sâu trong dòng sông lịch sử không tăng không giảm, lại càng không mai một và tiêu tan.

Trong lòng ngươi có ta, trong lòng ta có ngươi, cho dù chỉ là ánh mắt nhìn thoáng qua nhau giữa cát quang phiến vũ*, cũng đủ bồi thường cho sinh tử gắn bó nghìn vạn năm.

Như vậy là đủ rồi, tiếc nuối duy nhất đó là lúc này hắn đã không thể thực hiện được lời hứa khi xưa với Lâm Cửu, đời này kiếp này, chỉ sợ không cách nào dắt tay nhau cùng chu du thiên hạ, tiêu dao một đời, cùng nhau nuôi nấng An Chi trưởng thành.

“Tiểu Cửu, đừng trách ta.” Ma đầu nhẹ nhàng nói một câu.

Lâm Cửu bỗng nhiên nắm chặt tay Diệt Thiên, trong mắt dần dần lộ ra sự sợ hãi: “Diệt Thiên, ngươi muốn làm gì, đừng làm ta sợ, ta ở đây, chúng ta đều ở đây, như vậy là đủ rồi…”

Chỉ cần có thể ở cùng nhau, thì chuyện gì cũng có thể vượt qua.

Lâm Cửu lắc lắc đầu, cắn chặt môi, y hiểu rõ Diệt Thiên như vậy, cho nên chỉ cần qua vài đôi câu của Diệt Thiên là có thể suy đoán ra Diệt Thiên định làm chuyện gì.

Nhưng… sao y có thể thừa nhận?

“Đừng… ngươi hiểu mà, ta không thể mất đi ngươi, ta tình nguyện ở trong lòng ngươi cũng không muốn trơ mắt nhìn ngươi làm ra việc gì ngu ngốc!” Giọng Lâm Cửu run run.

Y không thể chịu được, căn bản không thể chịu đựng được việc cuộc sống thiếu đi ma đầu này.

Cuộc sống như vậy, quả thực đến nghĩ thôi y cũng không dám, càng không muốn lại phải trải qua sự cô độc và tịch mịch như hồi Diệt Thiên trầm miên, nếu như lúc đó y còn lấy chuyện Diệt Thiên có thể thanh tỉnh mà tự chống đỡ bản thân, vậy lúc này đây, y nên lấy gì để làm chỗ dựa?

Ma đầu này, rốt cuộc muốn làm ra chuyện ngốc nghếch đến mức nào nữa!

Lo lắng, bất đắc dĩ, sợ hãi… đủ các loại tâm tình phức tạp tràn ngập trong mắt Lâm Cửu, nhìn sâu vào ma đầu đang cực lực nhẫn nại, nhưng người nọ chỉ khẽ nhếch môi mỉm cười, trong đôi mắt đỏ tươi phản chiếu ra hình ảnh người nam nhân mà Diệt Thiên hắn vẫn bận tâm, cùng với hài tử đang thiu thiu ngủ của hai người.

An Chi đang ngủ, cũng tốt.

“Không có việc gì.” Ma đầu khẽ vuốt ve gương mặt Lâm Cửu, người nọ túm chặt tay Diệt Thiên, vẫn chậm rãi cố sức lắc lắc đầu.

“Đừng… đừng…” Lâm Cửu cầu xin.

Sự ăn ý và cuộc trò chuyện của hai nam nhân bên trong pháp trận người bên ngoài không tài nào nghe hiểu, càng không thể chen chân vào, điạ ngục Long thái tử không rõ, nhưng mơ hồ cảm thấy một tia bi thương nồng đậm đang dần dần lan tràn.

Mặc dù Diệt Thiên từng thiếu chút nữa là giết chết hắn và Tây Sa Thương Hải, mặc dù hắn đã từng gặp qua Diệt Thiên ở địa ngục, tên đó căn bản là một nam nhân không cách nào liên hệ được với hai chữ “nhân từ”, mà có lẽ ấn tượng về sự tàn nhẫn và tàn khốc của Diệt Thiên đã khắc quá sâu trong đầu, cho nên lúc này đột nhiên Long thái tử lại có một nhận thức hoàn toàn mới đối với Diệt Thiên.

Ai có thể ngờ, đại ma đầu tàn nhẫn hơn bất cứ kẻ nào lại cũng có một mặt nhu tình như vậy cơ chứ?

Tình yêu không giới hạn, yêu nhưng cũng không liên quan đến phong và nguyệt.

Sinh li tử biệt, là chuyện sầu não nhất, đừng nói là Tây Sa Thương Hải từng có gút mắt với Lâm Cửu và Diệt Thiên, đến ngay cả địa ngục Long thái tử cũng có chút khó mà xem tiếp.

Nỗi bi thương yêu nhau mà không cách nào gặp nhau, luôn khiến người ta không đành lòng nhìn thấy.

Chẳng qua thế giới luôn có ngoại lệ, Trần Khôi mở mắt trừng trừng nhìn Diệt Thiên muốn giết Lâm Cửu, lại muốn giết cả hài tử, nhưng sao đến cuối cùng lại đột nhiên thay đổi? Sao Diệt Thiên lại dừng lại, lẽ nào bởi vì chỉ với mấy câu nói của Lâm Cửu đã đủ để thức tỉnh Diệt Thiên đang tẩu hoả nhập ma sao?

Sao có thể chứ! Chớ nên như vậy… chớ nên…

Y căm hận, căm hận tất cả trước mắt, hận nam tử đó có thể nằm trong lòng Diệt Thiên, càng hận Lâm Cửu cư nhiên có thể khiến Diệt Thiên chảy lệ, vì sao, vì sao lại như vậy?

Sự tình không nên phát triển theo hướng này, y muốn nhìn thấy bộ dáng tuyệt vọng của Lâm Cửu, y muốn nhìn thấy Lâm Cửu vô cùng bi thương và thống khổ khi bị Diệt Thiên tự tay giết chết, mà không phải là tình ý miên miên như bây giờ, cũng không phải là tương luyến tương y ngưng mắt nhìn như sinh li tử biệt thế.

“Giết a! Giết… giết y, giết nam nhân này, sư huynh, lẽ nào huynh đã quên nam nhân này từng phản bội huynh thế nào rồi sao? Không đáng… Lâm Cửu không đáng để huynh vì y mà rơi lệ… a a a!” Trần Khôi bị trói chặt trên cột lớn tiếng gào thét, điên rồi, thực sự là điên hết cả rồi.

Thực sự không hiểu, hai người kia cho dù đã tới tình trạng thế này cũng không thể nào xa nhau sao?

Y không cam lòng, thực sự một chút cũng không cam lòng!

“Giết y, giết y…” Trần Khôi vừa khóc vừa cười, đôi mắt ** vô cùng đáng sợ, tràn ngập căm hận vô biên và sự đố kị không cách nào xoá nhoà.

Y đó kị, đố kị muốn chết.

Diệt Thiên có thể vì Lâm Cửu không chút do dự bước vào pháp trận, có thể vì nam nhân này chảy ra huyết lệ, nhưng không bao giờ nhìn Trần Khôi y một cái, đến liếc mắt cũng chưa từng.

Sự lạnh lùng không quan tâm đó, khiến Trần Khôi sống không bằng chết, nếu như nói Diệt Thiên muốn nghiêm phạt Trần Khôi, như vậy ma đầu kia đã làm được rồi, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất trên thế gian này hung hăng dằn vặt người tên Trần Khôi này.

Thương và bị thương, lại có người nào là vô tội chứ?

Không buông tay được, chẳng qua chỉ là nỗi thống khổ tự làm tự chịu mà thôi.

Ngay sau đó, Trần Khôi vẫn nhìn chằm chằm những gì phát sinh trong pháp trận đột nhiên nhìn thấy ma đầu ôm Lâm Cửu và Tiểu Đoàn Tử kia vươn một tay ra ngoài, ngón tay tái nhợt mà xương khớp phân minh khẽ hạ, một bàn tay từng nắm trong tay số phận của thiên hạ lúc này vẫn có mị lực có ma tính như vậy.

Tựa hồ chỉ cần Diệt Thiên khẽ nắm chặt, thì thiên hạ này sẽ bị huỷ diệt trong tay hắn.

Có điều lúc này, bàn tay tái nhợt kia không còn là bàn tay có thể truyền mệnh lệnh huỷ diệt nữa, cũng… đại biểu cho một loại hàm nghĩa khác, người bên ngoài không hiểu, nhưng tất cả đều rơi vào mắt Lâm Cửu.

Ngón tay ma đầu đột nhiên dùng sức cong vào bên trong như bắt lấy cái gì, khớp xương phân minh vì cố sức mà đột ngột trắng bệch ra, trong không trung vô hình, ma đầu dùng lực lượng của mình ngưng tụ ra một thanh lãnh kiếm dài mảnh.

Mồ hôi lạnh từ từ theo trán chảy xuống, tinh thần trong nháy mắt vượt qua ý chí thường nhân, không ai biết lúc này ma đầu phải dùng ý chí cường đại đến mức nào để khắc chế ma niệm điên cuồng phản phắc trong cơ thể, chẳng qua càng lúc hắn càng khó khống chế được.

Dù cũng phải… vào thời khắc cuối cùng này làm ra cái gì đấy.

Trước khi hắn hoàn toàn mất đi lí trí… mặc dù, không muốn chút nào.

“Không… không được…” Nhìn thấy thanh trường kiếm lấp lánh ta khí tức nguy hiểm và băng lãnh trong tay ma đầu, Lâm Cửu một tay ôm hài tử, y khát vọng có thể vươn một tay còn lại ra bắt được bàn tay cầm kiếm kia của ma đầu, không để cho ma đầu này làm ra chuyện y không thể tiếp nhận, nhưng tay Diệt Thiên vẫn ôm chặt Lâm Cửu không buông để cho nam nhân này không thể vùng ra được.

Ôm chặt, chưa từng buông ra chút nào.

“Không việc gì, còn nhớ ta thường nói với ngươi gì không? Tất cả rồi sẽ ổn…” Trong đôi mắt tràn ngập màu đỏ dần dần lộ ra một tia ôn nhu, ánh mắt thâm tình tựa hồ muốn khắc sâu vĩnh viễn Lâm Cửu và hài tử vào đầu.

Chỉ là một ánh mắt vô cùng ôn nhu, nhưng với Lâm Cửu mà nói, cũng là đại biểu cho quyết tuyệt cuối cùng…

“Không, Diệt Thiên… van cầu ngươi, đừng vậy… đừng…” Sớm đã khóc không thành tiếng, Lâm Cửu chỉ có thể trơ mắt nhìn ma đầu đang ôm y nắm chặt trường kiếm trong tay, nhẹ nhàng hướng mũi kiếm hạ xuống.

Trong ánh mắt người bên ngoài, Diệt Thiên như đang nhắm ngay mũi kiếm vào Lâm Cửu và hài tử trong lòng.

Trên mặt Trần Khôi hiện ra sắc thái vui mừng, đúng rồi, nên như vậy, dùng trường kiếm một kiếm đâm xuyên nam nhân đó và hài tử!

Lãnh quang, xẹt qua giữa không trung một đường cong mỹ lệ, mũi kiếm chiếu ra đau đớn cực độ của Lâm Cửu, ở trong tay ma đầu đâm xuống…

Tất cả phảng phất như thước phim chiếu chậm, chậm đến vò nát tâm người.

Lãnh quang chợt hiện, huyết hoa bắn tung.

Tiếng cười đọng lại trong không khí, cuối cùng hoá thành biểu hiện kinh ngạc không thể tiêu hoá nổi trên mặt Trần Khôi.

Bi thương không muốn thừa nhận này, cuối cùng khiến địa ngục Long thái tử nhắm mắt quay lưng đi.

Tiếng gào khóc thê lương, trong nháy mắt vỡ tan người tên Lâm Cửu này…

Kiếm quang lãnh liệt, nhìn như muốn đụng vào An Chi lại đột nhiên nửa đường chuyển hướng, một đường cong khiến Lâm Cửu tan nát cõi lòng, vô thanh vô tức, xuyên thấu qua ngực một người, dùng sức như vậy, nên khớp xương ma đầu trở nên trắng bệch đến quá phận, sâu như vậy, nên chỉ còn lại một chuôi kiếm được ma đầu nắm chặt trong tay.

Mũi kiếm lãnh liệt đâm xuyên qua ngực ma đầu, từng vết từng vết máu rơi vào không khí.

“A ——” Hai mắt sớm đã bị nước mắt che mờ, sớm đã không thể chịu đựng thêm bi thương, ai có thể nói cho Lâm Cửu, tất cả đều chỉ là giả thôi…

Tiếng gào khóc thê lương, bạch nhận chi thương không thể ngăn cản.